Edit: Nguyễn Thuỳ Linh
Beta: La Pluie
"Cô nói cô ấy nhận điện thoại liền đi ra ngoài?" Hàn Thất Lục ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đinh Mộng Viên ngồi ở trên ghế salon đang run lẩy bẩy, ngữ khí của anh lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Đúng...." Đinh Mộng Viên sợ sệt gật gật đầu, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Cô ấy có gì lạ thường không?" Hàn Thất Lục nhíu chặt lông mày hỏi.
"Không có..... Tôi khi đó còn tưởng rằng là anh gọi điện thoại. Có điều... Sơ Hạ không phải sinh bệnh xin nghỉ sao? Lẽ nào cô ấy không phải xin nghỉ vì sinh bệnh, mà là xảy ra chuyện gì khác?" Đinh Mộng Viên có chút lo âu hỏi.
Sơ Hạ lạ người bạn tốt nhất cô gặp, là người trong nhà có tiền, nhưng xưa nay không vênh váo tự đắc với cô. Cô không hi vọng Sơ Hạ xảy ra chuyện gì.
"Không có chuyện gì, cô ấy chỉ giận tôi, nên tránh mặt tôi thôi. Cô đi đi, đã lãng phí thời gian rồi, xin lỗi." Hàn Thất Lục khẽ gật đầu rồi rời đi.
Ba ngày, ròng rã ba ngày anh đều không nhìn thấy bóng dáng An Sơ Hạ đâu!
Đế Đô lớn như vậy, nhưng anh có thể phái bao nhiêu người đi tìm đều đã phái, nhưng vẫn không thấy bóng dáng An Sơ Hạ.
Anh đương nhiên nhớ tới phần mềm "Định vị" kia, nhưng cô cẩn thận đặt ở phòng ngủ, An Sơ Hạ căn bản cũng không có mang điện thoại di động theo người! Ai anh cũng đều đã hỏi nhưng vẫn không thể thấy tung tích An Sơ Hạ.
Lần này An Sơ Hạ mất tích không như lần trước, Giáo sư A Đại nói An Sơ Hạ xin nghỉ ốm, điều này đã cho thấy rõ là bản thân cô chủ động rời đi. Vì lẽ đó, vấn đề an toàn anh cũng không cần phải lo lắng nhiều, nhưng điều anh lo lắng là, An Sơ Hạ có phải là đã biết chuyện An thị rồi, phải không?
Trước mắt đích thân đến xem, chắc An Sơ Hạ đã biết sự kiện kia rồi, vì lẽ đó mới tránh mặt anh.
Cứ như vậy, coi như tìm thấy An Sơ Hạ rồi, anh cũng không biết phải làm như thế nào cô mới tha thứ.
Làm sao bây giờ? Anh đến cùng nên làm gì?
"Thiếu gia! Cuối cùng là tìm được người!" Chính là thủ hạ của nhà họ Hàn, chạy lên phía trước.
"Tìm thấy cô ấy rồi?" Hàn Thất Lục ánh mắt sáng lên, liền vội vàng hỏi.
Thủ hạ kia lắc lắc đầu: "Vẫn không tìm được, thế nhưng, chúng ta tìm được một tài xế taxi, nói là ba ngày trước, thiếu phu nhân lên xe của anh ta để đến sân bay."
"Sân bay?" Hàn Thất Lục cau mày: "Sân bay kia không phải nói không thấy cô ấy quá cảnh sao?"
"Vấn đề nằm ở chỗ đó." Thủ hạ kia một mặt nghiêm nghị nói: "Tài xế kia nói, đưa thiếu phu nhân đến sân bay xong, anh ta còn muốn mời mấy người khách tiện đường trở về, thời điểm ấy, anh ta chú ý tới thiếu phu nhân gặp một người ở cửa sân bay."
Lông mày anh nhăn lại: "Ai?"
"Tôi cầm vài bức ảnh cho tài xế kia xem, cuối cùng xác định, là An Thần Xuyên!" Thủ hạ vội vàng trả lời.
