Tống Minh Uyên truy lùng một nửa thì tín hiệu đột ngột biến mất, mà trong máy truyền tin đang vang lên âm thanh ồn ào, ngay sau đó lại im bặt, yên tĩnh tới mỗi khiến người ta bất an. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, tiếp tục tăng tốc.
Trọng Thiên định thành lập liên hệ lần nữa để tìm kiếm, nhưng đành bỏ cuộc: “Không được, rất có thể xung quanh cậu ấy có trang bị chặn sóng.”
Tống Minh Uyên gật đầu, đi thẳng tới khu nhà Lam thuê. Nơi này là khu dân cư hạng sang, bọn họ đã từng tới mấy lần, Lam cũng đã dặn dò trước, cho nên bảo vệ nhìn thấy anh liền cho vào. Tống Minh Uyên nhanh chóng lái qua cổng, phát hiện xe của Joshua đang dừng ở bên đường.
“Bên này.” Lúc Tống Minh Uyên đi tới phụ cận, Joshua đã nhìn thấy, y đứng dưới một tòa nhà cao tầng không xa chậm rãi đi ra, nghiêng người gọi anh một tiếng.
Tống Minh Uyên đi tới: “Lam báo với cậu rồi?”
“Tớ với cậu ấy cùng rời khỏi yến hội.”
Tống Minh Uyên đã hiểu, anh và A Bạch thuê nhà trọ trong trường, lúc về phòng sẽ nhanh hơn Joshua phải đi vòng vèo, nhưng xem tình huống này, chỉ sợ Joshua cũng đã tới chậm. Tống Minh Uyên định hỏi có manh mối gì không, ánh mắt bỗng liếc tới hai tay Joshua, đột ngột khựng lại.
Joshua vừa bước tới bên dưới đèn đường, ngón cái và ngón trỏ từ từ ma sát vào nhau, giữa khe hở rịn ra vết máu, hai đầu lông mày của y vẫn mang theo ngạo khí như trước, nhưng sắc mặt lạnh lẽo hơn ngày thường rất nhiều. Joshua phát hiện ánh mắt của Tống Minh Uyên, đáp: “Máu trên đường, còn rất mới, xung quanh không có dấu vết đánh nhau.”
Tống Minh Uyên chỉ ừ một tiếng, hai người cùng quan sát xung quanh, sau đó nhanh chóng phát hiện dấu vết trên mặt đấu, vội vàng lần theo, cuối cùng đi tới bức tường vây quanh khu cư xá. Bọn họ liếc nhau, nhẹ nhàng nhảy qua tường, đứng trên đường phố không một bóng người.
“Đã có.” Trọng Thiên đột ngột lên tiếng, “Tôi thử tìm kiếm tín hiệu của cậu ấy, đã tìm được.”
Tống Minh Uyên lập tức ra lệnh cho nó biểu hiện vị trí của đối phương, thấy đó là một góc bên ngoài cách khoảng hai trăm mét, trái tim nặng nề, có lẽ đã muộn. Joshua cũng nghĩ như vậy, bọn họ nhanh chóng tìm tới chỗ đó, quả nhiên thấy một cái máy truyền tin bị ném chỏng chơ. Y xoay người nhặt lên, nhìn chằm chằm vào giọt máu trên màn hình, duỗi ngón tay cái, nhẹ nhàng lau đi.
“Trọng Huy làm?”
“Có khả năng, cũng có lẽ là bên phía Phỉ Tây xảy ra vấn đề.” Tống Minh Uyên tiếc tục lục soát, thấy không có thu hoạch gì, đành về cư xá.
Tống Minh Uyên đã sớm liên hệ với thuộc hạ, không ngờ lại nhận được phản hồi là giờ phút này Phượng Tắc đang ở trong căn hộ mình thuê, sau khi trở về chưa từng rời đi. Anh trầm ngâm vài giây, bấm số nhân viên tình báo của căn cứ đại đế đô, hỏi thăm xem gần đây Trọng Huy có động tĩnh gì không, kết quả cũng không có.
“Chắc chắn chứ?”
