Ed by Yến Vy - Lan Anh Nguyen
Beta: gấu
Rời khỏi lớp A năm nhất, Tiêu Minh Lạc thẳngđi tới phòng giáo viên.
Văn phòng đại đa số giáo viên đều đã đi đến lớp,chỉ chừa có mấy người không có tiết ở trong phòng làm việc, trong đó còn cóManh Tiểu Nam chủ nhiệm lớp.
"Xin hỏi..."
Nghe được thanh âm, chủ nhiệm lớp ngẩng đầu,sau khi nhìn đến Tiêu Minh Lạc, trên mặt biểu tình rõ ràng ngẩn ra.
"Bạn học Tiêu Minh Lạc..." Chủ nhiệmlớp vốn là muốn gọi hắn Tiêu Minh Lạc thiếu gia, nhưng là như thế này kêu thậtsự mất sư tôn nghiêm của thầy giáo, nênđành kêu bạn học Tiêu Minh Lạc.
Nhưng Tiêu Minh Lạc giờ phút này không quantâm gì đến xưng hô, trực tiếp mở miệng liền hỏi: "Thầy có biết Tiểu Nam hiệntại đang ở đâu không?"
Giang Nam...
Chủ nhiệm lớp mí mắt giật giật, nhất thời nhớtới thái độ khác thường nước mắt tuông trào của Giang Nam, thầy giáo hắng giọngmột cái nói: "Bạn học Manh Tiểu Nam lúc giữa trưa đã xin nghỉ về nhà rồi."
"Xin phép về nhà?" Tiêu Minh Lạc mitâm nhíu lại, chắc cũng hỏi không được nguyên nhân từ chủ nhiệm lớp trước mặt,cho nên trực tiếp xoay người hướng cửa văn phòng đi ra.
"Ôi chao, ai, ôi, bạn học Tiêu Minh Lạc,thầy vẫn là muốn nhắc nhở một câu, thời trung học tìm đối tượng là không đúng,bây giờ nên là muốn lấy bài vở và bài tập làm cơ sở!" Thời điểm nói xonglời này, Tiêu Minh Lạc sớm đã không thấy bóng người.
Cảm xúc sốt ruột bao kín cả người Tiêu Minh Lạc,cả người anh đều đã trở nên không tốt rồi. Không kịp xin phép chủ nhiệm lớpmình, anh trực tiếp chạy xuống sân, hướng cửa trường học bước nhanh đi đến.
Mà bên kia, Hàn Thất Lục rất nhanh đuổi theoAn Sơ Hạ, sau lưng cô cách đó không xa giương giọng hô: "An Sơ Hạ, cô đứnglại!"
Mà An Sơ Hạ bộ dạng không có nghe đến, trái lạitrực tiếp tự đi về phía trước.
Tim giống như bị xé nát vô cùng khổ sở, nếu dừnglại, cô sợ chính mình sẽ khóc nước mắt thành sông. Cô mới không cần khóc, khôngcần làm người yếu ớt như thế!
"An Sơ Hạ, bản thiếu gia kêu cô đứng lại,cô có nghe hay không?!" Hàn Thất Lục có chút nôn nóng, ngữ khí không tốtnâng lên một âm lượng.
Cứ như vậy, An Sơ Hạ chẳng những không có ngheanh nói mà dừng bước lại, ngược lại bước đi nhanh hơn.
Không có biện pháp, Hàn Thất Lục đành phải bướcnhanh đi lên phía trước, chân dài làm ưu thế, anh rất nhanh liền không phí sứcđuổi theo An Sơ Hạ, nhanh nhẹn bắt được cổ tay An Sơ Hạ, ép cô nhìn chính mình.
"Tôi bảo cô đứng lại, cô có điếc haykhông?" Ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, bởi vì bị An Sơ Hạcoi như không có, anh có vẻ có chút tức giận, đúng là vừa nhìn thấy, nhìn đếnAn Sơ Hạ hốc mắt hồng hồng, giống như một con thỏ nhỏ bị thương.
Không biết như thế nào, trong lòng anh độtnhiên liền mềm xuống. Nói không rõ là vì cái gì, dù sao thật sự lửa giận trongngực lập tức liền biến mất, giống như có ma thuật.
Rút tay mình về, An Sơ Hạ nhàn nhạt nói:"Có chuyện gì sao?"
Có chuyện gì?
Hàn Thất Lục sững sờ một chút, đúng vậy, anhtìm đến An Sơ Hạ là có việc gì? Vì cái gì muốn đi tìm cô?
"Tôi..." Hàn Thất Lục dừng một chút,tay vẫn nắm cổ tay An Sơ Hạ, cổ tay cô rất nhỏ, hai ngón tay là có thể nắm được,Hàn Thất Lục tiếp tục nói: "Liền là đến xem cô có chuyện gì không."
Lời nói này có phần khó hiểu, An Sơ Hạ nhìnHàn Thất Lục liếc mắt một cái, ánh mắt phức tạp.
"Hàn Thất Lục."
Kêu cả tên cả họ này đúng thật là có điểmnghiêm túc, Hàn Thất Lục vội vàng nghiêm mặt chuẩn bị nghe tiếp. Ngay tại thờiđiểm An Sơ Hạ muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng tràn đầy âm lượng "Chịdâu" ngắt lời An Sơ Hạ.
Trên cái thế giới này người kêu cô là chị dâuchỉ có lác đác vài người, An Sơ Hạ lập tức liền nhìn về phía phát ra tiếng. Quảnhiên đúng như cô nghĩ, vào thời điểm này cũng chỉ có Đại Hổ vẫn bám riết khôngtha kêu cô là chị dâu.
Hàn Thất Lục đều đã chuẩn bị tốt chăm chú lắngnghe, đột nhiên bị người khác cắt ngang, có vẻ cực kì không kiên nhẫn. Mà ngườikia bộ dáng trong ký ức của anh căn bản không tồn tại, nhưng là anh ta đối vớiAn Sơ Ha xưng hô trái lại làm cho Hàn Thất Lục chú ý.
Chị dâu? Vậy đại ca tên mập đó là ai?
Nhìn đến Đại Hổ, An Sơ Hạ có vẻ có chút ngoàiý muốn: "Đại Hổ, anh như thế nào ở chỗ này?"
Bên cạnh Đại Hổ một nữ sinh đang đứng, tựa hồcó phần nhìn quen mắt, nhưng là cô nhớ không rõ gặp nữ sinh kia ở nơi nào. Chẳnglẽ là bạn gái của Đại Hổ?
"Chúng tôi là tới làm thủ tục nhập học,tôi, lão Đại, còn có..." Đại Hổ chỉ chỉ người sau lưng Mã Cách, hơi ghét bỏnói: "Còn có người này, lập tức cũng tới Tư Đế Lan học tập rồi."
Nam Cung Tử Phi cũng không phải muốn tới Tư ĐếLan đọc sách sao? Trong lòng An Sơ Ha hiện lên một chút áy náy, Nam Cung Tử Phi là người ưu tú như thế thật sự là không nên thích, kỳ thật cũng không rõ có bao nhiêu người xuất sắc bên cạnh.
"Hoan nghênh các anh." An Sơ Hạ lễphép tính cười cười, nhìn về phía Mã Cách, đứng phía sau hỏi: "Vị này là ai vậy?"
Hàn Thất Lục hoàn toàn bị An Sơ Hạ ném đi một bên, nhưng Hàn Thất Lục cũng không phải như vậy không chịu đựng được, đành đứng ở một bên chờ. Chỉ là bị quên đi vẫn lại là trong lòng âm thầm cảm thấy có khó chịu.