Editor: Phương QuỳnhBeta: dangngocchau, anhduong2506An Sơ Hạ đột nhiên hỏi: "Phóng viên càng ngày càng nhiều, nói như vậy, bảo vệ của Tiêu gia có đủ không? Mà còn, nhiều phóng viên như vậy ở trong này, có không ít người sẽ đổi thành y phục thường đi vào. Bọn họ rất có khả năng sẽ vì không cho phóng viên đi vào, mà ngăn người nhà bệnh nhân. Cứ như vậy, nơi này khẳng định sẽ loạn."
"Cái này em không cần lo lắng." Hàn Thất Lục làm một cử chỉ giúp cô yên tâm: "Đã nhờ Lăng gia hỗ trợ, cả đám người Lăng gia đều không đơn giản, bọn họ sắp đến, có bọn họ ở đây, những người khác đừng mong có thể trà trộn vào."
"Bất quá... Nói đến Lăng gia, thật sự là đã lâu không có tin tức của Hàn Vũ rồi." An Sơ Hạ thấp giọng lẩm bẩm nói.
Cô nói rất nhỏ, nhưng tai Hàn Thất Lục vẫn rất thính, liền nghe được. Anh nhìn xéo xuống đầu của cô, liếc mắt một cái, ngữ khí là lạ hỏi han: "Lo lắng rồi hả?"
An Sơ Hạ bĩu môi, có chút mất hứng nói: "Đúng! Lo lắng cho bạn bè không phải cực kỳ bình thường à?"
"Xuỵt..." Hàn Thất lục đè thấp thanh âm nói: "Đến gần rồi, cúi đầu, đừng nói, nếu không sẽ bị phát hiện."
An Sơ Hạ vội vàng chớ có lên tiếng, đè thấp đầu, chỉ nhìn mũi chân của mình, trong lòng cầu nguyện: đừng có nhận ra, tuyệt đối đừng nhận ra.
Các phóng viên vừa rồi đã qua thời điểm nhiệt tình, đều đã ngồi xếp bằng trên mặt đất.
"Ôi chao, ai, ôi, các ngươi nói, này Tiêu Lão Thái Gia có chuyện gì sao?" Trong đó một phóng viên mặc cái quần áo bành tô hỏi.
Bên cạnh anh ta nữ ký giả lắc đầu, không dám xác định nói: "Chuyện này khó nói, tuy nhiên hiện ở bên trong cũng không có động tĩnh gì lớn. Chỉ là chúng ta đi qua hiện trường, hiện trường rất thảm a, trên mặt đất đều là máu cùng thủy tinh, xe đều đã lật nghiêng, mà Tiêu Lão Thái Gia đã có tuổi rồi..."
"Ý của cô là, Tiêu Lão Thái Gia lần này rất khó vượt qua rồi hả?" Người bên cạnh cũng đi lại nhiều chuyện hỏi.
Nữ ký giả hoảng hốt vội lắc đầu: "Anh cũng đừng nói bậy, ý tôi không phải cái đó. Bác sĩ và máy móc tốt nhất đều đã được đưa đến rồi, chỉ cần không quá nghiêm trọng, hẳn là không xuất hiện chuyện gì không may."
Phóng viên quần áo bành tô kia cười cười, lắc đầu nói: "Này, chắc chắn không lâu! Chúng ta vẫn ngồi ở chỗ này chờ tin tức đi!"
Nghe những phóng viên này mà nói, An Sơ Hạ thật muốn đi qua giáo huấn bọn họ, làm sao có thể ở trong này như vậy tùy ý bàn về vấn đề sinh tử? Một người sống hay chết, ở trong mắt bọn họ, có lẽ chỉ là một tiêu đề đơn giản, đúng là chuyện sống chết của con người, thật là có bao nhiêu chuyện khổ sở.
Đúng là cô hiện tại cái gì đều không thể nói, ngẩng đầu thì chính mình sẽ bị lộ, đến lúc đó sự tình sẽ rắc rối thêm rồi.
Năm thước, bốn thước, ba thước...
"Này -- người kia..." Phóng viên nam mặc quần áo bành tô đột nhiên đứng lên, sắc mặt có chút chần chờ nói: "Nữ y tá kia như thế nào lại xinh đẹp như thế... Mà còn, xinh đẹp có phần nhìn quen mắt! Từ từ... Kia không phải An Sơ Hạ, nữ chủ nhân tương lai của Hàn thị hay sao?"
"Ôi chao, ai, ôi... anh nói như vậy, đúng thật là có điểm giống!"
"Kia... Cái kia! Bác sĩ như thế nào giống như Hàn thiếu gia!"
"Là thật! Chính là bọn họ!" Không biết là người nào hô một câu như vậy, một đám phóng viên lập tức khởi động "Trình tự", nhao nhao dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên cầm "vũ khí" của bọn họ là camera, hướng tới chỗ Hàn Thất Lục vọt tới.
