Không ngoài dự đoán, Bạch Thời lại bị giày vò một trận, bởi vì chột dạ, toàn bộ quá trình cậu đều rất phối hợp, đại ca bảo gì thì làm đó, cảm giác tiết tháo quân đã chạy như điên trên con đường không lối về, kéo thế nào cũng không kéo lại được.
Bạch Thời rất căm phẫn, mới sáng sớm đã dậy tới căng tin ăn cơm, quyết định tâm sự về triết lý cuộc đời với anh trai giao hàng, nói cho đối phương biết phải chuyên nghiệp, sau này có đưa cơm, tuyệt đối không thể thêm mấy thứ lộn xộn vào. Bạch Thời dừng lại một giây, hạ giọng nói: “Nếu cô gái kia có đưa thêm gì cho anh, nói với cô ấy tôi chỉ thích đại ca, bảo cô ta đi mà tìm người khác, tôi chân thành chúc cô ấy hạnh phúc.”
Anh trai nọ nghe mà sững sờ: “Cậu đọc thư chưa?”
“Chưa.” Dù gì Bạch Thời cũng hơi tiếc hận, bởi vì bản thân cậu còn chưa được đọc thư tình kìa, chỉ nói: “Đại ca phát hiện lá thư rồi, nhìn thoáng qua là xé, tôi phải giải thích vất vả lắm đấy, thật là… Không nói chuyện này nữa, tóm lại sau này anh đừng có đưa gì nữa, cũng bảo cô ta đừng có viết.”
Anh trai nọ: “…”
Anh trai giao hàng đã sợ run, thật ra nữ sinh kia nhờ hắn giao cho Tống Minh Uyên, nhưng hắn biết hai người kia rất tình cảm, nghĩ dù sao họ cũng đang yêu đương, cuối cùng Bạch Thời sẽ biết thôi, cho nên dứt khoát đưa cho Bạch Thời, ai ngờ… Tống nam thần trong suy nghĩ của các sinh viên lại xấu xa như thế!
“Tối qua cậu không sao chứ?”
“Dù sao cũng không ổn lắm.” Bạch Thời nói, “Anh nợ tôi đó nha, lần sau giao hàng giảm giá một chút được không?”
Anh trai giao hàng nhìn cậu đầy đồng tình, chỉ muốn nói thôi để tôi mời cậu một bữa đi, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Minh Uyên đi tới, lập tức câm miệng.
Tống Minh Uyên ôm ngốc manh vuốt vuốt, nói với cậu mua cơm xong rồi thì ăn trước, sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Anh trai nọ suy sụp, hoàn toàn không thể chịu được trước khí thế mạnh mẽ thế này, thành thật khai báo nữ sinh kia khóc rất lâu, chỉ nói muốn viết hết tình cảm trong lòng ra một tờ giấy, sau đó đặt một dấu chấm tròn để theo đuổi hạnh phúc mới, hắn thấy cô nàng thật đáng thương, không kiềm lòng được mới muốn giúp, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, về sau hắn tuyệt đối sẽ không làm việc gì không liên quan tới công việc, hắn thề.
Tống Minh Uyên liếc hắn một cái: “Về phần A Bạch…”
Anh trai giao hàng hiểu ngay, thức thời nói mình không biết gì hết, mặt mũi ướt mồ hôi lạnh tiễn Tống nam thần ra ngoài.
Giải đấu đối kháng liên hợp đã tiến vào vòng so tài thứ hai, tất cả các đội cùng rảo bước tới hội trường lớn nhất bên ngoài học viện, tìm vị trí được chỉ định để ngồi xuống, chờ đợi trận đấu bắt đầu.
Nếu như vòng đầu tiên thử thách khả năng sinh tồn ở dã ngoại, năng lực lãnh đạo của đội trưởng và sự phối hợp giữa các đội viên, thì vòng thứ hai thử thách khả năng phát huy của cá nhân.
