Edit: juki_mai
Beta: Gấu
Hàn Thất Lục dặn dò người hầu xong, xoay người một cái liền nhìn thấy An Sơ Hạ đang đứng ở cửa đại sảnh nhìn anh, giống như đang nghĩ cái gì đó, nhíu chặt mày.
Anh suy nghĩ một chút, đi lên phía trước nói: "Tôi đã kêu người nấu canh gừng cho cô, cô uống một chút sau đó lên lầu.""
Nói xong, Hàn Thất Lục đang muốn đi, liền nghe thấy An Sơ Hạ hỏi anh: "Anh không hỏi tôi tại sao rơi xuống nước?"
Hàn Thất Lục dừng chân lại, ngước mắt nhìn đôi mắt của cô, vẫn không trả lời.
Thấy anh không trả lời, An Sơ Hạ tiếp tục hỏi: "Hàn Thất Lục, anh tin tưởng về Hướng Mạn Qùy sao?""
Lúc này Hàn Thất Lục sắc mặt mới hơi thay đổi một chút, cúi đầu đi lên trước một bước, sau đó lại gắt gao nhìn chằm chằm mắt của cô nói từng chữ từng câu: "Không quá tin tưởng về cô ta, mà là tôi quá yên tâm về cô."
Không đợi An Sơ Hạ hiểu ra ý nghĩa của những lời này, Hàn Thất Lục đã đi ra đại sảnh, không biết đi nơi nào.
Hàn Thất Lục mới vừa đi ra đi không bao lâu, Khương Viên Viên liền đi ra khỏi phòng làm việc. Bà nhìn thấy An Sơ Hạ trở về dáng vẻ có vẻ rất kinh ngạc, vội vã đi lên trước hỏi: "Mẹ nghĩ các con buổi tối không về ăn, làm sao sớm như vậy đã trở về?"
Nhắc đến ăn, An Sơ Hạ vào lúc này mới phát hiện cái bụng có chút đói. Sau khi ăn điểm tâm, cô đã không ăn gì nữa.
"Anh ấy có vẻ chỉ thẩm tra đối chiếu sổ sách gì đó, con cũng không hiểu, dù sao sau khi xong xuôi liền đi trở về." Cô cố ý đem chuyện mình rơi xuống nước che giấu, không cho Khương Viên Viên lo lắng.
"Ừ, vậy......" Khương Viên Viên gật gù, bỗng nhiên lại"A" một tiếng, An Sơ Hạ sợ đến cả người chấn động.
An Sơ Hạ hỏi vội: "Mẹ, người lại làm sao rồi?"
Khương Viên Viên kéo tay An Sơ Hạ trực tiếp hướng về phía phòng làm việc đi đến, mãi đến tận khi qua cửa phòng làm việc mới vội vàng hỏi: "Chuyện ta bàn giao cho con đã làm như thế nào rồi?""
Chuyện bàn giao cho cô......
An Sơ Hạ gãi đầu, nhất thời không nhớ ra được Khương Viên Viên có bàn giao chuyện gì cho cô.
Cuối cùng, nhìn Khương Viên Viên ánh mắt mong đợi, cô không thể làm gì khác hơn là chán nản hỏi: "Có sao?"
Khương Viên Viên nghe xong, nhất thời giậm chân mạnh một cái, chỉ tiếc mài sắt không thành thép nói rằng: "Đứa bé này! Sao trí nhớ kém như vậy?! Ta kêu con đem chocolate đưa cho này thằng nhóc kia, con làm sao tất cả đều quên!"
Khương Viên Viên vừa nói như thế, An Sơ Hạ mới nhớ lại có một chuyện về chocolate như vậy. Lúc đó vừa tới Cô Nhi Viện cô còn nhớ, chỉ có điều, sau đó rơi xuống nước, chocolate cô vẫn mang theo bên người, hiện tại ở cùng một chỗ với chỗ để quần áo. Nhưng hẳn là không thể ăn rồi.
Cô đang nghĩ ngợi giải thích thế nào đây, Khương Viên Viên đột nhiên "hey" một tiếng, kéo tay cô qua nghi hoặc mà hỏi: "Quần áo con sao lại thay đổi? Ta nhớ tới con không phải mặc áo quần này."
