Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1298: Đánh thành bùn nhão

Khi Diệp Mặc lao ra thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi không gian sát khí kia có thể diệt hắn, thì hắn sẽ lập tức trở lại Thế giới trang vàng, cùng lắm thì lại bị thương một lần nữa. Dẫu sao thì vẫn tốt hơn là mất mạng, biện pháp này không được thì hắn cũng có thể tìm biện pháp khác.

Trong nháy mắt khi Diệp Mặc lao ra khỏi Thế giới trang vàng, thì hắn đã biết rằng mình đã thành công rồi, trong khoảng nửa khắc sẽ không có bất kỳ không gian công kích nào. Ngoại trừ không gian trói buộc xung quanh, và không gian đè ép bên ngoài, thì không gian vặn vẹo và không gian châm sát kinh khủng kia đều không có chút động tĩnh nào.

Nói cách khác điều mà hắn phán đoán hoàn toàn chính xác, trong chốc lát thời gian mà linh mạch chuyển giao linh nguyên cho sát trận, thì uy hiếp của không gian sát trận lớn nhất đối với hắn tạm thời không có ảnh hưởng gì.

Còn đối với Diệp Mặc mà nói, chỉ cần không gian sát trận bất động là được, "Vực" của hắn đã đại thành, thì những không gian vặn vẹo và không gian áp bức xung quanh không có bất kỳ tác dụng trở ngại nào. Khi hắn mở rộng "Vực" của mình ra, thì không gian áp bức và không gian vặn xoắn xung quanh đều tan biến như bong bóng xà phòng.

Lúc này Diệp Mặc mới chính thức cảm thụ được chỗ tốt khi "Vực" đã đại thành, nếu như "Vực" của hắn còn chưa đại thành, thì trong chốc lát thời gian này hắn chỉ có thể chuyên tâm đối phó với không gian "Vực" xung quanh thôi, căn bản là không có biện pháp động thủ với trận tâm của không gian sát trận. Cho dù là hắn phóng ra Tử Đao nghiền nát "Vực" xung quanh, thì cũng không phải chỉ mất chút thời gian là được.

Mà hiện tại "Vực" của hắn đã đại thành rồi, nên những không gian "Vực" xung quanh này đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn.

Trong nháy mắt khi ra khỏi Thế giới trang vàng, thì Diệp Mặc đã ném ra hơn mười miếng trận kỳ, sau đó lại phóng ra Tử Đao. Một đaọ tử quang xẹt qua không gian như một cái bóng, đánh thẳng vào trận tâm của không gian sát trận, đồng thời hơn mười luồng lôi kiếm cũng được tập trung lại đánh vào cùng một chỗ. Trận kỳ mà hắn ném ra ngoài chính là vì muốn bố trí một cái trận pháp trì hoãn, mục đích là trì hoãn việc không gian sát trận có tác dụng trở lại sau khi hoàn thành việc chuyển giao linh nguyên, cho dù là chỉ trì hoãn thêm một giây thì với Diệp Mặc lúc này cũng đã vô cùng quý giá rồi.

Ầm...

Rầm, rầm, rầm...

Ngay khi Tử Đao đánh trúng vào trận tâm của không gian sát trận, thì những tiếng nổ kịch liệt liền liên tiếp vang lên. Trận tâm của không gian sát trận kia đã bị Diệp Mặc đánh trúng, đã bị rạn nứt rồi.

Không đợi cho vết nứt kia kịp tự động tu bổ, thì hơn mười lôi kiếm to như cánh tay đã lại đánh xuống vết nứt đó, những tiếng nổ kia lại liên tục vang lên.

Những tiếng nổ còn chưa kịp biến mất, thì Diệp Mặc đã lại đánh xuống, những tiếng nổ vang liên miên không ngừng, trận tâm của không gian sát trận đã biến thành một đống tro bụi, biến mất hoàn toàn.

Răng rắc... 
Một âm thanh vang lên, Diệp Mặc biết rằng hai cái linh mạch cực phẩm kia đã hoàn toàn việc chuyển giao linh nguyên, nhưng lúc này hắn đã phá vỡ được trận tâm của không gian sát trận rồi, cho dù đã được chuyển giao linh nguyên thì đã làm sao?

