Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1450: Phong ấn bị phá

Diệp Mặc nhìn thoáng qua Mục Phi Hoàn, nhưng cũng không hề nói gì. Muốn hắn vô duyên vô cớ mà giao ra thanh Liễu Kiếm thì tuyệt đối là không có khả năng. Tuy rằng Diệp Mặc căn bản cũng không để thanh kiếm này vào trong mắt, nhưng thanh kiếm này cũng là chiến lợi phẩm của hắn, hơn nữa hắn khẳng định là lai lịch của thanh kiếm này cũng không hề tầm thường.

Thấy Diệp Mặc im lặng không nói, cũng không hề biểu thị đồng ý hay cự tuyệt, thì Mục Phi Hoàn cũng lập tức hiểu được ý hắn rồi, cho nên cô liền tự giác lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Diệp Mặc rồi nói: 
- Đây là một chút thành ý của Tuyết Lâm Hàn Trì...

Diệp Mặc tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật, lập tức phát hiện bên trong đều là linh thảo cao cấp. Linh thảo cấp tám và cấp chín có rất nhiều, và mấy thứ này đều là thứ mà hắn cần gấp. Cho nên so sánh với cái thanh kiếm kia, thì Diệp Mặc khẳng định là coi trọng những linh thảo này hơn nhiều. Hắn lập tức thu lại chiếc nhẫn trữ vật, sau đó lấy thanh Liễu Kiếm kia trả lại cho Mục Phi Hoàn: - Nếu đã là đồ vật quan trọng của Tuyết Lâm Hàn Trì thì tôi đương nhiên sẽ không phải là kẻ không biết đạo lý, cầm đi đi.

Mục Phi Hoàn thu hồi lại thanh Liễu Kếm, trong lòng liền thở pháo nhẹ nhõm. Cô chỉ sợ Diệp Mặc không muốn trả lại kiếm thôi, vì phải biết rằng cách suy nghĩ của cô và Diệp Mặc có chút trái ngược, vì cô cho rằng thanh kiếm này quý giá hơn chỗ linh thảo kia nhiều.

Diệp Mặc vừa trả lại thanh Liễu kiếm cho Mục Phi Hoàn xong, thì trong lòng lập tức cảm thấy mình thật thất sách, tại sao vừa rồi lại không đòi Lí Trường Thiên bồi thường linh thảo nhỉ? Rừng rậm Vô Tận thật sự là có rất nhiều linh thảo.

Nhưng quên thì cũng quên rồi, nên Diệp Mặc cũng không muốn tiếp tục tính toán nữa. Hắn quay đầu lại nói đơn giản một câu ‘Cáo từ’ rồi lấy "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" bay đi, đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.

- Người này thật là lợi hại... 
Chờ sau khi Diệp Mặc đi rồi, thì Ngụy Lan Phong mới sợ hãi than một câu.

Lí Trường Thiên thấy Diệp Mặc đã rời đi, thì âm thầm lau mồ hôi lạnh. Vừa rồi đúng thật là y rất sợ Diệp Mặc không lưu tình. Một khi Diệp Mặc muốn giết y, thì y không thể không nhận lấy cái chết, hơn nữa y chết rồi cũng sẽ không có người nào nguyện ý vì y mà đi báo thù cả.

...

Vạn Dược sơn mạch - Bắc Vọng Châu.

Nơi đây sau khi trải qua vụ bạo liệt kinh hoàng mấy năm trước, thì tu sĩ tới Vạn Dược sơn mạch này tìm kiếm linh dược ngày càng ít. Cho dù là có, thì cũng chỉ dám tìm kiếm ở phía ngoại vi. Sau khi tin tức về phong ấn giết người ở sâu trong Vạn Dược sơn mạch được truyền đi, thì không còn tu sĩ nào dám liều mạng nữa cả.

Lúc này thì một cô gái dáng người tuyệt mỹ đang một mình tiến vào chỗ sâu trong Vạn Dược sơn mạch, nếu như Diệp Mặc ở đây, thì nhất định là sẽ biết chỗ cô gái này đang tiến vào chính là lối đi vào chỗ cái phong ấn đã bị che lấp đi bởi vụ bạo liệt kia. Hiển nhiên là hắn cũng sẽ nhận ra được cô gái này chính là Áo Thiên Điệp ở trong Vạn Dược sơn mạch đã lợi dụng ‘Độn không phù’ mà bỏ chạy.

