Bạch Thời xoắn xuýt về chuyện em gái mất một lát, rất muốn biết rõ thân phận của người ta, nếu như không thuộc về kiểu hậu cung quan trọng, cậu cũng chẳng cần hao tâm tốn sức kết bạn với cô em kia làm gì. Đương nhiên, không thể để đại ca biết chuyện này, vì vậy cậu lén lút liên hệ với Phi Minh, nói rằng mình đắc tội một cô gái, mặc dù người ta không so đo nhưng cậu vẫn băn khoăn lắm, chỉ là cậu không biết tên đối phương…
Phi Minh yên lặng nghe, không đợi cậu nói xong đã lạnh nhạt cắt ngang: “Anh hiểu rồi.”
Bạch Thời im lặng, trong đầu thì nghĩ anh hiểu cái lông ấy, anh cho rằng ông đây thích cô ta chứ gì? Bạch Thời không nhịn được mà cường điệu: “Em không có ý gì với cô ấy đâu.”
“Ồ.”
Bạch Thời không biết vì sao cứ có cảm giác càng tô càng đen, tiếp tục trầm mặc. Phi Minh không biết bạn nhỏ này đang nghĩ gì, hỏi đặc điểm bề ngoài của người ta, sau đó ngắt liên lạc, hiển nhiên là đi liên hệ với thuộc hạ rồi.
Hiệu suất của y rất cao, đêm đó đã gửi tới mấy tấm hình, Bạch Thời liếc sơ qua một lượt, nhanh chóng nhận ra em gái nọ trong số đó, kết quả lại hay tin đây là thiên kim của trùm vũ khí, lập tức mệt mỏi, quả nhiên là cậu lại phải bắt công cuộc kết thân với em gái mới sao, nhưng nếu biết bối cảnh của người ta rồi, nhảy thẳng qua con gái mà kết bạn với cha ẻm thì có được không nhỉ? Dù sao cuối cùng người có tác dụng vẫn là trùm vũ khí mà.
Bạch Thời cảm thấy suy nghĩ không tệ, nhưng lại nghĩ trùm vũ khí đã lăn lộn trong giới này lâu như vậy, một tên oắt con miệng còn hôi sữa không tiền không quyền muốn lọt vào mắt người ta kiểu gì? Chẳng lẽ đây chỉ là bước đệm, sau này mới thành công hả? Bà nó, không biết cốt truyện cụ thể thật quá đau khổ, hay là cậu kệ hết mấy thứ này đi, cứ thẳng tay đánh cho Tống Minh Uyên thành tro là được rồi, hên xui lại qua cửa luôn ấy chứ.
Bạch Thời thấy ý định này tốt hơn cái trước nhiều, liền quyết định tương lai tới đế đô sẽ âm thầm đi giết nhân vật phản diện.
Tống Minh Uyên đẩy cửa tiến vào chỉ thấy bạn nhỏ nào đang nheo mắt ngồi cuộn mình trên giường, nhìn thì có vẻ đang tính toán người nào đó, thật là hiếm thấy, trong mắt anh mang nét vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh nâng cằm cậu lên.
Bạch Thời hoàn hồn: “Đại ca.”
Tống Minh Uyên đáp lại, buông tay: “Đang nghĩ gì?”
Em đang nghĩ giải quyết phiền toái của chúng ta thế nào, thuận tiện trừ hại cho vũ trụ đó, đại ca. Bạch Thời vui vẻ trong lòng, ngoan ngoãn nhích qua bên chừa chỗ cho anh.
Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, không hỏi tiếp, xoay người lên giường kéo cậu vào trong lòng xoa xoa: “Ngủ đi.”
Bạch Thời không buồn ngủ lắm, bèn hỏi anh việc kinh doanh thế nào, rốt cuộc thì muốn làm gì. Những chuyện thế này, Tống Minh Uyên không hề giấu giếm cậu, trả lời chuẩn bị đi tìm trùm vũ khí mua cơ giáp, đã bàn bạc khá ổn thỏa rồi, đợi quyết định là họ có thể đi. Bạch Thời giật mình: “Cơ giáp?”
Tống Minh Uyên gật gật đầu, anh muốn tích trữ lực lượng, cơ giáp là thứ không thể thiếu, nhưng cơ giáp có lực phá hoại rất mạnh, từ xưa tới nay chính phủ luôn mẫn cảm với những điều này, bình thường chỉ cần một khoản giao dịch hơn mười cơ giáp đã phải chịu xét duyệt nghiêm khắc, cả điều kiện và lý do đều được thông qua thì mới cho phép mua bán.
