Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 217: Chiến thần

Bạch Thời nói là làm, dùng năm giây để giải quyết gã nọ, nhanh tới mức không cho đối phương chút thời gian để phản ứng. Lúc này, các sinh viên đứng xung quanh mới kịp hít sâu một hơi, nắm tay thật chặt, phấn khởi hô hào một tiếng tốt lắm.

Chiến hạm phía xa như con thú khổng lồ lơ lửng trên không trung, tiếng nổ súng đinh tai nhức óc, mỗi một phát pháo đều có thể tạo thành một cái hố sâu khủng khiếp trên mặt đất. Huấn luyện viên Trình vẫn đang phản kích, trận chiến dần dần tiến vào trạng thái gay cấn, chỉ là bên phía đế quốc đã có hai chiến hạm bị hỏng, còn chiến hạm của đối phương đang có xu thế bao vây quân mình.

Huấn luyện viên Trình thở dốc, nét mặt căng thẳng.

Tình huống… Không được lạc quan cho lắm.

Bạch Thời đưa mắt nhìn quanh, dặn dò Lydia và mấy người khác mau rời khỏi đây, còn bản thân cậu tăng tốc bay về phía kia.

Khói thuốc súng nồng nặc, hỏa lực và kiếm sắc để lại dấu vết sâu hoắm trên cơ giáp, chật vật nhưng không mất uy nghiêm, đám Lydia hỗ trợ lẫn nhau, đồng loạt nhìn về phía bóng dáng màu trắng lao vào trận chiến.

Bởi vì đã kết nối với lưới thần kinh, tốc độ của cơ giáp màu trắng nhanh tới nỗi mắt thường khó mà theo kịp, bọn họ chỉ có thể thấy từng đợt từng đợt khói lửa nổ tung.

“Có chuyện gì xảy ra?!” Chỉ huy của Trọng Huy xông tới trước cửa sổ, nhìn chằm chằm ra bên ngoài, từ lúc tín hiệu của gã thế hệ trẻ kia biến mất, trong lòng hắn bỗng hiện lên dự cảm không lành, quả nhiên bây giờ đã xảy ra chuyện, nhưng hiện tại tầm mắt của hắn bị tầng tầng chướng ngại cản trở, gần như không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Lại một cơ giáp của phe mình bị nổ tung, chỉ huy giận dữ quát: “Trả lời mau, ai vừa xuất hiện?!”

“Không… Không rõ lắm.” Giọng thuộc hạ vang lên từ trong bộ đàm, có chút run rẩy, “Không thấy rõ, nhưng hình như chỉ có một người.”

“Một người?” Chỉ huy lên giọng, vô thức muốn quát lớn bắt đối phương phải nhìn cho kỹ, nhưng ngay sau đó chợt nhớ tới điều gì, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Với tư cách là nhân viên cấp cao của Trọng Huy, hắn quá rõ ràng uy lực khi thiên tài cấp song S kết hợp với cơ giáp thời kì văn minh, đừng nói là cơ giáp, ngay cả chiếm hạm cũng khó lòng đối phó, nhưng mà… Hiện tại Tống Minh Uyên và Bạch Thời không nên có mặt ở đế đô mới phải! Chẳng lẽ chúng vẫn ẩn nấp ở gần đế đô? Không biết gan to đến mức nào nữa?!


Hắn vội vàng hỏi: “Là cơ giáp? Màu gì?”

“Màu… Màu trắng…”

Trái tim chỉ huy hẫng một nhịp, rất có thể đó chính là Bạch Thời, hắn gấp gáp ra lệnh cho thuộc hạ bao vây, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải tiêu diệt.

Lúc này, tinh thần lực của Bạch Thời đã phát huy đến mức tận cùng, bất kể là chi tiết nhỏ bé khó nhìn đến mức nào cũng trở nên rõ mồn một. Cậu nhẹ nhàng né tránh công kích của kẻ địch, kiếm trong tay vung thật mạnh, chỉ trong phút chốc đã dọn sạch chướng ngại trước mắt, nhanh chóng lao về phía chiến hạm gần nhất. Bạch Thời chém thẳng vào hệ thống động lực, sau đó bay lên phía trên, ngang tàng vung một quyền thật mạnh, chỉ chớp mắt đã chọc thủng khoang điều khiển.

Đám người trong chiến hạm sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy người máy màu trắng chậm rãi đứng thẳng lên trên đầu chiến hạm, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, cơ giáp bị trời chiều nhuộm màu đỏ, hòa với ảnh lửa xung quanh, giống như chiến thần bất bại.

Chỉ huy âm thầm hít khí: “Bạch Thời!”

