Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 818: Không từ bỏ, không buông tay

Ed: HuongMjuMju

Beta: Gấu

​Trong quán cà phê bên cạnh sân bay, ông già kia sau khi nói trợ lý của ông ta cùng Sơ Hạ ra ngoài, nói với anh ta câu nói đầu tiên là: "Cậu muốn làm người kế nghiệp của ta không?"

​"Piano chỉ là hứng thú, sẽ không trở thành của nghề nghiệp của tôi."

​"Không có chuyện gì tuyệt đối. Đời người ngắn ngủi như vậy, vì sao nên vì nghề nghiệp mà sống? Chẳng lẽ không phải là vì vui vẻ mà sống sao? Làm đồ đệ của ta đi."

​"Cảm ơn ông, nhưng là, thật xin lỗi."

​"Cậu thích cô bé kia đúng không?"

​"..."

​"Âm nhạc có thể làm cho người ta quên đau xót, mà ta, có thể giúp cậu đem hứng thú biến thành nghề nghiệp, mà còn là nghề nghiệp được vạn người kính trọng."

​"..."

​"Suy xét một lần đi, chờ ta về nước hãy trả lời ta, ta sẽ lại tìm cậu."

Cuộc nói chuyện trong​ quán cà phê, anh vẫn rành rành trước mắt. Còn nhớ rõ lần đầu tiên chạm vào Piano, chiếc Piano kia, là từ một tên vay nặng lãi không trả nổi lấy đồ trong nhà ra gán nợ, khi ngón tay anh chạm vào phím đàn, âm thanh kia, xúc cảm kia, anh cả đời cũng không quên được.

​ Buổi sáng, trời xám mờ một mảnh, đến giữa trưa, lại mưa phùn lất phất. Hai bờ sông gió thổi qua bãi cỏ lau vàng, phát ra tiếng "Shasha", tăng thêm một chút thương cảm.

​"Trời mưa rồi." Đội trưởng lo lắng trùng trùng ngẩng đầu nhìn trời, các đội viên còn đang kiên trì không ngừng tìm kiếm dưới nước, đã thay đổi người đến nhóm thứ ba, nhưng mà lại vẫn không có một chút tin tức của An Sơ Hạ.

​Suốt đêm qua, Hàn Thất Lục vẫn đều trầm mặc, lúc này Hàn quản gia cũng lên thuyền, thời khắc nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, sợ anh có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.

​Không khí, trầm trọng giống như bầu trời, đen kịt, khiến người ta khó có thể thở được.

​Di động trong túi đột nhiên bắt đầu rung, Hàn quản gia nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, để sát vào nhắc nhở: "Thiếu gia, điện thoại của cậu."

​Hàn Thất Lục sửng sốt, môi khô lúc này mới động một cái, anh vội vàng lấy điện thoại di động ra, màn hình biểu hiện có tin nhắn lại khiến cho đôi mắt anh vừa sáng lên nháy mắt lại tối sầm. Điện thoại đi động rơi xuống nước làm sao có thể sử dụng, anh hít sâu một hơi, ngón tay vừa trượt, tiếng Manh Tiểu Nam nháy mắt từ đầu kia truyền đến: "Thất Lục thiếu gia, tôi muốn hỏi, Sơ Hạ khi nào thì có thể đến thăm tôi? Hẳn không phải là anh không cho cậu ấy đến đây đi? Cửa bệnh viện đều có không ít phóng viên, anh giúp cậu ấy đến đây chơi cùng tôi nhé."

​Xem ra Tiêu Minh Lạc lại vẫn giấu cô ấy chuyện này.

​Tay Hàn Thất Lục vịn lên thành ca-nô, nặng nề mà cầm vịn thuyền, khớp xương đều đã lộ ra trắng nhợt đáng sợ.

