Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 180: Ông ngoại

Sao Bạch Thụy không giống mấy thành tinh phồn hoa náo nhiệt ở đế quốc, nơi này thân thiết với thiên nhiên hơn, chất lượng không khí rất tốt, có lẽ là vì nơi ở của chủng tộc, Bạch Thời vừa được ôm ra đã không nén nổi sự vui vẻ trong lòng, thò đầu ra khỏi vòng tay Tống Minh Uyên, duỗi móng vuốt bám lấy cánh tay anh, tò mò nhìn quanh.

Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ nào đó, đưa tay dịu dàng vuốt ve.

Phi thuyền trên bến cảng không nhiều lắm, từ nơi hạ cánh tới sảnh chờ có những hàng cây xanh um, cây cối cứng cáp tươi tốt, biển hoa tỏa ra mùi thơm yêu kiều, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở của sự sống rất phồn vinh, khiến người ta cứ tưởng mình đã lạc vào công viên. Lam đưa mắt quan sát, hỏi: “Hình như không có nhiều người lắm, đây không phải là bến cảng lớn nhất?”

Việt Tu đi trước dẫn đường, giải thích: “Đúng rồi, bến cảng lớn nhất nằm ở khu vực khác, không phải chỗ này, đây là bến cảng tư nhân của hoàng gia, những người lui tới đều cố định, thường thì rất yên tĩnh.”

Mọi người cùng ngơ ngác một giây, không đợi họ tiêu hóa tin tức hoàn toàn, phía trước đã có một nhóm người xuất hiện. Người đàn ông cầm đầu khá lớn tuổi, mặc lễ phục chỉnh chu, cử chỉ thong dong, duy trì hình thái thứ nhất của Bạch Thụy thú tiến tới chào đón: “Tu thiếu gia, cuối cùng ngài cũng tới, Vương rất nhớ các ngài.”

Việt Tu gật đầu: “Ông ngoại vẫn khỏe chứ ạ?”

“Rất khỏe, từ sáng sớm nay đã hỏi lúc nào phi thuyền hạ cánh.” Người nọ bỗng nhìn thấy Bạch Thời, lập tức giật mình, kích động hỏi: “Đây là tiểu thiếu gia phải không? Đã chuyển đổi tới hình thái thứ hai rồi sao?”

“Vâng, thằng bé tên là A Bạch, những người này là bạn cháu.” Việt Tu nhìn về phía em trai nhà mình, “A Bạch, đây là ông Turker, là quản gia của ông ngoại.”

Bạch Thời khẽ kêu một tiếng chào hỏi, dò xét mấy người trước mắt, bọn họ đều để lộ tai và đuôi, bàn tay rất giống loài người, chỉ có điều càng nhìn càng thấy cường tráng và lợi hại, cho nên… Có phải cái vụ biến hình mà anh trai nhà cậu nói chính là thế này đúng không? Chẳng hiểu vì sao cậu cứ thấy kỳ quái, nếu biến được về hình người thì tốt quá.

Bờ môi quản gia khẽ giật giật, khống chế không đưa tay vuốt ve cậu, khẽ cảm khái: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…”

Ông biết bên cạnh còn có người khác, nhanh chóng trấn tĩnh, vô thức liếc mắt nhìn Tống Minh Uyên đang ôm Bạch Thời, trong lòng âm thầm suy đoán quan hệ giữa người này và tiểu thiếu gia, dẫn họ rời khỏi bến cảng.


Xe đã đứng ngoài đợi sẵn, bọn họ ngồi lên, dần dần tiến vào một quần thể kiến trúc hùng vĩ, Hai bên đường trồng loại đây chỉ có trên hành tinh, cành lá cụp xuống, từng tầng lá chồng lên nhau, nhìn xuyên qua khe hở có thể thấy cảnh vật như ẩn như hiện, khiến người ta rất muốn tìm tòi thực hư. Cuối cùng, họ dừng lại trước một dãy nhà lớn, mọi người vào nhà ngồi, đưa mắt nhìn quản gia rời khỏi.

Người hầu bưng trà bánh lên bàn, cung kính lui ra ngoài, trong phòng khách bỗng rơi vào yên tĩnh vài giây, sau đó mấy người đồng loạt nhìn về phía Việt Tu, Bạch Thời cũng nghiêng đầu nhìn theo, kêu a ô, Vương gì gì ấy… Có đúng như ý cậu đang hiểu không?

Việt Tu không giấu: “Mẹ anh và A Bạch là công chúa Bạch Thụy.”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, bỗng cảm thấy mình cao lớn oai oách dễ sợ. Thực ra mọi người đều đã có suy đoán riêng, lúc này nghe thấy đáp án, trong đầu đều nghĩ: quả nhiên là thế.

