Edit: juki_mai
Beta: @nhoxpanda2 (Gấu)
"Quả nhiên là ông nội cậu......" Lăng Hàn Vũ nói vọng qua đi tới trước mặt Tiêu Minh Lạc hỏi: "Hiện tại phải làm sao? Xử lý người này như thế nào?"
Người kia vừa nghe, vội vã xin tha: "Thiếu gia! Cậu bỏ qua cho tôi đi! Ta cũng không có cách nào! Là lão thái gia phái tôi theo dõi......"
"Người của ông phái tới không thể tùy tiện xử lý." Tiêu Minh Lạc nói vọng qua đi tới trước mặt người kia, đưa tay cầm cổ áo người kia: "Tôi đây lần này buông tha anh, anh tốt nhất làm như chuyện gì cũng không phát hiện ra, tiếp tục báo cáo lão thái gia. Có điều...... Nội dung hồi báo, anh phải thông minh nghĩ cho kĩ, cân nhắc một chút. Lần sau kết cục của anh không tốt như vậy đâu!"
"Vâng vâng vâng!" Người kia liên tục vâng, Lăng Hàn Vũ lúc này mới kêu người thả hắn.
Nói cho cùng, kỳ thực việc theo dõi hay không cũng không quan trọng nhiều, ngược lại Tiêu lão thái gia coi như biết rồi bọn họ đi nơi nào, tạm thời cũng sẽ không ra tay mà cản trở.
"Này ——" Lăng Hàn Vũ liếc mắt nhìn về phía người kia đang run, lạnh giọng hỏi: "Lão thái gia nhà cậu tại sao lại phái người đi theo dõi? Điều này, thật sự có quan trọng như vậy không?"
Người kia chỉ là rụt cổ lại, cúi đầu nhìn anh, nhưng không dám nói đến.
Lăng Hàn Vũ thở dài, biết đáp án là không nên hỏi.
Một nơi khác, xe Tiêu Minh Lạc đến cửa nhà họ Giang rồi dừng lại. Nhà họ Giang ở trung tâm thành phố bên cạnh đường phố sầm uất, giá đất cực kỳ rất đắt tiền, vì vậy nhà cửa ở nơi này cũng không lớn lắm. Đây là một căn nhà ba tầng trông có vẻ nhỏ, tuy rằng không lớn, nhưng làm cho người ta một cảm giác ấm áp.
"Đi thôi." Dừng xe xong, Tiêu Minh Lạc kéo tay Manh Tiểu Nam đi vào, nhưng Manh Tiểu Nam do dự, đứng tại chỗ nhìn cửa lớn không dám vào vào.
"Làm sao vậy?" Tiêu Minh Lạc kiên nhẫn hỏi.
"Em sợ cha mẹ em biết đánh gẫy chân em......" Manh Tiểu Nam rụt cổ lại nói: "Cha mẹ em thật ra là người rất cổ hủ.""
"Anh biết." Tiêu Minh Lạc ôn như cười: "Có điều, không phải có anh ở đây sao? Anh sẽ không để cho bọn họ đánh gãy chân em. Muốn đánh liền để bọn họ đánh chân anh được rồi."
Manh Tiểu Nam muốn đang muốn nói cái gì, đột nhiên có một tiếng ""Cạch"" cửa được mở ra. Hai người nhất thời sững sờ, người mở cửa chính là cha Giang, trong tay còn cầm cặp đựng công văn, xem ra đang muốn ra ngoài.
"Các con......" cha Giang trên mặt ẩn dấu sự kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc này đã biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ nịnh nọt: "Tiêu thiếu gia, thế nào lại là cậu? Đến cửa rồi làm sao cũng không đi vào? Mau vào nhà, đi vào thôi."
Manh Tiểu Nam còn tưởng rằng cha cô nhìn thấy cô cùng nam sinh ở cùng một chút, phản ứng đầu tiên chính là trước tiên cho cô một bạt tai to, lại không nghĩ rằng sẽ là cảnh tượng như vậy. Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy có chút không vui.
"Bác trai người hình như đang muốn ra ngoài?" Tiêu Minh nhìn về phía cặp đựng công văn trong tay cha Giang.
"Đâu có!" cha Giang nói ra một câu phủ quyết, đem cặp đựng công văn đặt ở phía sau nói: "Chính là muốn đi dạo một lát, khách tới tôi làm sao còn đi đâu tản bộ được? Đi một chút thôi, mau vào, bên ngoài lạnh lắn!"
Hai người lúc này mới một trước một sau đi vào.
Manh Tiểu Nam đi ở phía sau, không nhịn được đối với cha Giang thì thầm nói: "Cha, người làm sao không mắng con?"
"Mắng con làm cái gì? Ta còn sợ con không ai thèm lấy đây, hiện tại được rồi, con lại đang bám víu Tiêu thiếu gia!" cha Giang nói qua, không như mong đợi lên tiếng cười nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không cùng Tiêu thiếu gia mau đi vào?"
Manh Tiểu Nam đáp một tiếng, trong lòng né tránh cơn tức giận.
Từ ""bám víu"" này, cô nghe thế nào mà lại có cảm giác buồn nôn làm sao.