Phi thuyền di cư bắt đầu cất cánh, rất nhiều dân chúng chen chúc lại gần cửa sổ phi thuyền quan sát, căng thảng nhìn về phía cuộc chiến nơi xa, bọn họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình cơ giáp màu trắng bất ngờ tập kích, cảm thấy tinh thần chấn động, trong lòng dâng lên hy vọng dào dạt.

—— Nhưng đây là ai?

Họ nín thở, nhìn cơ giáp kia lao tới những chiến hạm khác, trong lòng âm thầm cầu phúc cho người nọ, cố nhìn thêm thật lâu, rồi dần dần rời khỏi tầng khí quyển cùng với phi thuyền.

Chỉ huy trơ mắt nhìn người nào đó tiếp tục tiêu diệt thêm một chiếm hạm khác, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hắn im lặng hai giây, cầm máy truyền tin liên lạc với thuộc hạ, chuẩn bị điều tất cả viện quân tới nơi này.

Bởi vì khí thế của Lôi tướng quân và thuộc hạ cũ của Zarra quá hung hãn, bất kể là sự chú ý của đế đô hay binh lực đều tập trung về phía tiền quyến, hơn nữa vì vẫn còn một số cư dân chưa kịp sơ tán, thế cho nên hành động của quân đội đế đô vẫn còn rất nhiều băn khoăn, nhờ vậy mà bọn chúng mới đánh lén thành công. Nhưng bây giờ nếu không thể bắt giữ được hoàng thất, chỉ cần đợi đến lúc đại quân tiến vào, quyền chủ động của Trọng Huy sẽ biến thành con số không.

Thuộc hạ bên cạnh nhìn thấy, vội ngăn cản: “Bây giờ Tống Minh Uyên vẫn chưa ra mặt, nhỡ hắn ẩn nấp ở một nơi bí mật nào đó gần đây thì sao?”

Động tác của chỉ huy khựng lại, vội vàng liên lạc với đội ngũ phía dưới, được cho biết bên phía hoàng cung cũng không có bóng dáng của Tống Minh Uyên, hắn nhíu mày, chẳng lẽ… Tống Minh Uyên không đến?

Chỉ huy mở loa ngoài: “Bạch Thời, ngươi tới thật đúng lúc, hôm nay chúng ta sẽ báo thù cho tướng quân Zarra, Tống Minh Uyên đâu? Có bản lĩnh đừng trốn, đi ra đây mà nhận cái chết!”

Bạch Thời không thèm để ý đến hắn, ra lệnh cho Lục Việt thành lập liên lạc với huấn luyện viên Trình, vừa tổ chức phản kích, vừa lao tới chiến hạm thứ ba, liên tiếp nã hai pháo, thẳng tay bắn nổ.

Quả cầu lửa khổng lồ nổ tung giữa trời, trái tim chỉ huy đang rỉ máu, hắn nhìn tình thế trước mắt, nếu do dự nữa có khi ngay cả bản thân mình cũng đi đời nhà ma, cắn răng: “Không đợi nữa, gọi bọn họ ra!”


“Vâng!”

Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đạt, bên phía quân đế quốc vừa dấy lên ý chí chiến đấu, thì đột nhiên một đội lính cơ giáp ở đâu xông ra, trái tim ai nấy đều hẫng một nhịp. Bạch Thời mỉm cười, cuối cùng cũng lên tiếng: “Còn nữa không, gọi tiếp đi.”

“Chỉ huy cười lạnh, chỉ ngần này cũng đủ xử lý ngươi rồi.”

“Hy vọng là thế.” Bạch Thời nói xong kết nối máy truyền tin, âm thanh lạnh lùng: “Động thủ!”

Vừa dứt lời, dưới mặt đất bỗng vang lên vài tiếng nổ đinh tai, ngay sau đó một đội cơ giáp từ khu vực trung tâm thành phố xông thẳng lên trời xanh, nhanh chóng bao vây đám người lúc nãy.

Đồng tử của chỉ huy co lại, thậm chí nét mặt cũng hiện lên vẻ sợ hãi: “Không thể nào!”

Bọn chúng có thể hành sự không chút kiêng nể thế này, là do trong đế đô có người của Trọng Huy giúp né tránh sự điều tra của chính phủ, nhưng đến cùng thì Bạch Thời làm sao có thể né tránh đế quốc và cặp mắt của chúng?

“Không có gì là không thể, các người đã dám giương oai ở chỗ này, cũng phải chuẩn bị cho tốt chứ.” Bạch Thời nói xong rút kiếm xông tới chiến hạm ở trung tâm, “Giờ là lúc nên tính toán tất cả nợ nần rồi.”

Chiến hỏa vô cùng căng thẳng.