Áo Thiên Điệp đã mở ra bậc thanh đá mầu xanh đã bị vùi lấp, đồng thời lại lần nữa nhìn thấy đại sảnh lúc giác có chứa cái phong ấn.

Hôm nay ngoại vi Vạn Dược sơn mạch đều không có tu sĩ nào, càng không cần nói tới chỗ sâu nhất trong Vạn Dược sơn mạch rồi. Việc một mình tới cái chỗ đại sảnh lục giác u ám dưới dãy núi bị sụp đổ này, thì vốn đã là một chuyện giày vò rồi.

Nhưng một tiểu cô nương như Áo Thiên Điệp lại không hề sợ hãi đứng ở ngay giữa đại sảnh. Dưới chân của cô đầy rẫy những bộ xương trắng của những tu sĩ ngày trước đã chết ở trong đại sảnh này.

Một ít kiến ăn thịt (Thực Thi Nghĩ) bò qua bò lại trên các thi thể, mang theo âm thanh ‘Ào ào’, khiến cho dưới nền đất của đại sảnh lục giác này có thêm chút không khí quỷ dị.

- Sở Tiêu Y . Chuyện mà ngươi làm, ta nhất định đều để cho ngươi làm không thành...
Sau khi Áo Thiên Điệp đứng trong đại sảnh, thì tự mình nói một câu. Giọng điệu băng lãnh phối hợp với vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô, có vẻ như không hợp, nhưng ở giữa cái đại sảnh này thì lại rất tương xứng.

Thanh âm của cô không ngừng vang vọng trong đại sảnh lục giác này, một lát sau vẫn có thể nghe thấy được hai chữ ‘không thành...’ còn âm vang.

Sau khi nói xong, thì Áo Thiên Điệp lại lần nữa lao vào con đường đầy rẫy không gian đao gió. Cô thậm chí còn lấy ra cả pháp bảo phòng ngự, chuẩn bị đối phó với không gian đao gió. Nhưng làm cho cô kỳ quái chính là, khi cô đi tới tận cùng con đường, thì cô cũng không gặp được bất kỳ một đạo không gian đao gió nào cả.

Một lát sau, thì cô đã đi tới cửa phòng chứa sáu quả cầu vàng kim giả ngày trước. Chỉ là hiện tại toàn bộ bên ngoài cái phòng này đã sụp đổ rồi. Áo Thiên Điệp hoàn toàn không có cách nào tiến vào cái phòng kia cả. Cô cũng biết, nơi này sụp đổ chính là do ngày trước cô đã sử dụng "Bạo ngọc trai" mà thành.

Áo Thiên Điệp cũng không có ý muốn tiến vào cái phòng này, mà lại lấy ra hơn mười đạo bùa, đặt ở trước cửa cái phòng kia, sau đó lùi về chỗ cũ.

Đã sống bao nhiêu năm rồi, thì sao cô có thể không nhìn ra nơi này là một cái phong ấn chứ? Hơn nữa cô còn đang đuổi theo chính người tạo ra cái phong ấn này là Sở Tiêu Y đấy. Nếu như cái phong ấn này không bị phá qua, thì cô đúng là không có cách nào, nhưng hiện giờ cái phong ấn này đã bị phá hỏng rất nhiều lần, cho nên lúc này cô tin rằng một chiêu này của mình có thể triệt để phá vỡ cái phong ấn này rồi.

Áo Thiên Điệp lại lần nữa đứng ở trong đại sảnh lục giác, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt, tự mình lẩm bẩm: 
- Sở Tiêu Y, phong ấn mà nguơi bố trí ta cũng phá, để xem ngươi còn trốn được ở đâu.

Nói xong thì Áo Thiên Điệp liền ném ra một pháp bảo phòng ngự hình tròn thật lớn, lúc này mới đánh ra hơn mười đạo pháp quyết.