“Phải, nền móng của chúng ta không sâu như bọn chúng, từ sau khi giết chết hai người kia, bọn tôi không có hoạt động dư thừa, cho nên gần đây đều giám sát chúng, tôi dám khẳng định những người trên danh sách đều không có động tĩnh.” Tiểu Sơn nói xong thì kinh ngạc hỏi, “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?”
“Lam mất tích, cậu giám sát bọn chúng, có phát hiện gì phải báo cho tôi ngay.”
Tiểu Sơn biết Lam là nhị ca của lão đại khốn nạn, lập tức nhận lời, hỏi thêm: “Còn nữa… Chúng tôi có thể giúp một tay không?”
“Tạm thời không có, các cậu đừng để bại lộ.” Tống Minh Uyên nói chuyện với hắn thêm vài câu, ngắt liên lạc, cùng Joshua bước vào nhà Lam. Joshua vào phòng tắm rửa tay, quen thuộc mở tủ lạnh lấy đồ uống, đưa cho Tống Minh Uyên một lon. Y biết thân phận của Lam, đối phương đã không giết Lam ngay tại hiện trường, có lẽ trước mắt người nọ không nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là không biết có bị tra tấn hay không… Ngón tay thon dài của Joshua gõ gõ thân lon: “Không phải Trọng Huy?”
Tống Minh Uyên trả lời chưa rõ, bởi vì khuôn mặt của Lam đã được cấy da nhân tạo, người của Trọng Huy không thể nào biết thân phận của hắn, nhưng nếu bên phía Phỉ Tây xảy ra vấn đề, vậy có lẽ lần này là người của tổng bộ phái tới.
Anh tìm được mạng trong phòng, ra lệnh cho Trọng Thiên xâm nhập hệ thống theo dõi và ghi chép của các bến cảng quanh đế đô, thử xem có thể phát hiện ra cái gì hay không.
Lượng công việc này khá lớn, căn phòng bỗng chìm vào yên tĩnh, hai người nhìn màn hình không chớp mắt, chờ đợi tin tức. Trọng Thiên điều tới tất cả cảnh mà camera giám sát xung quanh quay được, chỉ mất vài phút đã nhận được hình ảnh mình muốn, tiếc nuối nói: “Hình như là mấy người này, nhưng họ đều cấy da nhân tạo.”
Tống Minh Uyên nheo mắt lại: “Tiếp tục.”
Trọng Thiên tuân lệnh, nhanh chóng tua đến phía sau. Trong một thoáng, Tống Minh Uyên bỗng bắt gặp một cảnh tượng, lập tức bảo dừng, nói Trọng Thiên quay lại, sau đó bên trong xuất hiện nửa bóng người, trong tay người này cầm một cành hoa hồng, đầu đội mũ lưỡi trai, hoàn toàn không nhìn rõ ngũ quan. Joshua không hề ngốc, y chỉ liếc mắt đã đoán được suy nghĩ của Tống Minh Uyên: “Cậu nghi ngờ cái tên ở học viện Cát Thu?”
“Hắn có hiềm nghi.” Tống Minh Uyên nói xong thì gọi tới số của đội trưởng Cát Thu, hỏi thăm tình hình về Nghê Điệp, nhận được tin đối phương đã ra ngoài uống rượu, liền đòi số liên lạc, kết quả máy truyền tin của Nghê Điệp đã tắt, hoàn toàn không có biện pháp truy lùng.
Video dần dần kết thúc, không còn manh mối khác. Tống Minh Uyên nói: “Điều tra thêm ghi chép ở bến cảnh, bất kể thấy hắn hay Lam đều nói cho tôi biết.”
Trọng Thiên đáp lời, bắt đầu xâm nhập hệ thống bến cảng.
Gian phòng lại chìm vào yên tĩnh, mấy phút sau, tiếng chuông lanh lảnh đột nhiên vang lên, Tống Minh Uyên liếc nhìn, nhấn nút trò chuyện, lãnh ý trong mắt dần dần biến mất: “Không ngủ?”
