Trì Hải Thiên nhắn lại rất đơn giản, nói rằng những gì có thể dạy cũng đã dạy hết, ông nên đi làm những việc mình cần làm, dặn Bạch Thời đừng đi tìm ông, ngoan ngoãn đi theo Lam đánh Liên Minh, về sau gặp tiểu Tả hai đứa hãy chăm sóc lẫn nhau, nhưng việc về cơ giáp thì nhất định phải giữ bí mật, không được nói cho bất cứ ai, cuối cùng còn bổ sung một câu, nếu có thể, về sau họ sẽ gặp lại.
Về sau là bao lâu?
Bạch Thời nghĩ chỉ sợ sẽ là rất lâu nữa, lâu đến mức cốt truyện về Trì Hải Thiên được khám phá thì họ mới có thể gặp lại, mà dựa theo trình độ lợi hại của cơ giáp để phóng đoán, có khả năng cốt truyện của người này liên quan rất lớn tới việc đánh BOSS cuối, cho nên trong thời gian ngắn họ sẽ không thể gặp lại.
Nhưng cho tới nay cậu đều nghe được đám người kia nói “quản gia rất quan trọng”, chỉ có một manh mối như thế, vì vậy từ lúc đi theo Trì Hải Thiên tới ngày hôm nay, trí nhớ của cậu về quyển tiểu thuyết này quả thực là ít đến thương cảm, có nhớ cũng chỉ nhớ được một vài đoạn đối thoại trên trời dưới đất và thiết lập đại khái, nhưng mà… trước mắt vẫn chưa dùng tới những thứ này.
Mặc dù bây giờ có thể thi đấu cùng với đám Lam và Trì Tả, nhưng đấu xong thì phải làm gì đây, cậu hoàn toàn không có đầu mối, nhỡ bất cẩn đi lệch đường, liệu cậu còn có thể qua cửa được hay không?
Không qua cửa thì không thể về nhà, không về nhà thì không được gặp lại ba mẹ, đại ca, bạn bè, cũng không thể lấp hố, trở thành một trong những tác giả bị sóng biển đánh tan, thảm nhất là bản thân cậu phải ở lại thế giới này, có khi một ngày xấu trời nào đó lại gặp phải nhân vật phản diện, sau đó chẳng biết vì sao bị người ta thích, bị đè xuống rồi như này như kia, lại như này như kia.
Cuộc sống không còn gì tuyệt vọng hơn!
Bạch Thời cảm thấy mệt mỏi quá, yên lặng rúc trong phòng trồng nấm, buồn phiền trồng tới ba ngày liền, thậm chí còn không có tâm trạng lên mạng.
Cậu đau đớn ngộ ra một điều, ngoại trừ việc lâu lâu lên cơn cắn thuốc thì lão đầu đối xử với cậu rất tốt, bây giờ ông đột nhiên rời đi khiến cậu không thể thích nghi nổi, nếu có thể, cậu còn tình nguyện để lão đầu tiếp tục hành hạ mình.
Tống Minh Uyên đoán rằng Bạch Thời đang đau lòng, cũng biết lúc này cậu cần nhất là an ủi, liền gọi Lam tới làm bạn với cậu, nhưng phát hiện hiệu quả không lớn lắm, cuối cùng hôm nay dứt khoát về sớm, chuyện của bang hội có thể chỉ huy từ xa.
Anh nhìn người nào đó đang cuộn mình trên giường, hỏi: “Anh dẫn em đi dạo, mua một con chó hay con mèo về nuôi ha, thích không?”
Bạch Thời vô cảm lắc lắc đầu. Đừng nói đùa, đối với loại nghề nghiệp nguy hiểm như nam chính ấy mà, mấy con vật nhỏ nhỏ đáng yêu quả là xa xỉ phẩm, trừ khi đó là một loại sinh vật lợi hại.
Tống Minh Uyên trầm ngâm một lát: “Hay là anh mua thêm cho em mấy quả trứng? Lần này sẽ mua trứng có thể ấp nha?”
Bạch Thời: “…”
Lật bàn, bộ nhìn tui giống một tên thích trứng lắm hả? Tui chỉ thích thứ bên trong đó, huống chi mua bừa sao có thể mua được thú cưng lợi hại đây?
Cậu lại lắc đầu, cũng biết đại ca đang quan tâm tới mình, bèn nói: “Em không sao đâu, anh không cần xử lý công việc à? Chuyện Y gia thế nào rồi?”