​"Cô ấy... Hôm nghỉ lễ, bao tử không thoải mái, hôm nay sẽ không tới bệnh viện được." Hàn Thất Lục giọng nói cực kỳ nhạt nhẽo, so với ngữ điệu bình thường không có gì khác biệt.

​"Vậy được rồi, bất quá vì cái gì điện thoại đi động của cậu ấy tắt máy?" Manh Tiểu Nam thở dài nói: "Cậu ấy khẳng định là quên sạc pin, anh giúp tôi nhắc nhở cậu ấy một chút, tôi cúp máy đây, phải thay thuốc rồi."

​"Được." Hàn Thất Lục nói xong, rất nhanh liền cúp điện thoại.

Điện thoại đi động bị anh tùy ý ném ở trên thuyền, anh thở phì phò từng ngụm từng ngụm, bộ dáng khiến Hàn quản gia sợ hãi: "Thiếu gia! Thiếu gia sao thế?! Cậu đừng làm tôi sợ!"

​Hàn quản gia trên mặt tràn ngập khẩn trương, ngay khi ông tính toán để cho ca-nô quay đầu trở về, Hàn Thất Lục ngừng thở.

​"Thiếu gia, cậu không có việc gì chứ? Vừa rồi là làm sao vậy?" Hàn quản gia dáng vẻ rất lo lắng.

​Phu nhân cũng bởi vì tiêm thuốc an thần mà mê man, Hàn Lục Hải vẫn ở cùng bà, cho nên để cho ông đến chỗ Hàn Thất Lục, tránh cho xảy ra chuyện gì nữa. Hàn Thất Lục nếu xảy ra chuyện gì, ông phải như thế nào tạ tội với Hàn gia!

​Hàn gia chỉ có một mình Hàn Thất Lục là con trai độc nhất, tuyệt đối không thể để cho thiếu gia gặp chuyện không may.

​"Tôi không sao." Hàn Thất Lục xanh cả mặt, nhưng là thẳng tắp đứng lên, lớn tiếng nói với đội trưởng cách đó không xa: "Dừng vớt!"

​Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết vị đại thiếu gia này vì cái gì đột nhiên nói ra một câu như vậy. Đội trưởng cũng là biểu hiện khó hiểu nhìn lại, nhưng không ai dừng động tác trên tay, bọn họ là đội cứu hộ cùng đội lặn chuyên nghiệp, hẳn không bởi vì câu nói đầu tiên của một người mà dừng công việc trên tay.

​"Thiếu gia, ý cậu là..."

​Hàn quản gia đang muốn hỏi, Hàn Thất Lục ánh mắt lãnh đạm nhìn đến, Hàn quản gia đành phải không lên tiếng.

​Lúc này, vẫn là không nên hỏi.

​Hàn Thất Lục nắm chặt quả đấm, trên mặt không chút thay đổi nói: "Người còn chưa chết, vì cái gì muốn xuống vớt? Hiện tại không phải là nên khẩn trương đi xuống hạ lưu tìm sao?"

​Tối hôm qua cũng đích thật là một mực đi xuống hạ lưu, nhưng sau khi rạng sáng, trong lòng anh cũng có chút sợ hãi rồi. Nếu như người đã mất, chìm xuống, vậy bọn họ không phải cách An Sơ Hạ càng ngày càng xa sao?

​Cho nên, về sau đội tàu từ tìm người biến thành trục vớt, anh cũng không có phát biểu bất cứ ý kiến gì, chỉ trầm mặc ngồi.

​Nhưng cuộc điện thoại của Manh Tiểu Nam giống một bạt tai dạng hung hăng đánh thức anh dậy. Trên thế giới này cho dù kẻ nào đều có thể buông tay An Sơ Hạ, nhưng là anh, tuyệt đối không thể buông tay cô! Nếu ngay cả anh cũng buông tay An Sơ Hạ, đó mới thật sự không có hi vọng rồi.

​Đội trưởng kia do dự một chút, phân phó lái thuyền đem trục vớt kia chạy đến chỗ Hàn Thất Lục.

