Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 672: Hàn Thất Lục, buông tôi ra

Ed: Bích Thảo

Beta: Võ Nana + La Pluie



Mỗi lần Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm vào cô, tim cô lại có cảm giác đập loạn nhịp.

"Thích nhìn em." Hàn Thất Lục nói như vậy, tay đột nhiên dùng lực một chút, kéo cô vào trong ngực mình và ôm cô thật chặt.

An Sơ Hạ chỉ nghe được âm thanh trầm bổng của HànThất Lục: "Anh muốn nhìn em như thế này, mãi mãi như thế này."

Thời điểm này, cây cối khô héo trên vỉa hè phảng phất nảy mầm xanh lộc biếc,bên cạnh chợt xuất hiện đôi vợ chồng trẻ tuổi đi qua, nhìn bọn họ, cô không khỏikhỏi hồi tưởng dáng vẻ của hai người lúc chưa kết hôn.

Thật sự ngọt ngào như vậy.

Khoé miệng An Sơ Hạ không tự chủ được cong lên, nhưng cánh tay đột nhiên tạo mộtlực nhẹ, đẩy Hàn Thất Lục ra.

Cô mỉm cười: "Còn không đi bây giờ, sẽ tới trễ."

Hàn Thất Lục cũng cười. Nụ cười này không giống với khi anh mỉm cười với ngườikhác, mà trong ánh mắt hay trong trái tim, tất cả đều dịu dàng, chỉ giành riêngcho một mình An Sơ Hạ mà thôi.

"Nha đầu này, em không biết bao nhiêu người muốn được bản thiếu gia đây ômsao?" Hàn Thất Lục nói một tiếng rồi ôm chầm bả vai của cô, bá đạo, hơn nữacòn vô cùng ngang ngược.

Anh sẽ không để cho cô rời xa anh, không bao giờ.

"Tôi biết." An Sơ Hạ rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Ước chừngcó thể lấp đầy câu lạc bộ bóng rổ."

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Hàn Thất Lục cũng thu hồi tầm mắt, suy nghĩ mộtlát, anh lắc đầu một cái, nói: "Không, gần như có thể lấp đầy Tư Đế Lan đấy!"

"Tự đại!" An Sơ Hạ liếc mắt.

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cô lại rất rõ ràng, những lời Hàn Thất Lụcnói đều là sự thật. Người sắp thừa kế Hàn thị, không chỉ có tiền, hơn nữa lạicòn đẹp trai đến rối tinh rối mù. Chỉ cần nghĩ đến hai điểm này, là người bìnhthường trái tim cũng sẽ lệch một nhịp.

Đối với thái độ khinh thường của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục cũng không đáp lại, chẳngqua là ôm cô chặt hơn một chút.

"An Sơ Hạ, chúng ta ngồi xe trở về được không?"

An Sơ Hạ nghiêm mặt đi về phía trước: "Xe buýt vừa qua rồi."

"Taxi." Hàn Thất Lục nói một cách lý thuyết dập khuôn.

"Chờ có taxi tới đây, đã sớm vào giờ học. Trên con đường này làm sao cótaxi." An Sơ Hạ không nhịn được, khinh thường nói to.

Hai người lại đi về phía trước một đoạn đường, cũng may mắn thời tiết bắt đầuchuyển lạnh, nếu không thế nào người cũng sẽ ướt đẫm mồ hôi. Nhưng cho dù làngày lạnh, khuôn mặt An Sơ Hạ vẫn ửng hồng vì đi bộ, như đám mây hồng cuối chântrời.

Hàn Thất Lục bỗng nhiên dừng chân lại, một chiếc xe BYD vừa đi lướt qua ngườianh. An Sơ Hạ nhìn thấu trong mắt của anh có chút hối tiếc —— lúc ấy không ngồixe nên bây giờ phải đi bộ.

"Đi thôi, đại thiếu gia!" An Sơ Hạ chủ động đưa tay ra, khoác lêncánh tay Hàn Thất Lục.

Hàn Thất Lục sửng sốt một giây, tiếp theo ngay cả lông mày cũng không nhíu lạimột cái, anh nói: "An Sơ Hạ, anh đi không nổi. Em phải cõng anh."

An Sơ Hạ cảm thấy vui vẻ, lời nói này, rất nhiều năm sau nhớ tới cũng sẽ khiếncô buồn cười.

"Đại thiếu gia, xin anh xem lại cân nặng của mình, còn không phải đè bẹptôi sao? Đi nhanh lên." An Sơ Hạ cười lộ ra một hàm răng trắng đều, đôi mắtcũng ngập tràn ý cười.

Nụ cười này rất có tác dụng, Hàn Thất Lục liền nhấc tay, ôm eo cô, trực tiếp bếbổng cô lên.

Đột nhiên trời đất đảo lộn khiến cho An Sơ Hạ không nhịn được nhắm tịt đôi mắtlại. Chờ cô lấy lại tinh thần, Hàn Thất Lục đã bế cô chạy như điên. Ngay cả tàixế xe chở hàng đi ngang qua cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn.

"Hàn Thất Lục, buông tôi ra!" An Sơ Hạ đưa tay dùng sức vỗ sau lưngHàn Thất Lục, nhưng Hàn Đại thiếu gia ngược lại tuyệt không sợ đau, vẫn chạynhư điên không giảm tốc độ.

Bị bế như thế này thật ra không thoải mái chút nào, không giống như nữ chínhtrong phim truyền hình, được nam chính bế sắc mặt cũng chỉ thẹn thùng. Trên thựctế...