Bạch Thời phí hết một phen trắc trở mới thành công ngăn cản mỹ nhân muốn đứng bên cạnh cậu nhảy thoát y, cậu bảo cô ta lùi về trên ghế sô pha, còn bản thân mình thì túm chặt khung cửa, dự định trao đổi và thấu hiểu. Mỹ nhân liếc mắt đưa tình, đẩy một bên dây quai áo: “Đáng ghét, tránh xa người ta như vậy làm gì~”
Bởi vì ông đây là cong và không có hứng thú với bà đó, bà chị! Cho dù bà có cởi hết nằm đấy thì cũng không có tác dụng đâu, biết chưa! Bạch Thời yên lặng nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi mấy vấn đề, sau đó lại biết cô ả đến để phục vụ cho khách, lập tức giật mình, nói mình không gọi ai hết.
“Ha?” Mỹ nhân chần chừ nửa giây, lại quăng mị nhãn, “Thật sao, nhưng như vậy thì liên quan gì?”
Liên quan rất nhiều có được không!
Bạch Thời đoán là người khác gọi nhầm phòng, cũng không biết tại sao cô ả lại có thẻ vào phòng cậu nữa, chẳng lẽ nhân viên mở cho? Mẹ nó, vì sao cậu cảm giác mình chìm sâu quá đi…
Bạch Thời oán thầm trong lòng, đang định bảo bà chị này đi thì đã thấy cô ả nói tiếp: “Tiểu ca ca, gặp nhau chính là có duyên, để em làm bạn với ngài đi, em sẽ làm cho ngài rất thoải mái~”
Bạch Thời cứng người, không để ý tới nửa câu nói sau, mà cậu đang nhớ ra mình là nam chính của quyển tiểu thuyết này, gặp gỡ người khác đều do vận mệnh sắp đặt, chẳng lẽ bà chị này chính là hậu cung? Nhưng hậu cung thoáng thế này phải dọn dẹp thế nào chứ, khốn nạn! Liệu nói với bả về triết lý cuộc đời thì bả có chịu hoàn lương không?
Hình ảnh Lam đang lơ lửng giữa không trung trong căn phòng cách vách, hắn cười đến nỗi toàn thân đều run rẩy: “Đại ca, nhóc này đang do dự đó, anh xác định nó giống anh?”
Tống Minh Uyên yên lặng quan sát, không trả lời.
Mỹ nữ bên kia cảm thấy có hy vọng, tiến lên chậm rãi gạt nốt dây quai áo bên kia, khe ngực lộ càng rõ hơn. Bạch Thời kinh hãi, lui về phía sau nửa bước, hỏi thăm tuổi của cô ta.
“Sao, cậu thích tiểu mỹ nhân?” Mỹ nữ trêu chọc, “Kỹ thuật của bọn nó không tốt được như chị đâu.”
Bạch Thời lắc đầu, cậu chỉ xác nhận một chút, bởi vì dù đám khốn nạn kia không có cái gì gọi là tiết tháo, nhưng cũng không viết ra hậu cung hơn tuổi nam chính quá nhiều.
“Lắc đầu là không thích bọn nó, cho nên cậu thích như chị hả~?”
Nói thẳng nói thật không phải tốt hơn sao? Bạch Thời nhìn cô ta: “Đến cùng thì chị bao nhiêu tuổi?”
“Ôi chao~ tiểu ca ca~”
Bạch Thời quay đầu tiến vào phòng tắm, lấy ví tiền từ trong túi quần ra lắc lắc. Mỹ nhân càng cười quyến rũ hơn, nói mình mới hai mươi lăm, không lớn không nhỏ. Bạch Thời không chắc lắm, đòi nhìn thẻ chứng minh của cô ả. Mỹ nhân bất đắc dĩ, nói còn lớn hơn thế một chút. Bạch Thời yên tâm, hơn mười tuổi là không phải rồi, huống chi sự chênh lệch này còn lớn hơn, đảm bảo không phải hậu cung.
Cậu đặt ví tiền xuống: “Chị đi đi.”