Quả nhiên lúc này chỉ còn có không gian "Vực" vặn xoắn xung quanh, còn không gian châm sát và không gian vặn xoắn gợn sóng đã dần dần nhạt đi, cuối cùng thì hoàn toàn không còn nữa.

Diệp Mặc lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, hắn không ngờ là trận tâm của không gian sát trận không có bất kỳ phòng ngự nào mà lại kiến cố như vậy, nếu như không phải là hắn đánh ra lôi kiếm để phòng ngừa vạn nhất, thì hẳn là trận tâm của không gian sát trận sẽ không bị công phá, còn linh nguyên thì đã được chuyển giao hoàn tất rồi. Nếu quả thật là như vậy, thì cho dù là hắn có thể khiến cho trận tâm của không gian sát trận bị rạn nứt, thì cũng không tránh khỏi việc phải quay về Thế giới trang vàng một lần nữa.

Cũng may hắn rất cẩn thận, nên đã dùng lôi kiếm đánh cho cái trận tâm này tan thành tro bụi rồi, cho dù là cái sát trận kia có khôi phục lại được năng lực cường hãn đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào tiếp tục vận hành cả.

Từ khi Diệp Mặc đi ra đến khi phá hủy hoàn toàn cái trận tâm kia, thì có vẻ như là rất dài, nhưng thực tế thì cũng chỉ là trong thời gian một hai hơi thở mà thôi.

Chỉ trong thời gian một hai hơi thở, Diệp Mặc đã hoàn toàn phá vỡ cái không gian sát trận kia rồi. Còn những trận tâm của các trận pháp bao gồm không gian trói buộc, không gian "Vực" mô phỏng, không gian trận pháp công kích từ "Vực" thứ hai mươi tám tới "Vực" thứ ba mươi sáu ở dưới đáy ao kia thì cứ để sau đã, hiện tại Diệp Mặc cũng chưa cần phải động đến.

Đầu tiên là hắn lấy ra ngọc thạch để luyện chế một cái hộp ngọc để lưu giữ thi hài của Sở Tiêu Y. Sau đó đem hộp ngọc để vào trong Thế giới trang vàng.

Sau khi lưu giữ lại thi hài của Sở Tiêu Y, Diệp Mặc thấy rõ ở phía dưới thân của Sở Tiêu Y còn có một mảnh của pháp bảo đã bị tàn phá, hắn đoán rằng đây chính là pháp bảo để Sở Tiêu Y dùng để chống lại với không gian sát trận ở đây. Chỉ là hiện taị pháp bảo này đã bị không gian sát trận phá hủy không còn nguyên vẹn nữa rồi.

Sau khi xong việc, Diệp Mặc mới đứng ra bờ ao, lạnh lùng nhìn các loại trận pháp trong ao một chút. Với bản lĩnh trận pháp hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể hủy đi toàn bộ các trận pháp này. Nhưng Diệp Mặc cũng không làm như vậy, hắn sử dụng biện pháp đơn giản nhất là lôi kiếm.

Rầm, rầm, rầm...

Từng đạo lôi kiếm mầu đen rơi vào trong hồ, những tiếng nổ vang liên miên không dứt. Chỉ trong chốc lát, thì phía trên cái hồ nhỏ kia đã tràn ngập lôi kiếm của Diệp Mặc. Còn Diệp Mặc càng đánh ra nhiều lôi kiếm, thì càng cảm thấy bỏ tức.

Một tông sư trận pháp phá vỡ trận pháp của một tông sư khác thì cách làm tôn kính nhất chính là dùng bản lĩnh trận pháp của bản thân để phá hủy mà không làm tổn hai đến trận pháp của đối phương. Cách làm thô lỗ nhất chính là sử dụng thủ đoạn công kích để phá hủy trận pháp của đối phương, khiến trận pháp không còn tác dụng nữa.

Mà vũ nhục nhất chính là bản thân căn bản là mặc kệ đông tây nam bắc gì, cứ công kích đến khi trận pháp của đối phương thành bùn nhão.

