Editor: Quỳnh Anh
Beta: Ngọc Duyên + La Pluie
Sau cú sốc khá lớn, Khương Viên Viên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, im lặng nhìn An Sơ Hạ nói: "Bữa sáng đã sẵn sàng, dọn dẹp gọn gàng rồi xuống dưới đi."
Nói xong, cả người Khương Viên Viên giống như robot, máy móc xoay người, máy móc bước đi ra ngoài rồi lại máy móc đóng cửa lại. Biểu hiện trên khuôn mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Khương Viên Viên vừa đi khỏi, An Sơ Hạ tức giận ngay lập tức xoay người nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, nói: "Vừa rồi tại sao anh không giải thích gì cả? Mẹ nhất định đã hiểu nhầm!"
"Hiểu nhầm?" Hàn Thất Lục ngồi dậy, đưa tay gãi mái tóc lộn xộn, bình tĩnh cất tiếng: "Tôi cảm thấy mẹ tôi không hiểu nhầm gì cả, đúng là chúng ta đã ngủ cùng nhau!"
"Nhưng tôi đã không làm bất cứ chuyện gì với anh!" An Sơ Hạ gần như sụp đổ, khoé mắt cũng chuyển thành màu đỏ ửng, giống hệt như chú thỏ con đánh rơi mất củ cả rốt, vừa đáng thương lại vừa rất đáng yêu.
Còn Hàn Thất Lục khi mới tỉnh ngủ tính tình vốn vô cùng khó chịu, tính cách này của anh tất cả mọi người đều biết, nhưng chẳng hiểu tại sao sáng hôm nay tâm trạng anh ngược lại rất tốt. (Lâu ngày mới được ôm bà xã ngủ phải khác chứ:">)
Trầm mặc mất vài giây, anh đưa ngón tay gạt đi giọt nước mắt trong suốt lấp lánh nơi khóe mắt An Sơ Hạ, mang theo chút thương xót, nói: "Này em đừng khóc, tôi sẽ giải thích rõ ràng, có được không nào?"
Nếu như hiện tại người bên cạnh là người ngoài chắc chắn sẽ bị Hàn Thất Lục xử. Tính khí của anh vốn lạnh lùng như tảng băng trôi, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, tại sao có thể dùng ngữ điệu dịu dàng như thế để an ủi một cô gái?
Nhưng chuyện gì cần xảy ra đã xảy ra rồi!
"Tôi ghét anh!" An Sơ Hạ hất tay Hàn Thất Lục ra, ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của anh, trực tiếp trượt xuống giường, chạy ra khỏi phòng bằng đôi chân trần.
Khuôn mặt của cô vẫn đỏ bừng.
"Chết tiệt!" Hàn Thất Lục thất vọng lẩm bẩm nguyền rủa, sau đó anh cũng xuống giường, vươn tay cầm điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, trực tiếp bấm số gọi cho Khương Viên Viên.
Ở đầu dây bên kia, Khương Viên Viên đang lục tung đồ đạc trong phòng lên, như muốn tìm cái gì đó.
Khi điện thoại đổ chuông, bà cuối cùng cũng tìm thấy một hộp thuốc dưới đáy ngăn tủ, cẩn thận bỏ vào trong túi mình.
Hoàn thành xong việc này, Khương Viên Viên mới từ từ lấy điện thoại di động ra, trượt theo phím trả lời trên màn hình cảm ứng: "Alo —— "
"Con cảnh cáo mẹ." Giọng nói Hàn Thất Lục truyền đến: "Không được nhắc đến chuyện sáng nay mẹ nhìn thấy ở trước mặt An Sơ Hạ, nghe không?"
Cách nói chuyện của Hàn Thất Lục luôn luôn như vậy, vì thế Khương Viên Viên cũng không cảm thấy không hài lòng, bà chỉ trả lời: "Biết biết, mẹ không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể nói ra chuyện khiến con xấu hổ như vậy chứ!"
Tất nhiên, Khương Viên Viên đã hiểu nhầm, nhưng lúc này càng giải thích lại càng phiền phức, Hàn Thất Lục đành phải bỏ cuộc, trực tiếp cúp điện thoại.
An Sơ Hạ trở về phòng rửa mặt và thay quần áo, sau đó lại lưỡng lự không dám xuống lầu, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên. Cô chạy ra mở cửa, người ngoài cửa lại là Hàn Thất Lục.
Anh đã thay đồng phục học sinh, đứng thẳng người chắn ở giữa lối đi.
An Sơ Hạ nóng bừng mặt, né tránh ánh mắt của Hàn Thất Lục hỏi: "Anh tới làm gì?"
"Gọi em cùng xuống lầu." Hàn Thất Lục giơ cổ tay lên vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa nói: "Nếu như bây giờ em còn không xuống lầu, chúng ta nhất định sẽ muộn giờ."
Muộn...
Thần kinh của An Sơ Hạ đột nhiên căng lên như dây đàn. Hiện tại giáo viên chủ nhiệm ấn tượng với cô không tốt như trước kia, cô cũng không thể phạm loại sai lầm ngớ ngẩn này!
"Tôi đã chuẩn bị xong, chúng ta đi xuống thôi!" Sau khi nói xong, An Sơ Hạ chạy quay lại phòng cầm cặp sách rồi bước nhanh xuống dưới lầu.
"Tôi nói này, lúc xuống cầu thang có thể đừng nhanh như vậy không, em ngã chết nhà chúng tôi lại tốn tiền." Nhìn An Sơ Hạ vội vàng chay xuống lầu, Hàn Thất Lục lo lắng nhưng miệng chỉ nói ra được những lời này.