Vòng này áp dụng hình thức rút thăm, chia thành hai trận trên và dưới, trận trên sẽ rút thăm ngẫu nhiên ra năm sinh viên cơ giáp của năm đội để thi đấu, tiêu diệt một người được một điểm, mãi tới khi người cuối cùng xuống sân mới thôi, trận dưới lại là mấy đội hỗn chiến, đấu xong lại rút thăm ra tổ hợp mới, chứ không giữ nguyên năm đội lần trước.
Hai trận diễn ra luân phiên, tổng cộng mười lượt, hơn nữa nhân số xuất hiện mỗi lần sẽ không lặp lại, còn có được rút thăm trúng hay không thì phải xem vận khí rồi. Cơ giáp thống nhất là cấp hai trung đẳng, do học viện cung cấp, mỗi đội chỉ được đưa ba cơ giáp, sau khi hỏng thì do người trong đội tự sửa chữa, cả ba cơ giáp đều hỏng tự động đào thải.
Các sinh viên đã sớm ngồi trên khán đài, phấn khởi chờ đợi. Màn hình lớn nhanh chóng cho ra năm đội sẽ xuất hiện trong lượt đầu, tiểu đội Hoàng Gia cũng có mặt trong đó, bốn đội được rút thăm cùng lượt với họ lập tức thở dài, mặc dù không muốn thừa hận, nhưng thực lực của Hoàng Gia là không thể nghi ngờ, đấu chung với họ sao có thể gọi là tin tức tốt.
Màn hình lớn đứng im năm giây, cho mọi người thời gian quan sát, sau đó lại thay đổi, nhanh chóng chọn ra sinh viên cơ giáp. Bạch Thời liếc mắt nhìn, phát hiện Joshua được chọn, không khỏi nhìn sang, tên kia đang thích thú nhếch khóe môi, vẫy tay tùy ý chào họ, đứng dậy lên đài.
Trước kia Joshua cũng đã đánh Liên Minh, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ thực lực của y, trong khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng cười rộn rã, bốn người khác thì hít sâu một hơi, kiên quyết bước ra ngoài.
Mỗi người đứng ở vị trí riêng, sau khi nghe tín hiệu vang lên thì vô thức di chuyển nửa bước, cảnh giác nhìn ngươi xung quanh. Trước giờ Joshua vốn không thích nói nhảm, âm thanh vừa dứt y cũng lập tức xông tới cơ giáp ngay gần mình nhất, mấy giây sau tìm được cơ hội tung cước đạp bay người ta, người nọ nện ầm ầm xuống mặt đất cách đó không xa, cát bụi mù mịt.
Ba người còn lại cùng nuốt nước miếng, một người trong số đó rút kiếm ra, chỉ chỉ Joshua, như thể muốn nói giải quyết tên này trước. Những người khác hiểu ý, vội vàng xông lên, chẳng mấy chốc đã thành một trận hỗn chiến.
Bạch Thời đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, thấy thế chẳng hiểu ma xui quỷ kiến thế nào mà trong đầu cậu hiện lên một câu “Đối phó với loại ma đầu này không cần nói đạo nghĩa giang hồ với hắn làm gì, mọi người cùng xông lên”, mẹ nó, thật là vô sỉ, có biết xấu hổ không vậy?!
Có điều, bọn họ đã sớm lường trước được vấn đề này sẽ xảy ra, cũng biết Joshua có thể đối phó, Bạch Thời oán thầm xong liền tỉnh táo lại, nghiêm túc quan sát, thấy Joshua hoàn toàn không tốn sức, vì vậy càng bình tĩnh hơn.
Trong trận này có học viện Cát Thu, Thừa Viêm không được chọn, bây giờ tên này đang vui vẻ chạy tới bên cạnh Lam, vừa nhìn Lam vừa nói chuyện, còn tiện thể phê bình thực lực của đồng đội đang thi đấu, sau đó lúc đưa nước cho Lam còn sờ tay hắn một cái thăm dò.
Lam mỉm cười nhìn Thừa Viêm, cảm giác da mặt người này hơi bị dày, không hề giống fan, dịu dàng hỏi: “Cậu biết thích theo kiểu yêu đương và thích kiểu hâm mộ không giống nhau đúng không?”