Cách làm hiện tại của Diệp Mặc không thể nghi ngờ chính là sự vũ nhục đối với người bố trí trận pháp ở đây, hơn nữa còn không phải là vũ nhục bình thường, vì hắn căn bản là không thèm nhìn xem trận tâm của mấy trận pháp kia ở đâu, mà cứ thế đánh lôi kiếm xuống. Cái này còn chưa tính, vì hắn còn lấy ra một quả cầu ghi lại hình ảnh (camera thời tiền sử ^^) để ghi lại quá trình hắn dùng lôi kiếm đánh cho mấy cái trận pháp này thành bùn nhão.

Tuy rằng Diệp Mặc biết hắn muốn gặp được tên bố trí những trận pháp này, sau đó lại cho đối phương xem lại hình ảnh này thì có chút khó khăn. Nhưng vạn nhất sau này hắn gặp được, thì hắn nhất định phải cho đối phương xem lại cái quả cầu ghi lại hình ảnh này.

Khi mà toàn bộ những gì dưới đáy hồ đều bị Diệp Mặc đánh thành bùn nhão, thì những không gian vặn xoắn và không gian "Vực" mô phỏng cũng hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng toàn bộ phiến không gian này đều trở nên bình thường, có thể thấy rằng trận pháp đều đã bị Diệp Mặc phá hủy hoàn toàn. Nhưng Diệp Mặc cũng không hề ngừng phóng ra lôi kiếm, thẳng cho tới khi toàn bộ trận pháp dưới đáy hồ đã thành bùn nhão, ngay cả những miếng trận kỳ cũng không còn nữa, thì Diệp Mặc mới dừng lại rồi thở phào một hơi.

Lúc này thì hai mươi bẩy "Vực" phía trước của "Thiên Cương ba mươi sáu "Vực"" vực vẫn chưa bị phá hủy, bởi vì trận pháp của hai mươi bẩy "Vực" đó không được bố trí ở chỗ này. Nhưng từ "Vực" thứ hai mươi tám trở đi, thì Thiên Cương Vực đã trở thành một mảnh đất bằng rồi.

Cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng không có dự định bỏ qua, trận pháp ở đây đã hoàn toàn bị hắn phá vỡ rồi. Hiện tại hắn lại lấy ra hơn mười miếng trận kỳ, sau đó lại bố trí một cái trận pháp di dời. Một nén nhang sau, thì Diệp Mặc đã mạnh mẽ lôi một cái linh mạch từ trong đáy hồ ra, đây rõ ràng là một cái linh mạch cực phẩm. Lại thêm một nén nhang nữa trôi qua, thì Diệp Mặc lại lấy được cái linh mạch cực phẩm thứ hai ra khỏi hồ.

Sau khi thu hai cái linh mạch cực phẩm vừa lấy được vào trong Thế giới trang vàng, thì trong lòng Diệp Mặc mới có chút thư thái. Lúc này hắn mới thu hồi lại tinh thạch ghi lại hình ảnh kia.

Nghĩ đến việc sau này có thể vô tình gặp được tên đã vô tình bắt gặp được hai cái linh mạch cực phẩm này sau đó lại bố trí "Thiên Cương ba mươi sáu "Vực"" này, thì không chừng hắn chỉ cần lấy ra cái quả cầu ghi lại hình ảnh này cũng sẽ khiến đối phương tức đến nổ mũi. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho Diệp Mặc cảm thấy từng đợt sảng khoái trong lòng rồi.

Lúc này không chỉ là trận pháp bị hủy, mà linh mạch cũng đã bị Diệp Mặc lấy đi, cho nên dù trận pháp có còn thì cũng chẳng thể có tác dụng gì cả.

Diệp Mặc lại lần nữa quay lại "Vực" thứ ba mươi sáu, thì liền phát hiện vực thứ ba mươi sáu vốn không thấy đâu cũng đã đi ra. Diệp Mặc trở lại "Vực" thứ ba mươi sáu thì cũng không bị truyền tống ra ngoài, cho nên hắn lại tiếp tục quay lại "Vực" thứ ba mươi lăm.