Mỹ nhân: “…”
Mỹ nhân chưa bỏ cuộc, kéo hết khóa sau lưng, lại kéo quai áo trễ xuống hai bên, đứng trước mặt cậu cám dỗ: “Thực sự không thử một chút? Cậu chưa từng thử với ai bao giờ chứ gì?”
Bạch Thời yên lặng duỗi hai ngón tay ra, kéo dây quai áo về vị trí cũ: “Nghe lời, đừng để cảm lạnh.”
Mỹ nhân: “…”
Mỹ nhân phát hiện cậu thật sự không có hứng thú, hừ một tiếng quay đầu bước đi, còn đóng cửa cái rầm. Bạch Thời âm thầm thở phào, lau mồ hôi lạnh, chuẩn bị đi ngâm nước nóng thư giãn.
Lam nhướn mày: “Đại ca, như vậy cũng không thể nói tính hướng của nó giống anh chứ?”
Tống Minh Uyên ừ, nhìn từ góc độ của Lam không rõ được nét mặt anh, nhưng hắn biết rõ anh vẫn mang bộ dạng trầm ổn điềm tĩnh kia, không khỏi nheo mắt, trước giờ đại ca luôn rất mạnh trong mấy việc có mục đích, có lẽ đêm nay sẽ không đơn giản như vậy… Lam không nhịn được, cười hỏi: “Ngoại trừ xác định tính hướng của nó, anh còn muốn làm gì?”
“Không có gì.”
Thật chứ? Lam tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng hắn biết có hỏi cũng bằng thừa, chỉ mỉm cười tiếp tục xem cuộc vui.
Bạch Thời thưởng thụ tắm nước nóng, toàn thân thả lỏng, chắc sẽ ngủ ngon giấc đây, chậm rãi đi ra ngoài, sau đó thấy trong phòng lại có một cô bé chạc tuổi cậu đang đứng đó, lập tức cứng đờ.
Cô bé nọ mặc váy trắng, vô cùng đẹp, ngượng ngùng liếc cậu một cái, hơi cúi đầu xuống, nhút nhát gọi: “Ca ca…”
Bạch Thời: “…”
Lật bàn, chả lẽ ông đây lại xuyên vào truyện huyền huyễn hả? Mấy sinh vật này chui ở đâu ra vậy trời?!
Hai ngón trỏ của cô bé xoắn vào nhau, không dám bước lên, thì thào nói nếu ca ca đã ở một mình, thì để em bồi bạn được không. Bạch Thời im lặng, bắt đầu nghi ngờ liệu mấy người này có phải do người tiếp đãi bảo tới không, nếu đúng, lát nữa cậu phải nói chuyện với họ mới được.
Nhìn thì có vẻ giống hậu cung hơn người trước… Cậu bảo người ta ngồi xuống, hàn huyên vài câu mới biết gia cảnh cô bé này rất nghèo, đây là ngày đầu tiên đi làm, nếu như đắc tội khách thì sẽ bị đánh.
Bạch Thời sâu sắc cảm thấy thiết lập “Cứu vớt thiếu nữ đáng thương trong biển lửa” rất phù hợp với nam chính, có khi lại là hậu cung thật, liền kiên nhẫn an ủi người ta, nói cứ ở lại đi, tôi sẽ không bắt nạt cô đâu, cô ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha.
Cô bé chậm rãi đi theo cậu vào bên giường, thấy cậu ôm một trong hai cái gối định đi, vội vàng kéo lại, thì thào nói: “Ca ca, anh… anh muốn làm không?”
Bạch Thời lắc đầu quầy quậy.
Cô bé nghẹn ngào hỏi: “Anh ghét bỏ em sao?”
Bạch Thời lại lắc đầu, chân thành nói rằng anh chỉ muốn làm bạn bè thuần khiết với em thôi, nếu em đồng ý, có thể coi anh như anh ruột. Cô bé dạ, nói anh cũng ngủ trên giường đi. Bạch Thời từ chối không chút nghĩ ngợi, vui tính quá ha, nhỡ lực hấp dẫn của nam chính đối với hậu cung phát duy tác dụng, đến lúc đó cô không muốn giữ quan hệ anh em thì ông đây biết phải làm sao?
