- Cái gì? Diệp Mặc dám nghênh ngang đi đến Yến Kinh sao?
Tống Kỳ Minh nghe thấy Tống Hải báo cáo như vậy, dường như không thể tin được, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa, không ngờ lại dám đến đây làm càn.
Tuy nhiên, do dự chỉ thoáng qua trong chốc lát, Tống Kỳ Minh đã lấy lại được bình tĩnh, lập tức nói:
- Phái vài người đi bắt hắn về đây, "Nam Thanh" đã vô dụng rồi, bây giờ đến một tên Diệp Mặc cỏn con cũng còn không giải quyết được.
- Chủ nhân...
Tống Hải do dự một chút, dường như còn lời gì đó muốn nói.
Tống Kỳ Minh biết Tống Hải là người rất điềm đạm, chắc chắn, hơn nữa chuyện gì cũng suy nghĩ trước rồi mới làm sau, nên mới đem những chuyện vô cùng quan trọng giao cho anh ta, đối với những lời của Tống Hải, thì đương nhiên vẫn phải suy nghĩ xem xét qua đã, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tống Hải, biết có chuyện gì đó muốn nói, lập tức nói:
- Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng ra, nơi này không có ai đâu.
Tống Hải nghe vậy lập tức nói:
- Tôi nghĩ hiện tại chúng ta không nên tiến hành bắt giữ Diệp Mặc.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tống Kỳ Minh, Tống Hải lại nói tiếp:
- Mấy hôm trước, Diệp Mặc đã ở Senan bay qua Sri Lanka, ba ngày trước hắn lại từ Sri Lanka bay về Senan, từ Sri Lanka đến Senan có một tuyến đường thôi, nên tôi phán đoán Diệp Mặc rất có thể đã đi qua bán đảo Senan.
Nghe thấy những lời của Tống Hải, Tống Kỳ Minh lập tức ngây người ra một lúc, rồi hỏi lại theo bản năng:
- Diệp Mặc đã từng đến bán đảo Senan? Vậy thì làm sao còn mạng mà trở về? Hắn đã giết con trai của Thiên Long Đầu, lẽ nào Thiên Long Đầu có thể tha cho hắn được sao?
Tống Hải thở dài nói:
- Chủ nhân, vấn đề chính là ở chỗ này, Thiên Long Đầu không thể nào tha cho Diệp Mặc được, nhưng Diệp Mặc lại vẫn có thể trở về hoàn toàn bình an vô sự, đã nói lên được điều gì? Mặc dù tôi không dám nghĩ, nhưng ngoài chuyện Diệp Mặc giết Thiên Long Đầu ra, hoặc Thiên Long Đầu không có cách nào bắt được Diệp Mặc, thì thực sự tôi không tìm được lí do nào khác.
Nghe xong những lời của Tống Hải, Tống Kỳ Minh càng chau mày, nếu như những lời của Tống Hải là thật, vậy thì Diệp Mặc quả thật là rất đáng sợ, ông ta nghĩ đến bộ dạng của Diệp Mặc lúc mới ở Ninh Hải luyện công, một lúc lâu sau mới cất lời được:
- Lẽ nào Diệp Mặc thực sự là truyền nhân Cổ Võ sao?
Suy nghĩ một lát rồi lại tiếp tục nói:
- Nếu như hắn không phải là truyền nhân của cổ võ, thì sao có thể toàn mạng mà rời khỏi Senan được? Nếu như hắn thực sự là truyền nhân của cổ võ, thì khó giải quyết rồi đây.
Tống Hải lại nói:
- Chủ nhân cũng không nên lo lắng, Diệp Mặc có đi đến Sri Lanka rồi đến luôn Senan hay không chúng ta vẫn còn chưa biết chắc chắn mà, còn nữa, cho dù hắn có là truyền nhân của cổ võ đi chăng nữa, tôi nghĩ truyền nhân của cổ võ ở thế giới này cũng phải đổi tới đổi lui, nhiều nhất cũng chỉ là một tên đệ tử nghèo túng mà thôi, cho nên tôi đã lập tức phái người đi thăm dò ở Senan rồi, chậm nhất đến hôm nay là sẽ có tin tức.