Thừa Viêm nói đúng thế, không bày tỏ thái độ. Lam không hiểu rõ ý tứ của người này, nhưng hắn rất thừa kiên nhẫn, liền thu ánh mắt. Thừa Viêm quan sát hắn, tò mò hỏi: “Cậu đã thích ai chưa?”
Lam rất hài lòng với câu hỏi này, thành thật đáp: “Có một người tôi rất thích.”
Thừa Viêm sững sờ một giây: “Ai? Nam hay nữ?”
“Nam, nhưng tiếc là cậu ấy không thích tôi.” Lam nhìn về phía đấu trường, thấy trận đấu ở nơi đó đã gần kết thúc, chợt nở nụ cười thích thú, “Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, bây giờ cậu ấy không có cảm giác với tôi cũng không sao, tôi có thể chờ đợi, tiếp tục làm anh em tốt, làm bạn thân của cậu ấy, nếu như có một ngày cậu ấy kết hôn, tôi… Tôi…”
Lam khẽ thở dài: “Tôi sẽ chúc phúc cho cậu ấy, sau đó rời khỏi nơi này, đi rất xa, sống một mình.”
Bạch Thời ngồi cách Lam hai ghế, nghe vậy thẫn thờ nhìn hắn.
Tướng mạo của nhị ca không tệ chút nào, năng lực ưu tú, tính cách ôn hòa, đương nhiên có một đống người theo đuổi, ngẫu nhiên còn gặp phải mấy người điên cuồng. Đối với kiểu khó từ chối này, phương pháp xử lý của nhị ca là nói mình đã có người trong lòng, quyết chí thề không thay đổi, hơn nữa bởi vì tìm không thấy cô gái nào kiểu nữ đấu sĩ, nhị ca đã đặt mục tiêu vào huynh đệ trong nhà.
Nếu đối phương vẫn quấn quít không buông, khuyên hắn cho người khác cơ hội, nhị ca sẽ chặn họng bằng một câu mình thích người mạnh mẽ, nếu có ai ưu tú như người ấy, thậm chí là xuất sắc hơn Tống Minh Uyên, hắn sẽ xem xét.
Người Lam yêu là ai đây? Từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhắc tới, nhưng tổng hợp tất cả manh mối lại để phân tích, những người theo đuổi Lam sẽ nhanh chóng tập trung vào một mục tiêu —— Joshua.
Cấp song A đỉnh phong, năng lực và gia thế đều tốt, tiền đồ sáng lạn, làm sao có thể sánh kịp? Trái tim người theo đuổi lập tức vỡ thành từng mảnh vụn, yên lặng rút lui.
Đương nhiên, trước khi đi nhị ca sẽ nói sợ mình không làm được bạn bè với người ấy nữa, ngoại trừ mấy anh em mà hắn tín nhiệm thì không còn ai biết chuyện này đâu, cho nên nhất định phải giữ bí mật đó nha.
Người theo đuổi thật sự thích Lam, không muốn làm hắn ghét mình, đã vậy còn không có chứng cứ xác thực, đành phải đồng ý, cho dù có muốn phá hoại cũng chỉ dám nói với người ngoài một câu “Cảm thấy ánh mắt Lam nhìn Joshua khác lắm” để dẫn dắt quần chúng vạch trần sự thật, nhưng đáng nhắc tới là các fan chỉ thảo luận kín thôi, bởi vậy đến giờ tình cảm của Lam vẫn chưa bị đưa ra ánh sáng.
Nghe nói chiêu này đã được nhị ca triển khai từ năm đầu tiên, bản thân Joshua cũng biết, chỉ là hắn vốn kiêu ngạo, thực lực lại rõ mồn một, không ai dám gây sự với hắn, đương nhiên cũng không có chuyện gì xảy ra.
Lần đầu Bạch Thời được nghe kể còn suýt tin là thật, cảm thấy choáng váng quá trời, sau đó mới biết chỉ là cái cớ thôi, lúc đấy mới dần tỉnh táo, chỉ có điều mỗi lần gặp phải cảnh tượng như trên, cậu vẫn cảm thấy rất câm nín.