Hiện tại nơi này đều đã trở thành giống như một nơi bình thường rồi, cho nên Diệp Mặc hiểu là hắn lại phải trở về "Vực" thứ hai mươi bẩy một lần nữa thì mới có thể được truyền tống ra ngoài. Về phần trận pháp của không gian "Vực" mô phỏng từ "Vực" thứ hai mươi bẩy trở xuống nằm ở chỗ nào, thì Diệp Mặc cũng không có hứng thú đi tìm nữa. Hai mươi bẩy "Vực" kia tuy rằng là lừa gạt các tu sĩ, nhưng cũng là một nơi thí luyện rất tốt, cho nên cũng không cần phải hủy đi.

"Vực" chân chính không phải là người nào cũng có thể lĩnh ngộ được, cho nên sử dụng chân nguyên để hình thành ngụy "Vực" cũng không phải là chuyện xấu gì.

...

Trong phòng quan sát ở Thiên Cương Vực, Tô Tĩnh Văn đã khóc mấy lần sau khi Diệp Mặc mất tích rồi. Cô đã đợi gần hai tháng rồi, nếu như cô cuối cùng cũng không thể đợi được Diệp Mặc, thì cô thà rằng tự sát ở đây, cũng không đề mình phải rơi vào trong tay của Khê Trung thương hội.

Tô Tĩnh Văn vốn nghĩ rằng sẽ đợi đủ một năm, nhưng lúc này mới qua hai tháng, thì Quan "Vực" Điện đã truyền tin tức đến cho mấy người Tô Tĩnh Văn, yêu cầu các cô phải rời khỏi Quan "Vực" Điện. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lo lắng sau này sẽ lại có người tiến đến được "Vực" thứ hai mươi tám của Thiên Cương Vực, thì số phòng quan sát của Quan "Vực" Điện sẽ thiếu rất nhiều, cho nên hiện tại cần phải quy hoạch lại, cũng có nghĩa là phải cần kiến tạo lại một lần nữa, và thêm vào nhiều gian phòng quan sát hơn.

Bởi vì toàn bộ Quan "Vực" Điện cần phải quy hoạch lại một lần nữa, cho nên gian phòng quan sát của mấy người Tô Tĩnh Văn cũng phải bị đưa vào quy hoạch. Vì thế mấy người Tô Tĩnh Văn nhất định phải rời khỏi, bởi vì nếu các cô không đi thì Quan "Vực" Điện sẽ không có cách nào khởi công quy hoạch lại cả.

- Không có khả năng?
Sau khi biết được tin này, thì Ngôn Nghiên rất phẫn nộ: 
- Quan "Vực" Điện đã tồn tại mấy trăm năm rồi, cũng chưa từng quy hoạch lại lần nào, vì sao chúng ta mới đến có hai ba tháng, thì đã phải quy hoạch lại rồi? Nhất định là do Khê Trung thương hội giở trò.

Đường Mộng Nhiêu nhíu mày: 
- Thế lực của Quan "Vực" Điện này chắc chắn sẽ không nhỏ hơn thế lực của Khê Trung thương hội, lẽ nào lại sợ Khê Trung thương hội uy hiếp sao?

Quan "Vực" Điện cần phải quy hoạch lại một lần nữa, hiển nhiên phải là do Khê Trung thương hội giở trò quỷ, bằng không thì không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được. Một khi mấy người Tô Tĩnh Văn rời khỏi phòng quan sát của Quan "Vực" Điện, thì cũng có nghĩa là bọn họ đã rời khỏi phạm vi bảo hộ theo quy tắc của Quan "Vực" Điện, tùy thời đều có thể bị người khác bóp chết.

Sau khi Diệp Mặc đã mất tích hơn một tháng, thì Tô Tĩnh Văn đã từ trong bi thương mà bình tĩnh lại, cô mặc dù không có nhiều kinh nghiệm từng trải ở Tu Chân Giới này, nhưng thời gian ở Ninh Hải, cô từ là người quản lý một công ty lớn, đã từng trải qua các loại thủ đoạn đấu tranh thương nghiệp rồi.

Cho nên cô cũng cảm giác được không phải là Quan "Vực" Điện sợ Khê Trung thương hội, không thể đem thanh danh của họ phá hủy đi được. Tô Tĩnh Văn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó liền hỏi: 
- Người mở ra bàn cược có phải chính là Quan "Vực" Điện hay không?