Tống Kỳ Minh gật gật đầu, vẫn không nói gì, điện thoại của Tống Hải đổ chuông, Tống Kỳ Minh ra hiệu cho Tống Hải nghe điện.
Sau khi Tống Hải nhận điện thoại, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi.
- Chuyện gì vậy?
Tống Kỳ Minh nhìn thấy sắc mặt của Tống Hải, cảm thấy có điều gì đó không lành.
Tống Hải hít một hơi thật sâu, rồi nói:
- Vừa mới nhận được tin, "Nam Thanh" ở Senan đã xảy ra chuyện rồi, Senan hiện giờ đang bị phong tỏa, theo như thông tin được truyền ra ngoài thì là Thiên Long Đầu vô duyên vô cơ mà chết, hơn nữa Lang Cực bây giờ đang đấu tranh gay gắt để nắm lấy quyền lực, nghe nói tình hình bây giờ đang rất rối.
- Cái gì? Thiên Long Đầu đã chết rồi sao?
Tống Kỳ Minh vô cùng kinh ngạc, Thiên Long Đầu là ai cơ chứ? Bị truy bắt bao nhiêu năm trong nước như vậy, vẫn ung dung ở Mỹ, ở Châu Âu xây dựng cơ đồ, rồi cuối cùng lập một bang xã hội đen ở Châu Phi, người như thế sao lại có thể chết dễ dàng như vậy được chứ, dù thế nào thì Tống Kỳ Minh cũng không thể tin được vào điều này.
Rồi đột nhiên Tống Kỳ Minh nghĩ ra, chẳng phải lúc nãy Tống Hải nói Diệp Mặc đã từng đi qua bán đảo Senan sao? Rồi lại có tin Thiên Long Đầu chết, chẳng lẽ...
Tống Kỳ Minh đương nhiên có thể liên hệ sự việc lại với nhau, Tống Hải cũng vậy, hai người nhìn nhau, đồng thời thốt lên hai tiếng Diệp Mặc!
Tống Kỳ Minh bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, nếu quả thật Diệp Mặc có khả năng đánh bại cả nghìn tên lính đánh thuê của Thiên Long Đầu như vậy, nếu như hắn muốn giết người nhà họ Tống thì chẳng phải dễ như lấy đồ trong túi sao? Chẳng trách hắn không sợ gì dám nghênh ngang đến Yến Kinh, căn bản là hắn cũng không coi nhà họ Tống ra gì, hoặc không muốn đụng gì vào nhà họ Tống.
Không ngờ hắn lại là một người đáng sợ như vậy, tên sư phụ nghèo túng cổ võ của hắn rốt cuộc là ai? Sao lại có thể dạy ra một quái vật như vậy? Tống Kỳ Minh lại nghĩ đến chuyện đêm hôm khuya khoắt Tống Thiếu Văn lái xe đâm vào vách núi, đúng là quỷ dị hết sức.
Sắc mặt Tống Kỳ Minh không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, lập tức nói:
- Lập tức mở cuộc họp gia tộc, truyền lệnh, bất kỳ kẻ nào trong nhà họ Tống cũng không được đụng đến Diệp Mặc, lập tức điều tra ra xem rốt cuộc gần đây Diệp Mặc đã làm những chuyện gì, lập tức....
Sau khi nói xong, Tống Minh quay sang Tống Hải nói:
- Chuyện của Hồ Khâu đã nói cho sư phụ nó biết chưa?
Tống Hải lập tức nói:
- Sư phụ của Hồ Khâu đã đi chu du khắp nơi rồi, bây giờ vẫn chưa liên lạc được, một khi ông ta trở về, tôi sẽ lập tức báo cho ông ta biết chuyện của Hồ Khâu.
Tống Kỳ Minh gật gật đầu,
- Cậu lập tức đi triệu tập các thành viên quan trọng của nhà họ Tống, lập tức mở cuộc họp.
