Editor: HuyenNamida
"Có người sao?" cửa phòng Hàn Thất Lục không đóng, từ bên trong lộ ra một vệt ánh sáng, chiếu ra bên ngoài hành lang tối tăm. đèn hành lang không bật, có thể là do người hầu đã quên mở đèn, mà cô lại không biết công tắc mở ở nơi nào, đành phải mò mẫm hướng phòng Hàn Thất lục mà đi.
Kỳ thật lá gan của cô rất nhỏ...
Trong phòng không có người trả lời An Sơ Hạ, cô nhìn thoáng qua hành lang hắc ám, cũng không biết phòng Hàn Thất lục có người hay không, lấy tay đẩy cửa ra. Đèn bên trong sáng rực rơi vào trên người cô, cô lập tức cảm thấy có cảm giác an toàn.
"Có ai không? Hàn Thất lục?" cô nhìn chung quanh cả căn phòng một lượt, phòng trống trơn, không có ai. Đây là lần thứ hai cô tiến vào phòng nam sinh? Phòng của Hàn Thất lục cư nhiên cũng cực kỳ chỉnh tề. Đương nhiên, loại người kén chọn tích xoi mói giống hắn nếu mà phòng bừa bộn thì chắc phát điên mất.
phòng của hắn có sắc màu chủ điệu là màu hồng đỏ, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ lãng mạn. nếu đây là phòng là nữ nhất định là một cô gái rất mơ mộng, có điều đây lại là nam sinh Hàn Thất lục... Quay đầu nghĩ nghĩ tới khuôn mặt Hàn Thất lục, cảm thấy màu hồng đỏ tựa hồ cũng rất thích hợp của hắn. Nếu như hắn mà ăn mặc diêm dúa một chút, so với nữ sinh hẳn là xinh đẹp hơn?
Phòng không có ai nên cô có vẻ lớn mật hơn, đi tới một vòng tại phòng của Hàn Thất lục, cô dừng bước trước chiếc giường lớn. Cái giường này so với giường của cô chắc là còn lớn gấp đôi?
Kỳ thật giường của cô cũng không nhỏ, trọng điểm là Khương Viên Viên mua quá nhiều búp bê nên đã chất đống trên giường cô, bà nói là như thế này mới đúng giường nữ sinh. Cho nên khiến cho cô có cảm giác là giường rất nhỏ.
Thở ra một hơi, cô co chân đứng dậy nhảy lên giường Hàn Thất lục. Lập tức cả người bị nảy lên vài xen ti mét.
" giường thật mềm, ôi zda.... Êm quá đi mất..." cô cảm thấy rất thích, lại nhảy vài cái, càng nhảy càng cảm thấy thú vị. Liền cao hứng phấn chơi nhảy nhảy ở trên giường.
Nhưng là An Sơ Hạ không có phát hiện, Hàn Thất lục từ trong phòng tắm đang đi ra. Cửa phòng tắm cách âm hiệu quả phi thường tốt, cho nên An Sơ Hạ vừa rồi mới không nghe thấy thanh âm tắm rửa của người bên trong.
Mở cửa, quanh hông Hàn Thất Lục chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, phần thân hoàn toàn phơi bày ra. Màu tóc nâu hơi ẩm ướt, không ngừng nhỏ giọt xuống dưới. tay phải của hắn cầm một tấm khăn khác đang cau mày lau tóc
Nghe được phía trước truyền đến thanh âm kỳ quái, hắn lúc này mới dừng lại động tác lau tóc, ngẩng đầu từ trên giường mình nhìn lại.
Một người nữ sinh mặc mặc chiếc váy ngủ màu trắng đang nhảy tới nhảy lui tại trên giường hắn, hắn hơi hơi kinh ngạc địa há hốc miệng. một giây sau Hàn Thất lục liền nhịn không được cong lên khóe miệng.
Lần này nụ cười của hắn rất chân chân chính chính đều đã đạt tới đáy mắt. An Sơ Hạ... Là bị ngốc sao? Chắc chắn là vậy rồi? Nhất định thế!
Cầm khăn mặt trong tay tùy ý lau tóc, sau đó ném ở một bên, hắn đi đến bên giường, cất giọng trêu đùa: " giường của tôi, chơi rất vui đúng không?"
Đang nhảy An Sơ Hạ nghe được âm thanh lạnh như băng của Hàn Thất lục lập tức luống cuống, không khống chế tốt độ mạnh liền nghiêng thân thể ngã xuống.
Trong lòng liền nghĩ tới: Đừng mà, chân tôi mới vừa tốt lên, không muốn vết thương cũ vừa vặn lành lại thêm vết thương mới đâu!!!
Sau đó hai chữ cứu mạng còn chưa kịp nói, ánh mắt liền thấy màu hồng màu đỏ của sàn nhà. Cô thề cô rất ghét màu hồng đỏ, đời này ghét nhất màu hồng đỏ!
Thời gian giống như dừng lại trong nháy mắt