Edit: juki_mai
Beta: @nhoxpanda2 (Gấu)
Vệ sĩ ở cửa đi ra, không đồng nhất cầm về một cái túi, lại nhìn thấy hai người mặc tây trang màu nâu, đã lên xe rời đi.
"Người đó là ai?" Hàn Thất Lục đi lên trước hỏi.
Vệ sĩ vội vã trả lời: "Bọn họ không nói, chỉ nói là tặng đồ cho thiếu phu nhân.""
Nghe nói, An Sơ Hạ lập tức nghĩ đến Lạc thiếu.
"Tặng đồ? Là cái gì?" Hàn Thất Lục cau mày, đưa tay cầm lấy cái túi trên tay vệ sĩ, bên trong có một bộ quần áo.
Đừng nói cái này là quần áo, ngay cả cái túi chứa quần áo này cũng được thiết kế cực kỳ tinh xảo. Hàn Thất Lục nhìn mấy lần, quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ, trong ánh mắt mang theo sự dò xét:"" "Ai đưa cho cô?"
Ánh mắt này, thật giống như đang tra hỏi phạm nhân, làm cho An Sơ Hạ trong lòng không thoải mái.
Nhìn bộ quần áo này, ngoại trừ Lạc thiếu còn có ai? An Sơ Hạ bĩu môi đưa tay liền lấy túi trong tay Hàn Thất Lục: "Một người bạn mà thôi."
"Là bạn gì lại đột nhiên đưa quần áo cô?" Hàn Thất Lục híp híp mắt, có vẻ cực kỳ mất hứng.
Anh càng như vậy, An Sơ Hạ càng nghĩ đến chuyện của anh cùng Hướng Mạn Qùy, dựa vào cái gì anh đối với Hướng Mạn Qùy tốt như vậy, người khác đưa bộ quần áo cho cô như là anh phải mất tiền ra mua như thế?
Cô hít sâu một hơi: "Chuyện này thật không giống là chuyện liên quan tới anh, Thất Lục đại thiếu gia?"
"Chuyện không liên quan đến tôi?" Hàn Thất Lục lặp lại lời của cô một lần, tay phải cũng đang không tự chủ nắm thành quả đấm.
Có lẽ là sáng sớm không khí quá lạnh, vệ sĩ vào lúc này không nhịn được hắt xì hơi một cái.
Có lẽ là bị cái hắt xì này thức tỉnh, vẻ mặt lạnh lẽo trên mặt Hàn Thất Lục đột nhiên biến mất, chỉ là hơi hạ giọng xuống lẩm bẩm nói: "Đúng, chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi."
An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn Hàn Thất Lục thân thể cứng đờ từ tiếp nhận chìa khóa xe trong tay người khác, nhấc chân hướng về xe bên kia đi đến. Tấm lưng kia, nhìn lại làm cho cô cảm thấy anh rất cô độc.
Anh cô độc?
Phải sao?
"Thiếu phu nhân, người không lên xe sao?" Vệ sĩ thấy An Sơ Hạ còn đứng ở tại chỗ, bước lên có ý tốt nhắc nhở một câu.
An Sơ Hạ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhấc chân bước nhanh hướng về phía xe Hàn Thất Lục mà đến.
Anh hôm nay lái chính là chiếc xe của tổng giám đốc Volkswagen Group tặng cho anh lần trước Lamborghini Reventon. Xem ra Hàn Thất Lục hôm nay cố ý muốn kiêu căng.
Ngồi vào trong xe, không khí tỏa ra bên trong xe nhàn nhạt mùi nước hoa dễ ngửi, mùi không nồng nặc, vì lẽ đó rất thoải mái. Nhưng như vậy sự tình vẫn trầm mặc cũng không phải, cô do dự, cuối cùng vẫn là cô mở miệng trước.
"Thực xin lỗi." Cô nói, âm thanh rất nhẹ, cô thậm chí hoài nghi mình không có nói ra.
Nhưng Hàn Thất Lục nghe được, nhưng chỉ là trả lời một câu "Cô nói không sai". Như vậy đối thoại qua đi, lại lâm vào trầm mặc. Mãi cho đến nơi —— Cửa lớn Tiêu gia.
Biệt thự Tiêu gia đang ở trước mắt, đây là lần đầu tiên An Sơ Hạ tới nhà chính của Tiêu Minh Lạc, mà không phải nha anh mua ở bên ngoài. Tiêu gia tọa lạc ở trung tâm thành phố, cùng Hàn gia so ra diện tích không lớn, nhưng so với tiểu khu bên cạnh, nhà của kia đã là như gặp sư phụ rồi.
Hàn gia chính là bởi vì cách trung tâm thành phố xa, mới mua được mảnh đất lớn như vậy, trong nhà giống như làm cái Sơn Trang.
Mặc dù Tiêu gia tuy không lớn bằng nhà của Hàn gia, nhưng nhìn từ đằng xa là có thể xuyên thấu qua tường thấy được bên trong cực kỳ xa hoa. Nhà xây theo phong cách Châu Âu, có điều bởi vì không có đi vào, cô cũng không có thể thấy rõ ràng.
"Xem ra Manh Tiểu Nam bọn họ còn chưa tới, tôi gọi điện thoại cho bọn họ."