"Làm sao bây giờ?!" An Sơ Hạ không tự chủ được bắt đầu khẩn trương, nếu như bị bao vây như vậy liền rất phiền toái!
"Chạy!" Hàn Thất Lục trầm thấp hô một tiếng, lập tức kéo tay cô hướng cửa sau chạy tới, vừa chạy vừa dùng một bên tay không kéo cô gỡ khẩu trang, nói với bảo vệ giữ cửa hô lớn: "Là ta, ngăn bọn họ lại!"
Bọn bảo vệ lập tức liền nhận ra Hàn Thất Lục, vội vàng mở cửa sắt phía sau ra, nhưng mà...
"A --" An Sơ Hạ hét lên một tiếng, đẩy phóng viên đang nắm lấy góc tay áo của cô ra.
Phóng viên kia đúng là nam phóng viên mặc quần áo bành tô, cấp trên đã phái anh ta đến đây gần ba tiếng, chuyện bên này vẫn không có một điểm tiến triển, không dễ dàng tóm được An Sơ Hạ, anh ta làm sao lại có thể dễ dàng thả tay?
Anh ta gắt gao túm chặt góc áo An Sơ Hạ, mặc cho An Sơ Hạ chụp thế nào cũng không buông tay.
Rõ ràng khoảng cách cửa sau chỉ có một thước, An Sơ Hạ gỡ không ra tay túm góc áo cô, đành phải mạnh mẽ hướng trước mặt mà chạy.
Một thước, nửa thước...
"An tiểu thư, xin hỏi tình huống bên trong như thế nào? Tiêu Lão Thái Gia còn khoẻ mạnhhay không?" Như vậy trực tiếp sáng tỏ vấn đề, xuất phát từ miệng nam phóng viên mặc quần áo bành tô.
An Sơ Hạ sửng sốt, liền như vậy sửng sốt, cô nháy mắt bị một đám phóng viên vây quanh.
"Xin hỏi tình huống bên trong như thế nào?"
"Xin hỏi tổng cộng có bao nhiêu người bị thương?"
"Đã liên lạc với Tiêu thiếu gia chưa? Tiêu thiếu gia có muốn tiếp quản Tiêu thịhay không?"
Đèn flash liên tiếp không ngừng mà lóe lên.
"Các người tránh ra, đừng hỏi tôi, tôi cái gì cũng không biết..." An Sơ Hạ một bộ dạng "Đánh chết ta cũng sẽ không nói".
Giờ phút này Hàn Thất lục đã chạy vào trong bệnh viện, anh lúc này mới ý thức An Sơ Hạ không biết từ khi nào tác khỏi anh, chờ lúc anh xoay người nhìn An Sơ Hạ thì cô đã bị một đám phóng viên vây quanh ở trước cửa lớn cách bệnh viện nửa thước.
"Đáng chết!" Hàn Thất Lục đích thân vừa muốn đi ra.
Mấy người bảo vệ vội vàng ngăn anh lại, khuyên bảo nói: "Thất Lục thiếu gia, người cũng không thể ra ngoài, hiện tại ra ngoài, khẳng định sẽ bị vây ở bên trong. Bên chúng ta thiếu người, sợ là rất khó kéo người ra ngoài!"
Bảo vệ nói những câu thành khẩn cũng là những câu nói thật, đúng là...
"Mở cửa!" Hàn Thất Lục nói năng có khí phách: "Ta không cần các ngươi giúp ta, mở cửa nhanh lên."
Bọn bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, lại đành phải gật đầu, một lần nữa mở cửa song sắt ra.
"Mau nhìn kìa! Cửa mở ra rồi! Thất Lục thiếu gia đi ra rồi!" Các phóng viên nhìn Hàn Thất Lục đi ra, trên mặt đều đã có chút kích động, An Sơ Hạ chỉ là nhanh chóng ngậm miệng, cái gì cũng không nói, cái này đối với họ không có giá trị nào.
Hàn Thất Lục vài bước đến gần, các phóng viên tự động tránh ra một con đường, để cho anh cùng An Sơ Hạ có thể đứng chung một chỗ.
Như sóng biển một chuỗi nhiều vấn đề lại tuôn qua. Không khỏi không cảm khái một phen, những thứ này nghị lực phóng viên cũng thật sự dồi dào!
"Vấn đề của các người, ta hết thảy đều không biết, có cái gì muốn hỏi, buổi sáng ngày mai Tiêu thị tổ chức buổi phỏng vấn hãy hỏi, hiện tại, mời các người tránh ra!" Hàn Thất Lục nhanh chóng cau mày, lời nói tuy có khí phách, nhưng mà, trước mặt những người vây quanh bọn họ là ai? Là phóng viên! Những người này, đúng là được xưng là những phóng viên "Đánh không chết con gián"!
Đương nhiên, "Con gián" không phải là có ý mắng người, cái này là muốn nói bọn họ có tinh thần bất khuất.
