Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1290: Anh có thể diện sao?

Bất luận đối phương có phải muốn kết giao với mình hay không, Diệp Mặc cũng không muốn liên quan gì đến đối phương. Nhìn cách làm việc của thương hội Khê Trung, chính là vô cùng bá đạo. Đây là gặp được mình, nếu như gặp phải tu sĩ khác, nói không chừng đã bị tên Kim Kỳ Long kia làm cho sống dở chết dở rồi.

Diệp Mặc đương nhiên không tin Kim Kỳ Long có thể làm như này lâu dài trong Thiên Cương Vực, tên Mãnh Sát này chút cũng không biết. Bởi vậy có thể thấy được, tên Mãnh Sát này cũng không phải là đồ tốt gì. Nhưng đối phương là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba, Diệp Mặc cũng không muốn đắc tội, nếu đối phương không phải vừa đến đã hỏi tội, Diệp Mặc cũng mừng đến mức hồ đồ rồi. Hắn ngay sau đó lại ôm quyền nói:

- Cám ơn Mãnh hội trưởng, Diệp mỗ bây giờ còn có chuyện, không đi được, Mãnh hội trưởng cứ tự nhiên.

Diệp Mặc cho rằng nếu như hắn nói như này thì đối phương chắc chắn lập tức khách khí mà hẹn lại thời gian, nhưng hắn không ngờ Mãnh Sát sau khi nghe nói vậy, sắc mặt lập tức trầm mặc. Đồng thời khí thế trên người tăng vọt, từng trận sát khí truyền tới, hơn nữa một pháp bảo hình bán nguyệt màu đỏ lửa xuất hiện trên đỉnh đầu gã.

Không đợi Diệp Mặc nói thêm, gã đã lạnh lùng nói:
- Nói như vậy anh không nể mặt Mãnh Sát này rồi? Mãnh Sát tôi đích thân mời mà cũng không mời được anh.

Khi nói xong câu này, luồng sát khí đó càng ngày càng mạnh, Đường Mộng Nhiêu đứng gần với Diệp Mặc nhất nhất thời cũng lùi vài bước, sau đó bảo vệ bên người Tô Tĩnh Văn.

Diệp Mặc vừa nghe thấy lời này, nhìn thấy khí thế như vậy, nhất thời trở nên tức giận, lại càng không thèm nói câu nào, Tử Đao mang theo một đường màu tím hồng cũng được phóng ra.

Huyễn Vân Toái Vực Đao trực tiếp được bổ ra, đường đao màu hồng tím trong nháy mắt đã xoẹt qua bầu trời cao mấy trượng mà xông đến Mãnh Sát.

Mãnh Sát vốn cho rằng dưới sự đe dọa của mình, Diệp Mặc lập tức sẽ đi vào khôn khổ. Gã cho rằng Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy, chắn hẳn vẫn chưa đến được Hóa Chân. Cho dù là Hóa Chân, nhiều nhất cũng chỉ là tầng thứ nhất mà thôi. Nhưng gã không ngờ đối phương lại không sợ hãi chút nào, không đợi gã tiếp tục nói những lời uy hiếp, thì đối phương đã ra tay rồi.

- Thật to gan.
Sự tức giận của Mãnh Sát bỗng chốc dâng cao, gã cho rằng, mình chiêu hiền hạ sĩ, mời Diệp Mặc là đã nể mặt hắn lắm rồi. Hắn từ chối mình thì thôi, lại còn dám ra tay, đây đúng là phản trời rồi.

Không đợi đường đao của Tử Đao của Diệp Mặc hoàn toàn khởi động xong, pháp bảo trên đỉnh đầu gã trong nháy mắt khuếch tán ra những đường đao màu đỏ kinh khủng, sau đó vo số sát khí màu đỏ xen lẫn vào nhau đó trực tiếp xông về phía Tử Đao của Diệp Mặc.

Theo như Mãnh Sát nghĩ, Bạt bán nguyệt của gã một khi phát động, sát khí có thể dễ dàng tiêu diệt được đường đao của đối phương, sau đó vây khốn đối phương lại. Nếu đối phương chỉ sơ sẩy một chút, thì sát khí sẽ nhắm thẳng vào đối phương chém tan tành.