Bạch Thời tắm nước lạnh một lát, cảm thấy đại não đờ dẫn đã dần tỉnh lại, lúc này mới muộn màng ý thức được mình lại nói cho đại ca bao nhiêu thứ muốn chết, tuy cậu muốn trốn tránh, nhưng vẫn biết chuyện có thể làm đại ca bỏ cậu để chạy đi trong đêm chắc chắn rất quan trọng, vội vàng gọi lại, sau đó… Cậu phát hiện cảnh nền phía sau khá quen.
“Anh đang ở nhà nhị ca?”
Tống Minh Uyên dừng lại một giây: “Ừ, em không ngủ?”
“Không mệt, đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Minh Uyên dò xét bạn nhỏ này, thấy cậu thật sự không có vẻ mơ hồ mới không giấu: “Cậu ấy bị bắt cóc rồi, vẫn chưa tìm được.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, lập tức ngắt liên lạc.
Muộn thế này không còn taxi, Bạch Thời tìm nơi không người để Lục Việt biến thành máy phi hành loại nhỏ, xông thẳng tới nhà nhị ca, lo lắng chờ đợi với họ, đồng thời ra lệnh cho Lục Việt điều tra cùng Trọng Thiên.
Thời gian trôi qua từng giây, phía chân trời dần dần được nhuộm bởi một lớp ánh sáng màu đỏ, vẫn chưa có tin tức, ngay lúc bọn họ định chuyển ánh mắt tới hành tinh khác, Trọng Thiên bỗng đưa tới một hình ảnh —— Lúc nãy Tống Minh Uyên đã nhắc nhở nếu có phi thuyền tư nhân rời cảng, hơn nữa số người tầm tầm như bọn bắt cóc thì phải chú ý một chút, nó vẫn nhớ.
“Đây là ảnh chụp từ camera giám sát, trong đó có một người đang ở trạng thái hôn mê.”
Bọn họ nhìn qua, quả nhiên thấy có người bị ôm đi, nhưng không phải là Lam. Ba người nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng suy nghĩ tới một điều, đó chính là thời gian Lam biến mất đủ để làm một cuộc giải phẫu cấy da nhân tạo, trên thực tế trước mắt các bến cảnh lớn ở đế đô đều cài đặt hệ thống mới có thể nhìn xuyên qua lớp da được cấy vào, thế mà những người này lại tới bến cảng nhỏ vẫn còn dùng hệ thống cũ, quá đủ để nghi ngờ.
“Đuổi theo!” Tống Minh Uyên quyết định rất nhanh, bất kể là có người hôn mê hay hình dáng những người đi theo xung quanh đều giống với những gì thấy trên camera giám sát, tỷ lệ trùng hợp quá thấp.
Bạch Thời và Joshua không có ý kiến, đi theo anh tới bến cảng.
Trọng Thiên đã lấy được tuyến đường đối phương định đi, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi phương hướng. Bọn họ làm xong thủ tục rời bến, nhanh chóng xuyên qua tầng khí quyển, đi vào bên trong vũ trụ mênh mông.
Lúc Lam tỉnh, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là một trời đầy sao, ánh sáng óng ánh điểm xuyết trên tấm màn đen, nhìn xa xôi mà mỹ lệ. Trong giây lát, hắn ngơ ngác mở mắt thật lớn, nhưng hình ảnh lúc trước lập tức hiện lên, Lam đứng bật dậy, chỉ là chẳng bao lâu đã bị một lực kéo về chỗ cũ, bên tai đồng thời vang lên tiếng ầm ầm lanh lảnh, hắn nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện mình đã bị khóa trên giường.
Lam dần dần lấy lại bình tĩnh, dò xét nơi mình đang ở, hẳn là trong phi thuyền, thế là hắn đã rời khỏi đế đô rồi, thật là xui xẻo… Hắn thở dài một tiếng.
Hình như bên ngoài có người đang nói chuyện với nhau, giọng nói lúc nhẹ lúc nặng, không rõ ràng lắm, hắn cố gắng nghe ngóng, chỉ là chưa đợi đến lúc tìm được tin tức hữu dụng đã nghe thấy cửa phòng mở ra, lập tức nhắm mắt lại.
Thừa Viêm chậm rãi bước tới trước giường, yên lặng nhìn chằm chằm vào Lam thật lâu, mở đèn ngủ ra rồi ngồi xuống bên cạnh, cười hỏi: “Đói rồi hả? Có cần tôi mang điểm tâm đến không?”