Cô bé im lặng, nằm trên giường bắt đầu cởi quần áo: “Ca ca… Anh cứ làm đi, em không trách anh đâu.”
Bạch Thời sợ chết khiếp, vội vàng lấy chăn đắp lên cho cô bé, trái tim nhỏ run rẩy, ôi mẹ nó chớ, bé gái phải biết rụt rè một chút, sao cô có thể như vậy chứ?
Cô bé muốn tránh ra, nhưng không khỏe bằng Bạch Thời, đành nghẹn ngào nói: “Ngày mai họ sẽ kiểm tra, nếu em không làm với khách, họ sẽ đánh chết em, anh coi như thương em, làm đi.”
Lam đã sớm nhận ra Bạch Thời có một sự kiên nhẫn và khoan dung ngoài sức tưởng tượng với các thiếu nữ, bây giờ cũng minh bạch đại ca đã phát hiện cho nên mới dùng, hắn vội vàng quan sát, chỉ thấy Bạch Thời gật gật đầu, lật chăn lên, vội nói: “Không cản? Nếu nó làm thật thì sao đây?”
Tống Minh Uyên nheo mắt lại đầy nguy hiểm, im lặng nhìn màn hình.
Cô bé cũng nghĩ Bạch Thời sẽ làm, rụt rè nằm im. Bạch Thời bảo cô dịch sang bên cạnh, cắt rách ngón tay quẹt máu lên ga giường, đắp chăn lại: “Như vậy là được rồi, ngủ đi.”
Cô bé: “…”
Bạch Thời ôm gối chuẩn bị rời đi, lại nghe cô bé kia thì thào hỏi: “Ngay cả chạm thôi mà anh cũng không muốn chạm vào em?”
“Ha?”
“Em nói anh ghê tởm em, anh làm em cảm thấy mình thật bẩn, em không muốn nhìn thấy anh nữa!” Cô bé xoay người xuống giường, lau nước mắt, nức nở chạy mất.
Bạch Thời: “…”
Má, vì sao lại đột nhiên phát triển tới mức này chứ? Tình huống không đúng rồi, em gái à, đầu cô không có vấn đề chứ? Rõ ràng ông đây chỉ muốn tốt cho cô! Mau trở lại, mặc như vậy mà chạy ra ngoài là xui xẻo lắm.
Cậu vội vàng đuổi hai bước, nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy em gái nọ đụng phải một đại thúc, cười duyên tựa vào trong ngực ông chú nọ, vừa đi vừa nói, giọng nói chậm rãi thổi về phía cậu: “Em còn lâu mới khóc, vừa nãy đụng phải một gã khách, đã chọn người ta mà không chịu đụng, còn không nói sớm nữa chứ, làm em trống rỗng quá à…”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó, chẳng lẽ vừa rồi đều là diễn kịch? Sự tín nhiệm giữa người và người đâu rồi? Cô ăn hết rồi hả? Cậu yên lặng đóng cửa lại, trong đầu có hai giọng nói đang giao chiến.
Kiểu giả ngu: Đây nhất định không phải là hậu cung, hậu cung ít khi làm nghề này, chạy thì chạy chứ sao.
Kiểu dũng sĩ: Không có việc gì là tuyệt đối cả, nhỡ cô em đó có một đoạn quá khứ đau thương thì sao? Nếu như bị kẻ có tiền ép buộc, hoặc là định luật của truyện chủng mã, nếu cậu cứu được người ta, có thể thu hoạch thêm tiểu đệ hoặc bảo bối hay tài phú thì sao.
Kiểu giả ngu: Mấy tên khốn kia tạo ra kiểu người đấy thì có tác dụng gì chứ?
Kiểu dũng sĩ: Nói như vậy, có lẽ cô ta giỏi đóng kịch, có thể cho người ta cảm giác đang đùa giỡn với mấy người lận, cậu cảm thấy tiết tháo của đám khốn nạn kia có đáng giá không?