"Là anh ta!"
Hàn Thất Lục phút chốc đưa tay nắm thành quyền, chẳng trách Đinh Mộng Viên nói An Sơ Hạ lúc ra cửa không có gì bất thường, bây giờ nhìn lại, vào lúc ấy An Sơ Hạ căn bản còn chưa biết chuyện An thị, càng không biết An Dịch Sơn là cha ruột cô.
Sự tình, đều là sau khi cô gặp An Thần Xuyên mới biết!
An Thần Xuyên tên khốn kiếp này! Rất có thể đã dùng biện pháp gì đó, ép buộc An Sơ Hạ lặng yên không một tiếng động trở về An thị.
"Lập tức chuẩn bị xe ra sân bay, tôi muốn về An thị một chuyến!"
Sắc mặt anh rất âm trầm, thủ hạ không dám thất lễ, vội vã chạy đi chuẩn bị xe.
Ban đêm.
Tử Cấm Thành bên trong đèn đuốc sáng choang: "Ăn cơm tối xong, tôi sẽ dẫn cháu đi dạo vài vòng Tử Cấm Thành, vừa có thể tiêu hóa một chút đồ ăn, thứ hai cũng có thể giải sầu." Kim Khả nói.
"Thời gian này không phải đã cấm du khách tiến vào sao? Làm sao bên kia còn có nhiều người như vậy?" An Sơ Hạ chỉ về phía xa xa nghi hoặc hỏi: "Là nhân viên sao ạ?"
Những người kia ăn mặc thường phục bận bịu, lại không giống như là nhân viên bên trong Tử Cấm Thành.
"Kia là người của đoàn kịch." Kim Khả thay cô giải đáp nghi hoặc: "Hiện tại, Tử Cấm Thành chỉ cho phép quay ngoại cảnh, vì lẽ đó bọn họ cũng không thể đi vào trong điện, lúc này hẳn là đang chụp ảnh cảnh bên ngoài, cháu xem, diễn viên ở nơi đó."
An Sơ Hạ nhìn theo hướng tay chỉ của Kim Khả, đúng như dự đoán mấy người là diễn viên chính đang mặc trang phục cổ đại.
"Đi xem đi." Kim Khả mỉm cười, tự mình trước tiên đi lên phía trước.
Nói đến tình cảnh này vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy, trong lòng không khỏi chờ mong, nghĩ như thế, An Sơ Hạ liền đi theo Kim Khả.
"Lần thứ tư, action!" Nghe xong hiệu lệnh, hai vị diễn viên cổ trang ăn mặc hoa lệ bắt đầu đối thoại kịch bản với nhau.
"Tha thứ cho ta, Hoa Sen, ta gạt nàng là vì bảo vệ nàng! Vì không muốn nàng khổ sở!" Nam nhân mặt đầy thống khổ nắm lấy vai nữ nhân, khóe mắt ánh lệ lấp lóe.
Một giọt lệ rơi xuống từ khoé mắt nữ nhân, cô lùi về sau vài bước, lắc đầu nói rằng: "Ta sẽ không tha thứ cho chàng! Nếu không, ta cũng sẽ không thấy được tỷ tỷ lần cuối!"
"Xin lỗi..." Nam nhân thu hồi tay, gương mặt kiên quyết: "Nàng đã không muốn tha thứ cho ta, được... Sau đó, ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng nữa, sẽ không để cho nàng cảm thấy chướng mắt. Có thể ta biến mất rồi, nàng mới có thể cảm thấy trấn an một chút."
Nói xong những này, nam nhân nhìn thật sâu vào mắt nữ nhân, xoay người đi ra.
Nữ nhân sững sờ hai giây, chờ sau khi nam nhân biến mất, ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
"Chúng ta đi thôi ạ." An Sơ Hạ thu tầm mắt lại rồi bước trở về.
Cảnh tượng này, giống như cô và Hàn Thất Lục.