“Giải quyết xong rồi.”
Ối chà, nhanh như vậy á? Bạch Thời giật mình, chợt nghĩ rất có thể đây là một trong những nguyên nhân khiến lão đầu yên tâm rời đi, lại thương cảm.
Tống Minh Uyên nhìn cậu: “Thật sự không muốn?”
“Ừm, em có rồi.”
“Không để ở trong căn hộ?”
Bạch Thời gật đầu, từ khi Trì Hải Thiên có ý định cướp tinh hạch cao cấp là cậu đã chuẩn bị tinh thần có thể rời khỏi sao Mê Điệt bất cứ lúc nào, vì vậy đã đóng gói hết những thứ đáng giá, tới giờ vẫn chưa dọn ra.
Nghĩ xong cậu lấy không gian cầm tay ra, tìm thấy hai quả trứng, duỗi móng vuốt chậm rãi sờ sờ, thầm nghĩ: hai ngày nữa bác sĩ được Lam mời tới sẽ đến sao Mê Điệt, cậu cũng ôm chúng tới, nếu như bác sĩ bó tay, cậu sẽ thử khích lệ Phi Minh nấu chúng lên xem sao, hy vọng đến lúc đó không bị cắt thành mấy khúc.
Hầy, cuộc sống thật khó khăn, tiểu đệ thật khó trị, cậu chậm rãi kéo trứng vào chăn ôm ôm, có chút phiền muộn.
Tống Minh Uyên im lặng nửa giây, xoa xoa đầu cậu, ngồi dựa vào đầu giường nhỏ giọng nói chuyện phiếm, lại thấy bạn nhỏ nào đó chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên nhìn mình chằm chằm, liền hỏi một câu làm sao thế.
Bạch Thời lại nhìn Tống Minh Uyên vài lần, không nhịn được mà duỗi ngón tay chọc chọc vào má anh, lần này đại ca trở về, mặt nạ cũng trở nên chân thật hơn nhiều, cứ như thể đã làm giải phẫu vậy đó, nếu không phải khuôn mặt hiện tại tương tự như khuôn mặt lúc trước, có khi cậu sẽ cho rằng đây chính là dáng vẻ thực sự của anh.
Tống Minh Uyên kịp thời nắm chặt móng vuốt nhỏ của Bạch Thời, biết rõ người nào đó tò mò với da nhân dạo, liền giải thích sơ qua, nói rằng anh cố ý cấy vào, hơn nữa thông khí rất tốt, đeo lên sẽ có cảm giác như không đeo gì, vừa thoải mái mà cũng khó rơi xuống, bớt được rất nhiều việc.
Bạch Thời lập tức hỏi: “Không phạm pháp sao?”
Ở trên một hành tinh hỗn loạn như sao Mê Điệt thì mấy thứ như mặt nạ nhân tạo được dùng thoải mái, nhưng nếu ở trên một hành tinh an ninh tốt, đeo nó ra đường sẽ bị phạt tiền, nếu để im thì tỉ lệ phạm tội sẽ tăng vọt cho coi.
Mà sau khi cậu tỉnh lại đã được nghe kể rằng đại ca vừa hạ cánh đã chạy thẳng tới cứu cậu, căn bản không dừng chân, bởi vậy nhất định là làm cái này ở bên ngoài rồi, xem xét thì còn thuộc kiểu có cấp bậc rất cao, Bạch Thời cảm thấy chỉ có người làm mấy loại nhiệm vụ gián điệp hay đặc công mới dùng tới, không biết đại ca kiếm đâu ra nhỉ?
“Phạm pháp.” Tống Minh Uyên bình tĩnh trả lời, “Nhưng người khác không biết.”
Bạch Thời sửng sốt, có cảm giác đại ca rất chói mắt, rất ngầu, yên lặng nằm trên giường nhìn anh, lại nghĩ mặc dù ở chung nhưng vẫn không có cơ hội được nhìn khuôn mặt của đại ca, có chút tiếc nuối.
“Thứ này có thể tùy tiện tháo không?”
“Không thể.”
“Ồ.” Bạch Thời tiếp tục rúc vào trong chăn, nghĩ thầm đợi đến lúc cậu và Lam nộp tư liệu lên là có thể biết rõ tên thật của Lam rồi, nhưng đại ca không tham gia, nếu như anh không thẳng thắn thì họ vẫn không biết tin tức cơ bản của người này, nhưng mà mẹ nó chớ, làm sao bây giờ, càng thần bí thì cậu càng muốn biết!