Két.. két… ét….

Sát khí mà Bạt bán nguyệt phóng ra đập vào đường đao màu tím của Tử Đao của Diệp Mặc, phát ra từng trận âm thanh két két, giống như toái ngọc bị đánh vỡ nát vậy, không dừng không ngớt.

Ầm.

Luồng sát khí kia và đường đao kia sau khi va đập vào nhau, Tử Đao và Bạt bán nguyệt hoàn toàn đập vào nhau, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.

Mãnh Sát chỉ cảm thấy tinh thần của mình chấn động, chân nguyên của gã dường như cũng bị dao động, gã lập tức hiểu Diệp Mặc thậm chí là một tu sĩ Hóa Chân rồi. Gã không suy nghĩ gì, lập tức phóng ra đỉnh đồng phòng ngự, nhưng không đợi đỉnh đồng của gã được phóng ra, thì gã lại cảm thấy xung quanh mình lại phát ra những âm thanh cực nhỏ. Những âm thanh này rất nhỏ, nhưng Mãnh Sát cũng nghe thấy rất rõ.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt Mãnh Sát lại đại biến, gã trong nháy mắt liền hiểu ra vực của mình đã bị rạn nứt, đường đao màu tím của đối phương sau khi va đập vào với Bạt bán nguyệt của gã, uy thế không ngờ lại không có chút tiêu tan nào, ngược lại lại làm vỡ tan vực của gã.

Không ổn, tu vi của đối phương ít nhất cũng là Hóa Chân trung kỳ rồi, còn cao hơn tu vi của gã. Mãnh Sát sau khi hiểu ra điều này, lập tức muốn rút lui, nhưng ngay sau đó gã lại cảm nhận được mình rút lui trở nên chậm rãi, dường như là bị trói buộc lại.

Mồ hôi của Mãnh Sát trong chốc lát túa ra, gã hiểu đối phương không những trong nháy mắt đánh tan được vực của mình, hơn nữa còn thành lập nên vực của mình.

Mãnh Sát điên cuồng thiêu đốt tinh huyết của mình, mạnh mẽ phóng ra đỉnh đồng của mình, lúc này gã rất muốn kêu Diệp Mặc dừng tay, nhưng gã không có cách nào nói ra được một câu.

Đỉnh đồng sau khi Mãnh Sát điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, mạnh mẽ phóng ra, nhưng không đợi gã khởi động hoàn toàn đỉnh đồng, thì lại nhìn thấy pháp bảo màu tím của đối phương lại lần nữa biến đổi.

Đường đao màu tím vừa mới tản ra bây giờ đã hoàn toàn biến mất trong không trung, thay vào đó là một đường đao màu hồng tím dài mấy trượng.

Đường đao màu hồng tím này rất đẹp, mang theo một vẻ đẹp giống như ánh nắng chiều từ trên trời rọi xuống vậy.

Huyễn Vân Hoa Sơn đao khí thế phóng qua,, không thể chống đỡ.

Vừa nãy Mãnh Sát giả khờ, sớm đã khiến cho Diệp Mặc khó chịu, Mãnh Sát còn cho rằng gã là ai, muốn kết giao thì kết giao, muốn động thủ uy hiếp thì động thủ uy hiếp.

Lúc này những tu sĩ đứng quanh xem thấy đường đao màu tím và sát khí màu đỏ, căn bản không nhìn thấy hành động của Diệp Mặc và Mãnh Sát. Còn khi đường đao màu hồng tím kia xuất hiện, bọn họ cuối cùng cũng nhìn rõ, đường đao màu tím tuyệt đẹp như nắng chiều vậy.

Người duy nhất cảm thấy không đẹp chỉ có Mãnh Sát, gã là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba, đương nhiên sẽ không bị sát cơ của đường đao màu hồng tím này mê hoặc.

Nhưng chỉ trong chốc lát, đường đao màu hồng tím tuyệt đẹp này đã đến trước mặt gã, Mãnh Sát kinh hãi, cũng không thèm để ý đến cái gì khác, đỉnh đồng trực tiếp hướng về phía đường đao màu hồng tím.

