Editor: ThuỳLinhBeta: nhilamdn".... Cậu có thể hiểu như vậy đi." Thở dài, từ nhỏ đến lớn cô chuyện gì đều không gạt được Mạnh Tiểu Nam. Như Mạnh Tiểu Nam nói "chân cậu vừa nhấc tớ cũng biêt cậu đi vệ sinh"
Bên kia lần thứ hai trầm mặc vài giây, sau đó mới truyền đến âm thanh chậm rãi của Mạnh Tiểu Nam: "Thú thực đi.... Tớ đi guốc trong bụng cậu rồi, này nói cho tớ biết...Thất lục Đại thiếu gia, đã từng rất thích mối tình đầu. Cậu... biết chuyện này sao?"
Mạnh Tiểu Nam hiếm thấy nói chuyện nhìn sắc mặt, An Sơ Hạ cũng không thể không cho thể diện mà không cần.
"Biết, đồng thời...." Cô dừng một chút, nhàm chán tắt đi TV: "Hơn nữa, tớ nói " một người phụ nữ khác " chỉ chính là cô ta."
"Mẹ nó!" Mạnh Tiểu Nam khó chịu nhổ nước bọt nói: "Lão Ngưu còn không ăn cỏ mềm đây! Không đúng không đúng, ngựa tốt còn không ăn! Ngôi sao màn bạc Hướng Mạn Quỳ làm sao bằng con ngựa được?"
An Sơ Hạ trợn tròn mắt: " Hàn Thất Lục anh cũng không phải kiểu..."
"....Cũng đúng." Mạnh Tiểu Nam ở trên nắp bồn cầu lật đổ đến lật đổ đi: "Đem chuyện đã xảy ra nói cho tớ đi, nói một chút thôi! Sao cô ta lại câu dẫn được Thất Lục thiếu gia?"
"Cũng không phải vậy....Bùm bùm bùm bùm."
Thật vất vả nói xong tất cả, Mạnh Tiểu Nam lại đột nhiên nở nụ cười lạnh: "Tớ biết rồi, chiêu này, gọi là trong ba mươi sáu Kế... Kế Tiệc sinh nhật!"
"Ba mươi sáu Kế có cái này sao?" An Sơ Hạ hỏi.
"Cậu đừng quản được không! Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là, cậu phải ứng phó như thế nào!"
Sau mấy phút, Mạnh Tiểu Nam nói cho cô cách dùng các hình phạt tàn khốc, coi cô là học sinh mới! Một bên khác lạ đang nghĩ... cái này, cũng liên quan đến Hướng Mạn Quỳ?
"Thiếu phu nhân, món ăn cô chọn đã chuẩn bị xong." Hàn quản gia đẩy xe thức ăn bước vào.
An Sơ Hạ bận bịu quay về điện thoại nói câu: "Được rồi! Tớ cần đến nơi này trước tiên, tớ muốn giải quyết vấn đề no ấm, cậu cất mấy cái hình phạt tàn khốc ấy đi, cuối cùng vẫn là yêu cầu của cậu đi!"
Dứt lời, không chờ Mạnh Tiểu Nam phản ứng gì, chính mình nhấn tắt rồi treo máy. Một bên khác Mạnh Tiểu Nam bởi vì bị An Sơ Hạ ngó lơ, kêu một tiếng tức đến nổ phổi, khi đứng lên chân đột nhiên giẫm....
"PIA...." - Nắp bồn cầu tuyên bố hi sinh.
Gõ gõ mở cửa phòng, thấy trong bồn cầu không có ai, nhanh chóng rời khỏi hiện trường phạm tội. Làm bậy! Cô cũng không muốn phá hoại của công, nhưng ai bảo thùng này kém chất lượng như thế?Không liên quan đến cô, chuyện này không có liên quan tới cô.
........
Ngay khi An Sơ Hạ sắp giải quyết một cái đùi gà to bự thì đột nhiên chuông cửa vang lên. Hàn quản gia đang muốn mở cửa lại bị An Sơ Hạ ngăn cản. Nghi hoặc mà đối đầu khóe mắt của cô, chỉ thấy trên mặt cô mang theo một nụ cười âm trầm: "Hàn quản gia, ông cứ đi làm việc, tôi mở cửa."
Thịch...thịch...thịch... chạy đến trước cửa, ngay khi mở ánh mắt cô ngây dại.
" Cô...tỉnh rồi?" Hàn Thất Lục rõ ràng trừng mắt, trong con ngươi dẫn theo một tia rõ ràng hoang mang.
"Ừm! Tỉnh rồi!" An Sơ Hạ nhếch miệng, mỉm cười. Khóe miệng cong lên độ cong vừa đúng, không quá phận, cũng không lãnh đạm. Tầm mắt từ trên mặt Hàn Thất Lục rơi xuống người bên cạnh anh, Hướng Mạn Quỳ, cô rõ ràng cho là đang quan sát chính mình, hơn nữa là quang minh chính đại đánh giá. Thật giống cô, mà cô, An Sơ Hạ nhỏ bé như thế.