Tống Minh Uyên hỏi: “Muốn nhìn khuôn mặt anh hả?”
Bạch Thời giật mình, ngơ ngác vài giây, trả lời có chút rụt rè: “Cũng hơi muốn.”
“Ừm.”
Hai mắt Bạch Thời sáng ngời, nhìn chằm chằm vào anh, có hy vọng rồi đây.
Tống Minh Uyên đáp: “Tạm thời không được.”
Bạch Thời: “…”
Không được cái đầu anh á, khốn nạn! Trêu chọc tui có vui không? Làm ra vẻ thần bí như vậy làm gì, chẳng phải tương lai vẫn bắt tui phải mở ra cốt truyện về anh sao?
Tống Minh Uyên rũ mắt nhìn cậu: “Nếu như em và Lam biết rõ tướng mạo và tên họ của anh, sau đó có một ngày lại nghe được tin tức anh gặp phiền toái, sẽ phản ứng ra sao?”
Bạch Thời không chút nghĩ ngợi: “Đi giúp anh.” Cậu đột nhiên sững lại, “Cho nên anh mới không muốn nói cho bọn em biết?”
“Hai chuyện anh muốn làm đều rất nguy hiểm, đây không phải là vấn đề mà có mấy đứa giúp đỡ là giải quyết được.” Tống Minh Uyên rất bình tĩnh, “Hai đứa đi thi đấu, đấu xong sẽ hiểu rõ tương lai phải phát triển theo hướng nào, nếu như chắc chắn đi theo anh, anh sẽ nói cho các cậu biết.”
“Dù không đi theo anh.” Bạch Thời rất mẫn cảm với việc nam chính phải làm tiểu đệ cho người ta, cường điệu, “Nhưng chúng ta là huynh đệ, anh có việc đương nhiên bọn em sẽ giúp.”
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu: “Chuyện của anh tạm thời không cần vội, hai đứa cứ thi đấu trước đi.”
Bạch Thời im lặng.
Tinh hệ Bell có khoảng năm mươi đội, còn phải đấu ở sân nhà và sân khách, rất phiền toái, mà ở nơi này không giống như trên Trái Đất chỉ cần đi một chuyến máy bay là được, họ phải bay từ hành tinh này qua hành tinh khác, có khi tốn gần nửa tháng mới tới đích, bởi vậy một giải đấu bình thường, vòng loại sẽ lục tục kéo dài gần một năm, đấu vòng chung kết lại tốn thêm nửa năm nữa, nhỡ trong lúc đó đại ca xảy ra bất trắc thì phải làm sao đây?
Bạch Thời nhớ tới một sự kiện, lập tức khiếp sợ, cậu đã sớm phát hiện, nếu đặt một người như đại ca bên cạnh sẽ cản trở việc nam chính tỏa sáng, thì cũng vì chính lý do này, mà một ngày nào đó, ở nơi mà họ không biết, cốt truyện sẽ khiến đại ca sẽ thiệt mạng hoặc bị biến thành tàn tật sao?
Không, nhất thiết không thể để chuyện này xảy ra!
Thực ra cậu chỉ cần đảm bảo có thể mở ra nội dung cốt truyện của đại ca là được, còn bản thân anh hoàn toàn có thể thử từ từ cứu vãn, nhưng bây giờ cậu mà bổ nhào qua ôm đùi đại ca rồi nói em sẽ đi theo anh, chắc chắn đại ca sẽ cho rằng cậu hành động theo tình cảm, căn bản là vô dụng.
Bạch Thời nghĩ nghĩ, không nhịn được mà hỏi: “Anh sẽ đi cùng bọn em chứ?”
Tống Minh Uyên trầm ngâm một hồi: “Đợi xử lý xong chuyện ở bên này, anh tạm thời không có việc gì bận, chắc là sẽ đi được.”
Bạch Thời hơi yên tâm, quyết định trong thời gian này phải thuyết phục đại ca, để anh tin tưởng rằng bất kể chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ không hề sợ hãi mà đứng về phía anh.