An Sơ Hạ chính là đang không biết nên làm sao che giấu, đột nhiên người hầu lại gõ cửa một cái ở bên ngoài cung kính mà nói rằng: "Thiếu phu nhân, canh gừng đã xong rồi, người mau nhân lúc còn nóng uống đi.""
Thực sự mọi thứ không nên đến cùng lúc như vậy, An Sơ Hạ chán nản mím môi, đi tới cửa phòng làm việc mở ra.
"Cái gì? Canh gừng? Khỏe mạnh như vậy nghĩ sao lại uống canh gừng rồi hả?" Khương Viên Viên nghi ngờ nhìn An Sơ Hạ hỏi.
Nhưng An Sơ Hạ chỉ là né tránh ánh mắt mà cúi thấp đầu, Khương Viên Viên thấy hỏi không được kết quả, liền đưa mắt đến phía người hầu bưng canh gừng kia. Người hầu vội vã hiểu ý hồi đáp: "Đây là thiếu gia dặn dò, để tôi nấu cho thiếu phu nhân một bát canh gừng."
"Tiểu Sơ Hạ!" Khuơng Viên Viên nhíu chặt lông mày nói: "Con không phải gạt mẹ chuyện gì chứ? Còn không mau nói gì chuyện ra sao?"
Tình cảnh lúc này cũng thực sự giấu không nổi nữa, An Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn là đem chuyện rơi xuống nước nói cho Khương Viên Viên, thế nhưng cố ý bỏ qua nguyên nhân rơi xuống nước là vì một cô bé, chỉ nói là bản thân cô bởi vì tẻ nhạt đi dạo khắp nơi mới không cẩn thận rơi xuống nước.
Khương Viên Viên nghe xong, khuôn mặt đau lòng: "Đứa bé này chuyện như vậy làm sao có thể gạt mẹ? Mau mau, lên giường nằm, ta gọi bác sĩ lại đây xem cho con. Con xem con này, vốn đã gầy như vậy lúc nào cũng phải đến bệnh viện, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, ta làm sao......"
Khuơng Viên Viên nói rồi, càng thêm nghẹn ngào.
An Sơ Hạ vội vã dỗ dành một chút, khóc cả hồi lâu, Khuơng Viên Viên mới coi như trở lại bình thường.
Mãi cho đến lúc cơm nước xong, An Sơ Hạ vẫn bị Khuơng Viên Viên ra lệnh nghỉ ngơi tốt trên giường. Nằm ở trên giường cũng tẻ nhạt, cô liền lén lút rời giường cầm Bản Bút Ký lên giường viết bản thảo. Khoảng thời gian này cô cũng bắt đầu hợp tác quen biết được cùng rất nhiều tác giả website, vừa mới đăng nhập QQ thì có một đống thông báo lớn ở đây. Cô từng chút hồi âm mới bắt đầu viết tiểu thuyết, nhưng vừa mới mở văn bản, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Cô không thể làm gì khác hơn là đem Bản Bút Ký để qua một bên, quay về cửa nói rằng: "Cửa không có khóa, vào đi."
Vốn cô còn tưởng rằng là người hầu bước vào đưa cơm, lại không nghĩ rằng là Hàn Thất Lục. Trong tay anh còn bưng cơm tối của cô.
"Anh...... Tại sao là anh." An Sơ Hạ trên mặt kinh ngạc chợt lóe lên, nhanh chóng vươn mình đi xuống giường.
Hàn Thất Lục đem cơm tối để qua một bên, sau đó vẫn không rời đi, mà ngồi xuống bên cạnh bàn: "Mau tới đây ăn đi, ăn xong tôi có chuyện muốn nói với cô.""
Hàn Thất Lục sẽ nói cái gì với cô?
Dứt bỏ những nghi hoặc kia, An Sơ Hạ ngoan ngoãn đi tới, bởi đói bụng vô cùng, cơm nước Hàn Thất Lục bưng tới đều bị cô quét một cái sạch sành sanh.