...
Máy bay của Diệp Mặc vừa hạ cánh xuống đường băng, thần thức liền phát hiện ở sân bay đầy người, nhưng đám người đó, trong tay ai cũng cầm một tấm biển nhỏ, trên đó viết "Tôi yêu Đàm Phi", "chào mừng Đàm Phi"... xem tại TruyenFull.vn
Xem chừng chắc là một ngôi sao điện ảnh, hay là một ca sĩ nổi tiếng nào đó hôm nay tới Yến Kinh, kiểu này chắc Đàm Phi đó có không ít fan hâm mộ đâu.
- Nhường đường chút nào.
Một cậu thanh niên đi phía sau Diệp Mặc đang bực tức vì Diệp Mặc đi quá chậm.
- A Văn, không liên lạc, đã đến Yến Kinh rồi, lại còn để bụng chút thời gian này sao, hơn nữa nơi này quả thực là rất chật mà.
Một giọng nói trong trẻo, ngắt lời cậu thanh niên vừa cằn nhằn với Diệp Mặc.
Cậu thanh niên kia cũng không có phản bác gì, rồi lập tức nói:
- Được rồi, chị Phi, chỉ có điều ở ngoài bây giờ có rất nhiều fan hâm mộ, em sợ rằng sẽ loạn hết cả lên thôi, đợi chỗ này vắng bớt đi một chút đã.
Cậu thanh niên này vừa cất lời, Diệp Mặc liền biết ngay người đứng đằng sau mình chắc là Đàm Phi rồi, hình như còn là một ca sĩ, Diệp Mặc cũng không cố ý chặn đường cô ta, chỉ có điều người ở đây quá đông, cho dù hắn có nhường đường thì vẫn có người đứng phía trước chặn, nhưng vừa mới nhường thì Diệp Mặc đã bị mấy chiếc vali của cô ta chặn lại rồi, còn cô nàng thì đi tay không.
Nhìn thấy Diệp Mặc nhường đường cho mình đi, Đàm Phi nói một câu khách sáo:
- Cảm ơn anh.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn không biết chuyện này có gì tốt mà phải cảm ơn, tuy nhiên chỗ này quả thật là rất đông, xem ra ngoài trừ máy bay đến từ Lạc Thương thì còn có máy bay đến từ nhiều nơi khác nữa.
Trạm kiểm tra ở phía trước còn rất chậm, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù Diệp Mặc đã nhường đường rồi, thì Đàm Phi này cũng vẫn chỉ đứng trước Diệp Mặc được thôi, không nhúc nhích được thêm tí nào.
- Vừa rồi phải cảm ơn anh, đây là một album tôi dùng để ký tặng, tặng cho anh nè.
Giọng của Đàm Phi rất trong trẻo, đúng là cần câu cơm là ở đây. Bởi hiện tại trạm kiểm tra phía trước đang tạm thời dừng lại, nên Đàm Phi mới lấy ra một album có ký tên cô ta tặng cho Diệp Mặc.
Cô thấy Diệp Mặc ăn mặc rất bình thường, lại còn chủ động nhường chỗ cho cô, chắc hẳn cũng là fan hâm mộ của cô, huống chi cô còn cảm thấy người này thực sự tâm rất tĩnh, không hề ồn ào, cho nên mới dùng thứ này coi như để cảm ơn mà thôi.
Xung quanh có rất nhiều người hâm mộ nhìn Diệp Mặc, bọn họ đều nhận ra Đàm Phi, nhưng bởi vì vệ sĩ đứng dày đặc xung quanh, nên mới không thể chen lên mà xin chữ kí được, không ngờ cô ấy lại chủ động lấy ra một album tặng cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc kinh ngạc hết nhìn Đàm Phi rồi lại nhìn album, bất đắc dĩ khoát tay nói:
- Rất xin lỗi, tôi không có chỗ để, hơn nữa tôi cũng không thích nghe nhạc, cho tôi thì lãng phí rồi, cái này cô cầm lại đi.
