Hai cơ giáp tự động bay lên cao, giống như hai bóng đèn di động sáng ngời, một trước một sau chầm chậm đi theo họ, chiếu sáng quang cảnh xung quanh rõ ràng.
Căn phòng không lớn, thi hài chỉ có vỏn vẹn hai cỗ, đều bị Bạch Thời dọn vào bên trong không gian cầm tay. Hình như nơi này là một nhà kho, hai bên bức tường hơi nghiêng nghiêng có rất nhiều kim loại quý giá và bảo thạch, mặc dù đã bị phủ lên một lớp bụi, nhưng đều hoàn hảo không chút tổn hại.
Bạch Thời sâu sắc cảm thấy lần này đi không uổng công chút nào, âm thầm dự định sau khi giao lại cho ông ngoại sẽ xin chút phí an ủi, phí phát hiện, phí đền bù tổn thất tinh thần khi bị thi thể làm sợ hãi, vân vân và mây mây… Tiếp theo lại nhìn về nơi khác, quan sát xung quanh một vòng, thấy không có thứ gì đáng chú ý mới đưa mắt nhìn về bích họa.
Tống Minh Uyên cũng đang quan sát, dưới ánh đèn, nét mặt có chút lạnh nhạt trở nên nhu hòa vài phần, cặp mắt xưa nay vốn bình tĩnh có thêm chút ánh sáng, khiến cho người ta càng muốn thân cận hơn. Bạch Thời yên lặng ngắm thêm một lát, nhanh chân lướt tới bên cạnh anh ôm một cái: “Trên tường vẽ gì thế?”
“Hẳn là nguồn gốc, có vẻ giống thần thoại.” Tống Minh Uyên vuốt ve cái tai xù bông, dắt móng vuốt nhỏ dẫn cậu đi dọc bức tường, men theo lối rẽ, kiên nhẫn quan sát. Bích họa đã tồn tại quá lâu, rất nhiều nơi đã sớm phai màu, màu sắc ảm đạm gần như khó có thể đọc được câu chuyện nó đang kể, Tống Minh Uyên ra lệnh cho Trọng Thiên xử lý sơ qua, lúc này mới rõ ràng một chút.
Lam cũng có hứng thú với thứ này, chậm rãi đi cạnh họ: “Hình như là ghi chép một sự kiện trọng đại đã xảy ra, hoặc là xuất hiện nhân vật quan trọng.”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng, ánh mắt rời khỏi bức tường trước mắt, tiếp tục đi tới, chẳng mấy chốc đã tới cuối, chỉ thấy chính giữa bức họa này có vẽ hình một thứ như vòng xoáy, xung quanh là vô số hành tinh, ngoại trừ mấy hành tinh được vẽ kỹ càng làm đại biểu, đại đa số đều chỉ là một điểm nhỏ. Bên dưới vòng xoáy có mấy người, cùng bị hút vào trung tâm của nó, bức họa bên dưới vẽ những đường cong màu đen mãnh liệt cùng với tia chớp tàn nhẫn, như thể một không gian vặn vẹo.
Lam sững sờ, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, lui về phía sau vài bước quan sát thật cẩn thận. Tống Minh Uyên chậm rãi nheo mắt lại, đứng im.
Bạch Thời chỉ tùy tiện xem cho vui, không thể trong lòng, giờ phút này thấy nét mặt của hai người như vậy cũng tò mò đánh giá một hồi, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, âm thầm giật mình: “Sao em cảm giác mấy người kia là loài người? Chẳng lẽ họ đang vẽ chuyện xảy ra ở thế giới loài người hả?”
“Rất có thể.” Tống Minh Uyên nói xong thì nhìn về hình ảnh kế tiếp, quả nhiên thấy mấy hành tinh nguyên vẹn ban đầu đang ầm ầm đổ vỡ, ba bức họa tràn đầy cảnh nổ tung và hủy diệt, còn người phía dưới đã bị bóng tối nuốt chửng, không biết đi đâu.
“Đây là thời kỳ văn mình.” Lam thì thào, “Không lẽ nó đang nói cho chúng ta biết… Trận tận thế kia là do… Loài người gây ra?”