Phi Minh uống hai ngụm hồng trà, nhớ lại tài liệu cá nhân, sự tích về Việt tướng quân và mấy bài phỏng vấn, lạnh nhạt đặt ly xuống, không nhịn được mà nhiều chuyện một câu: “Việt tướng quân và bà quen nhau thế nào?”

Mấy người còn lại cũng rất tò mò, tiếp tục cùng nhìn về phía Việt Tu. Bạch Thụy thú ở sâu bên trong đế quốc thú nhân, số lượng không nhiều lắm, mà hình như Bạch Thụy thú cũng không thích rời khỏi khu vực này. Bọn họ đều biết đến chủng tộc này thông qua các thú nhân khác, cho nên mới nói, hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau phát sinh tình cảm như thế nào?

Việt Tu kể sơ qua: “Lúc còn trẻ mẹ anh từng gặp chuyện không may, ba anh cứu được bà.”

Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân, mọi người đã hiểu, không hỏi thêm. Trí tò mò của Bạch Thời bị gợi lên, nhìn anh trai kêu một tiếng, muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Việt Tu vuốt lông cậu, đưa một miếng bánh ngọt nhỏ tới. Bạch Thời duỗi móng vuốt ôm lấy, phản ứng một giây, cậu đoán là Việt Tu không muốn nói nhiều, dứt khoát ngoan ngoãn gặm bánh ngọt.

Việt Tu rất hài lòng, lại đút cho Bạch Thời một miếng.

Bạch Thời không có móng vuốt rảnh rỗi, vội vàng nuốt miếng đang ăn, ôm lấy miếng này tiếp tục gặm. Tống Minh Uyên sợ bạn nhỏ này bị nghẹn, kéo ly trà tới, thuận tay vuốt lông, bản thân anh thì ngồi hàn huyên với mọi người, chỉ là trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.

Trong ấn tượng của anh, chuyện có liên quan đến đế quốc Thú Nhân của Việt tướng quân chỉ có duy nhất một sự kiện, đó chính là lần trước tổ chức của tên biến thái kia bại lộ dấu tích, Việt tướng quân dẫn một đại đội đặc chủng tới bắt người và giải cứu con tin thành công, còn được hộ tống về nước.

Mặc dù mẹ của A Bạch không phải là con lai, nhưng bà lại có hình thái của loài người, có khi là do gene ưu tú, sau đó bị bắt đi nghiên cứu gây ra tác dụng phụ, giả sử như bà duy trì tập tính của Bạch Thụy thú, chưa bao giờ chủ động rời khỏi đế quốc Thú Nhân, vậy thì chỉ sợ bà đã bị tổ chức kia bắt cóc tới Erna.

Có một điểm quan trọng khác là thực lực của Bạch Thụy thú rất mạnh mẽ, Việt Tu nhận được huyết mạch đầu tiên lại chỉ dừng ở cấp song A, rõ ràng không hợp lý, nhưng nếu thuốc trong cơ thể mẹ để lại ảnh hưởng, thế này sẽ dễ giải thích hơn, có lẽ cũng vì như vậy mà lần trước nhìn thấy biểu tượng đó, sắc mặt Việt Tu mới khó coi đến thế.

Tống Minh Uyên âm thầm suy đoán, ánh mắt liếc qua, thấy ngốc manh nào đó đã gặm xong bánh ngọt, bèn bưng trà mớm nước cho cậu.


Bạch Thời uống vài ngụm, liếm liếm khóe miệng cực kỳ thỏa mãn, đang định ôm cánh tay anh cọ cọ mấy cái, động tác đột nhiên dừng lại. Bạch Thời nhanh chóng nhảy khỏi lồng ngực của Tống Minh Uyên, đáp xuống mặt đất, chạy ra cửa.

Mọi người đều khẽ giật mình, đồng loạt nhìn về phía bạn nhỏ này. Tống Minh Uyên đi theo, thấy ngốc manh đứng ở cửa nhìn quanh, liền cúi người ôm cậu lên, ngẩng đầu quan sát một vòng, phát hiện cách đó không xa có một nhóm người. Người dẫn đầu có hình dáng khá đẹp trai, uy thế trên người cực mạnh, vừa nhìn đã biết người này không đơn giản. Giờ phút này người nọ cũng đang nhìn Bạch Thời không chớp mắt.

Việt Tu vừa bước ra khỏi cửa, thấy thế liền tiến tới đón, đáy mắt mang theo nét vui vẻ: “Ông ngoại.”