Đã vậy sau khi cơ giáp tới tay còn phải tìm đến ban ngành liên quan để đăng ký, việc này lại liên hệ tới thẻ chứng minh, dựa theo quy định, thị dân bình thường chỉ được sở hữu không hơn năm cơ giáp, mà phương diện vũ khí cũng bị hạn chế rất nhiều, còn lại là cố gắng ép nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Trước mắt cũng chỉ có những công ty lớn mới sản xuất được cơ giáp, đương nhiên sẽ không chịu vi phạm pháp luật, trong tương lai tập đoàn Thiên Việt cũng có thể tự nghiên cứu và phát minh, nhưng phải từ từ chuyển đổi, chẳng biết sẽ là bao lâu, còn không bằng tìm cách khác.
Cũng may, mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, ít nhất ở sao Mê Điệt cũng không có nhiều quy củ như vậy, bởi vì trùm vũ khí Caesar kiếm tiền nhờ vào vũ khí. Trong tay gã có một bộ phận nghiên cứu, lôi kéo rất nhiều nhân tài trong lĩnh vực này, trải qua mấy năm dốc sức phát triển, phương diện kỹ thuật đã tương đối thành thục rồi.
Ban đầu Tống Minh Uyên định tìm cơ hội tiêu diệt Caesar, nhân tiện nuốt luôn thế lực của người này, nhưng sau khi điều tra lại phát hiện người trong bộ phận nghiên cứu cực kỳ trung thành với gã, đã vậy nuốt xong còn phải xây dựng nhân mạch mới, quá phiền toái, anh bèn dự định hợp tác tạm thời, mua một số lượng lớn cơ giáp từ trong tay người này.
Có điều Caesar không ngu, mặc dù muốn kiếm tiền, nhưng không hiểu họ muốn làm gì, càng không muốn làm Chính phủ chú ý, bởi vậy có chút băn khoăn. Gần đây Tống Minh Uyên đều thương lượng về chuyện này, anh không cần dùng ngay, vì vậy hạ thấp số lượng, muốn sản xuất từng đợt, thúc đẩy hợp tác lâu dài.
Bạch Thời phản ứng nửa giây, lập tức đoán được tác dụng của trùm vũ khí, họ có tinh hạch, Caesar có kỹ thuật, quả là hợp nhau, chỉ cần đôi bên thành lập được tín nhiệm, nơi này sẽ biến thành trạm tiếp tế, lực lượng vũ trang tư nhân cũng chậm rãi hình thành.
Về vấn đề tính nghiệm ấy hả… Dựa theo tình hình trước mắt để phỏng đoán, mấy tên khốn muốn cậu tìm chỗ đột phá từ em gái, dù sao thì làm gì có cha vợ nào lại không giúp con rể đúng không?
Tạo thế lực, khai thác mỏ, hợp tác… Đáng lẽ những thứ này phải do cậu làm chứ? Bạch Thời nhìn đại ca, chẳng lẽ thế giới sợ cậu không qua cửa được nên muốn để đại ca dẫn cậu đi qua cốt truyện hả? Hay là cậu không nắm chắc, thế giới đã để đại ca làm thay, sau đó để có thể biến những thứ này thành của nam chính một cách hợp tình hợp lý, đại ca cũng thích cậu luôn?
Mịa, sao có thể? Phải chăng là do cậu suy nghĩ quá xa, suy đoán quá huyền ảo?
Tống Minh Uyên phát hiện bạn nhỏ ngốc manh nào đó cực kỳ dễ thất thần, vỗ vỗ mặt cậu: “A Bạch?”
“… Ơ?”
“Lại nghĩ gì thế?”
Bạch Thời nhìn người trước mắt, bất kể thế nào, đại ca cong đều do cậu. Bạch Thời bèn duỗi móng vuốt vỗ vỗ đại ca, nói câu không có gì, tiện thể đề nghị lần sau đi bàn chuyện làm ăn cậu cũng muốn tham dự
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, đương nhiên không có ý kiến. Bạch Thời rất hài lòng, muốn ngủ, sau đó chợt nhớ tới điều gì, không nén nổi tò mò mà hỏi: “Đại ca, tương lai anh cũng muốn vào quân bộ đúng không?”
“Ừ.”
“Thế anh làm vậy… Không sao chứ?”
Tống Minh Uyên dừng một chút: “Anh nắm chắc.”