Mặc dù cự tuyệt không nhận lấy quà của Đàm Phi, nhưng hắn cũng có ấn tượng tốt với cô, người con gái này nhìn cũng rất thanh tú, hơn nữa lông mi cũng rất dài, mặc dù không bằng Ninh Khinh Tuyết, nhưng cũng là một cô gái trang nhã, cũng có một phong cách riêng.
Nghe được những lời của Diệp Mặc, Đàm Phi cảm thấy hơi xấu hổ, rút tay về, cô không ngờ, album mà cô chủ động ký tặng lại bị cự tuyệt một cách phũ phàng, hơn nữa lại còn nói mình không thích nghe nhạc, đúng là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Chẳng những khiến Đàm Phi ngẩn người ra, mà tất cả những người xung quanh cũng đều phải ngây người ra. Cho dù là người không thích nghe nhạc, thì cũng phải thể hiện phong độ một chút chứ, ít nhất cũng phải nhận lấy cho người ta vui, rồi sau đó không thích thì ném đi cũng được. Nhưng lại trực tiếp đi cự tuyệt một ngôi sao ca nhạc đang hot như thế này, quả thực là chẳng có chút phong độ nào.
Cậu thanh niên vừa lúc nãy kêu Diệp Mặc nhường đường, hung hăng trừng mắt lên nhìn Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc không biết phân biệt cao thấp gì hết. Diệp Mặc thản nhiên cười, căn bản là hắn không thèm để ý đến chuyện này.
Tuy nhiên Đàm Phi cũng lấy lại được tinh thần rất nhanh, lấy lại album, có chút áy náy nói với Diệp Mặc:
- Thật sự rất xin lỗi, không biết anh không thích nghe nhạc, tôi còn tưởng anh đã từng nghe qua tên tôi.
Nói tới đây, rồi tự cười một mình, rồi nói:
- Xem ra tên tuổi của tôi còn chưa đủ gây tiếng vang rồi, ha ha.
Nói rồi cũng không còn để ý đến Diệp Mặc nghĩ về cô như thế nào, cô nghĩ như thế nào thì chỉ có mình bản thân cô biết mà thôi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, không nói gì.
- Này, anh bạn, vừa rồi là Đàm Phi đấy, album đó sao anh không lấy, tận tay ký còn tận tay tặng anh nữa, không ngờ anh lại không lấy, quả thật là tôi đã bị anh đánh bại rồi. Có thật là anh chưa từng nghe qua danh tiếng của Đàm Phi không?
Một người thanh niên đứng đằng sau Diệp Mặc vừa nhìn thấy Đàm Phi quay mặt đi liền nói như vậy với Diệp Mặc.
Diệp Mặc coi như không có gì nói:
- Tại sao tôi phải biết đến cô ta?
-...
Người thanh niên vừa hỏi Diệp Mặc, bị Diệp Mặc hỏi một câu như này đúng là không còn gì để nói, đúng vậy, tại sao lại phải biết đến cô ta chứ?
Đàm Phi cũng nghe được câu trả lời của Diệp Mặc, khóe miệng hơi co giật, đúng là không còn gì để nói. Nghĩ đến thôi cũng đã khiến cho cô cảm thấy rất bực bội rồi, cô là ngôi sao ca nhạc hàng đầu của Đại Lục và HongKong, tên tuổi vô cùng hot, không ngờ kẻ đứng ngay trước mặt cô lại không biết đến cô.
Nếu Diệp Mặc là một ông già sáu bảy mươi tuổi còn đỡ, nhưng Diệp Mặc vẫn là một gã thanh niên trẻ tuổi, điều này thực sự khiến cho cô rất bực bội, trạm kiểm tra lúc này đã làm việc trở lại, cô vội vàng kéo đống vali cùng với những trợ lí của mình rời đi, cô nhìn thấy bên ngoài chặt nứt fan hâm mộ thế này, trong lòng dần dần cũng có chút tự tin trở lại.