“Tốt lắm tốt lắm.” Vương của Bạch Thụy cười cười ôm cháu trai thật chặt, vỗ vỗ vai, “Công việc thế nào, ba mẹ con thì sao, có khỏe không?”

“Khỏe lắm ạ.”

“Ừm, lần sau bảo mẹ con mang cháu gái tới cho ta xem một chút, đúng rồi, con vẫn chưa lấy vợ hả?”

“… Chưa ạ.”

“Nếu không thích loài người thì cứ tới tìm ông ngoại, ta sẽ chọn lựa cho con.” Vương vừa đi vừa nói chuyện với Việt Tu, nụ cười ấm áp, ngay cả khí thế quanh thân cũng hòa ái rất nhiều, hiển nhiên là tâm trạng không tệ. Hai người nhanh chóng đi tới gần, ánh mắt Vương lại nhìn về phía Bạch Thời, vươn tay: “Đến đây nào, gọi ông ngoại.”

Bạch Thời duỗi móng vuốt về phía ông, ngoan ngoãn kêu một tiếng.

Vương ôm cậu vào lòng vuốt ve, mãi một lúc sau mới thả lỏng: “Lúc nãy định đón ta?”

Bạch Thời lại kêu một tiếng.

Vương lập tức vui vẻ, phát hiện bạn nhỏ này được phun thuốc che giấu, ông đoán là Việt Tu làm, không hỏi nhiều, mà nhìn về phía những người khác, sau đó đặt ánh mắt lên người Tống Minh Uyên vừa ôm cháu ngoại nhà mình, nhớ tới việc con gái từng đề cập qua, vừa vuốt ve cháu ngoại, vừa hỏi một câu đầy thấu hiểu: “Đây là vợ con hả?”

Tống Minh Uyên: “…”

Mọi người: “…”


Bạch Thời phản ứng một giây: “Ngao!”

Mặc dù không có trí nhớ, nhưng cậu đã thích thì người này chính là của cậu đó nha!

Vương gật đầu khen ngợi, lại dò xét Tống Minh Uyên một lát, cảm thấy thuận mắt hơn tên vô sỉ bắt cóc con gái mình nhiều, cũng bảo Tống Minh Uyên gọi một tiếng ông ngoại, hài lòng dẫn họ vào nhà.

Việt Tu biết ông rất bận, chỉ nói chuyện phiếm vài câu là chuyển tới chủ đề quan trọng. Lúc trước Vương đã nhận được tin tức của họ, đương nhiên biết tình huống trước mắt của cháu ngoại, lập tức ra lệnh cho bác sĩ kiểm tra một chút, sau đó mới biết nguyên nhân là do hấp thu thuốc xúc tác quá nhiều, chỉ cần uống thuốc thải bớt ra là được, lúc này mới yên tâm, lệnh cho họ đi chế thuốc.

Bạch Thời không nhịn được mà duỗi móng vuốt, hỏi thăm phải làm sao để biến thành người.

Trái tim Việt Tu hẫng một nhịp, không đợi anh đổi chủ đề đã nghe thấy ông ngoại lên giọng giáo dục: “Biến thành người gì? Thế này thật là đẹp, Bạch Thụy thú chúng ta nên thế này, đúng rồi ta còn chưa nói cho con, tiểu Tu, con cũng biến về cho ta!”

Vì vậy Việt Tu đành cam chịu mà biến ra một đôi tai cùng một cái đuôi xù xù lông, câm nín ngồi một góc.

Bạch Thời: “…”

Mọi người: “…”

“Vậy mới đúng.” Vương tiếp tục dạy dỗ họ, từ địa vị bá chủ của Bạch Thụy thú cho đến việc con gái quý giá bị tay ất ơ nào đó lừa tới nơi xa xôi như vậy, bình thường muốn gặp cũng khó, hay là con dứt khoát kéo mẹ và em gái tới nơi này đi, sao Bạch Thụy là một nơi cực kỳ tốt đẹp, tiểu Tu vẫn chưa lấy vợ đúng không, ở đây tìm luôn… Cuối cùng nếu không phải trợ lý nhắc nhở ông phải thăm dự một buổi tiệc quan trọng, có lẽ Vương sẽ bắt đầu chủ đề chọn những ứng cử viên sáng giá cho Việt Tu mất.

Việt Tu lập tức thở phào nhẹ nhõm, cung kính tiễn ông ra ngoài, lúc quay lại mới nhìn họ, giải thích rằng ông ngoại chỉ có đúng một người con, cho nên những năm qua cực kỳ oán giận.

Mọi người gật đầu, cũng hiểu là Vương đã chịu nhắc tới việc này trước mặt họ, có lẽ không coi họ như người ngoài, đương nhiên cũng không chú ý. Bọn họ vẫn chưa hết chênh lệch múi giờ, ngồi thêm một lát, mọi người lần lượt vào phòng nghỉ ngơi.

