Editor: Nguyên Thảo
Beta: Trần Nguyễn Thùy Dương
Nghe thấy thế, Tiêu Minh Lạc cuống quít ôm An Sơ Hạ, nhìn đối diện vào mắt cô, trong ánh mắt mang theo một tia nài nỉ: "Tiểu Sơ Hạ dễ thương, Tiểu Sơ Hạ vĩ đại! Lần này cậu không giúp tôi sao! Phải giúp tôi!"
Là An Sơ Hạ là hoàn toàn không nghĩ ra, bối rối nhìn xuống mặt đất rồi liếc mắt sang Tiêu Minh Lạc: "Anh rốt cuộc là muốn tôi làm gì?"
"Rất đơn giản!" Tiêu minh Lạc búng ngón tay: " Hãy làm bạn gái tôi!"
"E hèm... e hèm....!!!" An Sơ Hạ như bị sặc vì một câu duy nhất từ Tiêu Minh Lạc: "Làm bạn gái tôi". Nước mắt cũng không thể không bị nghẹt...
Mà cái người xúi giục thì ánh mắt lại mỉm cười, không thể làm gì khác hơn vỗ vai An Sơ Hạ nói từng câu từng chữ: "Tôi xin cậu, đừng ngạc nhiên như thế?"
Cuối cùng cũng dừng ho, hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Minh Lạc: "Không ngờ người như anh đây lại đùa giỡn với tôi!" Nói xong, không đợi Tiêu Minh Lạc có phản ứng gì, cô nặng nề quay người lại nhấc chân bước đi. Tiêu Minh Lạc liền vội vàng chạy lên ngăn cản cô: "Đừng nóng giận mà! Là cậu hiểu lầm, ý của tôi là, nhờ cậu giả làm bạn gái của tôi!"
"Giả làm?" An Sơ Hạ nhếch mày, cô ngay từ đầu đã đoán được Tiêu Minh Lạc, người này sẽ không nói với cô những lời như thế đâu. Bất đắc dĩ người này nói quanh co lòng vòng, nếu không làm bộ tức giận nói, sợ rằng còn muốn kéo dài thêm thời gian.
Thấy bộ dạng bất lực của Tiêu Minh Lạc, cô đã biết người này có gì đó bất thường. Điều đó không phải giống như đang nói với một cô gái,mà đầy cảm xúc thể hiện ra như gặp lại bạn bè cũ vậy.
Hai tay khoanh ngực, cô có chút tức giận: "Tiêu Minh Lạc, Tôi thật tình ghét phải nói với cậu! Cậu nói cậu thế nào..."
"Cậu không phải đang rất buồn chán sao?! Nhờ cậu, giúp tôi lần này đi! Lần sau tôi sẽ khổng để rơi vào hoàn cảnh ngu ngốc này, tôi tuyệt đối sẽ không để như vậy!" Nói xong lời thề son sắt, anh đưa 3 ngón tay lên cao ra vẻ thề thốt.
Nếu như không phải là để Ba Tát Lệ nhanh chóng biến mất, để anh có thể một lần nữa xem Hàn Thất Lục và An Sơ Hạ, anh ta mới không thề thốt, không tuyên bố chuyện thú vị như vậy. Quyền thừa kế là nguyên nhân khiến quan hệ anh em bọn họ không khác gì nước với lửa. Sở dĩ anh ta cũng không thích thấy người khác có cái gì mà là tình cảm chị em.
Có thể, anh ta thích gây xích mích giữa hai nữ sinh, chỉ là bởi vì anh ta thấy nhàm chán...
Nhưng mặc kệ thế nào, anh ta đúng là thật tình mong muốn Thất Lục và Sơ Hạ ở chung với nhau. Vì vậy, anh ta chỉ có thể hy sinh bản thân mình!!
Thấy Tiêu Minh Lạc liếc mắt, cô hạ dần ánh mắt: "Vậy tại sao? Cậu hoàn toàn có thể tìm một người can tâm tình nguyện "giả bạn gái cậu mà."
Khi An Sơ Hạ hỏi vấn đề này, trước hắn đã sớm biết trả lời sao cho tốt:"Cậu biết rằng tôi lúc nóng lúc lạnh? Sợ là sợ cô gái kia đùa mà thành thật, lại tạo ra một rắc rối mới.Sở dĩ tìm cậu đây, sẽ không bị lừa bởi độ đẹp trai bất tử của tôi! Giá trên đời này có người không bị nhan sắc của tôi làm cảm nắng, cũng chỉ có Tiểu Sơ Hạ, cậu định nói không sao?" Tiêu Minh Lạc khép mi,biết cô nhất định sẽ đồng ý.
An Sơ Hạ nghe những lời này thì cũng tạm thời thoải mái. Gật đầu một cái, cô đồng ý: "Thế thì như để báo đáp, cậu phải cho tôi thù lao tương ứng."