Edit+Beta: Thảo Nguyên (Vii)
"Cuối tuần này em có rảnh không? Anh muốn cùng đi với em đến cô nhi viện xem một chút."
Hàn Thất Lục vừa nói xong, liền chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của Hướng Mạn Quỳ, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục bình thường.
"Đi đến cô nhi viện làm gì? Anh thế nào đột nhiên nhớ tới cô nhi viện?" Cô cười khan, lôi kéo Hàn Thất Lục ở trên ghế sa lông ngồi xuống: "Muốn uống chút gì không?"
"Nhà anh trước đây có mở cửa hàng từ thiện, cho nên Chủ Nhật này muốn đi xem số tiền còn lại dư bao nhiêu. Cảm thấy một người đi quá nhàm chán, liền nhớ lại em." Hàn Thất Lục vô cùng tự nhiên, trên mặt không hề có chút mâu thuẫn
Hướng Mạn Quỳ tâm hồn treo ngược lúc này mới chực tỉnh: "Chủ nhật cũng có rãnh rỗi, cũng không có mấy ngày được vậy, tìm nơi chốn cũng cũng cần một chút thời gian. Nhưng sao anh không gọi điện cho em mà phải đến tận đây?"
"Anh lo rằng người trong nhà sẽ nhấc máy, rồi lại không cho em đi, nên anh mới cố ý đến đây. Thời gian cũng không còn sớm, anh về trước đây."
Hàn Thất Lục vừa nói liền đứng dậy, Hướng Mạn Quỳ vội vàng cũng đi theo đứng lên: "Gấp gáp như vậy làm gì? Cũng không phải là rất khuya a, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm tối."
"Không được, en biết mà, nhà anh gần đây đối với anh rất nghiêm khắc." Hàn Thất Lục vừa nói, đưa tay vỗ vai Hướng Mạn Quỳ, xoay người ra cửa.
Hướng Mạn Quỳ vội vàng đi lên đưa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy xe của Hàn Thất Lục mới quay vào.
Trở lại Hàn gia, trong đại sảnh Khương Viên Viên cùng An Sơ Hạ đều không có ở đây, Hàn quản gia đang cùng một người làm nữ phân phó cái gì, thấy Hàn Thất Lục đi vào, vội vàng bỏ dở công việc mà ra nghênh đón: "Thiếu gia, ngài trở lại."
Hàn Thất Lục gật đầu một cái: "Mẹ tôi đâu, thời gian này không phải là cũng ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô khổ chuyện kịch sao?"
Nghe lời này, Hàn quản gia sắc mặt có vẻ có chút phức tạp: "Phu nhân hôm nay thân thể có chút không thoải mái, liền trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút. Cậu đã ăn bữa tối chưa? Để tôi cho phòng bếp làm một phần?"
"Không cần." Hàn Thất Lục khoát tay: "Đem món cũ hâm lại là tốt rồi."
"Ôi chao, được rồi." Hàn quản gia đáp ứng nói, đến một bên bận rộn đi.
Khương Viên Viên mặc dù thường thức đêm, nhưng rất hiếm khi ngã bệnh, làm sao đột nhiên thân thể không thoải mái? Hàn Thất Lục đứng ở đại sảnh suy nghĩ một chút, rồi đi lên thang lầu hướng phòng Khương Viên Viên.
Phòng Khương Viên Viên cũng chưa đóng cửa, anh vừa muốn gõ cửa, nhưng liền bị dễ dàng đẩy ra.
Thất Lục đang muốn gọi Khương Viên Viên, lúc chợt liền nghe đến trên ban công truyền đến giọng nói từ điện thoại.
—— Anh nhanh lên một chút trở lại đi, em bây giờ nhìn đến tiểu Sơ Hạ, trong lòng đều là áy náy. Đều tại anh tên khốn này! Con bé thật tốt, anh tại sao có thể lợi dụng người ta đây!
Cũng không biết điện thoại bên kia nói cái gì, nhưng cảm xúc của Khương Viên Viên thoáng bình phục một chút, chỉ nói là: "Vậy anh mau làm xong chuyện rồi trở lại đi, anh không nên để cho em biết những thứ kia!"
Hàn Thất Lục chỉ nghe được trong lòng mình là "Lạc đăng", nhưng lời của Khương Viên Viên, là có ý gì?
Trong phòng vang lên tiếng bước chân, Hàn Thất Lục trực tiếp đẩy cửa ra, dọa Khương Viên Viên giật mình.
"Trời ạ... Cái tên tiểu tử này đến đây lúc nào? Làm ta sợ muốn chết!" Khương Viên Viên đang cầm điện thoại di động, tiện tay đặt ở trên bàn, một bộ dạng chưa tỉnh hồn.
"Mới vừa a, không có làm gì sai chứ, sao lại sợ con đi vào?" Hàn Thất Lục giả bộ cái gì cũng không biết địa đi lên phía trước: "Hàn quản gia nói thân thể mẹ không thoải mái? Con nhìn ra thế nào mà thân thể rất thoải mái ah?"