Editor: ThuỳLinhBeta: nhilamdn"Anh làm gì mà nhìn tôi như thế?" Hàn Thất Lục không giải thích, ánh mắt khiến trong lòng cô hốt hoảng, cô nghiêng đầu đi, cố ý đưa mắt nhìn về phía nơi khác.
"Tại sao đột nhiên tới tìm tôi." Anh ngữ khí nghi vấn, đại khái là còn đang giận hờn: "Không phải nói tôi tìm người theo dõi cô, làm cô rất không hài lòng sao?"
Anh không đề cập tới chuyện này cũng còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này, An Sơ Hạ trong lòng đối với anh hổ thẹn vô cùng. Một lần nữa nhìn về phía Hàn Thất Lục, phát hiện anh còn đang nghiêm túc nhìn mình, sốt ruột tìm kiếm một cái đáp án. Bĩu môi một cái: "Đây không phải tới nói xin lỗi với anh sao?"
Thờ ơ nhíu lông mày một cái không nhìn ra anh hiện tại trong lòng nghĩ cái gì: "Ơ? Nói như vậy, cô thật sự khi tôi không có mặt câu dẫn con trai khác?"
"....Không phải! Kỳ thực người con trai kia...."
"Hàn quản gia." Hàn Thất Lục quay đầu không tiếp tục nghe cô nói, chỉ là nhìn về phía cách bọn họ ba mét. Hàn quản gia không biết lúc nào cùng nữ hầu tiểu Hà đã đứng ở nơi đó, khóe miệng cùng khóe mắt đều ngậm ý cười. Mà tiểu Hà đang cầm điện thoại nói cái gì, xem ra cực kỳ phấn khích.
An Sơ Hạ nhíu mày, trong mắt loé ra kinh ngạc. Bọn họ lúc nào xuất hiện? Cô căn bản không có phát hiện....Như vậy Hàn Thất Lục làm sao biết Hàn quản gia ở gần đây?
Chẳng lẽ năng lực thấy rõ của anh ta đã đạt tới trình độ đỉnh cao? Vẫn là nói....Hàn quản gia cùng tiểu Hà bọn họ vẫn núp trong bóng tối? Vừa nãy dáng vẻ lúc cô khóc, không phải là bị bọn họ thấy được? A! Nếu như đúng là như vậy, thật là mắc cỡ muốn chết!
"Thiếu gia, ngài có gì dặn dò?" Nghe được Hàn Thất Lục gọi mình, Hàn quản gia một mặt cung kính mà tiến lên, trên mặt đã không còn ý cười, chỉ còn dư lại thành kính.
"Chuẩn bị một chút, đi sân bay." Nói xong, anh cõng An Sơ Hạ đi ra sân bay. Hàn quản gia sửng sốt, lẽ nào thiếu gia còn muốn đi Mỹ? Dựa theo cách nghĩ của ông, thiếu gia nên lập tức mang thiếu phu nhân về Hàn gia hoặc là học viện Tư Đế Lan mới đúng.
Đầu xoay một cái, nhìn về tiểu Hà, cô còn đang vô cùng phấn khởi miêu tả Hàn Thất Lục là thế nào cõng lấy An Sơ Hạ, làm sao ôn nhu, làm sao động viên cô, tuy rằng thêm mắm dặm muối có chút quá, thế nhưng....Có thể làm cho phu nhân cao hứng là tốt rồi.
Thu hồi ánh mắt, ông đang muốn cầm điện thoại di động lên thông báo với sân bay, mí mắt nháy ba cái! Giơ tay lên nặng nề vỗ xuống đầu của chính mình! Ông lần này thực sự là già rồi! Cái kia cũng không nghĩ tới....
"Tiểu Hà, cô mau trở về đi, lần này tôi cũng phải đi Mỹ rồi!"
"Ôi chao, ai, ôi?" Tiểu Hà sững sờ, không rõ....
Nửa giờ sau, An Sơ Hạ đứng trên sân bay rộng rãi. Đồng phục học sinh vì gió mà nhẹ lay động, trên mặt tràn đầy vui vẻ. Này, vốn.... chính là trong truyền thuyết....
"Sao anh bây giờ mới đến?" An Sơ Hạ vỗ xuống Hàn Thất Lục đang cùng trò chuyện với Hàn quản gia.
Anh hơi nghiêng mặt: "Cái gì?"
"Chúng ta cũng không đi đâu, mang hộ chiếu tới đây làm gì? Cũng quá thần kỳ, mới nửa giờ mà......Tôi nghe nói làm hộ chiếu rất phiền toái."
Sắc mặt lười biếng, tay phải tự nhiên mà tiến đến vai An Sơ Hạ một cách thân mật, bờ môi để sát vào tai cô nói rằng: "Cô quên..... Tôi là ai?"
Anh là ai?....
An Sơ Hạ mê man, nhưng rất nhanh phản ứng lại.