Edit: Bảo NhiênBeta: NhoxPanda2An Sơ Hạ cảm thấy không sao nói rõ được, lắc lắc đầu đang chuẩn bị tiếp tục tìm sách, di động trong túi đột nhiên rung lên. Lấy điện thoại cầm trên tay, màn hình hiện là Hàn Thất Lục gọi tới.
Lúc này... Bên kia hẳn là đêm khuya, hơn nửa đêm không ngủ được gọi điện thoại cái gì!
Trợn trừng mắt, An Sơ Hạ rất đỗi bất mãn: "Gọi làm chi?!" Mới mở miệng liền tràn đầy mùi thuốc súng.
Bên kia lăn qua lộn lại ngủ không được Hàn Thất Lục cười nhạo một tiếng, người con gái này thật đúng là đối với anh chẳng bao giờ lịch sự cả. Bỏ qua... khoảng thời gian trước kia. Bất quá hiện tại ngẫm lại, khoảng thời gian kia cũng đều là cô giả vờ. Mục đích chính là vì đi chơi bowling, anh liền rõ ràng, bowling có cái gì tốt.
"Tôi hỏi cô làm sao vậy, nhận điện thoại của tôi liền không vui như vậy à?" Thất Lục là đoán chắc thời gian gọi tới, lúc này vừa lúc là giờ cô ăn cơm trưa.
An Sơ Hạ ngồi xổm xuống, từng bản từng bản cẩn thận tìm qua, một bên vẫn còn không quên đối với cái di động mắng to vài tiếng: "Tỷ tỷ đây bận bịu đã nửa ngày, tính tình chẳng lẽ có phần không bình thường?"
Bĩu môi một cái, Hàn Thất Lục ngữ khí âm trầm xuống: "Cô bận rộn vì cái gì?"
Kỳ thi đều đã thi xong, theo lý mà nói, mới vừa thi xong trong khoảng thời gian này là cực rảnh rỗi mới đúng. Nghe khẩu khí của cô, giống như ngày mai liền thi vào trường cao đẳng hiện tại đang cực lực phấn đấu vậy.
Gặp ác ma đại nhân ngữ khí biến đổi, cô không dám mắng thêm nữa, chỉ là tức giận nói một câu: "Tìm sách. Anh nếu ở nước Mỹ ăn no nhàn rỗi không có chuyện gì mà nói, hoan nghênh trở về theo tôi cùng tìm."
"Tìm sách? Cô tìm sách gì?" Hàn Thất Lục đầu óc mờ mịt.
Vừa lúc ngón tay cô lật đến một quyển sách, trên bìa mặt viết một câu: Anh hút không phải là thuốc, là cô đơn lạnh lẽo.
Thuận miệng liền đáp lại một câu: "Tỷ tìm không phải sách, là cô đơn lạnh lẽo..."
"Cô đơn lạnh lẽo?" Bên kia gần như nhẹ cười một phen, An Sơ Hạ trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ác ma nhẹ cười khi đó dáng vẻ khuynh nước khuynh thành, trong lúc này nuốt nước miếng.
Nếu cô thấy được bộ dạng Hàn Thất Lục tuấn tú thì tốt rồi. T-T (ôi có người nhớ trai kìa. hô hô)
"Ý của em là, để cho chồng bỏ hết công việc bên này lại, trở về chăm sóc vợ nhỏ bé là em à?"
An Sơ Hạ tay cầm di động run lên, điện thoại di động lập tức rớt trên đất.
May mắn cô tay mắt lanh lẹ, tay chụp lấy, rơi xuống nhưng không có rớt xuống đất, trực tiếp hướng đến kệ sách đối diện tầng thứ hai từ trên đếm xuống.
"Mẹ ơi!" Cô cả kinh, chạy tới cầm lấy điện thoại di động, sờ sờ nhìn thử xem, có thể không trầy xước không tổn hao gì. Ai nói Iphone rớt cảm ứng liền bị liệt? Đó đều là bịa đặt!
"Làm sao vậy?" Trong di động truyền đến âm thanh Hàn Thất Lục hơi lo lắng.
Cô mới vừa muốn trả lời, nghiêng ánh mắt, một bộ Anime màu lam nhạt đập vào mắt cô. Bìa sách rất cũ kỷ, một số chỗ bắt đầu tróc da rồi. Nhanh chóng mở sách ra ra, chỗ trống ở trang thứ nhất có một chữ kí thanh cao.
"Được rồi!" Cô sôi nổi cầm sách lên tinh thần đổi sang vui vẻ, thuận miệng cầm di động nói: "Thất Lục a! Lần đầu tiên phát hiện anh đáng yêu như vậy! Quả thực là yêu anh chết mất! Trước hết cứ như vậy, tạm biệt tạm biệt!"
Không nói thêm nữa, cô cúp điện thoại. Cầm bộ truyện tranh kia như điên như dại chạy ra khỏi thư viện.
Lăng Hàn Vũ nên còn đang ở đường mòn đi dạo? Ôm truyện tranh, cô chạy sung sướng...
Mà bên kia, ở Mỹ, Hàn Thất Lục khóe miệng giương nhẹ. Tuy nhiên không biết cô vừa rồi vì cái gì đột nhiên hưng phấn như thế, nhưng là câu nói kia của cô "Quả thực là yêu anh chết mất" quả thật làm cho Hàn Thất Lục tốc độ tim đập nhanh không ít.
Này nha đầu chết tiệt kia...