Edit: juki_mai
Beta: Gấu
"Đồ ngốc, nhìn điệu bộ này liền biết Thất Lục thiếu gia ghen. Ha ha, sáng sớm liền nhìn thấy trò hay, quá thoải mái rồi!"
Đám người bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, đem chuyện này trở thành món tráng miệng sau bữa sáng. Cũng không có thiếu học sinh hiếu kỳ từ trong trường học chạy ra cửa trường học đến xem cảnh tượng náo nhiệt.
Điều này làm cho An Sơ Hạ nhất thời lúng túng.
"Thất Lục, không giống như cậu nghĩ." Lưu Đông Vũ thấy thế, bận bịu lại giải thích: "Là trên đường kẹt xe, vì lẽ đó tôi liền chở cô ấy đi học. Anh đừng hiểu lầm."
Nghe Lưu Đông Vũ giải thích xong, Hàn Thất Lục mặt lạnh như băng lúc này mới dịu đi một chút, giương mắt nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi: "Là như thế phải không?"
"Tùy anh nghĩ như thế nào." An Sơ Hạ vứt ra một câu như vậy liền trực tiếp rời đi.
Cô cùng Hàn Thất Lục không có chút quan hệ gì? Hàn Thất Lục dựa vào cái gì quản cô? Còn vô cớ bị nhiều người như vậy bàn luận, thực sự là xấu hổ chết đi được!
Nghĩ như thế, An Sơ Hạ chân bước càng nhanh hơn tiến về phía trước, thần tốc hướng về bên trong cửa trường đi đến.
Thấy Hàn Thất Lục còn đứng, Lưu Đông Vũ tuy rằng không biết chuyện Hàn Thất Lục khôi phục ký ức, thế nhưng biết Hàn Thất Lục này đối với An Sơ Hạ thật ra là có tình cảm tốt, thuận tiện nhắc nhở: "Thất Lục, cậu còn không đuổi theo cô ấy? Đang yên lành bị hiểu lầm, ai cũng không vui không phải sao?"
Sau khi được nhắc nhở, Hàn Thất Lục phục hồi tinh thần lại, vội vàng bước nhanh theo sau.
"An Sơ Hạ, em đứng lại!"
An Sơ Hạ làm sao có thể đứng lại? Nghe được âm thanh, cô chạy thẳng, một mạch chạy trở về phòng học.
Ngày hôm nay đến phiên Manh Tiểu Nam trực nhật, cô mới vừa quét xong chuẩn bị đi ra ngoài đổ rác, vốn dĩ vừa mới đi ra cửa phòng học đã bị một người đụng phải. Hai người đều bởi vì không chú ý, đều ngã nhào trên mặt đất.
"Xin lỗi, thực xin lỗi!" An Sơ Hạ bất chấp đau đớn, vội vàng đứng dậy kéo đối phương.
Manh Tiểu Nam đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên nhìn thấy là An Sơ Hạ, kinh ngạc nói rằng: "Ồ? Tại sao là cậu?""
"Làm tớ sợ muốn chết, là cậu à!" An Sơ Lạ "À" một tiếng, lại nhìn một chút phía sau này, thấy không người cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu nhìn cái gì đấy?" Manh Tiểu Nam đi lên phía trước, trong tay còn mang theo một thùng rác: "Sáng sớm, làm gì mà đã hốt hoảng rồi?"
"Không, không có gì." An Sơ Hạ lắc đầu một cái, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Manh Tiểu Nam cùng Tiêu Minh Lạc, vội vã kéo cô qua nhỏ giọng hỏi: "Cậu ngày hôm qua làm gì không nhận điện thoại của tớ? Hại tớ lo lắng gần chết!"
""Cậu có gọi điện thoại cho tớ?" Manh Tiểu Nam gãi gãi đầu nói: "Có thể là lúc ngủ cài đặt chế độ im lặng, vì lẽ đó không nghe thấy tiếng chuông. Đúng rồi, tớ đang muốn cùng cậu nói chuyện.""
Manh Tiểu Nam kéo An Sơ Hạ hướng về phòng đổ rác đi đến, đem chuyện mình cùng Tiêu Minh Lạc nói ra tất cả.
"Xem ra, tớ thật là lo lắng dư thừa." An Sơ Hạ nghiêm mặt nói: "Anh ấy đúng là người con trai tốt, cậu cần phải biết trân trọng đấy!"
"Ừ, tớ biết." Manh tiểu Nam gật gật đầu: "Tớ còn tưởng rằng, biện pháp giải quyết chỉ có một cách như ông của Lăng Hàn Vũ nói. Sau đó tớ mới biết, chỉ cần tớ với anh ấy hai người không từ bỏ, tớ với anh ấy có thể quang minh chính đại. Chúng tớ tiếp tục kiên trì quang minh chính đại, sẽ có một ngày người nhà của anh ấy bọn họ đều sẽ mềm lòng!"
"Ôi ôi ôi, tôi nói là ai sáng sớm ở đây nói chuyện viển vông đây! Hóa ra là cô, bạn học Giang Nam." Người nói chuyện chính là Hứa Niệm Niệm, cô ta cũng là ngày hôm nay trực nhật ở đây cũng đi đổ rác, có điều cô ta chưa bao giờ tự mình đem rác đi bỏ, nữ sinh bên cạnh ân cần thay cô mang theo cái thùng rác.
"Tôi nói là ai sáng sớm ở đây chướng mắt đây, hóa ra là cô, bạn học Hứa Niệm Niệm." Manh Tiểu Nam quay về lườm cô ta một cái, ngược lại nhanh chóng vứt rác, kéo tay An Sơ Hạ rời đi.
