Edit: Phương QuỳnhBeta: NhoxPanda2"Như thế nào?" Nam Cung Tử Tước tà tà nhếch miệng, vẻ mặt gian tà cười: "Chẳng lẽ nói, cô đã yêu ta, không nghĩ muốn đi sao?"
"Bệnh thần kinh!" An Sơ Hạ mắng to, vì Nam Cung Tử Tước phóng đãng, khuôn mặt cô vì không kềm chế được mà trở nên đỏ bừng, không tồi bởi vì trong phòng nhỏ kia ánh sáng của đèn khẩn cấp không phải quá sáng, cho nên cô mặt đỏ cũng không ai có thể nhìn ra.
Sau khi mắng xong, An Sơ Hạ bước nhanh đi ra khỏi phòng nhỏ, tay chân bởi vì thời gian dài bị trói mà cảm thấy từng đợt đau nhức. Nhưng mà cô cũng không có dừng lại cứ đi tiếp, ai biết Nam Cung Tử Tước người như thế có thể liền thay đổi ý định thì sao.
"Hàn Thất Lục đã bị chúng ta ném ở đỉnh núi toàn rắn này, cô phải tìm được hắn, nếu không, hắn sẽ bị rắn nuốt..." Tiếng nói vừa ngừng, An Sơ Hạ mới vừa bước ra phòng nhỏ lập tức dừng lại.
Xoay người, cô sắc mặt tái nhợt: "Anh... Các người đã làm gì anh ấy?"
Nam Cung Tử Tước vẻ mặt nhàng nhã tự mây trôi, giống như anh ta chưa từng làm chuyện gì. Trên thực tế, sau khi An Sơ Hạ ngất xỉu, Hàn Thất Lục cõng An Sơ Hạ lên trong nháy mắt, anh ta đã tặng anh một viên đạn mà thôi...
Mà đối việc An Sơ Hạ chất vấn, anh ta sắc mặt bình tĩnh, tay sờ sờ cằm chính mình: "Ta nhớ cô hiện tại không có quá nhiều thời giờ chất vấn ta, còn không đi mà nói, ta cần phải thay đổi chủ ý rồi. Ta với cô chơi một trò chơi... Xem là cô có thể hay không tìm đến hắn trước khi hắn rơi xuống."
Đại não giống như bị sét đánh, An Sơ Hạ sắc mặt biểu tình nháy mắt ngưng kết.
Nhìn đến An Sơ Hạ biểu tình ngu ngơ, Nam Cung Tử Tước trên mặt biểu tình tựa hồ có chút không đành lòng, nhưng không đành lòng cũng chỉ là tại trên mặt của anh ta dừng lại trong nháy mắt mà thôi. Anh ta ngẩng cao cằm, liếc mắt An Sơ Hạ: "Trên tay cô cầm mắt kính có thể dùng để nhìn trong bóng tôi, ta đếm đến ba, nếu không đi, cô liền vĩnh viễn cũng không cần đi nữa. Chắc chắn dã thú gì gì đótrên núi, sẽ chiếu cố Hàn Thất Lục của cô."
An Sơ Hạ như ở trong mơ mới tỉnh, ánh mắt phẫn hận dừng lại tại trên người Nam Cung Tử Tước một giây sau đó vội vã xoay người chạy khỏi căn phòng nhỏ.
"Tước thiếu, người liền như vậy để cô ta đi sao?" Tom rốt cục nhịn không được nghi hoặc hỏi ra miệng. Hàn Thất Lục người này nhìn qua cà lơ phất phơ cả ngày chỉ biết là chơi trò chơi tình yêu cùng nư nhân, nhưng là thế lực ngầm xác định là không thể xem thường. Nếu hôm nay anh chết, không ai có thể nghi ngờ là Nam Cung Tử Tước thực hiện đại kế, diệt trừ một chướng ngại vật hết sức to lớn trên đường của anh ta. Đúng là kế hoạch hiện tại của Nam Cung Tử Tước làm hắn thức sự không thể lý giải.
"Có đôi khi, chơi trò chơi phải vui một chút, mới là tốt." Nam Cung Tử Tước khóe miệng dương lên: "Dọn giường cho ta chưa? Ta muốn nghỉ."
"Rồi, ngay vách bên cạnh." Tom vội vàng trả lời. Xem ra là hắn lắm miệng, Tước thiếu làm việc cho tới bây giờ việc gì đều cũng có nguyên nhân của nó.
Nhưng bây giờ TOM lý giải sai lầm rồi, trò chơi này, Nam Cung Tử Tước chỉ là ý tưởng nhiên phát sinh thôi. Căn bản là không tồn tại nguyên nhân.
Nam Cung Tử Tước ngáp một cái sau đó liền muốn đi ra cửa, Tom muốn gọi Nam Cung Tử Tước, trên mặt biểu tình cực kỳ phức tạp, nghĩ muốn hỏi điều gì mà lại không dám hỏi ra miệng. Tom đi theo anh cũng đã được năm sáu năm, trong lòng anh ta suy nghĩ cái gì, Nam Cung Tử Tước là biết quá rõ ràng rồi.
"Ngươi một mình đi theo cô ấy đi, không để bị phát hiện, phát sinh bất luận sự gì cũng không cần xuất hiện, thời điểm trò chơi kết thức quay về nói cho ta biết kết quả. Ta hiện tại cần được nghỉ ngơi tốt một chút, chuẩn bị đi gặp Nam Cung Tử Phi thật tốt. Đi mau đi." Nam Cung Tử Tước biến mất ở cửa, Tom lúc này mới thở ra.