Đám Joshua đang đứng gần đó, nghe vậy đồng loạt đi tới, cùng nhau quan sát bức bích họa đã ngủ say mấy trăm năm.
Biến cố đột nhiên xuất hiện ấy tạo ra tổn thất quá thảm trọng, cho tới hôm nay mọi người vẫn không ngừng tìm kiếm nguyên nhân, đủ các loại giả thiết và phỏng đoán được đưa ra, vô số chuyên gia học giả còn cãi nhau tới mặt đỏ tía tai, chỉ mà mãi vẫn không có chứng cớ, giống như thể tất thảy đều theo bão hạt khủng khiếp và lỗ sâu không gian cuốn vào vũ trụ mịt mờ.
Trong số những giả thiết này có người là một nhân tố, sở dĩ các học giả thống nhất quan điểm là vì sau khi tận thế xảy ra, rất ít nhân tài ưu tú sống sót, hơn nữa những nhân vật quan trọng gần như không còn sống, điều này có vẻ không hợp lý. Họ cho rằng thời kỳ văn minh là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển rất cao, chiếm hạm quân dụng phải tránh thoát thiên tai do tận thế gây ra được chứ, nhưng kết quả những nhân vật tai to mặt lớn ấy đều biến mất không thấy bóng dáng, có khi họ chính là đầu sỏ gây nên sự kiện kia, lúc tận thế xảy ra, đám người này đã sớm chạy nạn rồi.
Nhưng suy đoán này lập tức bị nghi vấn, bởi vì người có địa vị càng cao càng quý trọng cuộc sống, tất nhiên sẽ không để mặc một đám tâm thần đổi điên đi thí nghiệm, còn kéo theo bao nhiêu người xuống địa ngục như vậy, về vấn đề sống còn… Rất có thể liên quan tới lỗ sâu không gian lan tràn lúc ấy, bọn họ bất cẩn bị hút nào cũng nên.
Tống Minh Uyên nhớ tới đủ loại tranh luận, yên lặng đứng nhìn bích họa, trong lòng đưa ra một giả thiết: Có thể khẳng định nhân vật lớn không ngu và cũng không điên, như vậy có lẽ vì một tình huống nào đó xảy ra, khiến bọn họ không thể không ra tay với trung tâm, đưa mình sang một không gian khác.
Joshua cân nhắc: “Không biết cái này có được vẽ từ thời đại kia không, chỉ sợ người tự thuật không hề đơn giản.”
Tống Minh Uyên gật đầu, chuyện này quá nghiêm trọng, tuyệt đối chỉ có một bộ phận nhỏ được biết, nếu có thể nhận được tin tức, chứng minh địa vị của người vẽ ra bức bích họa không hề thấp. Đương nhiên, nếu tác giả bức bích họa vẽ theo lời kể được truyền từ đời này qua đời kia, vậy thì mức độ thật giả còn cần nghiên cứu và chứng nhận thêm rồi.
Anh không khỏi đưa mắt nhìn ngốc manh.
Bạch Thời thì đang tự hỏi, giờ mà công bố thứ này ra ngoài chắc sẽ khiến đế quốc chấn động khủng khiếp cho coi, sau đó phát hiện ra ánh mắt bạn trai, bèn giương mắt nhìn lại đầy vô tội, nghĩ thầm: mình đâu có biết mấy chuyện tổ tông đã trải qua đâu.
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, nghĩ lại lúc trước anh đã từng hỏi ngốc manh về thiết lập ban đầu, trong nội dung gốc hoàn toàn không có tình tiết liên quan tới việc này, nhưng dù sao đây cũng là một thế giới chân thật, bởi vậy mặc dù ba tên trong đám chưa đưa ra nguyên nhân, nhưng thế giới đã tiến hành tu bổ, tự động tạo ra tiền căn hậu quả trước mắt họ.
Anh ra hiệu cho Trọng Thiên chụp lại tất cả bích họa, dẫn đầu bước ra ngoài: “Đi thôi.”
Những người còn lại không phản đối, đi theo anh rời khỏi căn phòng âm u. Thời đại đã đổi thay, bất kể trước kia từng xảy ra chuyện gì đều không thể quay ngược thời gian, việc họ phải làm là nắm chắc hiện tại.