"Đứng lại!" Hứa Niệm Niệm bước nhanh vòng tới phía trước các cô cản đường nói: "Cô tối ngày hôm qua không về nhà? Nói! Cô tối ngày hôm qua đi đâu?!"
"Tôi tối ngày hôm qua đi đâu đánh rấm mắc mớ gì tới cô!" Manh Tiểu Nam tức giận nói.
"Không biết xấu hổ! Cô rõ ràng chính là đứa con gái hèn hạ! Có người tận mắt thấy cô lôi kéo anh Minh Lạc vào quán rượu!" Nói tới chỗ này, Hứa Niệm Niệm cười lạnh: "Tôi nói cô làm sao có thể quyến rũ anh Minh Lạc đây, hóa ra là dựa vào thân thể! Thật làm cho tôi nhìn không nổi cô!"
Vẻ mặt trên mặt Hứa Niệm Niệm khinh thường để An Sơ Hạ trong lòng nảy lên sự bực tức, cô tiến lên một bước quay về phía Hứa Niệm Niệm nói: "Cô nói hưu nói vượn gì đó! Chớ ăn không tới cây nho nói cây nho chua, đến giờ vào lớp rồi, phiền cô nhường một chút, chó ngoan không cản đường!"
"An Sơ Hạ, cô cũng đừng tưởng rằng chính mình tốt đẹp lắm! Ai mà không biết cô sáng sớm hôm nay là ngồi trên xe đạp Lưu Đông Vũ tới? Không có Thất Lục thiếu gia cô liền lập tức tìm mục tiêu kế tiếp đúng không? Bình thường dáng vẻ thanh cao, tôi còn thực sự không tưởng nổi cô là người như thế......"
"Chat!"
Hứa Niệm Niệm vừa dứt lời, ngay sau đó liền vang lên tiếng một cái tát vào mặt trong trẻo.
An Sơ Hạ thu hồi tay của mình, mắt lạnh nhìn Hứa Niệm Niệm nói rằng: "Đều nói chó ngoan không cản đường, phiền cô, nhường đường!"
"Cô lại dám đánh tôi?!" Hứa Niệm Niệm đưa tay ôm mặt mình, dáng vẻ không thể tin được.
Trong ấn tượng, thấy An Sơ Hạ luôn luôn yếu đuối, cô ta hoàn toàn không ngờ tới An Sơ Hạ lại sẽ ra tay đánh mình một cái bạt tai.
"Đánh cô thì làm sao? Là muốn đánh cô đấy!" Manh Tiểu Nam hừ lạnh một tiếng, đẩy cô ta ra lôi kéo An Sơ Hạ rời đi.
Đi ra vài bước sau, Manh Tiểu Nam liền vội vàng nói: "Lão đại, cậu thực sự là quá xuất sắc rồi! Giống như trước kia như thế, cực xuất sắc! Tớ còn tưởng rằng dì sau khi qua đời cậu sẽ biến chất!""
Manh Tiểu Nam nói biến chất, chính là nói cô trở thành người luôn bị người khác bắt nạt.
"Xuất sắc giống như trước kia?" Hứa Niệm Niệm buông tay ôm mặt ra, mặt lộ vẻ run sợ.
"Niệm Niệm tỷ, chị làm sao không đánh lại? Hai chúng ta đối với bọn họ hai người, chưa chắc sẽ thất bại!" Nữ sinh cùng Hứa Niệm Niệm đi đổ rác cũng phẫn hận nói.
"Không có đầu óc!" Hứa Niệm Niệm quát lớn một tiếng, ngược lại nở nụ cười lạnh: "Tôi là đang chờ cái bạt tai này. Vốn đang chờ Giang Nam động thủ, không nghĩ tới lại là An Sơ Hạ. Có điều không sao cả, ai đánh cũng giống nhau!"
Nữ sinh bên cạnh nghi hoặc mà hỏi: "Niệm niệm tỷ, em sao nghe không thể nào hiểu lời của chị nói vậy?"
"Ngu ngốc!" Hứa Niệm Niệm khinh bỉ mắng một câu, trước tiên đi ở phía trước: "Đi theo tôi!"
Nữ sinh vội vàng đuổi theo đi, phát hiện không phải con đường về lớp kia, liền vội vàng nói: "Niệm niệm tỷ, chúng ta đi lầm đường sao?"
"Cô mới đi lầm đường! Chúng ta muốn đi chính là phòng chủ nhiệm!" Hứa Niệm Niệm lườm một cái, tiếp tục đi về phía trước.
An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam lúc này đã trở về trong lớp, tiết thứ nhất là tiết tự học do giáo viên chủ nhiệm dạy, căn bản, vốn còn tưởng rằng sẽ bị giáo viên chủ nhiệm dạy bảo một trận, không nghĩ tới lại là thầy Anh văn dạy, chính là đang trên bục giảng dạy mọi người đọc từ mới.
"Có mặt ——" Manh Tiểu Nam báo một tiếng cắt lời thầy Anh văn.
Thầy Anh văn tính tình rất tốt, chỉ là gật gật đầu liền để các cô đi vào.
An Sơ Hạ vừa mới đi xuống, Phỉ Lỵ Á liền bận bịu lén lút tụ tập lại nói: "Hai người các cô đi đổ rác cũng đổ lâu như vậy? Có điều coi như số hai người may, giáo viên chủ nhiệm cùng thầy Anh Văn đổi tiết, bằng không các cô sẽ bị "duyệt tuyệt sư thái" giáo huấn chết! Bà ấy gần đến thời mãn kinh, tính khí càng ngày càng không tốt!"