Kiểu giả ngu: …
Kiểu dũng sĩ: Thấy ngu chưa?
Kiểu giả ngu: Thì, coi như là hậu cung, cũng có khả năng có kiểu hậu cung không mang lại lợi ích gì đó, không có cũng không sao cả.
Kiểu dũng sĩ: Đừng ôm tâm lý may mắn, người ta có thể làm nhân viên tình báo thì sao? Nếu cô ta chạy thì có khi cậu sẽ không qua cửa được, chỉ có thể dâng hoa cúc lên cho Tống Minh Uyên, đi đi, có khi lại thoải mái thật thì sao.
Kiểu giả ngu: …
Trong đầu Bạch Thời cứ có suy nghĩ “em gái chạy rồi” xoay mòng mòng, đứng đờ đẫn tại chỗ như bị sét đánh, bây giờ chắc người ta đã lăn lên giường rồi, cậu mà chạy tới nói: em gái à, chúng ta tâm sự về cuộc đời đi, đây là muốn ăn đòn hay là muốn ăn đập?
Cậu đờ đẫn thật lâu, cuối cùng tự an ủi bản thân đây là một em gái không quan trọng, vừa bỏ lên giường, kéo chăn làm tổ, đau lòng muốn chết.
Lam đã bị động tác liên tiếp và cặp mắt nhỏ đáng thương của Bạch Thời làm cho cười điên, căn bản không rảnh để hỏi việc này có liên quan gì tới xác định tính hướng, đợi đến lúc cười đủ rồi, bạn nhỏ nào đó đã co người thành một nắm nhỏ, chẳng biết ngủ chưa.
“Thế là xong rồi?”
Tống Minh Uyên không đáp mà hỏi lại: “Cậu cứ nói đi?”
Tiếng nói của anh vừa dứt, trong màn hình vang lên một tiếng bịch, Lam lập tức nhìn sang.
Bạch Thời ở ngay trong hiện trường nên nghe càng rõ, lập tức giật mình đứng dậy, chỉ thấy có một gã trai đô con ở trần xuất hiện, gã nọ đá tung cửa, đĩnh đạc tiến vào, liếm khóe miệng, ngón cái đã đặt sẵn ở đai lưng, nhìn cậu đầy ẩn ý.
Tất nhiên đây không thể nào là hậu cung! Bạch Thời mặt vô cảm chỉ ra ngoài: “Đi ra!”
“Đừng như vậy, làm một phát đi tiểu ca?”
“… Cút!”
Gã nọ nhún nhún vai, nói được rồi, xoay người bỏ đi, còn tiện thể đóng cửa lại cho cậu… Mặc dù cửa đã bị gã đá hỏng.
Bạch Thời bắt đầu nóng nảy, vì phòng ngừa có sinh vật kỳ quái chạy vào, cậu vội vàng mang theo quần áo đi vào phòng tắm thay, chuẩn bị đi tìm người tiếp đãi, nhân tiện nói chuyện tử tế với quản lý ở nơi này, nhưng không đợi cậu đi được hai bước, cửa phòng lại mở.
Bạch Thời yên lặng nửa giây, có lẽ vừa có người đằng trước để so sánh, người trước mắt rất đẹp trai, mặc dù hơi gầy, nhưng làm cho người ta cảm thấy rất phóng khoáng, là loại hình không tệ, cậu không muốn chơi nữa, im lặng một chút rồi nói: “… Đi ra ngoài.”
“Ha?” Người nọ kinh ngạc, lấy ra một đống công cụ trong không gian cầm tay, “Không phải đã trả tiền rồi hả? Tôi chỉ biểu diễn thôi, không làm cái gì đâu, không xem?”
Người nọ nói xong thì nở một nụ cười đẹp trai với cậu, bật nhạc và đèn trên đầu, tóm lấy cột bắt đầu múa. Ánh mắt Bạch Thời dừng lại, nghĩ thầm dù sao đã tốn tiền rồi, liền đi qua ngồi xuống, hăng hái xem.