Thuốc của Bạch Thời phải uống năm ngày liên tục, vì thế cả nhóm yên tâm ở lại. Kiến trúc nơi này dùng màu sáng làm chủ đạo, không có cảm giác ánh sáng kim loại lạnh lẽo như những thành phố lớn, hơn nữa nhà không xây tầng quá cao, đứng ở sân thượng nhìn về nơi xa sẽ thấy núi cao mây trắng, trời xanh chim bay, chỉ ngắm thôi cũng thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu.

Mấy ngày nay, ngoại trừ Vương, còn có các thành viên hoàng tộc khác tới thăm hỏi, dẫn họ ra ngoài chơi một vòng, vài người thì vô tình gặp mặt sẽ lên tiếng chào hỏi, lễ phép xa lánh.


Bọn họ đều là những người rất thông minh, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Hình như đám người trong hoàng tộc chia làm mấy phái, một phái chịu thân cận với họ, một phái thì giữ khoảng cách, còn có một phái khác âm thầm quan sát họ, như thể ôm địch ý nào đó, không hiểu vì sao.

Lam suy nghĩ một lát, bỗng quay sang nhìn đại ca, hai người gần như cùng nghĩ tới một sự kiện —— Con lai… Bất kể là ở đâu, tình cảnh của con lai đều rất tế nhị, cho dù địa vị cao quý, sự thật này cũng không thay đổi.

Cho nên, dù Vương thương và hết mực cưng chiều hai anh em A Bạch, không có nghĩa là tất cả hoàng tộc đều vui vẻ tiếp nhận.

Việt Tu không muốn gây phiền toái cho ông ngoại, xưa nay cũng không thèm để ý tới đám người kia, nhưng gần đây anh cũng cảm thấy chút địch ý, tò mò tìm người hỏi vài câu, nhanh chóng biết được một sự kiện.

Tống Minh Uyên bình tĩnh hỏi: “Chọn thái tử?”

“Phải, bà ngoại anh qua đời sớm, ông ngoại chỉ có một người con gái là mẹ, cho nên bây giờ muốn chọn một người xuất sắc trong thế hệ trẻ để đảm nhiệm vai trò thái tử.”

Lam khẽ cười: “Hiểu rồi, bọn họ nghĩ anh và A Bạch tới để tranh đoạt vị trí kia đây mà.”

Việt Tu gật đầu bất đắc dĩ.

Đã biết rõ nguyên nhân, bọn họ cũng trở nên bình tĩnh, dù sao họ chỉ ở mấy ngày là đi, không ảnh hưởng gì tới đám người kia. Tống Minh Uyên nhìn cái nắm nhỏ nhỏ trắng trắng vừa uống thuốc xong là cuộn lại một cục đòi chết, ôm lấy cậu, quay về phòng ngủ.

Bây giờ là cuối xuân đầu hè, gió đêm thổi tấm rèm lay động, cuốn cả hương cỏ cây trong vườn vào phòng, thật thoải mái. Bạch Thời mơ mơ màng màng trở mình, chuẩn bị rúc vào trong ngực bạn trai, nhưng lúc này bỗng phát hiện ra cái gì, cậu giật mình mở mắt, ngẩng đầu nhìn sân thượng.

Ánh trăng sáng rọi, bên dưới rèm cửa lung lay có thể nhìn thấy một con Bạch Thụy thú xinh xắn đang ngồi ở đằng ấy, yên lặng nhìn cậu.

Bạch Thời phản ứng một giây, nhìn Tống Minh Uyên, chầm chậm chui ra khỏi chăn, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, chạy tới gần Bạch Thụy thú nọ, kinh ngạc hỏi: “Cậu là ai?”

“Không cần biết.” Bạch Thụy thú nhìn Bạch Thời, “Ta chỉ đến để nói cho ngươi biết gia tộc tuyệt đối không đồng ý một đứa con lai trở thành lãnh đạo, các người tốt nhất nên thức thời, nếu còn cố tham gia, đến lúc đó sống hay chết đừng trách chúng ta.”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, duỗi móng vuốt chỉ vào phía sau hắn.


“Cái gì?” Bạch Thụy thú vô thức quay đầu lại, nhưng không đợi thấy rõ, hắn chợt cảm giác cơ thể bị một lực đập thật mạnh, sau đó toàn bộ tầm mắt đều đảo lộn.

Bạch Thời đá hắn xuống: “Ngoan, về nhà uống thuốc, đêm hôm khuya khoắt đừng có mộng du.”

Bạch Thụy thú: “…”