Tống Minh Uyên nhìn cậu vài lần, cảm thấy nói nhiều như vậy, phải bổ sung một câu: “A Bạch em phải nhớ kỹ, nếu như sau này anh không liên lạc với mấy đứa trong thời gian dài, em phải tìm một nơi yên bình để sống, rời xa trung tâm quyền lực, càng xa càng tốt.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cấp bậc tinh thần lực của em là cấp S.”
Bạch Thời khẽ giật mình, chẳng lẽ đại ca sợ cậu bị lợi dụng, hay là sợ có người không buông tha cho cậu, nhưng nếu nói tới trung tâm quyền lực, lại còn có liên quan tới nam chính, cậu chỉ có thể nghĩ tới một người, đó chính là nhân vật phản diện Tống Minh Uyên, chẳng lẽ kẻ thù của đại ca chính là nhân vật phản diện?
Bạch Thời nghĩ mình phát hiện ra chân tướng rồi, một người lợi hại như đại ca, kẻ có thể khiến anh thành tàn phế cũng chỉ có nhân vật phản diện và mấy tay cao thủ biến thái bên cạnh gã thôi.
Cậu đồng tình vỗ vỗ vai đại ca, nghĩ thầm: anh đừng nói nữa, em hiểu hết mà, đối địch với nhân vật phản diện đều phải chịu kết cục rất thảm, nhưng mục tiêu của chúng ta nhất trí, vì có thể thuận lợi qua cửa để về nhà, cho dù phải bất chấp nguy cơ hoa cúc bị hái, em cũng sẽ xử đẹp đối phương, anh cứ yên tâm đi nha.
Nghĩ xong, cậu lại duỗi móng vuốt nhỏ ra, vỗ vỗ an ủi đại ca.
Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào nơi bị vỗ vỗ, nâng cằm bạn nhỏ nào đó lên: “Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Bạch Thời bình tĩnh nghĩ thầm: chẳng lẽ ông đây lại nói cho anh biết mình là nam chính hả?
Hai người đối mặt một lát, Tống Minh Uyên tạm thời bỏ cuộc với việc thấu hiểu oắt con này, ý bảo cậu đi ngủ sớm một chút, đứng dậy về phòng.
Bạch Thời lại làm ổ trong nhà hai ngày, cuối cùng bác sĩ Lam mời cũng đã tới, cậu kích động cực kỳ, ăn xong điểm tâm là xông tới phòng ngủ cất hai quả trứng vào không gian cầm tay, nói với đại ca nếu hết bận nhớ tới, liền chuẩn bị cùng xuất phát với Lam.
Tống Minh Uyên hỏi: “… Em mang theo trứng làm gì?”
“Có ích.”
Lam cũng được chiêm ngưỡng quá trình bạn nhỏ nào đó thu dọn đồ đạc, cười nói: “Định tặng cho em trai của Phi Minh hả?”
Tống Minh Uyên liếc nhìn Bạch Thời, lại một lần nữa cảm thấy đứa em trai này thật ngốc manh, dặn dò nhớ về sớm, sau đó ra ngoài làm công việc của mình.
Trước khi tới Lam đã mở lời với Phi Minh, nói rằng mình quen một vị bác sĩ rất có kinh nghiệm với những chứng bệnh khó chữa, hỏi y có muốn thử không. Từ xưa tới nay Phi Minh yêu thương em trai mình nhất, chỉ cần có hy vọng là y sẽ thử ngay, huống chi Lam là bạn của y, cũng không phải là một kẻ khó lường nào đó, đương nhiên y sẽ đồng ý rồi.
Phi Minh ở khu nhà giàu, không chỉ có bầu không khí tốt mà còn vô cùng đẹp, y mời đám Bạch Thời vào nhà, dẫn họ tới lầu hai, khẽ mở một cánh cửa trong số đó.
Mùi thuốc nhàn nhạt xông vào lỗ mũi, Bạch Thời ngẩng đầu nhìn qua, căn phòng ngủ này rất lớn, màu trắng là chủ đạo và bài trí có vẻ rất ấm áp, khiến cho người ta vừa bước vào đã có cảm giác được thư giãn, bên cạnh cửa sổ được đặt một chiếc ghế nằm, giờ phút này một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đang nằm trên đó, cánh tay nhỏ đang được truyền nước, gầy yếu và tái nhợt.
Nghe thấy tiếng động, thiếu niên quay đầu lại, khẽ cười với họ: “Anh.”