Bạch Thời suy nghĩ một lát, mặc dù cách làm hiện tại của họ rất giống tạo phản, nhưng trùm vũ khí tồn tại được tới ngày hôm nay đều có lý do hết, cho nên con đường này họ đang đi rất đúng, có khi trong tương lai Tống Minh Uyên và cha của gã sẽ cùng mưu phản, tiện thể kéo theo mấy vị tướng quân nhập bọn, cho nên họ sẽ dẫn quân đội tư nhân đi cứu giá?
Nghĩ thế này thấy cũng đáng tin cậy lắm, Bạch Thời yên tâm, cuộn mình trong vòng tay của đại ca, nhắm mắt ngủ.
Tống Minh Uyên dừng lại một giây, nhìn Bạch Thời từ khoảng cách gần, bất kể có nhìn thế nào thì chuyện anh làm hiện tại không hề tốt đẹp, vậy mà người này không sợ sao? Hay là nói cậu quá tín nhiệm anh rồi?
Ánh mắt Tống Minh Uyên sâu thẳm, chậm rãi siết chặt cánh tay.
Hai ngày đã trôi qua, Tống Minh Uyên không nuốt lời, thời điểm bàn việc làm ăn dẫn theo bạn nhỏ ngốc manh nào đó. Bạch Thời ngoan ngoãn đi theo anh, sau đó gặp được em gái trên bàn cơm.
Tống Minh Uyên im lặng, bắt đầu hối hận vì đã dẫn người nào đó theo, bởi vì hôm đó anh đã phát hiện ra bạn nhỏ này rất chú ý tới người ta. Bạch Thời lại thản nhiên, âm thầm quan sát một chút.
Mặc dù em gái mặc váy nhưng có vẻ khí phách lắm, còn có chút hương vị tinh anh, cậu vô thức liên hệ tới việc cô em này dám lặn một mình ở khu biển sâu, lập tức hiểu đây chính là kiểu ngự tỷ.
Có điều nếu mấy lần trước đại ca mà từng gặp em gái thì chắc ít nhiều cũng phải đề cập với cậu một hai câu, nếu đã không nhắc đến, có lẽ là do em gái không xuất hiện, mà cậu mới tới lần đầu đã gặp, cho nên đây là có duyên đó hả?
Bạch Thời vênh vênh váo váo mà hừ một tiếng trong lòng, có duyên thì ông đây cũng không cưa cô ta đâu, đã đoán được nội dung cốt truyện rồi nhá, ông đây chỉ cần giữ gìn quan hệ với trùm vũ khí, không trở mặt với em gái là được rồi, biết không!
Nghĩ xong, cậu lễ phép lên tiếng chào hỏi đối phương, ngồi bên cạnh đại ca, toàn bộ quá trình không thèm nhìn em gái lấy một lần, làm Tống Minh Uyên âm thầm liếc vài cái.
Việc làm ăn bàn bạc khá thuận lợi, hai bên đều hài lòng, Caesar đứng bên ngoài khách sạn đưa mắt nhìn họ lên xe rời đi, nhất thời không hề nhúc nhích. Cô bé cầm ô đi tới cạnh cha mình: “Ba?”
“Con cảm thấy thế nào?”
“Không đơn giản.”
Caesar gật đầu: “Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu và khí thế như vậy, loại người này có thể làm bạn thì sẽ không dễ dàng trở mặt thành thù, con nghĩ sao về người đứng bên cạnh hắn?”
“Không nhìn ra, ba cảm thấy thế nào ạ?”
“Cũng không đơn giản, còn nhỏ hơn cái người tên Tam Thiếu kia, mặc dù không có khí thế ấy, nhưng mạnh hơn đại đa số bạn cùng lứa nhiều.” Caesar nhìn vào điểm đen nơi cuối con đường, “Ba bỗng muốn biết tương lai họ sẽ phát triển tới trình độ nào, đi thôi, về nhà.”
Cô bé vô thức nhìn về phía xa xa, thấy trong tầm mắt chỉ còn một mảnh hơi nước mờ mịt, bóng dáng đối phương đã hoàn toàn biến mất, liền thu ánh mắt, chậm rãi bước xuống bậc thềm.
Tống Minh Uyên coi như đã đạt thành việc làm ăn, không có ý định ở lại nữa, anh triệu tập thuộc hạ để mở một cuộc họp, bàn giao tất cả những chuyện sau đó, tiếp theo dự định nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau sẽ rời khỏi.