​Đội tàu này tổng cộng chia làm hai tổ, một tổ là tổ ca-nô, phụ trách tìm người, ví như trên bờ Cỏ Lau lùng tìm, còn có trên mặt sông rộng lớn. Mà một tổ khác là đội trưởng đội trục vớt người. Sau một thời gian tìm người không có kết quả, sẽ bắt đầu sử dụng các loại công cụ vớt. Đương nhiên, sau khi bắt đầu trục vớt, tổ ca-nô cũng sẽ bỏ cuộc tìm người, bắt đầu trục vớt.

​Nhưng là bắt đầu trục vớt đã nói lên, người đã không còn có hi vọng sống rồi.

​Đã qua một buổi tối, mặt nước lạnh băng như vậy, dòng nước chảy xiết như vậy, khả năng An Sơ Hạ còn sống thật sự là quá nhỏ.

​Đội trưởng đội trục vớt người từ từ lại gần, đội trưởng không dùng loa phóng thanh, mà là hướng thẳng đến bên này lớn tiếng nói: "Hàn thiếu gia, đã qua một buổi tối, chúng ta tìm khắp nơi, đi đến xa như thế, nhưng người vẫn chưa tìm thấy. Nơi này sinh vật Thủy Sinh rất nhiều, nếu người thật sự đã không còn, nên nhanh trục vớt, nếu không, đến lúc đó người đã... Đến tôn nghiêm đều không còn."

​Ông vài lần nghĩ muốn đem từ "chết" nói ra miệng, nhưng nhìn Hàn Thất Lục kia biểu hiện mù mịt, ông vài lần lại nén trở về.

​"Đội cứu hộ các người không phải có câu khuyên bảo sao?" Đội trưởng chính là nói nhưng cơ hồ anh một câu cũng không có nghe được, Hàn Thất Lục nhíu mi: "Mới một buổi tối mà thôi, các người liền buông tay rồi hả?"

​Đội trưởng sửng sốt, thuyền của ông cao hơn so với ca-nô, cho nên ông nhìn Hàn Thất Lục là trên cao nhìn xuống. Nhưng thiếu niên kia tuổi so với ông nhỏ hơn nhiều, mà lại mang cho ông chấn động rất lớn. Là một loại khí lực mạnh mẽ bẩm sinh cùng những lời này, để cho ông thâm sâu lâm vào suy nghĩ.

​Bọn ông đêm qua khi còn đang ở trước mặt Hàn Thất Lục nhắc tới, bọn họ có một câu đội huấn, đó là không từ bỏ, không buông tay, để cho Hàn Thất Lục yên tâm.

​Nhưng hành vi hôm nay, hoàn toàn là vi phạm đội huấn.

​Bọn họ chỉ nghĩ đến không thể để cho thi thể chìm dưới đáy sông quá lâu, chính là bọn họ nghĩ đến điều này, hoàn toàn là bỏ qua suy nghĩ An Sơ Hạ còn sống.

​Một câu đánh thức người trong mộng, đội trưởng chính là mắt sáng rực lên, cầm lấy loa phóng thanh để ở một bên, thẳng lưng lớn tiếng hô: "Mọi người dừng vớt, thuyền trục với cùng ca-nô đẩy ra, mỗi con thuyền hoặc ca-nô khoảng cách năm thước, đem mắt của các người đều đều đánh bóng lên cho tôi!"

​"Vâng!" Mọi người cùng lúc trả lời, rất có một loại khí thế lừng lẫy.

​Hàn quản gia do dự, ngồi xuống bên cạnh Hàn Thất Lục.

​"Thất Lục." Ông mở miệng, gọi không phải thiếu gia, mà là Thất Lục.

​Nói cách khác, ông hiện tại này đây lấy thân phận người lớn hơn nói chuyện với Hàn Thất Lục, mà không phải lấy thân phận của Hàn quản gia nói chuyện với Hàn Thất Lục.