"Ăn xong rồi?" Hàn Thất Lục giương mắt hỏi.
"Ừ." An Sơ Hạ gật gù: "Anh muốn nói gì, nói đi."
"Tôi......" Hàn Thất lục hít sâu một hơi: "Có thể cô bây giờ vẫn chưa thể tiếp thu, thế nhưng, đây đều là thật sự."
"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" An Sơ Hạ nhíu mày hỏi lại.
"Kỳ thực anh, đã khôi phục trí nhớ." Hàn Thất Lục từng câu từng chữ nói vọng qua, trong ánh mắt lập loè sự áy náy: "Chỉ là bởi vì, muốn biết rõ một chuyện, cho nên mới vẫn gạt em."
An Sơ Hạ cả người nhất thời sửng sốt, trong tay chưa kịp buông đũa xuống "loảng xảng" một tiếng rơi trên mặt đất.
Từ lúc biết Hàn Thất Lục mất trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn đang suy nghĩ Hàn Thất Lục nếu như khôi phục ký ức sẽ như thế nào, lại không nghĩ rằng...... Anh nói anh trời vừa sáng liền khôi phục ký ức.
"Sơ Hạ." Hàn Thất Lục khẽ cắn răng, đứng lên kéo tay cô: "Em trách anh vẫn gạt em sao?"
Im lặng......
Sau khi im lặng hồi lâu, An Sơ Hạ mở miệng nói: "Anh khôi phục kí ức từ khi nào."
Hàn Thất Lục ngoan ngoãn mà hồi đáp: "Ngay khi cứu em từ trong kho, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện.""
An Sơ Hạ khẽ cắn răng tiếp tục hỏi: "Trừ chính anh ra, còn có ai biết không?"
"Ngoại trừ Minh Lạc ra, không có ai biết." Hàn Thất Lục nói qua, nắm tay cô sức mạnh nặng nề: ""Sơ Hạ, chúng ta, hãy một lần nữa bên nhau! Anh không có cách nào tiếp tục chịu đựng mỗi ngày nhìn thấy em lại không thể ôm chặt em rồi."
An Sơ Hạ dùng sức rút về tay của mình, ngay sau đó lắc đầu: "Sẽ không, anh chỉ là đang gạt tôi, anh vốn dĩ không khôi phục ký ức."
"Anh không có lừa em!" Hàn Thất Lục nói rồi hai tay đặt ở trên vai cô, ép buộc cô nhìn mình: "Anh vẫn gạt em, chỉ là bởi vì......"
"Bởi vì phải điều tra rõ ràng một chuyện, nguyên nhân này anh không phải đã nói rồi sao?" An Sơ Hạ hít sâu một hơi, nửa cười nói: "Tôi một mực chờ đợi anh khôi phục ký ức, chờ anh nhớ tới tôi, chờ anh trở lại bên cạnh tôi. Nhưng là kết quả thế nào đây? Thì ra anh một mực lợi dụng tôi! Hàn Thất Lục, anh thật sự, thật sự yêu tôi sao? Nếu như yêu, anh làm sao nhẫn tâm......"
Lông mày Hàn Thất Lục nhăn lại: "Anh không có ở lợi dụng em...... Anh thật sự......"
"Thật không có lợi dụng tôi sao?" An Sơ Hạ cười khổ nhìn Hàn Thất Lục: "Không phải là vì điều tra rõ ràng việc kia, mới cố ý chưa khôi phục ký ức, còn tiếp cận Hướng Mạn Quỳ sao? Tôi hiện tại, không muốn nhìn thấy anh."
"Chuyện kia, anh đã đã điều tra xong. Vì lẽ đó......"
Hàn Thất Lục vẫn chưa nói hết, An Sơ Hạ liền trực tiếp ngắt lời: "Nói một chút xem, rốt cuộc là chuyện gì, cần anh phải dụng tâm như thế."
Hàn Thất Lục trầm mặc một hồi, giống như là đang suy tư có nên nói hay không. Một lát, anh mới bắt đầu tự thuật chuyện mình điều tra rõ ràng, hoặc là nói, bắt đầu giải thích cảnh tượng anh rời đại sảnh sau đó đi gặp Hướng Mạn Qùy.
