Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 624: Đáy lòng Hàn Thất Lục

beta: Linh Linh

Không, không có khả năng!

Ý nghĩ vừa mới sinh ra trong nháy mắt đã bị An Sơ Hạ phủ nhận. Hàn Lục Hải không phải người như vậy!

"Thiếu gia, xe đã chuẩn bị tốt rồi." Hàn quản gia đi tới, vừa nói, một bên đưa cho Hàn Thất Lục cái chìa khóa nói: "Không biết cậu muốn đi đâu, cho nên chuẩn bị cho cậu một chiếc  xe."

"Ừ." Hàn Thất Lục gật đầu, buông An Sơ Hạ ra, đi về phía trước.

Muốn theo sau, hay đứng tại chỗ?

Không đợi An Sơ Hạlựa chọn, Hàn Thất Lục đã xoay người lại, ánh mặt lạnh lùng, mang theo một chút lo lắng, nhướng mày nhìn An Sơ Hạ nói: "Vẫn còn không theo kịp?"

An Sơ Hạ do dự một chút, cuối cùng đi theo.

Có lẽ, Hàn Thất Lục muốn nói cho cô nguyên nhân.

Hai người một trước một sau lên xe, xe chậm rãi ra khỏi Hàn gia, rồi phóng đi, biến mất trong bóng đêm.

"Chúng ta đi đâu?" Thấy Hàn gia càng ngày càng xa, An Sơ Hạ không nhịn được, buột miệng hỏi.

Để An Sơ Hạ không hỏi thêm, Hàn Thất Lục lạnh lùng trả lời: "Không biết"! Ngay sau đó cửa kính xe bị mở ra,  gió đêm lạnh lẽo theo cửa sổ rót vào, An Sơ Hạ toàn thân nổi da gà nhất thời đã lấy lại tinh thần.

"An Sơ Hạ." Hàn Thất Lục đột nhiên hỏi: "Lúc tâm tình không tốt, cô làm gì?"

Tâm tình không tốt...  An Sơ Hạ nhắm chặt mắt, một câu "Vì cái gì hiểu ý tình không tốt" bị cô cường bạo từ trong cổ họng nuốt xuống.

Trầm mặc một giây, An Sơ Hạ phun ra hai chữ: "Uống rượu."

"A?" Hàn Thất Lục sửng sốt một phen, tầm mắt đột nhiên rơi trên người An Sơ Hạ,  nghi hoặc hỏi: "Cô biết uống rượu?"

"Không hẳn." An Sơ Hạ chi tiết nói: "Rất dễ say, say sẽ ngủ, tỉnh ngủ thì cái gì đều khôi phục."

"Tốt." Hàn Thất Lục đáp rồi lập tức tăng tốc độ xe, xe như bay lao trên đường.

An Sơ Hạ không tự chủ được  nắm chặt dây an toàn, cố nén mới không để mình thét lên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, xe rốt cục ngừng lại, Hàn Thất Lục cởi giây an toàn ra, theo bản năng nhìn qua phải. Bên phải người cư nhiên nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Ánh đèn đường chiếu vào đôi lông mi dài khiến An Sơ Hạ trở nên thật yêu kiều. Nhìn An Sơ Hạ ngủ, Hàn Thất Lục cảm thấy có chút an ủi.

Nhìn một hồi, Hàn Thất Lục mới thu hồi ánh mắt, nghiêng người mở cửa xe, đi ra sau, không làm kinh tỉnh An Sơ Hạ đang ngủ say.

Xe dừng nơi ven đường, xe cộ thưa thớt nhưng không xa địa phương, đúng gần một cửa hàng tiện lợi. Hàn Thất Lục bước nhanh qua, vừa mở cửa ra, cửa vang lên "Linh Linh chuông" Linh Đang thanh.

Nghe được thanh âm, nhân viên cửa hàng  cũng không thèm nhìn tới, ngồi ở trên ghế dựa lười biếng chơi di động.

"10 lon bia." Hàn Thất Lục nhíu hạ mi, đi đến quầy thu ngân nói.

Nhân viên cửa hàng mơ hồ lên tiếng, đồng thời để điện thoại xuống, ánh mắt lại không rời khỏi màn hình điện thoại di động, bàn tay thành thạo, để bia vào túi đưa cho Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục trực tiếp bỏ lại một phong bì  liền rời, mãi cho đến Linh Đang thanh lại vang lên, nhân viên cửa hàng mới đột nhiên ngẩng đầu: "Cậu ơi, vẫn chưa trả tiền!"

Anh đang muốn đuổi theo, chợt thấy trên bàn 1 chiếc phong bì màu đỏ, mở ra, 100 nhân dân tệ,  mặt của anh nhất thời biến sắc.

Vừa rồi... Người đến đây là ai? Có thù oán với tiền bạc sao?

Hàn Thất Lục mang theo một túi bia lên xe, dường như bị tiếng mở cửa kinh tỉnh, An Sơ Hạ buồn ngủ mông lung ngồi thẳng người: "Anh vừa đi đâu về à?"