Ầm…

Đường hồng tím trong nháy mắt bổ trúng đỉnh đồng, sau đó mang theo một mùi máu tanh.

Mãnh Sát bay ngược vài trăm mét lúc này mới đứng vững lại được, vừa nãy đỉnh đồng mà gã phóng ra đã bị chém thành hai nửa, rơi xuống đất, một vết chém thật sâu kéo dài từ cánh vai trái của gã xuống, đến tận bắp đùi.

Gã kinh hãi ngó chừng Diệp Mặc, căn bản không dám tin, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mình lại bị bại lui dưới tay đối phương. Tu sĩ thoạt nhìn rất trẻ tuổi trước mặt này quá lợi hại rồi, cho dù tu sĩ có tu vi cao nhất của Tây Tu thành cũng chưa chắc trong khoảng thời gian ngắn như này lại đánh gã trọng thương được.

Ting…tang…
Lúc này Bạt bán nguyệt của gã mới rơi xuống chân Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa nhấc một chân lên, thì chân khí thượng phẩm Bạt bán nguyệt kia đã bị hắn đá sang một bên xa mấy nghìn mét. Sau đó Diệp Mặc lại lạnh lùng nhìn Mãnh Sát đang đứng ngây dại một bên, châm chọc nói:
- Anh có thể diện sao?

Một món chân khí thượng phẩm giá trị vô cùng cao trong Tây Tu thành không ngờ lại bị Diệp Mặc đá đi như đá một túi rác, còn món chân khí thượng phẩm này lại không có ai dám đi nhặt, vì đây là pháp bảo của Mãnh Sát của thương hội Khê Trung. Người khác cho rằng, Diệp Mặc đá Bạt bán nguyệt của Mãnh Sát như đá một túi rác cũng không phải là hành động kiêu ngạo nhất, mà kiêu ngạo nhất chính là câu nói, anh có thể diện sao?

Chỉ bằng những lời này, Mãnh Sát sau này cũng không còn mặt mũi nào lăn lộn trong Thiên Cương Vực nữa rồi.

Còn Diệp Mặc lúc này lại khinh bỉ liếc nhìn Mãnh Sát một cái, cũng không ra tay nữa, mà lại giơ tay lên, "Tử Đao"được vác lên sau lưng. Diệp Mặc lại lần nữa không ngờ đến pháp bảo cũng không cất vào nhẫn trữ vật, mà lại trực tiếp giắt vào sau lưng như một võ giả trần tục.

Những người xung quanh cũng biết, người ta đó là đang thị uy, nếu như có tu sĩ nào lại dám đối nghịch với hắn như Mãnh Sát, thì cũng đừng trách hắn không khách khí.

Phương pháp thị uy đơn giản, nhưng hiệu quả lại không tầm thường. Tất cả mọi người đều không dám khinh thường con đao không bằng dao thái rau màu tím nhạt đằng sau lưng Diệp Mặc nữa, đó đâu phải là con dao thái rau? Căn bản là một pháp bảo cực phẩm giết cao thủ Hóa Chân.

Còn câu anh còn thể diện sao? Câu nói vô cùng bá đạo, đấy là nói với một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba. Tu sĩ Hóa Chân trước mặt hắn cũng không có thể diện, thì ai dám có thể diện?

Tô Tĩnh Văn nhìn con đao sáng loáng nhô lên sau bả vai Diệp Mặc, bỗng nhiên nói thầm bên tai Diệp Mặc:
- Anh như này quả thực đúng như khí khái anh hùng mà vừa nãy Mãnh Sát nói, em thích thế này, ít nhất còn uy phong hơn tên ác bá kia nhiều.

Diệp Mặc định châm chọc Mãnh Sát một câu, nhưng lại bị Tô Tĩnh Văn nói như này, sát khí toàn thân bỗng nhiên tiêu tán, không ngờ lại đem mình so sánh với ác bá. Hắn lắc lắc đầu nói với Ngôn Trịnh Tân đang kinh ngạc đến ngây người đứng bên cạnh:
- Tìm một linh tức lâu, anh nói cho tôi nghe một chút về quy tắc trong Thiên Cương Vực này.