Bạch Thời đã lấy được hai thi thể, không thèm hao tâm tổn trí đi tìm Huyền sư nữa, thẳng tay lấy đạn tín hiệu ra khỏi đống công cụ, bắn lên giữa bầu trời, bên tai vang lên hai tiếng nổ tung, cực kỳ bắt mắt. Ngoại trừ tín hiệu màu xanh lục họ bắn ra, cách đó không xa còn có một tín hiệu màu đỏ.
Màu đỏ, chứng tỏ đã xuất hiện tình huống khẩn cấp, trận đấu kết thúc.
Mấy người khẽ giật mình, ngay sau đó Bạch Thời với nét mặt cực kỳ nghiêm túc phát biểu: “Chúng ta bắn sớm hơn họ.”
Tống Minh Uyên lên tiếng an ủi cậu, đứng tại chỗ đợi giáo quan tới đón, tiện thể suy đoán đã có chuyện gì xảy ra. Bạch Thời cũng đang nghĩ tới vấn đề này, vô thức nhìn bầu trời bị lá cây chia cắt thành những hình dạng bất quy tắc, chờ đợi một phát, phát hiện phía trên đỉnh đầu xuất hiện một phi thuyền loại nhỏ, đang có xu thế bay lên, hiển nhiên là muốn rời khỏi tầng khí quyển.
Các giáo quan vừa đi đến phụ cận, thấy thế nhanh chóng bay cao, lạnh lùng bỏ bọn họ lại để đuổi theo, hai phi thuyền lần lượt biến mất trong tầm mắt. Một trong số giáo quan nhảy dù đáp xuống, đung đung đưa đưa đáp vào một thân cây cách đó không xa, chạy về phía họ: “Tạm thời chấm dứt, đi theo tôi rời khỏi nơi này.”
Bạch Thời lập tức hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Giáo quan là cận vệ của Vương, không có thành kiến với con lai, cũng không giấu: “Có một đám người xông tới bắt cóc Hướng Văn, hiện tại người của chúng ta đang chặn đường.”
Bạch Thời không nén nổi tò mò: “Bọn chúng dùng phi thuyền, chúng ta chỉ lái máy phi hành, có đuổi theo được không?”
“Chỉ có thể cố gắng giữ chân, phía trước có chiến hạm, đã liên lạc rồi…” Giáo quan nói xong đưa tay giữ tai nghe, yên lặng một lát, không nhịn được tiếng chửi thề, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn có kiên nhẫn giải thích với họ: “Được rồi không đi nữa, đợi người quay lại đón, đám kia bay vào vũ trụ, không theo kịp, hy vọng chiến hạm có thể cản chúng lại.”
Bạch Thời chần chừ nửa giây, trực giác thú tính lập tức chiếm lĩnh tư duy chủ đạo, trong giây lát đã kết nối với Lục Việt. Giáo quan chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên ánh sáng vàng nhạt, ngay sau đó cơ thể bị một lực không biết tên nâng lên khỏi mặt đất, cảnh vật xung quanh cũng hay đổi.
Lục Việt vây quanh họ, trong chớp mắt đã biến thành một chiếc phi thuyền, phí phách đè nghiêng hai cây đại thụ, xông thẳng lên trời xanh.
Giáo quan: “…”
Ôi má ơi, hắn đang nằm mơ hả? Chẳng lẽ trước mắt xuất hiện ảo giác?!
Giáo quan nhìn phòng khách bài trí đơn giản dễ chịu, lại quan sát xung quanh một vòng, đi theo họ ngồi xuống sô pha như mộng du, hai giây sau đột nhiên đứng bật dậy, thậm chí lông trên tai cũng xù hết cả lên: “Có chuyện gì xảy ra?!”
“Bình tĩnh.” Bạch Thời đáp, “Tôi đang cứu người.”
Giáo quan hơi do dự, chỉ lên đồ gia dụng trước mắt; “Đây là thứ gì?”
“Chỉ là một công cụ thôi, một thứ rất bình thường, đừng làm quá như vậy.” Bạch Thời nhìn giáo quan, chân thành nói, “Ngoan, ngồi xuống, dù gì cũng là hộ vệ của hoàng gia, đừng làm người ta cười nhạo mình không có khiến thức, mất mặt anh là việcuổn, không thể làm ông ngoại tôi mất mặt được.”