Lúc này Bạch Thời đang nhìn bản đồ sao Mê Điệt, bẻ ngón tay tính toán, hiện tại đại ca là thế lực lớn nhất, Phi Minh cũng đứng về phía cậu, bây giờ Caesar cũng hợp tác với bọn họ, nếu như tương lai nghĩ cách làm cho người này nhập bọn cùng, như vậy ngoài hải tặc với thái độ nước giếng không chạm nước sông ở ngoài kia, thì sao Mê Điệt đã thuộc về họ rồi, trên thực tế còn có một mỏ tinh hạch từ thời kỳ văn minh… Quả thật không còn gì ngầu hơn!
Tống Minh Uyên vừa mở cửa đã thấy bạn nhỏ ngốc manh kia lại bắt đầu đi vào cõi mộng mơ, bèn ngồi xuống bên cạnh cậu. Bạch Thời hoàn hồn, gọi đại ca. Tống Minh Uyên gật đầu, liếc nhìn bản đồ: “Đang xem gì thế?”
“Xem cho vui thôi.”
“Ừm, thu dọn một chút, ngày mai chúng ta đi.” Tống Minh Uyên nói xong, lại bổ sung, “Cô gái hôm nay là người chúng ta đã gặp lần trước, hình như lúc đó em rất quan tâm tới cô ta.”
Mặt mũi Bạch Thời tràn đầy nghiêm túc: “Đó là ảo giác của anh, em hoàn toàn không có hứng thú với cô ta.”
Mặc dù Tống Minh Uyên biết tính hướng của người này, nhưng cứ có cảm giác cậu đối xử với các cô gái bằng thái độ vô cùng kỳ quái, chẳng biết là vì nguyên nhân gì, anh nhìn Bạch Thời vài lần, vuốt vuốt tóc bạn nhỏ ngốc manh này, không hỏi tiếp.
Một đêm vô sự.
Ngày hôm sau họ xuất phát từ sớm, đường về không khác gì đường đi, Bạch Thời ngồi trong phi thuyền cùng đại ca trải qua thế giới hai người, đối với hình thức này, trên cơ bản thì cậu đã bình tĩnh. Tống Minh Uyên biết cậu còn nhỏ, không tiếp tục khiêu khích nữa, thản nhiên qua hết toàn bộ quãng đường.
Phượng Hoàng vừa đánh xong một trận sân khách, lúc Bạch Thời và đại ca đến câu lạc bộ cũng là lúc đám Lam vừa trở về, Trì Tả lập tức bổ nhào qua ôm chầm lấy em trai nhà mình, tiện thể đưa đặc sản địa phương cho cậu. Phi Minh cũng đi lên trước, giao cho cậu một chồng ảnh kí tên: “Lần trước em có đề cập tới cái này.”
Bạch Thời yên lặng nhận lấy: “… Công ty hậu cần vẫn chưa chuẩn bị xong, thực ra không cần đưa sớm như vậy.”
“Đưa cho em trước.” Phi Minh nhìn cậu, “Em đi tìm cô bé kia rồi à?”
Bạch Thời chớp mắt lia lịa, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Trì Tả hỏi: “Cô nào?”
Bạch Thời quả quyết không nói: “Không có cô nào!”
Trì Tả nhìn chằm chằm vào cậu thật lâu, chần chừ hỏi: “A Bạch… Cậu đang thẹn thùng đó hả? Cậu có bạn gái rồi?”
Bạn gái cái đầu mi, im lặng dùm đi tổ tông, không thấy đại ca đang ở bên cạnh sao?! Bạch Thời nghiêm túc nói không có, lại nói tiếp mình đi đường hơi mệt buồn ngủ lắm rồi, quay đầu bỏ chạy.
Tống Minh Uyên không để ý tới phản ứng của mọi người, chậm rãi đi theo, anh đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào cái nắm đang nhỏ toàn tâm toàn ý cuộn mình lại trên giường kia, phỏng đoán: “Em nhờ Phi Minh điều tra tư liệu của cô ta?”
Đợi một lát cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Tống Minh Uyên vén chăn lên, thấy bạn nhỏ này đang ôm trứng ngẩn ngơ, không khỏi đưa tay khua khua trước mặt cậu. Bạch Thời ngửa đầu nhìn anh, bỗng nhiên toàn thân cậu toát ra cái vẻ manh manh hết sức: “Đại ca~”
Tống Minh Uyên sững sờ mất nửa giây: “… Ừ.”
Bạch Thời sờ sờ trứng, cảm thấy mình không hề cảm giác sai, nói: “Chúng nóng lên!”