Trận đấu trên sân chấm dứt rất nhanh, Joshua làm thịt ba trong số bốn người, người còn lại bị ba người kia xử lý trong khi tranh đấu, có thể nói là thắng lớn. Joshua giao cơ giáp cho đồng đội sửa chữa, bước xuống khu nghỉ ngơi. Lam lập tức đứng dậy đón, đưa nước cho đối phương, còn đập tay với y, tiện thể cầm chặt không buông.
Joshua liếc hắn một cái, đã quen rồi, nghĩ thầm: lại dùng mình làm lá chắn sao? Y giả bộ như hoàn toàn không hiểu ý đồ nho nhỏ của người ta, mở nắp bình nước uống một ngụm, tự nhiên rút tay ra, cực kỳ lãnh khốc vô tình.
Trong mắt Lam hiện lên sự thất vọng và đau đớn, nhưng hắn khôi phục rất nhanh, cười cười đi về phía Joshua.
Bạch Thời mặt vô cảm, thật sự không muốn xem hai người này diễn kịch nữa, bèn nhích nhích về phía người khởi nguồn chuyện này, duỗi móng vuốt vỗ vai Thừa Viêm, thì thào an ủi: “Cẩu Thặng, đừng đau lòng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, trở về tìm đồng đội đi, ngoan.”
“…” Thừa Viêm nói, “Cậu có thể đổi cái tên kia không?”
“Không thể.”
Thừa Viêm rất khó chịu, đang định lên tiếng đã nhìn thấy Lam trở lại, liền tập trung sự chú ý, dù sao y vẫn chưa làm rõ, chỉ có thể tiếp tục ngồi bên cạnh Lam. Lần này y tới đây thật ra là để giám sát hai người cấp song S là Tống Minh Uyên và Bạch Thời, ai ngờ lại vô tình phát hiện hoàng thất của Phỉ Tây, tuy Lam có thay đổi hình dạng, nhưng Thừa Viêm cảm giác mình không đoán sai.
Thừa Viêm nhìn Joshua và Lam đi tới, trong đáy mắt lộ ra một chút cảm xúc đau đớn, nhưng nhanh chóng che giấu.
Bạch Thời liếc nhìn ba người kia ngồi cạnh nhau, nhìn sao cũng thấy kì quái đến lạ, yên lặng rúc vào bên cạnh đại ca.
Trận đấu của năm đội đã bắt đầu, mới chớp mắt đã biến thành một trận hỗn chiến, cảnh tượng chém giết nhau khiến khán giả cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Huấn luyện viên Trình dẫn các binh sĩ ngồi bên cạnh quan sát, luôn trong tư thế sẵn sàng xông tới, chuẩn bị cứu người nếu có bất cứ tình huống nguy hiểm nào xảy ra, đặt an toàn lên trên hết.
Các tuyển thủ đều là tinh anh của mỗi học viện, thời gian không kéo dài bao lâu, trận đấu đã kết thúc. Ban tổ chức đang rút thăm cho lượt đấu tiếp theo, lần này Hoàng Gia được bốc trúng trận trên, do Phượng Tắc dự thi.
Sự tích của Phượng Tắc đã được lan truyền, mọi người đều theo dõi hắn, các đối thủ của hắn thì có ý định cùng xông lên.
Phượng Tắc là thế hệ trẻ của Trọng Huy, có thể nói thời điểm thi tuyển tên này hạ gục hết đám sinh viên năm hai hệ cơ giáp, thực lực không cần phải nói nhiều. Phượng Tắc cũng nhìn thấy bộ dạng lúc nãy của Thừa Viêm, cảm thấy buồn nôn dễ sợ, hắn đang muốn tìm một chỗ để xả hết nỗi lòng, liền rút kiếm xông lên không chút sợ hãi, mang về một trận toàn thắng.
Bốn trận đấu đã hết thúc, thời gian ăn trưa vừa tới. Bạch Thời và các đồng đội ăn cơm trong đủ loại ánh mắt kỳ quái xung quanh, đi theo đại ca về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ mới ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên cửa bị nhét hai lá thư tình.