Phi Minh ừ một tiếng, giới thiệu cho cậu về Lam và Bạch Thời, ánh mắt thiếu niên rất dịu dàng, giọng nói rất nhẹ: “Em đã xem trận đấu của các anh rồi, chỉ có điều không được nhìn tận mắt, các anh rất lợi hại.”
Lam nở nụ cười: “Anh trai em cũng lợi hại cực kỳ.”
“Ừm.”
Lam hàn huyên với cậu vài câu, tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng nhìn bác sĩ làm việc. Có lẽ thiếu niên đã sớm quen thuộc với những việc này, toàn bộ quá trình vô cùng phối hợp. Bác sĩ nhìn máy kiểm tra, sắc mặt lộ vẻ nghiêm túc, ý bảo Phi Minh ra ngoài nói. Thiếu niên cười: “Không sao đâu, ngài nói đi.”
Hình như Phi Minh đã từng có ước định với cậu, vì vậy lúc này y vẫn ngồi im không nhúc nhích, hiển nhiên không có ý định ra ngoài.
Bác sĩ đành chịu, chỉ có thể nói thẳng: “Cậu ấy thuộc về những người có gene cấp E yếu nhất, lại sinh non, cả hai cộng lại khiến khí quan dần dần suy kiệt, cậu ấy đã từng làm giải phẫu cấy ghép khí quan phải không?”
Phi Minh lạnh lùng gật đầu.
Thiếu niên thấy các sĩ lộ vẻ chần chừ, cười nói: “Không sao, ngài có chuyện gì cứ nói thẳng, thực ra tôi cũng biết, có phải tôi sẽ không sống qua mười sáu tuổi đúng không?”
Phi Minh nhìn sang: “Anh đã nói rồi, anh sẽ không để em chết, đợi em khỏe một chút, anh sẽ dẫn em tới đế quốc Thú Nhân.”
Thiếu niên không phản bác lời y nói, chỉ cười vâng một tiếng.
Bác sĩ mẫn cảm hỏi: “Đi tới đó có thể làm được gì? Thực ra vấn đề chủ yếu của cậu ấy chính là gene quá kém, chỉ cần cải thiện được gene, cậu ấy sẽ từ từ khỏe lại, nhưng trình độ y học hiện tại không thể làm được việc ấy.”
“Có một loại thuốc làm được.” Phi Minh lạnh nhạt đáp, “Tôi nhận được tin tức từ ông chủ, nghe nói ở một quốc gia liên minh của thú nhân có một vị dược sư rất lợi hại, bởi vì mang theo gene loài người cho nên dược sư nọ đã chế tạo ra loại thuốc về vấn đề này, tuy chỉ có mấy viên, nhưng không thể không hy vọng.”
Đế quốc lớn như vậy biết đi đâu mà tìm? Huống chi còn không biết tin tức là thật hay giả! Bác sĩ âm thầm lắc đầu, không đả kích y.
Lam: “…”
Bạch Thời: “…”
Lam vội quay đầu nhìn người nào đó, bạn nhỏ này đang thò tay định lấy hai quả trứng, hiện tại thì sững sờ, mất trọn vẹn vài giây để tiêu hóa thông tin, lập tức kích động, ôi má ơi, người nhà của em gái thật quá tuyệt vời! Cốt truyện thật quá đáng yêu đó mà!
Bạch Thời run run lấy ra một cái túi nhỏ từ trong không gian cầm tay, cố gắng bình tĩnh nói: “Hình như thứ này chính là một thứ có thể cải thiện gene, các cậu… có muốn thử một lần không?”
——— ————
Tác giả phát biểu:
Bạch Thời: Tui có hào quang của nam chính nha! Tui có bàn tay vàng nha! Tui sẽ làm thịt nhân vật phản diện rồi về nhà nha!
Thường: Việc này…
Bạch Thời: Ha?
Thường: Bạch Đản Đản à.
Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thường: Thực ra chị không đành lòng đả kích cưng, nhưng cưng thật sự cho rằng cốt truyện đang phát triển thuận lợi sao?
Bạch Thời: … Cái quái gì?
Thường: Tỉnh lại đi cưng, cưng đang bị nhân vật phản diện nuôi đó!
Bạch Thời: “…”
Thường: Cưng nói đợi ảnh nuôi ra tình cảm, sau đó đám tình cũ tình mới của cưng không ngừng xuất hiện… *vỗ vai* Chúc cưng may mắn.
Bạch Thời: Cứu, cứu mạng…
_________________