"Mua chút đồ." Hàn Thất Lục nói xong, chỉ chỉ  ở phía sau bia, tiếp theo hỏi: "Cô mệt à?"

"Không, không có!" Cô trái lương tâm nói, cố ý ho khan vài tiếng: "Chúng ta hiện tại đi đâu?"

Lúc này Hàn Thất Lục trái lại  không nói không biết, mà là nói: "Đến chỗ liền biết."

Hỏi không có kết quả, An Sơ Hạ cũng không tiếp tục đặt câu hỏi. Vừa rồi bởi vì tốc độ xe quá nhanh, cô nhịn không được nhắm hai mắt lại, không nghĩ cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

Chừng mười phút sau, xe dừng lại tại "Thang Thiên".

Cái gọi là Thang Thiên,  thật ra  là một toà nhà còn chưa hoàn thành, Thiên Kiều. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, sau một thời gian dài, Thiên Kiều cũng còn không có tiếp tục tu kiến. Bởi vì nơi này có bậc thang có thể leo lên, cho nên rất nhiều người sẽ ở Hạ Thiên buổi tối đi tới xem cảnh đêm, dần dần, nơi này bắt đầu thành địa điểm ban đêm, cho nên nơi này đã bị tên là thang trời.

Xe dừng lại, Hàn Thất Lục liền mở cửa xe đi ra ngoài, hơn nữa mang theo mấy lon bia.

"Uy - - cái kia..." An Sơ Hạ đang nghĩ ngợi,có nên đu theo hay không, Hàn Thất Lục đã nhằm hướng Thang Thiên đi tới.

An Sơ Hạ đương nhiên đã từng đi tới thang thiên, trước kia cô cùng manh tiểu nam tại trường học chịu nhiều uỷ khuất, mỗi lần đều tới  này phát tiết một phen. Cô chỉ là có chút kinh ngạc Hàn Thất Lục sao vẫn biết nó ở địa địa phương nhỏ này.

Thấy Hàn Thất Lục đã đi, An Sơ Hạ đành phải mở cửa xe đi theo.

Vừa đi ra xe, bên trong xe và bên ngoài độ chênh lệch nhiệt độ rất nhiều khiến An Sơ Hạ nhịn không được ớn lạnh một cái. Lại nhìn Hàn Thất Lục, đã sắp đi đến Thang Thiên thượng,bóng lưng Hàn Thất Lục có chút hiên ngang lẫm liệt.

Tới cùng... Phát sinh cái gì a?

An Sơ Hạ lắc lắc đầu, nhấc chân lên đi theo.

"Nơi này... Không lạnh sao?" An Sơ Hạ chạy đến đỉnh Thang Thiên  mới dừng bước lại, Hàn Thất Lục dựa vào Thang Thiên ngồi xuống, đặt lon bia bên chân.

"Gió mát thổi mới khiến tôi bình tĩnh ngay lúc này." Hàn Thất Lục nói xong, quay đầu đi thẳng đến chỗ An Sơ Hạ tiếp tục nói: " Như vừa rồi chẳng phải rất kích thích sao?"

Hàn Thất Lục "Vừa rồi" chỉ đích khiến An Sơ Hạ phát hỏa, điều này trong lòng cô rất rõ ràng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, vì cái gì mà phát hoả với Hàn Thất Lục, chính cô ta cũng có sai. Hàn Thất Lục nói rất đúng,  cô cái gì cũng không biết liền làm anh phát hỏa.Chuyện Hàn gia, cô chân chính biết đến có bao nhiêu? Có tư cách gì mà lớn tiếng với Hàn Thất Lục?

Nghĩ tới đây, nội tâm cô nén giận, tất cả đều không thấy nữa.

"Không thể nói với tôi nguyên nhân sao?" An Sơ Hạ đi qua, cũng không quan tâm mặt đất bẩn hay không, trực tiếp đặt mông ngồi ở bên cạnh Hàn Thất Lục,  cũng cầm một chai bia mở ra.

Ngửa đầu, uống xong một ngụm lớn.

Hàn Thất Lục nghiêng đầu nhìn cô một cái, đưa tay giật chai bai bia trên tay An Sơ Hạ rồi ngửa đầu uống, một bên càu nhàu đem bia đều uống hết rồi.

"Ôi chao, ai, ôi... anh..." An Sơ Hạ định nói gì, lại bị Hàn Thất Lục cắt ngang.

"Nữ hài tử, không thể đụng vào rượu." Cuối cùng, Hàn Thất Lục bổ sung một câu: "Đây là nguyên tắc."

An Sơ Hạ sửng sốt một hồi,  nói "Tốt lắm, tôi không uống rượu, bất quá, anh  nói cho tôi biết, anh vì cái gì đột nhiên phát hỏa với tôi. Lại vì cái gì đột nhiên mang tôi tới nơi này."

"..."

Trầm mặc,  không khí bị ngưng đọng lại.

"Haiz..." An Sơ Hạ thở dài một hơi nói: "Anh không muốn nói cũng không sao, tôi ngồi ở chỗ này chờ anh đi."