Cô không muốn thấy Hàn Thất Lục, chính là bởi vì Hàn Thất Lục trăm phương ngàn kế gạt cô. Anh cũng là vì cô, không muốn cô khổ sở, mới gạt cô. Bất luận kết quả thế nào, xuất phát điểm đều là vì muốn tốt cho cô.
Mấy ngày nay cô nghĩ đến rất nhiều, An Dịch Sơn, An Thần Xuyên, Hàn Thất Lục, Hàn Lục Hải......
Những người này, mỗi người đều có nỗi khổ tâm trong lòng của chính mình, cô không quở trách bất kì người nào.
Trở về phòng, xuất hiện một chiếc ti vi nho nhỏ đang mở ở nơi đó. Ban đầu Kim Khả ở đây không có ti vi, là sau khi cô đến nơi này, cũng không biết Kim Khả mang về từ nơi nào một chiếc ti vi kiểu cũ.
"Nghĩ thông suốt rồi sao?" Kim Khả là người cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt cô bất kỳ biểu lộ biến hoá gì đều chạy không thoát con mắt của Kim Khả.
Có nghĩ thông suốt hay không? Vấn đề này kỳ thực không cần thiết phải hỏi.
Từ khi vừa mới bắt đầu, trong lòng cô cái gì cũng đều nghĩ thông rồi, chỉ là không thể thuyết phục bản thân mình mà thôi.
Có thể nói, cô có được ngày hôm nay, hết thảy đều nhờ vào Hàn gia mang lại, thậm chí cũng là người có liên quan đến Hàn gia
đưa đến Tử Cấm Thành để tĩnh tâm. Cô căn bản cũng không có tư cách quở trách người nhà họ Hàn.
Như vậy cô đến cùng đang tránh né cái gì?
Đến bản thân cô đều không rõ ràng.
"Cháu chẳng qua là cảm thấy khó chịu, phải không?" Kim phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm của cô: "Cháu căn bản chưa từng trách ai. Mặc dù Hàn Lục Hải không có đưa
giám định quan hệ huyết thống của cháu và An Dịch Sơn cho truyền thông, Hàn thị cùng An thị hai nhà cũng nhất định phải có một nhà bị thương, chính là một núi không thể chứa hai con hổ. Điều duy nhất cháu không tiếp nhận được, chính là đang lừa dối và che giấu."
An Sơ Hạ cúi đầu, đến bản thân cô đều nhìn không thấu nội tâm mình, Kim Khả lại một lời nói hết.
Người phụ nữ tên Kim Khả này, có bao nhiêu thông minh?
"Một mặt cháu dứt bỏ không được đối với tình cảm của Hàn Thất Lục, mặt khác lại không có cách tha thứ bọn họ đã che giấu và lừa dối, vì lẽ đó cháu mới có thể khó chịu như vậy." Kim Khả vài bước đi lên trước, đưa tay vỗ vỗ vai trái của cô, ôn nhu nói: "Trở về đi thôi, cháu gái. Ở lại chỗ này, cháu vĩnh viễn cũng không thể hóa giải ân oán giữa mình và Hàn gia."
Trở lại.....Sao?
"Còn nữa." Kim Khả nhìn cô chăm chú, dò hỏi: "Cháu thật sự... Không đi gặp An Dịch Sơn một lần sao?"
"Gặp ông ta, có ý nghĩa sao?" An Sơ Hạ biến sắc lạnh lùng: "Mặc dù cha....Mặc dù là Hàn Lục Hải đem giám định giao cho truyền thông, mới dẫn đến sự tín nhiệm của An thị giảm sút. Nhưng truyền thông nói cũng không sai, ông ta là vì phú quý, mà từ bỏ cháu và mẹ."
"Có thể cháu, trong lòng thật sự không muốn gặp ông ấy sao?" Đôi mắt Kim Khả sáng ngời có thể nhìn thấu đáy mắt của cô: "Sơ Hạ, ông ấy là người thân duy nhất của cháu trên đời này. Không muốn bởi vì cháu quá cô chấp, mà khiến bản thân mình sau đó hối hận."
