Editor: ThuỳLinhBeta: nhilamdnHàn Thất Lục càng kỳ lạ, An Sơ Hạ thì càng giả bộ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.. Đại khái.....Là cô sợ.
Thế nhưng cô đến cùng đang sợ cái gì đây? Liền ngay cả bản thân cô cũng không biết, đến cùng, cô đang sợ gì.
Hàn Thất Lục không nhìn cô giả ngu cùng đổi chủ đề, tiếp tục như lầm bầm lầu bầu nói chuyện với chính mình như thế: "Biết không, thời điểm nghe được câu nói kia, tôi xưa nay đều không có sợ sệt quá như thế. Sợ em sẽ thật sự rời khỏi tôi."
Nói tới đây, Hàn Thất Lục thật chặt ôm eo An Sơ Hạ, mà anh cũng thả tay cô ra, ngược lại ôm thật chặt, thật chặt như là muốn đem cô khắc vào thân thể mình.
Lần này, An Sơ Hạ rơi vào trầm mặc, cô không có gỉả ngu, chỉ là lẳng lặng mà nhìn màu vàng trên trần nhà. Một lúc lâu, Hàn Thất Lục cho rằng An Sơ Hạ căn bản không có nghe anh nói, cho rằng cô ngủ thiếp đi, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của An Sơ Hạ.
"Hàn Thất Lục, sau khi chúng ta kết hôn cũng trang trí nhà thành như vậy đi?"
"Hả?" Hàn Thất Lục sững sờ, bỗng nhiên mở mắt ra, mắt lộ một tia mừng rỡ.
"Nhìn như vậy thoải mái hơn! Thật giống như.....Ngủ ở trong phòng đầy tiền, tôi khẳng định nằm mơ cũng sẽ tỉnh!" Nói qua loa, An Sơ Hạ lại thật sự cười ra tiếng.
Đang ôm chặt lấy eo An Sơ Hạ, rốt cục buông ra, phóng tới hai bên An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục chống đỡ lấy thân thể, chống đẩy lên. Con ngươi thâm thuý kia nhắm lại: "Em xác định sẽ gả cho tôi?"
An Sơ Hạ lắc lắc đầu: "Này, xem anh có cưới hay không! Làm việc cho giỏi đi huynh đệ, có tiền, tôi sẽ cam tâm tình nguyện theo anh mà. Như vậy tôi theo anh sẽ không bị khổ? Anh đừng cho rằng ai cũng là Hướng Mạn Quỳ!"
Hàn Thất Lục kề sát vào mặt cô, cao ngạo nói rằng: "Nếu như tôi không cưới nổi em, như vậy trên thế giới này sẽ không có người có thể lấy em!"
"Tôi xin đi! So với anh người có tiền còn nhiều mà!" Cô xem thường.
"Không cho nói thô tục." Hàn Thất Lục nhíu mày lại: "Nếu quyết định gả cho tôi, như vậy, sau đó phải đủ yêu cầu làm thiếu phu nhân Hàn gia tương lai tới kết hôn với tôi."
An Sơ Hạ lấp lánh nhìn Hàn Thất Lục một chút: "Nếu như vậy, tôi không lấy chồng!"
"Em dám?"
Đêm đó, bên trong gian phòng vàng son lộng lẫy, giống như ban ngày. Trên giường hai người đùa giỡn lẫn nhau, rất nhanh....An Sơ Hạ không cùng Hàn Thất Lục ầm ĩ nữa, cô nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Nhìn An Sơ Hạ như một con mèo con cuộn người lại, Hàn Thất Lục nhếch miệng lên. Mặc kệ như thế nào, vẫn là cảm tạ Hướng Mạn Quỳ. Nếu như không có cô ta, anh sẽ không gặp được An Sơ Hạ.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, An Sơ Hạ còn đang nằm mơ, mơ tới chính mình quá mót đi tới nhà vệ sinh, mới vừa ngồi trên bồn cầu... Cô đã bị lay tỉnh rồi.
"Ngớ ngẩn, nhanh đứng lên cho tôi!"
An Sơ Hạ đột nhiên thức tỉnh. Từ nhỏ đến lớn,sợ nhất loại giấc mơ này. Một khi ngồi vào trên bồn cầu, như vậy....Hậu quả chỉ có một, đó chính là...đái dầm!
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi." Hàn Thất Lục lườm một cái: "Mau đứng lên thay quần áo cho tôi, tôi cho cô mười phút!"
Dứt lời, anh một mình đi ra. An Sơ Hạ động cũng không dám động, mắt thấy anh đi ra lúc này mới đưa tay sờ mò cái mông, cũng còn tốt, là....
Đi tới phòng vệ sinh, bi kịch phát hiện.....không phải đái dầm, thế nhưng....Chết tiệt theo thường lệ không tới sớm không tới trễ, một mực vào lúc này đến rồi!