​Hàn Thất Lục cũng chú ý tới điểm này, ánh mắt anh rất nhanh thu hồi rơi vào trên mặt sông, quay đầu nhìn về phía Hàn quản gia: "Lưu thúc, chuyện gì?"

​"Thất Lục, tôi nói thế này, con có thể không vui. Nhưng là Lưu thúc nhất định phải nói một câu." Hàn quản gia hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Trên thế giới chuyện gì đều có khả năng xảy ra, Sơ Hạ còn sống, đây là có khả năng, nhưng là Sơ Hạ không còn, chuyện này cũng là có khả năng. Ta hi vọng, bất luận là kết quả gì, con đều có thể kiên cường đứng lên."

Nếu như​ Sơ Hạ thật sự không còn, ông cũng hi vọng, Hàn Thất Lục có thể kiên cường, dũng cảm sống tiếp.

​Mà không phải cam chịu như vậy.

​Cho dù là ai rời đi, người còn sống đều nên tiếp tục cố gắng sống tiếp, bởi vì mặt trời vẫn Sẽ mọc, ngoài người rời đi, bên cạnh lại vẫn có rất nhiều người quan tâm đến mình.

​Những đạo lý này, ông hi vọng Hàn Thất Lục có thể hiểu.

​"Con biết rồi, Lưu thúc." Hàn Thất Lục buộc chặt chuyện trong lòng, đôi mắt thâm thuý chớp động khiến người ta không đành lòng tổn thương: "Nhưng là, trước khi tìm được người, con sẽ không buông tay. Trừ phi, kết quả thật sự như vậy..."

​Hàn quản gia trầm trọng gật đầu một cái.

​Chỉ mong người vẫn còn sống, chỉ mong...

​Cách đó không xa, tiếng ca-nô vang lên, Ngay sau đó vang lên còn có tiếng người, tiếng nước, các loại âm thanh hỗn loạn.

​"Quá nhiều người, quá nhiều thuyền..." Không biết là ai nói như vậy một câu, mọi người ánh mắt lập tức hướng lên thượng lưu nhìn lại.

​Hàng loạt con thuyền cùng ca-nô đang hướng bên này đi đến, có dấu hiệu của Hàn thị, có dấu hiệu của Tiêu thị, Lăng thị, Hứa thị cùng các tập đoàn đều đã phái nhân viên cùng thuyền, ca-nô đến tìm. Mấy thứ này tại nội thành là rất ít, trong khoảng thời gian ngắn hội tụ nhiều như vậy, sợ là suốt đêm đi đến đây.

​Trong khoảng thời gian ngắn, lòng tin của mọi người đều đã dâng lên hơn phân nửa.

Bệnh viện​ trung tâm thành phố, trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

​"Ông à, ông như thế nào luôn buồn ngủ, làm hại con ngay cả TV đều không được xem." Thấy Tiêu Lão Thái Gia mở mắt, Manh Tiểu Nam cực kì bất mãn nói: "Nếu sợ người khác quấy rầy ông, sao lại vẫn để cho con với ông ở chung phòng bệnh."

​Nhìn vẻ mặt Manh Tiểu Nam hơi chút bất mãn, Tiêu Lão Thái Gia ảm đạm cười: "Con bé này, người còn ít tuổi, không nên trầm mê vào những phim thần tượng. Những thứ phim thần tượng này đều là giả, con nếu là nghĩ muốn thử cảm giác, con liền gọi Minh Lạc tới, đừng nhìn loại vô dụng này, đây đều là nhìn lung tung!"

​Hiện thực cùng phim thần tượng khác nhau rất nhiều được không? Trong phim thần tượng, bị bệnh nan y, có thể là vai nam chính chỉ nhờ mấy thứ thảo dược có thể chữa khỏi, có thể giống hiện thực sao?

​Thật là!

Ông lão​ cổ hủ!