Người thân duy nhất...
Nước mắt, không tiếng động mà lướt xuống.
"Tin tức khẩn cấp vùng Xuyên Bá, giám đốc tập đoàn An thị An Dịch Sơn hôm nay nhảy sông tự sát ở Lệ Giang. May mắn được người qua đường đúng lúc nhảy xuống sông cứu, hiện nay vẫn còn đang cấp cứu."
Ti vi kiểu cũ hình ảnh tuy rằng mờ nhạt, nhưng âm thanh lại đầy đủ rõ ràng.
Cô cảm giác chân của mình dường như mất đi khí lực, nếu như không phải có Kim Khả đúng lúc đỡ lấy cô thì cô đã té lăn trên đất rồi.
"Có sao không?" Kim Khả mặt đầy lo lắng, mấy ngày nay ở chung, làm cho Kim Khả đối với An Sơ Hạ lại thêm mấy phần yêu quý.
"Cháu không sao." An Sơ Hạ đứng thẳng người, vội vàng nói: "Xin lỗi, dì Kim Khả, cháu muốn trở về."
"Phải về An thị chứ?" Dáng vẻ Kim Khả rõ ràng nói: "Giấy chứng nhận cũng không ở đây, vừa vặn tôi cũng phải về An thị một chuyến, đồng thời có thể đưa cháu trở về, cháu dọn dẹp đồ đạc một chút, tôi đi trước để tìm bản thông báo công tác một chút."
Không chờ cô trả lời, Kim Khả đã bước ra khỏi gian phòng.
Vừa nãy, Kim Khả căn bản không có đề cập tới phải về An thị, hiện tại đột nhiên nói như vậy, chỉ là vì muốn đưa cô đi đúng không?
An Sơ Hạ trong lòng không khỏi thay đổi sắc mặt, tin tức đã sớm phát xong, cô nhìn vào ti vi một lúc lâu, sau đó nhấc chân đi thu dọn đồ đạc.
Cô thu dọn xong đồ đạc, liền theo Kim Khả lên xe, trực tiếp đi lên đường cao tốc hướng về An thị. Cô không biết lái xe, chỉ có thể
Kim Khả cơ thể mệt nhọc lái xe.
Đêm đã khuya, ở trên trời hiện lên vài ngôi sao sáng lấp lánh, rốt cục cũng đến đường cao tốc, đi về trung tâm thành phố.
Ra đến trung tâm, Kim Khả mới thoáng buông lỏng thần kinh. Quay đầu nhìn An Sơ Hạ một chút, nhưng phát hiện cô cũng không ngủ. Kim Khả lại một đêm gắng gượng cùng cô!
Kim Khả ở trong lòng thở dài, hỏi: "Là trực tiếp đi bệnh viện hay vẫn là về Hàn gia một chuyến?"
Nếu như là về Hàn gia, Kim Khả sẽ không thuận tiện đưa cô đi.
"Đi bệnh viện." An Sơ Hạ ánh mắt tối sầm xuống: "Cháu không muốn.....Về nơi đó."
"Mấy ngày nay cháu ở bên trong Tử Cấm Thành cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì đúng không? Người nhà họ Hàn, dường như vận dụng hết thảy khả năng, thủ đoạn tìm cháu. Nếu như không phải Khương Quốc Lập bên kia giúp cháu giấu giếm, không chừng ngay hôm hôm sau sẽ tìm thấy cháu rồi." Kim Khả hít sâu một hơi nói rằng: "Sơ Hạ, sớm muộn phải đối mặt, không thể trốn tránh được."
Cô không nhịn được túm chặt góc áo.
Đối mặt....cô phải đối mặt như thế nào với Hàn Thất Lục?
"Quên đi, tôi cũng không ép cháu, nếu như tôi là cháu, cũng không nhất định không biết nên làm thế nào." Kim Khả vừa nói xong, xe đột nhiên liền phanh gấp ngừng lại.