Nhưng mà những loại tinh thần này, là hành hạ tinh thần người bị phỏng vấn.
Hàn Thất Lục nói một tiếng như vậy, đối với những nam sinh nữ sinh đều có hiệu lực, nhưng đối với phóng viên, cơ hồ là không dùng được.
Mọi người chỉ ngừng lại một cái, sau đó lại tiếp tục truy vấn nói: "Tiêu Lão Thái Gia đã chuyển viện sao? Đại khái từ lúc nào chuyển viện?"
"Tôi nghe nói Tiêu lão thái thái cũng ở trên chiếc xe kia, xin hỏi Tiêu lão thái thái tínhmạng hiện tại ra sao?"
"Cảnh sát giao thông nói kẻ lái xe gây chuyện đã chạy, nếu tóm được kẻ đó, Tiêu gia sẽ xử lý chuyện này như thế nào?"
"Đã đủ chưa? Các người đừng hỏi nữa!" An Sơ Hạ la lớn: "Chúng tôi đều không đi vào, làm sao có thể biết tình huống bên trong?"
"Đi..." Hàn Thất Lục không để ý đám phóng viên này, những người này mồm miệng giảo hoạt, nói chuyện với bọn họ tuyệt đối nói không lại, lại cực kỳ dễ dàng bị soi mói lời nói, cho nên tốt nhất là cái gì cũng không nói.
Hàn Thất Lục che chở An Sơ Hạ từng bước một về phía sau đến gần cửa, đám bảo vệ đã mở cửa để cả hai có thể vào.
Ngay tại cửa sau, càng thêm nhiều phóng viên nghe tin mà đến, cục diện nhất thời càng thêm rối loạn.
"Đừng có đẩy!" Có người hô một tiếng, nhưng là không có một kẻ nào để ý tới, đám người vẫn như cũ chen về phía trước, không thể hỏi, nhưng cũng có được mấy tấm ảnh chụp vợ chồng Hàn thị tương lai cũng được!
Đám người giống như thủy triều tuôn lên phía trước, một cái camera giơ lên cao, kỳ vọng có thể chụp được hai người bọn họ đầy đủ. Nhưng mà anh ta thật không ngờ, ở phía sau có mấy người sống chết chen lên, camera của anh ta không thể khống chế được liền lảo đảo về phía trước.
"Thình thịch!" Một tiếng trầm đục, camera nặng nề mà đập ở thái dương An Sơ Hạ, tiện đà rơi xuống ở trên mặt đất, phát ra một loạt âm thanh.
"Tất cả đều cút ngay cho ta!" Hàn Thất Lục tròng mắt đỏ lên, không phải do nước mắt, mà là tức giận.
Anh khom lưng giơ cái camera kia lên, trước mắt bao người, dùng toàn bộ khí lực, trực tiếp đập thật mạnh xuống đất. Giá trị ít nhất sáu con số, camera lập tức trở nên tan nát, như là năm bè bảy mảng.
Im lặng.
Im lặng như chết.
Thời gian giống như dừng lại, tất cả mọi người dừng lại hết động tác tay cũng như chân, ngơ ngác nhìn Hàn Thất Lục.
Trước mặt công chúng mà có thể cư nhiên đập nát camera của phóng viên! Quả nhiên! Đây là Hàn Thất Lục! Người được xưng là thiếu gia ác ma, người thừa kế tập đoàn Hàn thị, Hàn gia đại thiếu gia Hàn Thất Lục! Chuyện gì Hàn Thất Lục cũng có thể làm được.
"Ta Hàn Thất Lục hôm nay nói ở đây, nếu còn có ai dám tiến lên một bước, ta đập bể hẳn không chỉ là camera, mà là các người!" Những lời này cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra, anh nói xong, khinh thường nhìn đám phóng viên, tay kéo đầu An Sơ Hạ xoay người, hạ thấp âm thanh: "Đi."
Hai người nắm tay đi về phía trước, không ai dám đuổi theo hỏi vấn đề gì, cũng không ai dám động thủ chụp hình. Nguyên nhân vì bọn họ cũng đều biết, Hàn Thất Lục, nói được thì làm được!
Bọn bảo vệ trợn mắt há hốc mồm mà mở cửa, khom lưng cung nghênh Hàn Thất Lục vào cửa, tiện đà thần tốc đóng cửa lại.
"Bên này... Không phải hướng tới khu nội trú..." An Sơ Hạ từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, cô thật không nghĩ tới, một đám hỗn loạn ngoài kia, Hàn Thất Lục lại có thể trấn áp tất cả.
Đương nhiên, là vụ đập nát cái camera.
Đúng là người bình thường đập nát một cái camera, chắc chắn sẽ khiến chuyện càng thêm rối?
"Em là heo sao?" Hàn Thất Lục đột nhiên dừng bước, cực kì khó chịu nhìn cô: "Chính em soi gương, nhìn xem em thành cái gì rồi."