Edit: Thùy LinhBeta: nhilamdn"Đi thôi, tiểu thiếu gia Phách Thiên." Hàn quản gia lôi kéo Phách Thiên người đều là bọt chưa được cọ rửa.
Phách Thiên đáng thương vừa nhìn sắc mặt Hàn Thất Lục liền biết chủ nhân tâm tình không tốt, nguy hiểm không thể tới gần. Vì giữ lại sinh mạng này, nên ngoan ngoãn không ồn ào đi theo Hàn quản gia. Còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hàn Thất Lục vài lần, ánh mắt kia vô cùng đáng thương, lại như đang nói "Chủ nhân, tôi không dám, lần sau cũng không dám nữa, chủ nhân tha cho tôi có được hay không?"
Vẻ mặt An Sơ Hạ ai oán một hồi. Lần này cho chó tắm rửa là lần đầu tiên trong đời cô. Đáng thương là, vừa mới chơi đến một nửa đã bị ác ma bóp chết rồi. ( nhìn thấy tên chương mà hiểu lầm thì xin mời tự kiểm điểm đi! ~ thật ra đây là lời của má Mạt, nhưng mà má nói đúng nên không có xóa ????????????????????????????????????????????)
"Anh đến cùng là sao vậy?" Thấy Hàn quản gia đi xa, An Sơ Hạ không nhịn được lườm một cái: "Em thật vất vả mới quen với Phách Thiên, anh có biết trước đây em rất sợ chó không?"
Nhưng Hàn Thất Lục không muốn nghe những lời này, chỉ là bình tĩnh nhìn An Sơ Hạ hỏi: "Em biết Phách Thiên là chó cái hay chó đực không?"
Cô đương nhiên biết! Có điều.....Hàn Thất Lục hỏi cái này làm cái gì?
Do dự, cô rốt cục đỏ mặt đáp: "Em biết Phách Thiên là chó đực, ngày hôm qua em theo chân nó chơi, không cẩn thận đụng vào.... "tiểu đệ đệ" của nó rồi.
An Sơ Hạ vừa nói vừa đỏ mặt.
Đâu biết tên ác ma nào đó sắc mặt xấu thậm tệ như ăn phải phân....Gương mặt thâm trầm đưa tay nhấc cằm An Sơ Hạ, sức có chút anh, An Sơ Hạ vì vậy hơi nhíu mày.
"Em cứ như vậy....." Nói đến một nửa, Hàn Thất Lục rốt cục kìm lại không nói. Câu nói như thế này từ miệng tôn quý của anh nói ra rất là tổn hại hình tượng. Cuối cùng, anh buông tay ra, thở dài một tiếng: "Quên đi, coi như anh thua em rồi."
"Đến cùng anh rốt cuộc làm sao?" An Sơ Hạ vẫn là bộ dạng nghi hoặc không hiểu, bởi vì anh xác thực rất khó hiểu. Rõ ràng cô cho Phách Thiên tắm thật là tốt tốt, đột nhiên sắc mặt anh lại như ăn phải phân thối...
Nghiêng đầu đi, Hàn Thất Lục hướng về phòng khách, chỉ là bước đi rất chậm. Cuối cùng, trong ánh mắt nghi hoặc của An Sơ Hạ, anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía chân trời, An Sơ Hạ vừa vặn có thể nhìn thấy gò má có thể làm cho bất kì ai phun máu mũi của anh.
Chỉ nghe anh nhẹ giọng nói: "Ừ.....Nghe nói, thịt chó ăn rất ngon."
Ôi chao, ôi? An Sơ Hạ đầu lệch đi, không thể lý giải lời kia là có ý gì. Cô rốt cuộc để ý đến thời điểm cô đã ăn điểm tâm xong. Mà ngồi ở đối diện cô là Hàn Thất Lục đang uống sữa bò, anh đã sớm ăn xong, không phải đang cố ý chờ cô chứ?
"Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ nhếch miệng: "Vẻ mặt anh vừa nãy, có thể lý giải vì sao anh lại như vậy hay không....."
"Không thể." Hàn Thất Lục mặc dù là lạnh nhạt nói, nhưng như chém đinh chặt sắt mà trả lời. Không chút biến sắc liếc nhìn vẻ mặt không hiểu của Khương Viên Viên, anh lại nhàn nhạt bổ sung một câu: "Nếu như còn dám như vậy, cơm trưa chúng ta liền ăn thịt chó."
"Hàn Thất Lục!" An Sơ Hạ rất là khó chịu nâng cao âm lượng kêu tên Hàn Thất Lục một hồi. Trong lòng nói, cái tên này cũng quá đáng, hơn nữa không chỉ có quá đáng, còn phi thường hẹp hòi! Hừ!!
Lấy tư thái tao nhã cuối cùng uống xong sữa bò, nữ hầu đi đến đưa một chiếc khăn để anh lau khoé miệng rồi nói: "Anh xưa nay nói được làm được."
"Anh..........." Xem như anh lợi hại!