Ed: NgânBeta: Sammie0496"Để đầu tóc như đuôi gà trống kia, con đi học, đừng để thiếu gia và cả nhà họ Hàn mất thể diện nữa biết không?" Hàn Quản Gia uy nghiêm nói, ngược lại Lưu Đông Vũ không phản ứng nhiều lắm, chẳng qua là nhún vai một cái, đại khái là rất bất đắc dĩ.
Hàn Thất Lục lắc đầu, thế hệ trước không thể hiểu ý nghĩa của từ "trào lưu" này, tóc của anh đều là màu nâu, trước kia anh cũng muốn cắt đầu tóc như đuôi gà trống kia, nhưng anh không có dũng khí. Ngược lại anh muốn thử kiểu tóc húi cua kia.
Không phải trên mạng nói rằng kiểu tóc húi cua mới làm cho làm sinh tuấn tú, đẹp trai hơn sao.
"Bác Lưu, bác nói vậy là quá khách khí, Đông Vũ nghe cũng không thoải mái, sau này có chuyện gì cứ đến tìm tôi, tôi học lớp năm A hai." Hàn Thất Lục nhìn Lưu Đông Vũ liếc mắt một cái, trong lòng lại nhớ tới tiểu tử này trước kia trốn ở góc phòng nhìn Hàn quản gia đến đón mình tan học, sau đó khóc lóc, trong lòng anh không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Anh không để sự yêu thương của Hàn Quản gia trong lòng, đó hoàn toàn là ước mơ của Lưu Đông Vũ, mình thật sự rất xấu!
Nhưng anh chỉ nợ một mình Lưu Đông Vũ thôi sao? Còn An Sơ Hạ nữa chứ? Ngay cả anh cũng không biết hiện tại mình đang ở trong tình huống gì, khi ở cùng An Sơ Hạ, trong lòng anh lại có chút rung động, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Có đôi khi anh cũng không thể tiếp nhận Hướng Mạn Quỳ, đại khái là anh vẫn chưa chấp nhận được chuyện Hướng Mạn Quỳ cùng người đàn ông khác làm chuyện đó? Anh nhất định phải kiềm chế lại, nhất định không thể mềm lòng.
Nếu muốn cùng Hướng Mạn Quỳ ở chung một chỗ, không thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng tại sao khi nghĩ như vậy, lòng anh lại cảm thấy giận dữ và trống rỗng? Đây rốt cuộc là tại sao? Hàn Thất Lục đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua Manh Tiểu Nam ở ngoài trời nắng để cho mình khôi phục trí nhớ, nhưng nếu anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ không thương Hướng Mạn Quỳ nữa sao.
Tựa hồ là không có khả năng này.
"Thiếu gia?" Hàn Quản gia thấy ánh mắt Hàn Thất Lục mơ hồ bất định, sắc mặt cũng không được tốt lắm, vội vàng nói: "Cậu làm sao vậy thiếu gia?"
Lúc này Hàn Thất Lục mới định thần lại, trong nhất thời suy nghĩ quá nhập tâm, lại quên mất anh và Hàn Quản gia đang nói chuyện.
"Các người đi làm việc của mình đi, tôi đi lên tắm trước đây." Hàn Thất Lục nói.
Hàn Quản gia để cho Hàn Thất Lục về sớm một tí để nghỉ ngơi, nghe anh nói như vậy, Hàn Quản gia lập tức gật đầu "Thiếu gia nghỉ ngơi cho khỏe, sáng ngày mai gặp."
Thấy Hàn Thất Lục rời đi vẫn còn cảm thấy lo lắng, Lưu Đông Vũ lại nghĩ đến mình ở trong phòng bệnh nhìn thấy An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục là thiếu gia, còn ba có thể gọi An Sơ Hạ là Thiếu phu nhân, chẳng phải hai người có quan hệ vợ chồng sao? Bất quá hai người cũng còn chưa tới tuổi, nếu không phải vợ chồng, chắc cũng là người yêu.
Nhưng nhìn hai người như vậy chắc không phải là người yêu.
"Ba, quan hệ của anh ta và nữ sinh trong bệnh viện rốt cuộc là như thế nào? Con nhìn thấy bọn họ rất kỳ quái..." Lưu Đông Vũ vừa dứt lời liền bị Hàn Quản gia trừng mắt một cái.
"Tiểu tử, đừng để ý đến những chuyện này, những chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào." Hàn Quản gia đi ra sau xe, lấy cái cặp xách ném vào trong tay Lưu Đông Vũ, dặn dò: "Con về phòng tắm trước đi, đồ cũng mang đến trường học nhất định không được làm phiền người khác, biết không?"