Bạch Thời: “…”
Mẹ kiếp, muốn giết chết cậu đó hả? Chắc anh trai giao hàng sẽ không làm mấy loại chuyện thế này đâu, lần này là do ai đưa?!
Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời muốn ném đi, liền đưa tay giật lấy, kéo bạn nhỏ này vào phòng, khóa trái cửa.
Bạch Thời thốt lên: “… Em có thể giải thích.”
Tống Minh Uyên hờ hững ừ, mở thư ra liếc qua, sau đó xé bỏ như thường lệ, đưa mắt nhìn một vòng, thấy oắt con này đã chủ động rúc vào trên giường, bộ dạng mặc người chơi đùa. Anh cố nén cười bước tới vuốt má cậu, trong lòng lại cân nhắc.
Ba lá thư này không phải cùng một người viết, cho nên có ai đó… Đang kích động người theo đuổi anh, nhưng loại chuyện ngu xuẩn này không giống phong cách của Velar, là ai đây?
Bạch Thời không rõ suy nghĩ của đại ca, chỉ biết nằm im ngoan ngoãn mặc anh sờ, nơm nớp lo sợ nhìn đại ca.
Tống Minh Uyên hoàn hồn, nghĩ thầm, phải mau mau giải quyết, nhỡ lúc anh không chú ý để oắt con này lại lấy được một lá, chắc chắn chân tướng sẽ bại lộ. Anh nằm xuống, kéo người vào lòng vuốt vuốt: “Ngủ đi.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, cậu đoán là vì còn phải thi đấu nên đại ca mới không giày vò mình, liền duỗi móng vuốt ôm lấy anh.
Trong trận đấu buổi chiều Lam được rút thăm trúng, Phượng Tắc thấy trong danh sách cũng có Thừa Viêm, lập tức ngồi thẳng người.
Các tuyển thủ nhanh chóng đứng vững, đồng loạt nhìn về phía Lam, thân là đội trưởng của chiến đội Phượng Hoàng, độ nổi tiếng của người này ngang ngửa Tiểu Nhị Hóa, thực lực rõ như ban ngày.
Lam thấy bốn người còn lại lui hẳn ra phía sau vài bước, hắn biết mấy người này lại muốn vây đánh đây mà, liền giơ tay ra, cười cực kỳ nhã nhặn: “Tới đi, nhớ rõ khống chế lực, à, cho lời khuyên nè, tốt nhất là đừng dẫn đầu, không thấy người xung phong vây đánh chúng tôi hai trận trước đều chết trước sao, đa số các bộ phận cơ giáp đều hư hao nghiêm trọng, cho dù không bị chúng tôi làm thịt cũng sẽ bị người khác thừa cơ xử lý, nhất định phải coi chừng đó.”
Động tác xông tới của mấy người kia khựng lại, quay sang nhìn nhau nghi ngờ, có chút kiêng kị, trong giây lát không ai dám vọt lên. Các fan của Lam lập tức ôm trái tim nhỏ, ngô vương vẫn xấu xa như vậy, nhưng mà thích muốn chết luôn a a a!
Thừa Viêm là người đứng sau cùng, khóe miệng cong cong, rút kiếm ra, nhanh chóng chạy về phía người gần nhất, đâm xuyên qua khớp trung tâm của cơ giáp, sau đó đạp một cái, tranh thủ lúc mấy người bên cạnh còn sững sờ mà giải quyết thêm đối thủ khác rất nhẹ nhõm, tiếp theo lại nhảy lên xông về phía người thứ ba. Đối phương đã cảnh giác, luống cuống phòng ngự, Thừa Viêm nhìn không chớp mắt, nghiêm túc lướt qua lưỡi kiếm của người nọ, đâm thẳng vào khớp trung tâm, giải quyết.
Cả hội trường im lặng, mãi một lúc sau người chủ trì mới lên tiếng, giọng nói run rẩy vì kích động: “Học viện Cát Thu, cộng ba điểm!”