Trai đẹp dần dần cởi áo khoác, đường cong trên lồng ngực trôi chảy ưu mỹ, có thể nói là cảnh đẹp ý vui, Bạch Thời biết rõ đây là hiệu quả dựa vào ánh đèn và trang điểm cộng lại, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn vài lần, sau đó vô thức nghĩ tới đại ca.
Ở cùng nhau lâu như vậy, cậu biết cơ thể đại ca hấp dẫn và lý tưởng hơn người này nhiều, nếu như đổi thành đại ca… Không được, cậu không thể nhớ lại nữa!
Bạch Thời ép buộc bản thân phải chú ý vào cảnh tượng trước mắt, âm ngạc trong phòng càng ngày càng sôi nỗi, nhiệt huyết sôi trào, trai đẹp đang xoay tròn trên cột, sức mạnh, mỹ cảm, tràn đầy hấp dẫn, cậu càng xem càng tập trung, nhưng lúc này trai đẹp chợt dừng lại: “Hả? Cái gì? Gọi nhiều người không thấy đến? Họ có tới hay không thì liên quan gì đến tôi, dù sao tôi cũng tới rồi, hả? Đang ở phòng này rồi mà, để tôi xem nào… Vào nhầm à… Thì ra là thế, tôi hiểu rồi, đến ngay.”
Gã ngắt liên lạc, đi về phía Bạch Thời: “Xin lỗi nha, vào nhầm, có phải lúc trước cùng có vài người tới không?”
“Ừm.”
Trai đẹp nở nụ cười: “Cậu cũng bình tĩnh lắm, ở đây đang mở party thâu đêm, gọi tới một đống người, trước đó đặt phòng này, nhưng giữa chừng lại đổi, đáng tiếc là người phụ trách thông báo quên mất, nhân viên phục vụ cũng không rõ, đều dẫn người tới đây, chúc cậu may mắn, đúng rồi, xem biểu diễn lâu như vậy, hôn tạm biệt cái nào.”
Gã nói xong làm bộ muốn hôn, Bạch Thời nghiêng đầu, vội vàng ngăn cản.
Trai đẹp không miễn cưỡng, cười ngồi dậy: “Trốn cái gì? Cậu cũng thế phải không, thôi không đùa cậu nữa, nhìn cậu dáng dấp không tệ, cũng thú vị, chúc tương lai cậu tìm được một người bạn trai tốt.”
“Ừm.” Bạch Thời ngửi được mùi nước hòa nhàn nhạt trên người gã, cảm thấy không ghét, lại nghĩ nếu tương lai mà không đi được, cậu sẽ tìm được một người đàn ông ở thế giới này thôi, hy vọng đến lúc đó có người dám công cậu.
Ừm, thực ra đại ca cũng không tệ, giá mà bẻ cong được thì tốt.
Cậu dừng lại một chút, tưởng tượng độ khó khủng bố khi bẻ cong đại ca, lập tức bỏ cuộc, thôi thì cứ để cho Lilisa đi, vì vậy bạn nhỏ này lại vẽ một đường ranh giới ở nơi kia, chậm rãi bình tĩnh.
Ồ đợi đã! Hình như trai đẹp nói ở đây có party?!
Bạch Thời yên lặng nhìn con số 1748 trên cánh cửa đã hư hao và gian phòng này, lập tức yên lặng.
Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, đóng màn hình giám sát, đồng thời ngắt liên lạc. Lam rất thích hóng hớt, đương nhiên không thể chịu đựng cảnh chỉ được xem một nửa, nhanh chóng gọi lại, bị ngắt liên lạc lại gọi tiếp. lần này Tống Minh Uyên nhận, nhắc nhở: “Rất rõ ràng, ván cược đã kết thúc.”
“Em biết, nhưng em càng muốn biết anh định làm gì.” Lam cười nói, “Anh đừng mở video, cứ để chế độ giọng nói, em chỉ nghe, mười phút thôi, có được không?”
