Edit: Phương Anh+Phu Thắng Khoan
Beta: Linh Linh, Thảo Nguyên
"Cậu cùng cô ta động thủ sao không hoàn thủ đi?" Sau một lúc lâu, Lăng Hàn Vũ ngồi xuống bàn An Sơ Hạ hỏi.
"Không có." An Sơ Hạ lắc đầu, bỗng nhiên cười rộ lên nói: "Như thế nào? Tôi vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn của con gái, đột nhiên động thủ đánh người anh cảm thấy sợ hãi rồi hả?"
Nghe nói, Lăng Hàn Vũ cười gượng, bĩu môi nói: "Đánh thì sợ cái gì, người con gái tôi thích, cho dù là giết người tôi cũng không ngại!"
Lăng Hàn Vũ vừa dứt lời, tiếng ầm ầm trong lớp lập tức trở lên yên tĩnh.
"Các cậu nghe được vừa rồi Hàn Vũ thiếu gia nói gì đó không?"
"Ý tứ có phải hay không... Hàn vũ thiếu gia đối với Sơ Hạ có ý tứ?"
"Các cậu thật ngốc nha! Hiện tại mới nhìn thấy điều đó sao? Tôi đã sớm phát hiện rồi!"
Các học sinh xì xào bàn tán truyền vào trong tai An Sơ Hạ, cô nhất thời cảm thấy xấu hổ, đẩy Lăng Hàn Vũ ngồi trên bàn mình xuống, tức giận nói: " Anh còn nói đùa, không mau đi?"
"Tôi đây có thể đi, không quấy rầy cô làm bài tập." Lăng Hàn Vũ nói xong huýt sáo đi.
An Sơ Hạ vừa ngồi xuống làm được một đề, Mạnh Tiểu Nam liền từ đâu đi tới, trong tay cầm một túi đồ ăn vặt đặt lên trên bàn An Sơ Hạ, vui vẻ ngồi vào bên cạnh An Sơ Hạ nói: "Sơ Hạ, cậu có biết vừa rồi mình đi, mình đã thấy Tiêu Minh Lạc bọn hắn lằm cái gì rồi không?"
"Thấy cái gì?" An Sơ Hạ cúi đầu không ngẩng lên, tiếp tục xem đề.
Mạnh Tiểu Nam liền cầm sách bài tập của An Sơ Hạ, bĩu môi làm nũng nói: " Cậu hãy nghe mình nói một tí thôi! Đừng học nữa!"
Nhìn bộ dạng này của Mạnh Tiểu Nam, nếu cô không lắng nghe chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, An Sơ Hạ đành phải hít sâu một hơi nói: "Được rồi, cậu nói đi, cậu muốn nói gì."
"Là như thế này!" Mạnh Tiểu Nam hai mắt sáng lên.
Hứa Niệm Niệm là người của hội học sinh, phụ trách mảng nghệ thuật của lớp. Mà Hàn Thất Lục lại là uỷ viên của cái ban văn nghệ gì đó, cho nên Hứa Niệm Niệm cùng Hàn Thất Lục đã có thời gian để nói mọi sự tình, Hàn Thất Lục mí mắt đầu cũng không buồn nâng, chỉ là cúi đầu mà chơi điện thoại. Hứa Niệm Niệm hoàn toàn bị coi như không có rồi!
"Cậu không thấy được biểu hiện ngay lúc đó của tiểu Niệm Niệm đâu a! Khuôn mặt nhỏ nhắn kia, quả thực đều nhanh biến thành lục sắc rồi! Nhưng là cô ta không thể nổi giận với Thất Lục thiếu gia, chỉ có thể nén giận lại đi tới. Quả thực là vui chết mình rồi!" Manh Tiểu Nam nói xong đắc chí cười gian.
Nghe Manh Tiểu Nam nói xong, An Sơ Hạ nghi hoặc nhíu mi hỏi: "Cậu vừa rồi nói... Hàn Thất Lục, hắn là ủy viên trong ban văn nghệ?"
"Phải, làm sao vậy?" Mạnh Tiểu Nam nhìn cô.
"Không có gì." An Sơ Hạ lắc đầu, nói đến ủy viên văn nghệ, cô chỉ có thể nghĩ đến những nữ sinh am hiểu khiêu vũ hoặc là ca hát, thật sự là không có biện pháp đem "ủy viên văn nghệ" bốn chữ cùng ba chữ "Hàn Thất Lục" liên hệ cùng một chỗ.
Nhìn thấy biểu tình này của An Sơ Hạ, Mạnh Tiểu Nam kinh ngạc, cực kỳ khoa trương hỏi han: "Cậu thật không biết Thất Lục thiếu gia không phải chỉ là đội trưởng đội bóng rổ mà còn là xã trưởng đội Hip-hop của trường chứ?"
An Sơ Hạ thành thật gật đầu.
Nói thật, cùng Hàn Thất Lục sống chung lâu như vậy, cô thật đúng là không phát hiện Hàn Thất Lục trên người có nửa điểm tế bào nghệ thuật.
"Cô gái của tôi ơi!" Mạnh Tiểu Nam che miệng nói: "An Sơ Hạ, cậu thật là cùng Hàn Thất Lục sống ở trong một ngôi nhà sao? Việc này đến mình đây là người ngoài còn biết nha!"
"Cậu nói nói nhỏ thôi sẽ chết a!" An Sơ Hạ cảnh cáo trừng mắt nhìn Manh Tiểu Nam liếc mắt một cái, quay đầu nhìn chung quanh.
Lúc này lại vẫn còn đại hảo gia mà các cô không chú ý, chỉ là mỗi cái ngoan chơi một cái. Nếu không nghe được cái gì " sống ở cùng một ngôi nhà", cái này truyền ra ngoài là loạn thất bát tam chuyện xấu tới!
"Nha đầu! Hư " Manh Tiểu Nam làm một động tác lên tiếng, sát vào An Sơ Hạ thấp giọng nói:" Lão Đại a, có đôi khi ta thực cảm thấy được cậu là cái... Trí chướng. Trí chướng cậu hiểu không? Như thế nào cậu lại không biết vương tử Thất Lục thiếu gia là học trưởng nhóm hip hop. Cậu đến Tư Đế Lan trước tôi mà lại thấy đấy.