Lam hoàn toàn không để ý tới hắn, tiếp tục ngủ. Thừa Viêm không để tâm, kiên nhẫn ngồi. Căn phòng chìm vào yên tĩnh, mười phút sau, Lam nhếch khóe môi, trợn mắt nhìn y.
Người ngồi bên cạnh mang khuôn mặt lạ lẫm, nhưng giọng nói lại rất quen thuộc, hắn hỏi: “Trước khi ăn cơm có thể cho tôi tắm được không?”
Đương nhiên Thừa Viêm sẽ không từ chối, đầu tiên điều chỉnh chiều dài còng tay, sau đó lấy dụng cụ vệ sinh, rồi đặt lên giường một cái bàn nhỏ, bưng cơm tới cho hắn. Lam cử động cánh tay, phát hiện miệng vết thương đã khép lại, có lẽ đã được chữa trị trong lúc hôn mê. Hắn nhướn mày: “Làm sao cậu biết tôi tỉnh?”
“Đại khái là thuốc chỉ có thể làm cậu ngủ đến bây giờ.”
Lam gật đầu, bắt đầu ăn cơm.
Thừa Viêm nhìn hắn: “Không sợ tôi bỏ gì vào đó?”
Lam nuốt đồ ăn, ưu nhã lau miệng, lại cười nói: “Tôi đã bị các người trói, muốn đối phó với tôi còn cần phải bỏ thuốc?”
“Cần.” Thừa Viêm cười rất có thâm ý, “Ví dụ như ở một chuyện nào đó mà tôi không muốn cậu phải đau đớn, cũng chỉ có thể áp dụng biện pháp đặc biệt thôi.”
Trong đầu Lam lập tức hiện lên ba chữ “Thuốc kích dục”, động tác hơi dừng lại, liếc y một cái, lại nghĩ tới hành động trong khoảng thời gian này của y, cảm thấy tính cách tên này rất xấu xa, chỉ hờ hững ừ, tiếp tục ăn.
“Sao?”
“Ăn cũng đã ăn rồi, đương nhiên phải ăn no.”
Thừa Viêm bật cười, chủ động nói, “Đùa cậu thôi.” Hắn dừng lại một chút, “Không hỏi vì sao lại bắt cậu?”
“Nói nghe xem.”
Thừa Viêm nhìn hắn không chớp mắt: “Đành chịu thôi, thật sự rất thích cậu mà.”
Nét mặt Lam không thay đổi, cũng không thèm chớp mắt: “Trong trái tim tôi đã có chỗ cho người khác, chỉ yêu một mình cậu ấy, vì cậu ấy, dù chết tôi cũng chịu.”
“Cưng à, anh không quan tâm.”
“Ừm, đương nhiên tôi cũng không điều khiển được suy nghĩ của cậu.” Lam cười tủm tỉm, “Nhắc nhở một câu, cậu không hợp đóng vai si tình đâu.”
“Hả?”
“Nhìn không giống.”
“Ra thế.”
Lam từ chối cho ý kiến, tập trung ăn cơm. Thừa Viêm không muốn đùa giỡn nữa, ngồi bên cạnh đọc tạp chí, đợi đến khi hắn ăn xong thì bưng khay ra ngoài, sau đó lúc mở cửa đột nhiên dừng lại, cười xấu xa, quay người nhìn hắn: “Cưng à, có một việc phải nói cho em biết, lần này là nói thật đó.”
Lam hơi nhướn mày, bảo y nói tiếp.
Thừa Viêm nhìn hắn, nhả từng từ: “Sự thật là anh thích đàn ông.”
Lam đưa mắt nhìn y đóng cửa rời đi, im lặng vài giây, lại âm thầm thở dài, từ từ nằm xuống giường, hắn cảm giác rất có thể đây là người của Trọng Huy, vậy thì tên này định trói mình về tới Phỉ Tây?
Lộ trình giữa đế đô và Phỉ Tây rất dài, không biết đại ca có đuổi kịp được không, nếu như không thể… Đành phải suy nghĩ biện pháp giữa đường rồi.