Lưu Đông Vũ trong lòng không yên, cũng không có trả lời Hàn quản gia, tiện tay lấy cặp sách trong tay ông đi về phòng. Anh cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, chẳng qua là thuận miệng hỏi thôi mà cha mình lại có thái độ nghiêm túc như vậy. Phải chăng ông đã bị tẩy não, làm cho người khác cũng trở thành người máy như Quản gia.
Người giúp việc và Hàn quản gia ở phòng ở mặt đông của căn biệt thự, nhà ở thuê chung, điều kiện phải tốt gắp mấy chục lần. Anh lần đầu tiên tới, không biết Hàn Quản Gia ở đâu, nhưng chỉ cần đi theo người giúp việc thì biết.
"Đông Vũ phải không?" Một nữ giúp việc từ trong phòng đi đến phía trước, nhìn Lưu Đông Vũ nói: "Cũng lớn như vậy rồi, trước kia khi con đến thành phố A thì các chú, các dì và cả ba ra đón con, dì là một trong số những người đó, con còn nhớ không?"
Nhìn người đó lạ mặt quá, trong lòng Lưu Đông Vũ có chút nghi ngờ, nhưng trước hết vẫn lễ phép chào hỏi: "Chào dì, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."
Ở bên ngoài anh ta mặc dù là một kẻ côn đồ, bởi vì trước giờ Hàn quản gia cũng không quản lý anh, cho nên anh không nghi ngờ là trước kia học trong trường bình dân "Thổ Hào", cộng thêm hay làm việc nghĩa, cho nên có rất nhiều người kêu anh ta là Đông Vũ ca, cũng coi là một nhân vật nhỏ. Nhưng khi ở trước mặt trưởng bối, anh ta luôn dùng khuôn mặt ngoan ngoãn để gặp khách.
Đặc biệt là ở trước mặt Hàn Quản Gia, anh ta như biến thành một người khác vậy.
"Ôi chao,tốt quá!" Dì kia cười cười nói: "Con không biết căn phòng của con à? Chúng ta cố ý để lại một căn phòng, ngay bên cạnh phòng ba con, cùng dì đi tới."
Hành lang làm bằng gỗ, đi lên nghe có tiếng bước chân, làm cho người ta tâm lý kiên định. Mặc kệ như thế nào, về sau anh hẳn không phải là một người ở tại một căn phòng lớn nữa rồi.
Hàn Thất Lục một mình đi ra phòng khách, người giúp việc bên trong vội vàng mở cửa. Trên đường trở về đi ngang qua phòng An Sơ Hạ, anh dừng chân một chút, xoay người thấy An Sơ Hạ đóng chặt cửa phòng.
Dù gì người ta cũng làm cho anh hai món ăn mà anh thích nhất, mặc kề như thế nào anh cũng phải cảm ơn người ta mới đúng chứ?
Hồi lâu, anh cũng không biết thời gian qua bao lâu, cảm giác thời gian như ngưng lại vậy. Cuối cùng anh thở dài, thả lỏng tay, xoay người đi về phòng của mình. Nhưng tay vừa để lên chốt cửa, An Sơ Hạ liền mở cửa ra, bị giật mình anh xoay người lại, vừa lúc đối với ánh mắt kinh ngạc của An Sơ Hạ.
"Anh vừa mới lên lầu sao?" An Sơ Hạ mở miệng trước, trái lại trên mặt không có chút cảm xúc.
"Ừ." Hàn Thất Lục gật đầu, nhất thời cũng không biết nói gì với An Sơ Hạ. Tim đập nhanh như vừa mới chạy xong mấy trăm mét vậy, muốn điên lên mất!
"Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi xuống rót ly nước." An Sơ Hạ gật đầu hướng về Hàn Thất Lục, xoay người chuẩn bị đi.
"Này! Đợi một chút!" Hàn Thất Lục vội vàng đi về phía trước mấy bước "Cái đó... Tôi vừa mới ăn tối ở dưới rồi."
"Ừ." An Sơ Hạ nhớ mới vừa rồi Khương Viên Viên bảo mình đi chỗ khác, cô còn đoán là Khương Viên Viên muốn cùng nói chuyện với Hàn Thất Lục, chình Hàn Thất Lục nói ra điều này, ngược lại trong lòng có chút nghi ngờ.