Tiếng nói vừa ngừng, cô chỉ cảm thấy bả vai căng thẳng, Hàn Thất Lục lại một lần nữa gắt gao ôm lấy cô.

Giờ phút này Hàn Thất Lục cho cô cảm giác, giống như là không chiếm được món đồ chơi tiểu hài tử, nội tâm vô cùng ủy khuất. Làm cho người ta nhịn không được muôn ôm lấy anh, để cho anh không phải khổ sở.

"Không có việc gì, tôi ở trong này." Cô thấp giọng nói xong, tay khẽ vuốt tóc Hàn Thất Lục.

Một nam sinh, nguyện ý đem bộ dạng yếu ớt thể hiện cho một người nữ sinh xem, chỉ có thể nghĩ rằng, người nữ sinh này đã trở thành một phần sinh mệnh của anh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy cánh tay đều đã tê rần, Hàn Thất Lục lúc này mới buông ra cô.

Gió đêm thổi mạnh, bên tai truyền đến gió vù vù, nhưng Hàn Thất Lục dường như không có cảm giác rét lạnh. Ngược lại còn bỏ đi  áo khoác của mình, thuận tay lên người An Sơ Hạ.

Áo khoác rất lớn, vừa lúc ôm lấy An Sơ Hạ, nhất thời, cảm thấy ấm áp.

An Sơ Hạ ý thức được Hàn Thất Lục " xuyên qua áo lông,  không chịu khoác áo, nói: "Anh mặc đi, tôi không lạnh."

Trên thực tế, nói không lạnh tuyệt đối là trái lương tâm, tối hôm nay nhiệt độ không khí không lầm thì là không độ, làm sao có thể không lạnh?

Hàn Thất Lục thái độ kiên quyết: "Nam tử hán, lại càng không lạnh. Cô muốn mặc thì mặc, nếu khônh thì ném đi."

An Sơ Hạ bĩu môi, đành phải nắm chặt  áo khoác trên người. Cái gia hỏa kia... Riêng chuyện cho mượn áo khoác  đã bá đạo như thế, cùng ác ma một dạng, chỉ cho phép người khác tuân thủ quy tắc của anh, không được phản kháng.

"Chuyện này, ta chưa bao giờ nói cho bất kì kẻ nào, kể cả Hàn Vũ và Minh Lạc." Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng nói.

An Sơ Hạ biết, Hàn Thất Lục kế tiếp muốn nói chuyện, nhất định là trí nhớ rất tệ.

"Khi đó ta mới học tiểu học, vài năm cấp ta đã quên. Ta chỉ nhớ rõ, đó là một ngày trời tuyết, ta cùng Hàn Vũ bọn họ ở trên bãi cỏ đống Tuyết Nhân, ném tuyết. Lúc chơi, tôi không cẩn thận ngã sấp xuống, lại không dám để Hàn quản gia phát hiện, sợ bị Hàn Lục Hạ biết, hậu bị mắng. Liền vụng trộm chuồn qua Liễu gia, đáp taxi tìm một khách sạn Hàn Thị ở lại."

Đi qua Hàn Thất Lục không mang theo một tia cảm tình tự thuật, An Sơ Hạ biết rõ sự tình.

Sau thời tiểu học, Hàn Thất Lục liền dị thường một cách tinh quái, cố ý tìm một nhà quy mô không quá lớn ở lại, lại không nghĩ rằng, lúc ở cửa khách sạn thấy được Hàn Lục Hải ôm lấy một nữ nhân vào phòng.

Hôm đó, Hàn Thất Lục đứng yên thật lâu thật lâu sau cây côt thụ, mãi đến bầu trời tối đen mới nhớ phải về nhà. Khi đó, cả người Hàn Thất Lục như đông cứng lại.

An Sơ Hạ có thể tưởng tượng ra được, khi đó Hàn Thất Lục nội tâm có bao nhiêu khổ sở.

Cô nhịn không được tay nắm thành quả đấm.

Hàn Lục Hải, không nghĩ tới ông là người như vậy! Thật đúng là bị cô  đoán trúng! Thiệt thòi trước cô lại vẫn như thế tôn kính ông, tất cả đều là mặt người dạ thú thôi!

Nhưng mà, sự cố còn chưa kết thúc.

Ngày đó, sau khi trở về, Hàn Thất Lục không nói với ai là đã thấy. Mà là chờ đợi. Chờ đợi anh lớn lên một chút, có thể chính mình điều tra một sự tình. Khi đó, Hàn Thất Lục cùng Hàn Lục Hải quan hệ hiện tại vẫn không tốt.

Thời gian trôi qua vài năm, Hàn Thất Lục trưởng thành một chút, bắt đầu tiếp xúc các loại hợp tác thương mại của Hàn Thị cùng đủ loại người. Anh bắt đầu bắt đầu điều tra nữ nhân năm đó. Lấy được  kết quả điều tra từ thám tử, anh liền mang theo đến văn phòng Hàn Lục Hải.