Bác sĩ Giang nghi hoặc hỏi: "Phu nhân, vì sao không thể để cho Thất Lục thiếu gia nghe được a?"
" Bởi vì..."
Cửa phòng An Sơ Hạ lúc này đột nhiên được mở ra, Khương Viên Viên đem lời nói kia hung hăng nuốt trở vào. Men theo cánh cửa nhìn lên, đó không phải là con trai cưng của cô, Hàn Thất Lục sao?
Bày ra một nụ cười khó coi, Khương Viên Viên đứng lên sửa sang lại quần áo.
Hàn Thất Lục nhìn mặt Khương Viên Viên, mặt có chút cứng ngắc, lời nói ra cũng có chút lạnh lùng.
"Không muốn để cho con nghe cái gì?" Ánh mắt Hàn Thất Lục sắc nhọn nhìn thẳng nội tâm Khương Viên Viên, làm cho cô không biết phải làm gì. Trong tiềm thức, cô vẫn có phần sợ Hàn Thất Lục, đôi khi cô còn tưởng tượng, không biết đứa nhỏ này tính cách rốt cuộc giống ai!
"Tại sao không trả lời?" Hắn tiếp tục hỏi.
Hung hăng nuốt nước miếng một cái, Khương Viên Viên ra vẻ thoải mái nói: "Mẹ vừa rồi có nói gì sao? Bác sĩ Giang, tôi vừa rồi có nói gì sao?"
Nhìn ánh mắt đe dọa của Khương Viên Viên "nếu ông nói ông chết chắc" kia, bác sĩ Giang cúi đầu nói: "Bà ấy vừa rồi không nói gì cả."
Hàn Thất Lục hừ lạnh một tiếng, biết là có hỏi nữa cũng sẽ không ai nói, quay đầu nhìn bác sĩ Giang nói: "Ông vào đi, tốt nhất đừng để cho cô ta chết. Nếu cô ta chết, thẻ tín dụng của tôi cũng sẽ chết theo."
Bác sĩ Giang sửng sốt, gật đầu cầm thuốc đi vào bên trong. Ông còn tưởng rằng thiếu gia đã vận động kịch liệt cái gì đó.
"Thằng con đáng chết này! Đây chính là vị hôn thê của con, sao con có thể nói như vậy?" Khương Viên Viên lập tức ngừng vui vẻ, hai tay chống nạnh thở hổn hển trừng mắt Hàn Thất Lục.
Tỏ vẻ không quan tâm nhún vai, Hàn Thất Lục không thay đổi sắc mặt nói: "Mẹ, nếu mẹ còn muốn con gọi người là mẹ, tốt nhất đừng nhắc đến chuyện vị hôn thê.
"Này! Tiểu tử thối! Con..." Cùng với vài tiếng bước chân hỗn độn, thanh âm của Khương Viên Viên ngày càng nhỏ dần.
An Sơ Hạ chớp chớp mắt, tỉnh dậy. Ngủ ít như vậy đã nhanh tỉnh dậy. Vẫn có cảm giác cả người không còn sức lực, chân có cảm giác rất đau.
Hôm nay cô đã đi quá giới hạn rồi a...
"Tiểu thư tỉnh rồi?" Bác sĩ Giang đi đến bên giường An Sơ Hạ, đặt hộp thuốc ở đầu giường.
An Sơ Hạ gật đầu nhẹ một cái, xem như là câu trả lời. Cô đã sớm tỉnh lại, lúc Hàn Thất Lục gọi điện thoại cho bác sĩ cô liền tỉnh. Chỉ là cố ý giả vờ ngủ, vì cô không biết phải đối mặt với Hàn Thất Lục thế nào.
Chỉ trong một phút, thực sự chỉ trong một phút, trong lòng cô rất biết ơn Hàn Thất Lục, cảm thấy hắn chỉ là bề ngoài không quan tâm thôi. Nhưng vừa rồi nghe hắn nói chuyện với Khương Viên Viên ở ngoài, lòng cô lại một lần nữa lạnh như băng.
Cô sai lầm rồi, làm sao có thể quên rằng Hàn Thất Lục là ác ma?
Bác sĩ Giang xoay người rót một ly nước đưa cho An Sơ Hạ nói: "Trong điện thoại Hàn thiếu gia đã nói với tôi tiểu thư đã vận động kịch liệt. Hiện tại môi cô khô nứt, là do mất nước, cần bổ sung gấp đôi lượng nước."
"Vâng, tôi đã chạy bộ rất lâu," Cầm cốc nước cô ngửa đầu uống hết: "Cám ơn ông, có thể rót dùm tôi ly nữa không?"
"Đương nhiên là được."
Uống mấy ly nước nữa, cô cảm giác được cô như sống lại...
"Sắc mặt tiểu thư đã khôi phục lại rồi, tôi nghĩ không cần dùng đến thuốc nữa. Nghỉ ngơi thật tốt, nếu tính chính xác thì ngày mai sẽ hồi phục hoàn toàn. Chỉ là ngày mai chân sẽ rất đau, nhưng đây là phản ứng bình thường." Bác sĩ Giang bắt mạch xong nói.
Cô cũng biết ngày mai chân sẽ rất đau, vì... hiện tại chân cô cũng đang rất đau rồi!
P/s: Sáng giờ ngủ nhiều quá nên tối nay sẽ đăng bù nha =))