“Rút lui!” Chỉ huy gào lớn, hắn cố gắng hết sức muốn ngăn cản bước chân của đối phương, nhưng bóng dáng cơ giáp trong đáy mắt vẫn càng ngày càng lớn dần, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ rung trời như muốn hủy thiên diệt địa, cả tầm mắt bị màu đỏ lấp đầy.

Đám Lydia chỉ hơi quan sát một chút là nhận ra, hình như hướng những người kia bay ra chính là phía học viện của họ, lại chuyển tầm mắt về phía trước, thấy Bạch Thời lần lượt đánh rơi cơ giáp của quân địch, khí thế thần quỷ khó lòng ngăn cản, chợt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được mà vung tay hô to: “Đế quốc——!”

Lydia cũng đang nhìn về phía ấy, im lặng quan sát cơ giáp màu trắng uy phong lẫm liệt như thần như tiên, hoàn toàn an tâm.

So ra, cô vẫn kém Bạch Thời.

Hiện tại, điều này càng rõ càng hơn bất cứ thời điểm nào, càng thẳng thắn hơn, cô càng phải đối diện với sự thật này. Lydia nhắm mắt lại, đến khi mở ra trong đáy mắt kia chỉ còn lại một vùng yên tĩnh, không thể phủ nhận, so với họ, Bạch Thời có tư cách và xứng đáng hơn để trở thành người sóng vai chiến đấu với Tống Minh Uyên.

——— ————


Tinh hệ chính, chòm sao A32.

Đội quân tự động xếp hàng, nhanh chóng xuất phát về đế đô, từ khi tướng quân của họ bị thương trong vụ tập kích, cả đội ngũ bị bao phủ bởi bầu không khí trang nghiêm, chỉ hận không thể bắt hung thủ tới chém thành muôn mảnh.

Giờ phút này, Tống Minh Uyên, Joshua và những người khác đang đứng trong chiến hạm chính.

Phó tướng tiếp nhận quyền chỉ huy đã sớm bị bắt, hiện tại đang ở trong phòng ngủ của mình. Gã bị ném trên thảm, sắc mặt tái xanh: “Tống Minh Uyên, các ngươi vào bằng cách nào, muốn làm gì?!”

Joshua ngồi đối diện cắn một miếng táo, liếc nhìn gã: “Câm miệng.”

Phó tướng thuộc thế hệ cha chú, hôm nay lại bị hai đứa trẻ con chưa mọc đủ lông trói lại, gân xanh trên trán đang đập thình thịch, đương nhiên còn lâu mới ngoan ngoãn nghe lời. Gã tiếp tục gào thét, nào là tạo phản, rồi hung thủ các kiểu, âm thanh càng lúc càng lớn, cực kỳ hy vọng thuộc hạ có thể nghe thấy và xông tới cứu mình.

Năm phút sau, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Phó tướng vội vàng nhìn qua, nhưng đợi khi gã thấy rõ người tiến vào là ai, sắc mặt lập tức thay đổi. Phó tướng im lặng vài giây, lắp bắp thốt lên: “… Tướng quân.”

Một trong năm vị tướng quân cấp S - Sách tướng quân hoạt động cổ tay đau đớn vì bị trói, ngồi xuống sô pha, đưa mắt quan sát gã: “Không hy vọng là tôi?”

Phó tướng há hốc miệng, không nói tiếp.

Sách tướng quân rũ mắt nhìn gã: “Cậu đi theo tôi bao lâu rồi?”

“… Mười bảy năm.”

“Ừ, mười bảy năm.” Sách tướng quân nói, “Trọng Huy cho cậu bao nhiêu thứ tốt, để cậu xuống tay với tôi?”

“Bọn chúng nói chỉ cần tôi đưa đại quân tới đế đô, chúng sẽ chữa trị bệnh cho con tôi.” Sắc mặt phó tướng xám ngắt như tro, “Tôi không hề muốn hại tướng quân, cũng chỉ tính toán đợi đến đế đô sẽ cởi trói cho ngài, không ngờ lại hỏng việc…”

“Trọng Huy có thể cho cậu làm như vậy ư?”

“Tôi biết có lẽ bọn chúng còn có chiêu khác, nhưng tôi đã chuẩn bị, cho dù liều cái mạng này cũng không để chúng làm hại tới đế quốc!”


Sách tướng quân nhìn chằm chằm vào gã thật lâu, vẫy vẫy tay với thuộc hạ, người nọ hiểu ý đi ra ngoài, nhanh chóng lôi vào hai người, Sách tướng quân thấy phó tướng nhìn mình đầy nghi ngờ, nói: “Có phải lúc trước chính chúng đã bày ra ý định này cho cậu đúng không? Vậy liệu cậu có biết thật ra bọn chúng chính là người của Trọng Huy?”