Ngay sau khi pháp quyết của cô được đánh ra, thì không gian xung quanh bắt đầu bạo liệt. Một lát sau, thì một tiếng nổ kinh khủng phát ra từ chỗ cô đặt mấy đạo bùa chú.

Áo Thiên Điệp sau khi kích phát bùa chú của mình, thì lập tức núp sau pháp bảo phòng ngự.

Từng đợt sóng trùng kích của vụ nổ kinh khủng phát ra không ngừng nghĩ, cũng không hề gián đoạn. Đến cuối cùng Áo Thiên Điệp đang trốn sau pháp bảo phòng ngự của mình cũng bị vụ nổ chấn bay ra, miệng điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi. Đồng thời trong lòng của cô cũng âm thầm hoảng sợ, vì cô nghĩ rằng mấy đạo bùa của mình chỉ là dùng để phá vỡ cái phòng mà thôi, sao lại có thể dẫn tới vụ nổ kinh khủng như thế này? Mà vỡ phòng mới chỉ là bước đầu tiên để cô phá vỡ cái phong ấn mà thôi.

Sau khi đợt sóng trùng kích của vụ nổ kinh khủng liên tục phát ra trong thời gian nửa nén hương, thì mới dần dần lắng xuống. Áo Thiên Điệp dùng thần thức quét đến lối đi mà vừa rồi cô đi vào đây, thì đã thấy nó bị vụ nổ che lấp hoàn toàn rồi.

Thu hồi lại pháp bảo phòng ngự của mình, Áo Thiên Điệp liền đứng ở trung tâm phòng, lúc này mới phát hiện ra phòng khách lục giác cũng đã bị nổ tung mất một mặt.

- Cái phong ấn này có lẽ là không thể nào dễ dàng bị phá vỡ như vậy. 
Áo Thiên Điệp tự nói một câu, sau đó lại đi về phía cái cửa đã bị đóng trước mặt. Cô nghĩ rằng muốn phá giải cái phong ấn trong đại sảnh này, thì đây cũng không phải là lối đi đúng.

Đối với cô mà nói, thì sau khi phong ấn bị phá sẽ tạo ra cái hậu quả gì thì căn bản là cô cũng không thèm để ý. Dù cái thứ bên trong phong ấn đi ra ngoài nuốt trọn cả Bắc Vọng Châu này thì cũng không phải là chuyện của cô.

Cửa vào đã bị bịt kín, thì Áo Thiên Điệp lại lắc đầu. Xem ra đã thất bại rồi. Cô cũng không muốn tiếp tục thăm dò nữa, vì phong ấn có thể phá hay không cũng không có vấn đề gì. Nhưng khi cô chuẩn bị rời khỏi các phòng lục giác này, trở lại Vạn Dược sơn mạch thì bỗng nhiên lại có một tiếng cưới ‘Khặc khặc’ chói tai truyền đến.

Áo Thiên Điệp giật mình. Lẽ nào chính là cái kẻ bị phong ấn kia? Có lẽ mình nên tìm y hợp tác, giết chết cái tên họ Diệp kia, vì hắn truy đuổi khiến cô không còn chỗ nào mà ẩn thân cả.

Áo Thiên Điệp vừa nghĩ tới đây, thì cũng đã cảm giác được không gian trước mặt đang bị cắn nuốt đến sụp đổ dần.

- Không gian cắn nuốt... 
Sắc mặt Áo Thiên Điệp lập tức đại biến, liền muốn xoay người rời đi. Cô so với tu sĩ bình thường thì hiểu biết hơn nhiều. Lúc này cô rốt cuộc đã hiểu thứ bị Sở Tiêu Y phong ấn là cái gì rồi. Không ngờ lại là "Cửu đầu phệ hư trùng". Nếu như cô sớm biết rằng chỗ này phong ấn "Cửu đầu phệ hư trùng", thì cho dù là cô có muốn phá mở cái phong ấn này, cũng sẽ không liều lĩnh như vậy.

Cô tin tưởng rằng, với bản lĩnh và tài ăn nói của mình, thì nhất định có thể hợp tác với bất kỳ một lão quái nào đang bị giam ở trong phong ấn, nhưng nếu là "Cửu đầu phệ hư trùng" thì lại khác, cô sẽ không có bất kỳ biện pháp nào cả.