Nhìn cô hơi kỳ kỳ, Hàn Thất Lục còn tưởng cô nghe không hiểu lời mình nói, vì vậy nói thêm một câu: "Mẹ nói cô cố ý làm bữa tối cho tôi nên tôi nhất định phải nếm thử một chút, đúng lúc bữa tối tôi không có ăn bao nhiêu."
"Như vậy à..." An Sơ Hạ gật đầu một cái, biết anh ăn đồ ăn chính mình làm sau, trong lòng cũng không có phản ứng gì nhiều. Ăn thức ăn cũng không nói lên điều gì nếu như không thể ăn cùng nhau.
"Ừ, tay nghề rất tốt, cũng giống của đầu bếp trưởng, đặc biệt là tôm, rất ngon." Hàn Thất Lục giơ ngón tay cái lên.
Bản thân An Sơ Hạ bị dị ứng với hải sản, mỗi lần đến tết khi mua hải sản, bản thân sẽ có chút khó chịu, cho nên nhà rất ít khi ăn hải sản. Xem ra căn bản Hàn Thất Lục không nhớ cô bị dị ứng.
Bất quá, ngay cả cái này cũng không nhớ, làm sao nhớ đến những cái kia.
Ngước mắt lên, gương mặt An Sơ Hạ lộ vẻ mệt mỏi nói: "Tôm là do đầu bếp trưởng làm, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi xuống lầu rót nước."
Trong cổ họng thật là chua xót, cô sợ nếu không uống nước, cổ họng chua xót sẽ hóa thành nước mắt. Nhìn An Sơ Hạ chạy xuống lầu, trong lòng Hàn Thất Lục thoáng qua có chút mất mác.
Đợi một chút, anh vì cái gì mà cảm thấy mất mác, có phải đầu óc anh chưa khỏi hẳn không?
Trở về phòng, anh âm thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, mấy tháng kia không thể sống uổng phí, có lẽ lúc ấy anh không hề nghĩ là mình mất trí nhớ. Mấy tháng ký ức kia, anh nhất định phải nhớ lại, nhất định phải nhớ lại!
Nói là làm liền, Hàn Thất Lục mở danh bạ điện thoại ra, lúc ấy mới nhớ rằng mình không có lưu số điện thoại của bác sĩ. Nhưng mà... Anh vẫn nhớ địa chỉ bệnh viện, viết một bức thư gửi đến bệnh viện ở Mĩ, chắc hẳn người ta sẽ đưa bức thư ấy đến tay bác sĩ chính.
Nghĩ như vậy, Hàn Thất Lục liền lấy một tờ giấy ra, ngồi trên chiếc bàn tròn, viết một vài dòng bằng tiếng Anh. Mặc dù thành tích học tập của anh không tốt, chẳng qua anh cảm thấy mấy thứ kia quá vô dụng, ngược lại tiếng Anh rất hữu dụng.
Hàn Thất Lục thừa kế trí thông minh của Hàn Lục Hải, bởi vì môn Tiếng Ahh anh học chăm chỉ, cộng thêm trước kia thường mời thầy giáo bên ngoài về dạy học thêm, còn thường xuyên đi theo Hàn Lục Hải ra nước ngoài nên cho dù là sách báo bằng tiếng Anh hay nói Tiếng Anh cũng tương đối lưu loát.
Đại khái nội dung chính là muốn hỏi về tình hình bệnh tình của mình, lúc nào mới có thể lấy lại trí nhớ, có biện pháp nào để mau phục hồi trí nhớ không.
Nam Cung tử ở trong biệt thự, Đại Hổ vội vội vàng vàng chạy đến gõ cửa phòng Nam Cung tử, thở hồng hộc nói: "Ông chủ, nghe được rồi."
Mã Cách ngồi ở phòng bên cạnh, nghe được tiếng của Đại Hổ, cả người lập tức căng thẳng, ném dây nịt lên giường, ra cửa nghe động tĩnh.
"Chị dâu, bọn họ ngày mai chuẩn bị đến Tư Đế Lan học." Nhìn thấy Nam Cung tử đang ngồi trên ban công hút thuốc, Đại Hổ lập tức chạy lên sân thượng, mặt đầy mừng rỡ nói: "Xem ra chấn động não của cô ấy không sao rồi, tôi đã đi xem mấy băng ghi hình, là Hàn Thất Lục đẩy cô ấy xuống đất, cô ấy không cẩn thận nên bị ngã dẫn đến chấn động não."
"Cậu nói Hàn Thất Lục." Nam Cung Tử căng thẳng, xem ra tin tức Hàn Thất Lục bị mất trí nhớ là thật, lại quên mất tình yêu của mình dành cho An Sơ Hạ.