Edit: Sindy0900"Tôi nói...... Đầu heo a." Hàn Thất Lục cười tủm tỉm hai tay chắp sau lưng đi tới, lúc đi đến mép giường sắc mặt đột nhiên lại tức giận: "Cô là tai điếc sao? Gọi cô nhiều như vậy cũng không ra mở cửa?!"
"......" Cô căn bản đang ngủ không nghe được?! Ánh mắt hướng ra cửa, nhìn chốt cửa đáng thương bị phá hư, trên cửa có một lỗ to ở giữa. Tốt lắm, Xú tiểu tử tàn bạo......
Hàn Thất Lục tốt xấu gì không biết mà lại tức giận, lại gần cô, trên mặt biểu tình cực kì đáng sợ: " Này, An Sơ Hạ!"
Bây giờ sự buồn ngủ của An Sơ Hạ hoàn toàn bay đi, trơ mắt,nhìn Hàn Thất Lục giày cũng không bỏ mà trèo lên giường, sát lại gần cô. Tim không khỏi đập nhanh lên, hai má cũng không khống chế được đỏ lên: "Anh anh anh..... Anh muốn làm gì?!"
"Không cần ra vẻ một bộ dạng bị cường bạo, nếu không too sẽ thật sự nhịn không được muốn làm cái gì." Hàn Thất Lục bày ra một bộ biểu tình đúng đắn: "Bất quá, cô là lấy bút dạ vẽ lên mắt sao? Cô xem xem, đều thành gấu mèo."
Nói xong hắn làm bộ mặt y như mặt của An Sơ Hạ đang chiếu ở giương, gương chiếu ngược lại động tác, Sơ Hạ có chút mệt mỏi. Đôi mắt quả thật rất thâm, nhưng không có nghiêm trọng giống Hàn Thất Lục nói. Thân thủ nhanh nhẹn đẩy Hàn Thất Lục xuống giường: "Anh mới là gấu mèo! Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Tôi phải thay quần áo!"
Mỗ nam lúc này mới từ trên giường đi xuống dưới: "Cô tối hôm qua có phải hay không lén đi chơi với đàn ông? Khó trách tới giờ này còn không xuống lầu a."
Bị Hàn Thất Lục châm chọc, An Sơ Hạ lập tức bùng phát lửa giận. Nếu không phải bởi vì trong đầu đều là bóng dáng của hắn, cô cũng sẽ không bị dậy muộn! Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cư nhiên thật sự nói ra: "Anh mới lén lút đi chơi với đàn ông! Nếu không bởi vì anh......"
Hàn Thất Lục vốn đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy thanh âm của cô, bật người trở về, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ vui mừng, khóe miệng gợi lên: "Bởi vì tôi? Tôi làm sao vậy? Em sẽ không là bởi vì muốn......" (Sindy: Em ngay mới kinh -,-)
"Anh đừng suy nghĩ nhiều quá!" An Sơ Hạ bật người lớn tiếng phản bác: "Nếu không phải vì trường học có hoạt động dã ngoại đại thám hiểm, tôi cũng sẽ không bởi vì khẩn trương mà một đêm không ngủ a."
Hàn Thất Lục nhún nhún vai, huých mũi: "Nhanh thay quần áo đi, đợi không kịp rồi."
Thấy hắn không có tiếp tục truy vấn, đi xuống dưới, An Sơ Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh rửa mặt đánh răng thay đổi quần áo xuống lầu, Hàn Thất Lục đã sớm ăn xong bữa sáng. Nhìn thời gian, sợ không kịp cho nên liền cầm cái sandwich cùng một chai sữa đi ra ngoài.
"Tiểu Sơ Hạ!!!" Mới vừa ngồi lên xe, Khương Viên Viên liền đuổi theo, gõ cửa kính xe, miệng thở phì phò.
An Sơ Hạ đành phải đem cửa kính xe hạ xuống đến: "Mẹ, còn có chuyện gì sao?"
"Còn có mười một phút." Hàn Thất Lục đứng một bên nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: "Hàn quản gia, chờ đèn đỏ đi. Chẳng qua là chơi điện thoại trong lúc chờ đèn đỏ cũng không tệ."
Hàn quản gia xấu hổ cười cười, quỷ đều biết Hàn Thất Lục nói lời này, chính là muốn cho Khương Viên Viên ít nói nhảm vài câu. Khương Viên Viên trở mình cái xem thường không để ý tới Hàn Thất Lục, người hầu bên cạnh cầm trong tay một cái rương nhỏ xinh đẹp đưa cho cô: "Tiểu Sơ Hạ a, tất cả đều là một ít đồ chống phơi nắng sương linh tinh gì đó. Tuy nói phải tận hưởng cảnh đẹp, nhưng là nữ nhân nên hảo hảo dưỡng da nga."