An Sơ Hạ cũng không để ý tới anh, nhưng quả thực tốc độ đi chậm lại một chút.
Xuống đến lầu dưới, cũng không thấy Khương Viên Viên ở bàn ăn. Thời gian không còn sớm nữa, hai người bọn họ cũng không kịp ngồi ăn sáng, may mắn thay người giúp việc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho bọn mang lên xe.
Hàn Thất Lục cầm đồ ăn sáng liền nhanh chóng đi ra ngoài trước, còn An Sơ Hạ nán lại ân cần hỏi thăm Hàn quản gia về Lưu Đông Vũ còn sốt hay không?
Khi biết được đáp án là không, cô mới thoải mái hơn một chút. Đang muốn ra khỏi đại sảnh, Khương Viên Viên lại đột nhiên bước ra từ trong phòng làm việc, chẳng nói chẳng rằng kéo An Sơ Hạ đi theo bà.
Đi một mạch, cho đến khi bên cạnh không còn người khác nữa, bà mới dừng bước, xoay người lại nhìn An Sơ Hạ nói: "Tiểu Sơ Hạ, mẹ có đồ này cho con."
"Đồ gì ạ?" An Sơ Hạ bối rối chớp mắt.
Cô vốn tưởng Khương Viên Viên sẽ hỏi về chuyện buổi sáng cô cùng Hàn Thất Lục ngủ chung trên một chiếc giường, lại không hề nghĩ rằng bà nói có đồ gì đó cho cô.
Đang suy nghĩ Khương Viên Viên định đưa cho cô thứ gì, bà đã móc từ trong túi ra một hộp thuốc, trực tiếp bỏ vào trong túi của cô.
"Cái này, đợi lát nữa uống cùng với sữa đậu nành, nhất định phải nhớ, biết không? Bây giờ con còn nhỏ, vẫn chưa đủ tuổi, cho nên vì an toàn, đừng quên uống." Nghe bà căn dặn tỉ mỉ, lại khiến cho An Sơ Hạ cảm thấy hơi chút bối rối.
Cái gì vẫn còn nhỏ, vì an toàn? Rút cuộc Khương Viên Viên đang nói lung tung cái gì...
Đầu óc An Sơ Hạ vẫn mơ hồ, cô không biết làm gì khác ngoài hỏi thứ này là cái gì.
Khi cô vẫn đang nghĩ ngợi, Khương Viên Viên đã lắc đầu, nói: "Con sẽ biết ngay thôi, nhanh lên xe đi, nán lại một lúc nữa sẽ tới muộn mất."
Nghe thấy chữ "Muộn" An Sơ Hạ liền khẩn trương hơn, hướng về phía Khương Viên Viên cúi chào, rồi ngẩng lên nhanh chóng chạy ra cửa.
Đứng sau nhìn bóng lưng An Sơ Hạ, Khương Viên Viên nặng nề thở dài một hơi, nhưng ánh mắt mừng rỡ trên khuôn mặt cũng làm cho không người nào có thể bỏ qua.
Khương Viên Viên trở về đại sảnh, đi thẳng lên lầu hai mở cửa phòng ngủ của bà. Những lúc Hàn Lục Hải không ở nhà, bà đều là ngủ trong phòng làm việc dưới lầu, nhưng khi Hàn Lục Hải ở nhà bà đều ngủ tại đây.
Bà đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hàn Lục Hải đã mặc áo khoác, bà thuận miệng hỏi: "Dậy rồi sao?"
"Ừ." Hàn Lục Hải gật đầu: "Vốn là muốn ngủ thêm một lúc, lại bị lão Lý gọi điện thoại đánh thức, muốn tôi đi xem một mảnh đất với ông ta..."
"Lão Lý?" Khương Viên Viên nghi ngờ hỏi: "Ông ấy không phải kinh doanh về ẩm thực sao? Tại sao bây giờ lại muốn hướng tới phát triển bất động sản?"
"Không phải." Hàn Lục Hải đáp lại: "Ông ấy muốn xác định địa điểm một lần nữa, nơi đặt chi nhánh nhà hàng mới."
"Hóa ra là như vậy." Khương Viên Viên vừa nói, vừa bước tới bên cạnh Hàn Lục Hải, nói tiếp: "Vậy em với anh cùng đi, sau đó chúng ta đi mua sắm, như thế nào?"
"Đi mua sắm?" Hàn Lục Hải vừa thắt cà vạt vừa nói: "Nhiều người giúp việc trong nhà như vậy, không thể đi mua sắm cùng em sao?"
Khương Viên Viên đi tới trước mặt Hàn Lục Hải, dáng vẻ vô cùng không vui, nói: "Bọn họ theo em đi mua sắm so với cùng ông xã của em đi mua sắm giống nhau sao? Em muốn anh đi cùng, cái này cũng không thể được sao? Thật lâu anh mới nghỉ ngơi một ngày."
Bàn tay đang thắt cà vạt của Hàn Lục Hải chợt ngưng lại, nhưng thần sắc của ông cùng không thay đổi chút nào, do dự trong giây lát, rút cuộc Hàn Lục Hải cũng gật đầu: "Được rồi, anh cũng phải mua mấy chiếc cà vạt mới."
Nhất thời lúc này, khuôn mặt Khương Viên Viên tràn ngập sự vui mừng: "Thật sao? Quá tốt rồi! Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!"