Tống Minh Uyên không đáp, nhưng vì tránh Lam gọi lại nên không ngắt kết nối nữa, ngồi chờ đợi, một lát sau đã nghe tiếng gõ cửa vang lên, đi tới mở cửa, cúi xuống đã thấy bạn nhỏ ngốc manh nào đó vừa đi vào đường cùng, biết rõ còn cố hỏi: “Sao thế?”
Bạch Thời đi tìm quản lý mới hay tin phòng đã kín rồi, đêm nay cũng không thể nào sửa cửa, cậu đành phải tìm tới đại ca để nương tựa, chớp mắt mấy cái rồi nói: “Không ngủ được.”
“Vào đi.” Đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên ý cười, lùi sang bên cạnh nhường đường.
Bạch Thời ậm ừ, ngoan ngoãn vào phòng, gặp trên bàn trà để tài liệu và rượu vang, không nén nổi tò mò mà hỏi: “Đang bận? Sao lại uống rượu?”
“Uống một chút thôi, em muốn uống không?” Tống Minh Uyên đi qua, cố ý lỡ tay ngắt liên lạc.
Lam ở đằng kia không nhịn được mà cười lớn, căn bản không so đo vấn đề mười phút, hắn nghe rõ rồi, hóa ra đại ca đã chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo, liệu đêm nay bạn nhỏ nào đó có thể toàn thân trở ra không?
Hắn cười thở dài: “… Thật là xấu xa.”
Bạch Thời hoàn toàn không biết mình bị gài bẫy, cậu đang muốn tìm cớ ngủ nhờ, giờ phút này thấy rượu vang, hai mắt tỏa sáng, chuẩn bị giả say để ôm giường đại ca không chịu đi, vì vậy gật đầu rót rượu: “Uống.”
Tống Minh Uyên liếc cậu một cái: “Uống ít thôi.”
“Dạ.”
Tống Minh Uyên nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, quay người đi vào phòng tắm.
Bạch Thời ngồi uống rượu một mình, ánh mắt liếc qua thấy bản thiết kế công ty Thiên Việt, liền cầm lên vừa uống vừa xem, một lát sau nghe thấy trên đầu vang lên giọng nói: “Cảm thấy thế nào?”
Cậu nhìn qua, lập tức ngơ ngẩn.
Đại ca chỉ quấn một cái khăn tắm trên lưng, lồng ngực còn đọng nước chưa khô, làm cho người ta rất có cảm giác, trong lòng cậu nghĩ, quả nhiên phải có sự đối lập, vừa nhìn trai đẹp, lại nhìn người này, thật sự không thể dời mắt được.
Bạch Thời ngơ ngác vài giây, chậm rãi tìm lại âm thanh: “Đẹp lắm, anh không lạnh hả?”
Tống Minh Uyên dừng lại một chút: “Không phải nói anh, là nói bản thiết kế thế nào.”
“…” Bạch Thời nói, “Ồ.”
Mịa, phải tỉnh táo, không thể nghĩ sang chuyện khác! Bạch Thời uống một ngụm rượu: “Em đang nói bản thiết kế rất tốt mà, câu sau mới hỏi anh, hai câu này tách ra đó.”
Tống Minh Uyên không vạch trần cậu, bình tĩnh ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh: “Không lạnh.”
Cũng đúng, bây giờ rất nóng mà, Bạch Thời yên lặng ngồi trong ghế, chỉ cảm thấy hít thở vào toàn là mùi thơm của sữa tắm, hình như còn kèm theo mùi hương riêng biệt của người này, trong lòng bỗng có chút rối loạn, vì sao hôm nay mình lại ngồi xem trai đẹp biểu diễn chứ?!
Bạch Thời đã rời khỏi giới quá lâu, đêm nay đột lại nhiên tiếp xúc một lần nữa, điều làm cho cậu bắt đầu có chút hào hứng, sau đó lại không nhịn được mà ý dâm đại ca một lát, càng lúc càng không thể thu lại được.
Mẹ kiếp, tốt nhất đừng để cậu tra được tên khốn nào tổ chức party rồi báo nhầm địa chỉ nhá, nếu không cậu nhất định sẽ đi qua giết chết gã cho coi!
_________________