- Vâng, Diệp, Diệp đại ca.
Ngôn Trịnh Tân lúc này mới biết chị mình Ngôn Nghiên nói không có sai chút nào, Diệp Mặc căn bản chính là một cao thủ Hóa Chân đỉnh phong.

Thấy Diệp Mặc rời đi, Mãnh Sát lúc này mới lấy ra một viên đan dược nuốt, cầm vết máu trên ngực lại. Nhưng sự kinh hãi vô cùng trong mắt gã thì vẫn chưa tiêu biến hết, gã biết vừa nãy đối phương nếu như muốn giết gã, thì quá đơn giản, nhưng gã không ngờ đối phương lại tha cho mình.

Diệp Mặc sở dĩ không giết Mãnh Sát, cũng không là vì hắn khona dung, mà vì hắn không biết hắn giết tu sĩ Hóa Chân trong Tây Tu thành có ảnh hưởng đến phản ứng của đại năng không, nếu như lại thu hút những cao thủ mạnh hơn, thì hắn cũng không dám có thể thắng được.

Mãnh Sát chỉ là một tu sĩ Hóa Chân bình thường mà thôi, nhưng vực cũng lĩnh ngộ được tương đối rồi, nếu như Hóa Chân trung kỳ thậm chí Hóa Chân hậu kỳ đến thì sao? Cái này mới là nguyên nhân chính khiến Diệp Mặc kiêng kỵ. Nếu như vực của hắn đại thành rồi, thì hắn chắc chắn cũng không sợ cao thủ Hóa Chân hậu kỳ.

Mãnh Sát đợi mấy người Diệp Mặc sau khi đi rất xa rồi, lúc này mới thu lại Bạt bán nguyệt của mình, nhưng sắc mặt của gã thì vẫn hết sức tái nhợt.

Lúc này hai tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín với sắc mặt vô cùng kinh khủng đứng trước mặt Mãnh Sát, một người trong đó thậm chí cũng có thể cảm giác được tay của mình đang run lẩy bẩy, y biết Khê Trung trước giờ bá đạo, lần này lại gặp trúng vỏ dừa rồi. Tên tu sĩ vừa nãy nếu như giết hội chủ của bọn chúng rồi, rồi lại giết hai người bọn chúng, căn bản cũng không có ai dám làm gì hắn.

- Vừa nãy là ai đầu têu gây ra chuyện này?
Mãnh Sát lạnh lùng nhìn hai tên tu sĩ Kiếp Biến nói.

- Là Kim Kỳ Long, anh ta đã bị người đó giết rồi.
Một tu sĩ Kiếp Biến vội căng thẳng trả lời.

Mãnh Sát sắc mặt vô cảm hỏi tiếp:
- Vậy Kim Kỳ Long còn có là anh trai của Kim Kỳ Hổ không?

- Vâng thưa hội chủ.
Tên tu sĩ Kiếp Biến đó lại run rẩy đáp lại, y dường hư biết ý tứ của hội trưởng, ngữ khí trở lên bất định.

- Giết cho tôi.
Mãnh Sát nói xong cũng không thèm nhìn hai tên tu sĩ Kiếp Biến, quay người bỏ đi.

Lúc này những tu sĩ vây quanh thấy Diệp Mặc sau khi giết Kim Kỳ Long của Khê Trung, lại làm trọng thương Mãnh Sát, ai ai cũng vô cùng chấn động. Cho đến sau khi mấy người Diệp Mặc đi rồi, thì mấy tu sĩ trên quảng trường mới rời đi, dường như sợ chẳng may không cẩn thận sẽ đụng độ với tiền bối Hóa Chân này.

Càng nhiều tu sĩ lại càng thầm phấn khởi, bây giờ động phải trong tay tiền bối rồi, vậy là đáng đời.

Một tiểu nhị của linh tức lâu bên cạnh quảng trường, thấy mấy người Diệp Mặc bước vào, liền khom lưng bước đến nghênh tiếp, không đợi Diệp Mặc phân phó, tên tiểu nhị này đã dẫn mấy người Diệp Mặc đến một phòng đẹp nhất linh tức lâu...