Nhưng khi cô quay đầu lại thì không tìm được đường ra, không đợi cô hướng tới cái mặt tường đã sụp đổ kia mà bỏ chạy, thì cô đã lại cảm thấy không gian xung quanh mình bị sụp đổ rồi.

Trong mắt Áo Thiên Điệp liền hiện lên một tia tuyệt vọng, một loại đau đớn tới tận xương tủy liền truyền tới. Áo Thiên Điệp điên cuồng xé bỏ quần áo và đồ vật trên người mình, nhưng cho dù như vậy, thì cô cũng không thể nào ngăn cản loại đau đớn kinh khủng này. Sau một khắc, thì cô và cả không gian xung quanh đều hoàn toàn biết mất.

Trong nháy mắt khi Áo Thiên Điệp bị cắn nuốt, thì cái bóng một con trùng dài dính đầy chất dịch nhờn mầu nâu vàng xuất hiện trong đại sảnh lục giác. Trên cái miệng sâu hoắm còn vương một chút nước miếng, nhưng cái giọt nước miếng này lại không hề rơi xuống đất. Con trùng này thậm chí còn dài hơn một trượng, mà kinh dị nhất là nó có tới chín cái cổ, trên ba cái cổ có đầu, còn lại thì những cái cổ khác đều trụi lủi như là bị chém đứt đầu rồi vậy, chỉ còn lại một mảng đỏ như máu mà thôi.

Nếu như nói những thứ này đã đủ kinh dị rồi, thì vẫn chưa phải. Vì hàng hà sa số những cái chân phía dưới nó mới là thứ nhìn kinh dị nhất.

Con trùng ba đầu này ở lại trong đại sảnh lục giác không rời khỏi, sau một lát, thì lại có một cái bóng mầu xám xuất hiện bên cạnh nó. Cái bóng mầu xám này nhìn đại sảnh lục giác một chút, sau đó bỗng nhiên cười ha hả: 
- Sở Tiêu Y à Sở Tiêu Y, phong ấn Hồng Nhất Hấn ta cả vạn năm thì như thế nào? Ta vẫn đi ra được. Chờ ta tìm lại được đồ của mình, thì chính là lúc mà ta sẽ cắt đầu Sở Tiêu Y ngươi, chỉ mong rằng ngươi còn sống...

Nói tới đây, thì y bỗng nhiên ngừng lại rồi cau mày ‘A’ lên một tiếng. Một lát sau thì mới nói tiếp: 
- Vì sao ta lại cảm thụ được việc phi thăng? Không được, ta muốn tranh thủ thời gian tìm lại mấy cái đầu của Tiểu Cửu... Ừm, mày vừa ăn cái gì rồi hả?

Tu sĩ kia lần thứ hai ngừng lại, nhìn cái con trùng kinh tởm bên cạnh mà hỏi một câu. Nếu như Áo Thiên Điệp thấy một màn này, thì nhất định là sẽ vô cùng hối hận, chỉ có thể tự trách mình vận khí không tốt, vì nếu như cái tên tu sĩ áo xám này đi ra trước, thì nói không chừng cô còn giữ lại được một mạng rồi hợp tác cùng đối phương. Nhưng "Cửu đầu phệ hư trùng" bị Sở Tiêu Y phong ấn vô số năm lại đi ra trước, cho nên chỉ có thể trách cô không may mà thôi.

Tên tu sĩ này chỉ tùy ý nói một câu, rồi cũng không quá để ý nữa. Lập tức y ngồi yên vị trên con trùng kia, sau đó vỗ một cái lên đầu nó nói: 
- Đi ra ngoài.

"Cửu đầu phệ hư trùng" bỗng nhiên lại bay vọt lên, trực tiếp xông về phía cái mặt tường đã sụp đổ kia. Lại một trận âm thành ‘Ầm ầm’ vang lên. Trong nháy mắt, thì "Cửu đầu phệ hư trùng" đã mang theo tên tu sĩ áo xám rời khỏi cái đại sảnh lục giác này rồi.