Hàn Thất Lục đến, Hàn Thất Lục trực tiếp lái xe đi chỗ tới chỗ studio của Hướng Mạn Qùy.
Đó là phim trường và là đài truyền hình thành phố A, lúc Hàn Thất Lục tới đó, Hướng Mạn Qùy vừa lúc đó bị trói. Lần này Lạc lão chính là đang quay phim hành động, kết hợp các nguyên tố mới khác nhau.
Hàn Thất Lục vừa đến, đột nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cắt!" Phó Đạo Diễn hô dừng, Hướng Mạn Qùy từ chỗ cao vững vàng rơi xuống đất.
Bên cạnh trợ lý bọn họ vội vã đi tới giúp cô cởi trói, một cô bé hâm mộ nói rằng: "Thất Lục thiếu gia tới xem cô diễn sao? Thật hâm mộ cô......"
Hướng Mạn Quỳ nghe xong, trong lòng tự nhiên cao hứng vô cùng, sau khi cởi dây trói, cười nhẹ nhàng hướng về phía Hàn Thất Lục bên kia đi đến.
Hàn Thất lục đang cùng Lạc lão nói gì đó, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
"Thất Lục." Hướng Mạn Quỳ đến gần, trên mặt đầy ý cười đi tới: "Anh làm sao đột nhiên đến rồi?"
Hướng Mạn Quỳ mặc một bộ quần áo bó, càng là làm nổi bật lên sáng người hoạt bát của cô. Hàn Thất Lục chỉ liếc mắt một cái, nói rằng: "Theo tôi nói chuyện đi, tôi có việc muốn nói với cô."
Hàn Thất Lục biểu hiện xem ra rất nghiêm túc, Hướng Mạn Quỳ không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau anh, hai người đi tới phòng thay quần áo diễn viên, ở sau cửa, Hàn Thất Lục mới nhìn cô mở miệng nói rằng: "Hai chúng ta, bây giờ kết thúc đi."
Nghe nói, nụ cười trên mặt Hướng Mạn Qùy trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là khuôn mặt kinh ngạc.
"Anh nói cái gì? Thất Lục, anh đừng nói đùa em!" Hướng Mạn Quỳ vội vàng đi lên trước kéo lại cánh tay Hàn Thất Lục: "Anh đừng đừa giỡn em như thế có được hay không?"
"Tôi không có đùa giỡn, tôi là thật lòng." Hàn Thất Lục mặt lạnh, bỏ ra khỏi cánh tay cô ta đang lôi kéo mình nói: "Cô đụng chạm vào người tôi như thế, sẽ không cảm thấy lương tâm bất an sao?"
"Anh...... anh đang ở đây nói cái gì? Em tại sao phải lương tâm bất an." Hướng Mạn Quỳ cắn răng nói: "Coi như liền bây giờ chia tay đi, cũng phải nói với em lý do chứ? Anh không phải là...... Thích cô em gái nhỏ An Sơ Hạ kia của anh chứ?""
"Người nên hỏi một chút phải là tôi chứ?" Hàn Thất Lục vẫn gương mặt lạnh lùng tiếp tục nói: "Cô không giải thích cho tôi một chút lai lịch bé gái kia sao?"
Dứt tiếng, cả người Hướng Mạn Qùy giống như là bị sét đánh, cả người hầu như muốn đứng cũng không được.
"Bé gái kia tên gì nhỉ, Đồng Ngữ à?" Hàn Thất Lục nói rồi, lắc đầu nói: "Không đúng, cô mau giới thiệu cho tôi biết một chút đi, cha của cô bé kia là ai?""
Hàn Thất Lục hỏi như vậy, liền nói rõ anh khẳng định đã đi đã điều tra rồi.
Hướng Mạn Qùy nhếch miệng lên tạo thành đường cong: "Khó trách anh đột nhiên cùng em đi Cô Nhi Viện. Anh làm sao mà biết được. Cái bệnh án kia vốn cũng là anh cầm đi sao?"
"Không sai." Hàn Thất Lục thẳng thắn thừa nhận.