Edit: BốngBeta: NhoxPanda2Hàn Thất Lục dừng lại, trên mặt biểu cảm có vẻ rất kỳ lạ. Ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Tâm Ngữ.
Cuối cùng, mãi đến Hạ Tâm Ngữ trở nên xấu hổ, đưa tay sờ sờ mặt mình hỏi anh: "Trên mặt em có cái gì đó kỳ quái hay sao?" lúc này Hàn Thất Lục mới thu hồi ánh mắt kỳ quái, ánh mắt kia, khiến cho tim Hạ Tâm Ngữ không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một cách kì diệu. Hô hấp cũng dồn dập.
"Không có." Hàn Thất Lục lắc đầu: "Tôi chỉ là cảm thấy, tôi đã gặp cô ở đâu rồi."
Nếu những lời này xuất hiện ở một thời điểm thích hợp, người ta đều sẽ cảm thấy nam sinh này là đang áp dụng phương pháp cổ điển để đến gần đối phương. Nhưng hiện tại lại không phải là thời điểm thích hợp, nơi này là nơi rừng sâu núi thẳm đưa tay không thấy được năm ngón.
Huống chi, người đứng bên cạnh còn là An Sơ Hạ. Gương mặt An Sơ Hạ trên ngày càng trở nên trắng bệch, cô siết chặt tay nắm thành quyền, nhưng không có động thủ. Hiện tại mà nói, bất kì hành động kì quái nào, nhất định sẽ bị Hàn Thất Lục cái này ánh mắt như đao phủ nhìn thấy được mà cười cô.
Cho nên cô kìm nén, hết sứ kìm nén, đến khi môi cô trở nên trắng bệch nhưng vẫn cố kìm nén.
Mặt Hạ Tâm Ngữ ửng đỏ, giống như thẹn thùng, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn An Sơ Hạ một cái.
Hàn Thất Lục như đần độn, hiện tại mới phát hiện lời của mình nói ra có nhiều kỳ quái. Tay phải nắm thành quyền, ho nhẹ một tiếng, khôi phục gương mặt không chút cảm xúc đối với Hạ Tâm Ngữ hỏi: "Làm sao cô biết con đường này dẫn đến nhà gỗ nhỏ."
Hạ Tâm Ngữ nhìn theo Hàn Thất Lục ánh mắt của cô ngụ ý chỉ con đường này, ánh mắt trở nên sâu sa.
"Em cũng không biết, đại khái là... Trực giác." Hạ Tâm Ngữ trả lời.
"Đi đường này đi." An Sơ Hạ cũng có trực giác rằng con đường này dẫn tới ngôi nhà gỗ nhỏ, trực giác của con gái. Hoặc là nói, chẳng qua là bởi vì con đường này thật sự rất giống con đường vừa đi qua. Hoặc là nói, nơi này mọi con đường đều rất giống như đã đi qua.
Mười mấy phút đồng hồ sau, trước mắt bây giờ là cuối con đường, An Sơ Hạ lần đầu tiên cảm thấy cái gì gọi là tình trạng kiệt sức, sinh không thể mến. Con đường này căn bản không hề dẫn tới đường có căn nhà gỗ, đi đường, chỉ có cây, bộ dạng các cây, giống như yêu quái, muốn nuốt cô.
"Quay về đi." Hàn Thất Lục trầm mặc một giây, không chút do dự muốn đi về.
"Đợi một chút!" Hạ Tâm Ngữ đột nhiên hô một tiếng, sau đó hưng phấn mà nhảy dựng lên: "Thất Lục thiếu gia anh nhìn xem! Một mảnh đen sẫm bên kia là cái gì?"
Bởi vì cao hứng, Hạ Tâm Ngữ hoàn toàn không sợ hãi Hàn Thất Lục, ngược lại cực kỳ vô cùng thân thiết mà ôm cánh tay anh ra sức lay động. Mà Hàn Thất Lục cũng chỉ là theo hướng ngón tay Hạ Tâm Ngữ nhìn lại, ánh mắt chăm chú, căn bản không có muốn bỏ cánh tay Hạ Tâm Ngữ đang lắc lắc tay anh.
Trái tim, bể ra thành nhiều mảnh. An Sơ Hạ trong lòng nghĩ như vậy.
Sau đó trước mắt đột nhiên liền rất mơ hồ, như là bị che đậy bởi một tầng sương.
Có thể sẽ hay không bị phát hiện là đang chảy nước mắt a... An Sơ Hạ nghĩ như vậy, nhắm hai mắt lại, sau đó... Như không còn có sức lực để mở mắt ra. Đầu càng ngày càng nặng càng ngày càng nặng...
Rốt cục chịu không được sao? Cuối cùng có ý thức một lúc, cô hỏi chính mình như vậy.
Thân thể, cuối cùng ngã xuống...
"An Sơ Hạ!!!!!" Hàn Thất Lục lúc này mới chú ý tới An Sơ Hạ đang hôn mê ngã trên mặt đất, anh đột nhiên bỏ tay Hạ Tâm Ngữ ra chạy tới hướng An Sơ Hạ bên kia. Mà biểu cảm của Hạ Tâm Ngữ như vậy vô cùng phức tạp và... Đáng sợ.