Ở trên xe như vậy quá buồn, An Sơ Hạ tìm cái cớ mở cửa đi xuống xe.
Bấm điện thoại, mới vang lên ba lần đã bị Manh Tiểu Nam cúp, An Sơ Hạ chính là đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe thấy đã có âm thanh mở cửa của xe hướng về phía bên này. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Manh Tiểu Nam hai người bọn họ.
Xe vừa mới dừng lại Manh Tiểu Nam liền mở ra cửa xe nhảy xuống, vài bước nhảy nhót đến trước mặt cô lôi kéo tay cô nói rằng: "Tối hôm qua trong lòng tớ còn cảm thấy trống trải, không nắm chắc muốn chết, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên là muốn để cậu cùng đến giúp tới vẫn tốt hơn."
"Vậy cậu cũng không nói trước với tớ một tiếng." An Sơ Hạ đưa tay ngắt mũi Manh Tiểu Nam một cái, sau đó lui về sau một bước quan sát đánh giá Tiểu Nam.
Manh Tiểu Nam hôm nay ăn mặc rất đáng yêu, trên người một cái áo len trắng tinh, thân dưới mặc váy ngắn in ngàn chim bay, làm cho người ta có cảm giác dễ chịu.
Cô nhìn thấy An Sơ Hạ đang nhìn chính mình, còn rất đắc ý quay một vòng: "Như thế nào, mặc như vậy đẹp chứ?"
An Sơ Hạ đưa một ngón tay cái cho cô, lập tức nói rằng: "Sớm biết ngày hôm qua cũng không cần đi mua quần áo làm gì, lúc nãy Lạc thiếu còn đem quần áo đưa đến Hàn gia, thực sự là......"
"Thật sao? Hàn Thất Lục kia có phản ứng gì?" Manh Tiểu Nam tò mò trợn to mắt nhìn cô.
"Khụ khụ." Tiêu Minh Lạc quay cửa kính xe xuống, cố ý ho khan một tiếng: "Hai người các cô nói cái gì mà hăng say như thế?"
An Sơ Hạ đang muốn qua loa lấy lệ vài câu, vốn không có động tĩnh gì cửa lớn Tiêu gia đột nhiên mở ra, đi ra một người mặc đồ người hầu.
"Thiếu gia, ngài trở về." Người hầu này nói vọng qua, cung kính mà quay về phía Tiêu Minh Lạc cúi đầu.
Tiêu Minh Lạc tùy tiện đáp một tiếng, cùng Hàn Thất Lục đưa tay ra hiệu khởi động động cơ đem xe lái vào, xe Hàn Thất Lục cũng lập tức đi theo.
Người hầu lúc nãy chào hỏi Tiêu Minh Lạc, đi tới trước mặt An Sơ Hạ cùng cùng Manh Tiểu Nam, nhưng chỉ là nói chuyện với An Sơ Hạ: "Là An tiểu thư? Xin mời."
An Sơ Hạ gật đầu xem như là chào hỏi, lôi kéo Manh Tiểu Nam theo người hầu nàu đi vào. Manh Tiểu Nam rất mất hứng nói khẽ với An Sơ Hạ rằng: "Lẽ nào tớ là không khí sao? Thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tớ một chút!"
Nhìn Manh Tiểu Nam dáng vẻ tức giận, An Sơ Hạ nhỏ giọng nói rằng: "Cô ta vừa mở cửa đã nhìn đến cậu rồi, cô ta đây là đang cố ý để cậu thấy mất mặt. Cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến lúc đó có thể nhịn thì nên nhịn, không thể nhẫn nhịn cũng phải nhịn cho tớ, biết không?"
Manh Tiểu Nam sửng sốt một chút, quay về gật gù nhìn cô, trong ánh mắt sáng lên tia kiên định.
Đi vào cửa lớn An Sơ Hạ mới có thể thấy rõ ràng này bố cục Tiêu gia. Từ cửa lớn đi vào biệt thự khoảng chừng chừng hai mươi thước, ở giữa bày trí vài cái luống hoa, ngay cả luống hoa bên cạnh nhìn qua liề biết rất đắt tiền, có thể gọi được là xa hoa.
Đi nhanh đến cửa biệt thự thời điểm Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc cũng đi tới, Tiêu Minh Lạc vừa đi lại đây liền nắm chặt tay Manh Tiểu Nam, như an ủi cô đừng có sợ.
Đi vào biệt thự, bên trong bố cục càng xa hoa, bên trong trang trí so với Hàn gia cũng rất khoa trương, trong đại sảnh đèn thủy tinh to treo suýt nữa thì làm mù luôn con mắt của An Sơ Hạ.
"Tôi cuối cùng xem như là biết rồi cái gì gọi là cường hào." An Sơ Hạ gật gù như đang suy nghĩ, lời của cô vừa lúc bị Hàn Thất Lục nghe được.
Hàn Thất Lục tới gần cô một bước, thấp giọng nói rằng: "Thích thì nói tôi có thể cùng dì Tiêu nói một tiếng, làm cho cô phòng bên kia để cô ở."
Lời này rõ ràng cho thấy cố ý đang mỉa mai cô, An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng Hàn Thất Lục hì hì nở nụ cười. Thật giống như lúc ở cửa Hàn gia chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.