Giáo quan lập tức ngồi xuống sô pha, nhìn hai bên, phát hiện sắc mặt đám Tống Minh Uyên rất bình thường, trong lòng bỗng nổi lên sóng to gió lớn, kỹ thuật của loài người đã đến trình độ này rồi sao? Thật khủng khiếp! Hắn mất trọn vẹn nửa phút mới tiêu hóa hết thông tin, đột ngột ý thức được điều gì đó, lại đứng bật dậy: “Không đúng, sao cậu có thể mang theo vật này khi thi đấu, phạm quy!”
Lúc này Bạch Thời đang đi đi tới khoang điều khiển, nghe vậy quay đầu lại: “Anh nói cho tôi biết đây là gì?”
“…” Giáo quan nghẹn họng, há hốc miệng trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người: “Chắc là một loại phi thuyền.”
“Phải, vậy quy tắc có nói rõ là không được mang không?”
Sắc mặt giáo quan bỗng trở nên cực kỳ đặc sắc, tuyển thủ đều được ban tổ chức dùng máy phi hành đưa tới địa điểm chỉ định, phi thuyền lớn như vậy, chỉ cần nghĩ cũng biết không thể mang theo, việc này gần như là một sự thật hiển nhiên, ai lại đi viết kỹ càng như vậy chứ? Nếu tích cực như vậy, bọn họ sẽ viết được vô số điều khoản, nếu tuyển thủ nhìn thấy cũng chỉ tặng lại cho họ hai chữ: Có bệnh.
Hắn giãy dụa lần cuối: “… Đây là thường thức mà?”
Bạch Thời mặt liệt: “Không nên áp đặt thường thức sử dụng công nghệ cao vốn có của mấy người vào chúng tôi, không cùng đẳng cấp.”
Giáo quan: “…”
“Anh xem.” Bạch Thời rất vô tội, “Là do mấy người sơ sẩy, sao có thể trách chúng tôi.”
Giáo quan: “…”
Bạch Thời thấy hắn đáng thương, chuyển tới chủ đề chính: “Lại nói, tôi đang giúp đỡ, chẳng lẽ anh còn không cho tôi đuổi theo?”
Giáo quan vội vàng thốt lên: “Đuổi theo!”
Bạch Thời rất hài lòng, vô thức vẫy vẫy đuôi, sau đó phát hiện bị Tống Minh Uyên giữ lại mới vội vàng ngừng, ngẩng đầu nhìn anh một chút, tiếp theo đã bị ôm vào lòng xoa xoa, thoải mái đến mức híp cả mắt.
Tống Minh Uyên hôn trán cậu một chút, kéo bạn nhỏ này đi theo mọi người vào khoang điều khiển.
Lục Việt đã bay tới gần tầng khí quyển, phi thuyền trước mắt đã biến thành một chấm đen nhỏ, Bạch Thời ngồi vào trên ghế điều khiển, thuận miệng hỏi: “Bọn chúng bắt tên ng… Bắt Hướng Văn làm gì?”
Giáo quan hơi giật mình, lại nhìn Bạch Thời thảnh thơi ngồi trên ghế dựa kết nối tinh thần lực, đáp: “Không rõ lắm, có một đám người đột nhiên lao tới, trong tay chúng có thuốc, Hướng Văn không thoát được, người gửi tin tức cho chúng tôi nói chưa từng nhìn thấy chúng, không phải là người trong tộc.”
Bạch Thời hỏi: “Hướng Văn có thù oán với người bên ngoài?”
“Việc này chúng tôi không rõ lắm.”
Bạch Thời ậm ừ đáp lại, chăm chú nhìn phía trước, tăng thêm tinh thần lực, lập tức tăng tốc.
Giáo quan bị quán tính đẩy ngược về sau, lưng đập vào thành ghế, vội vàng giữ vững cơ thể, đưa mắt nhìn con số kinh khủng trên đồng hồ tốc độ, nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn mấy tên người bình tĩnh xung quanh, im lặng hai giây, thẫn thờ quay đầu, trong lòng chỉ có đúng một suy nghĩ——
Thế giới loài người phát triển thật khủng khiếp!