Phó tướng hoảng hốt: “—— Cái gì?!”

“Ngay trước khi cậu ra tay, tiểu Uyên đã gửi bản danh sách này cho tôi, dặn tôi cẩn thận một chút.” Sách tướng quân nói, “Hiện nay phản quân đã chiếm được gần một nửa binh lực của tinh hệ chính, đợi quân của chúng ta đi qua, bọn chúng sẽ giết chết cả hai chúng ta, bày ra một vài chứng cớ vu oan cho tiểu Uyên, cậu đoán kết quả sẽ ra sao?”

Khuôn mặt phó tướng trắng bệch không còn một giọt máu, mãi thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, vẫn còn có chút khó tin: “… Vậy… Vậy sao bọn chúng không giết chúng ta ngay từ đầu?”

Sách tướng quân nói: “Quân đội không có chủ tướng hay phó tướng, bệ hạ có thể yên tâm điều tới đế đô không? Khống chế tôi trước, lại khiến cậu dẫn toàn bộ quân độ đến đế đô, đây là biện pháp ổn thỏa nhất.”

Phó tướng há hốc, một chữ cũng không nói nên lời. Sách tướng quân nhìn gã lần cuối, khẽ thở dài một tiếng, ra lệnh cho thuộc hạ dẫn người đi, sau đó nhìn về phía Tống Minh Uyên và Joshua, khóe miệng nở nụ cười: “Bị động như vậy còn dám mạo hiểm tới tìm ta, lá gan không nhỏ.”

Joshua cười gian, từ chối cho ý kiến. Tống Minh Uyên thì hỏi thăm đơn giản, suy đoán kẻ làm Sách tướng quân bị thương lúc trước có thể là trưởng lão của Trọng Huy, nghĩ tới đây không khỏi nheo mắt lại.

“Sao, có quen biết?” Sách tướng quân nói, “Thực lực của hắn không yếu, ta đoán bây giờ hắn đang ở tiền tuyến rồi.”

“Có lẽ là nhận ra.” Tống Minh Uyên đáp, lúc Velar gặp chuyện không may, anh đang ở cách đó không xa, giữa cơn hỗn loạn có thể nhìn thấy gã trưởng lão trên phi thuyền, gần giống với những gì Sách tướng quân miêu tả. Vào thời khắc mấu chốt như lúc này, chắc chắn gã trưởng lão kia đang ở tiền tuyến, khó trách phản quân có thể đột phá lớp phòng tuyến thứ nhất nhanh như vậy.

Sách tướng quân nghe Tống Minh Uyên nói vài câu, không nhịn được mà hỏi: “Điện hạ đâu? Mấy đứa đã hỏa táng thật rồi hả?”

Mấy người im lặng, lắc đầu. Bọn họ không hề hỏa táng Velar, làm vậy chỉ khiến cho công chúng phẫn nộ, càng giúp cho Trọng Huy có cớ để bôi nhọ, sau đó có thể hành động không hề kiêng nể gì, chưa kể chúng còn mượn chuyện này để đánh lạc hướng dư luận. Tống Minh Uyên bình tĩnh nói: “Anh ấy đang ở sao Thương Hà.”

Động tác của Sách tướng quân khựng lại.

Mặc dù sao Thương Hà nằm trong tinh hệ chính, nhưng cũng khá gần hai tinh hệ khác, đứng ở hành tinh này có thể nhìn thấy toàn bộ đế quốc, Thương Hà là ngôi sao được công nhận có tầm nhìn đẹp nhất, đồng thời… Cũng là nơi mai táng đẹp nhất.

Toàn bộ hành tinh của đế quốc đều ngủ say ở nơi ấy cùng điện hạ của họ, Sách tướng quân cố nén chua xót lan tràn trong lòng, than thở: “Cũng tốt, cũng tốt…”

Rạng sáng ngày 10 tháng 12 năm 3101, lịch vũ trụ, sau sáu giờ chiến đấu anh dũng, phản quân trong đế đô bị diệt trừ, toàn thành phố bị giới nghiêm, bắt đầu lùng sục những kẻ còn sót.


Ngày 13 tháng 12, đại quân đột phá phòng tuyến thứ hai, tiếp tục tới gần đế đô.

Ngày 16 tháng 12, Bạch Thời và Tống tướng quân cùng tới tiền tuyến, trực tiếp chống lại phản quân.

Bạch Thời ngẩng đầu, nhạy bén nhận ra cơ giáp màu xanh lục lẫn trong đại quân đông nghịt.

_________________