Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 148: Tiếp cận

Bạch Thời đã tốt nghiệp ở thế giới thực, không có hứng thú làm cán bộ lớp, bởi vậy không tham dự tranh cử, cũng không đi tìm lớp trưởng lấy đơn xin tham dự thi tuyển vào chiến đội, hiển nhiên là không có ý định tham dự Liên Minh.

Tin tức nhanh chóng lan truyền, mọi người biết cảnh tượng “Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa + Tống Minh Uyên” mà mình chờ đợi đã sụp đổ rồi, lập tức phát điên, cực kỳ muốn gào to mấy tiếng, loài người ngu xuẩn, chiến đội Hoàng Gia của bọn tôi năm nay không có đội hình mạnh nhất, có bản lĩnh thì đánh với hai người kia kìa, hành hạ chết tụi bay! Nghe nói tới Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa chưa? Cậu ấy học trường bọn tôi đó! Người còn lại là thiên tài cấp song S đó! Người đối chiến với Tiểu Nhị Hóa trong video trên mạng chính là anh ấy đó!

Người mạnh đều ở Hoàng Gia của chúng ta… Hoàng Gia của chúng ta… Hức hức hức, Tiểu Nhị Hóa thật sự, thật sự không đi sao?

Cảm giác rõ ràng có kẹo nhưng lại không thể khoe với mọi người đang ùa tới, tất cả đồng loạt đau đớn, cảm thấy toàn thân cũng không thể khỏe được mà, ồn ào gào khóc lăn qua lăn lại, cực kỳ hy vọng đây chỉ là tin đồn, hoặc là còn có chỗ cứu vãn.

Hệ cơ giáp cũng để tâm cao độ tới chuyện này, tất cả đều căng thẳng xử lý vấn đề, ban đầu là cán bộ lớp thay nhau ra trận, ngay sau đó đã đổi thành giáo viên và chủ nhiệm hệ gọi Bạch Thời vào văn phòng tâm sự. Chủ nhiệm hệ biết rõ thân phận của Bạch Thời, cũng hiểu đây chính là nhân tài đứng đầu, thái độ khá hòa ái dễ gần: “Nghe nói em không báo danh? Sợ chậm trễ việc học hay là trước kia đã ký hợp đồng với câu lạc bộ Phượng Hoàng? Không sao, nếu có khó khăn gì nhà trường sẽ giải quyết giúp em.”

Nếu mấy người có thể bảo cái công ty thất bại kia đổi ID cho tui thì tui sẽ đi, Bạch Thời oán thầm trong lòng, ném cho bọn họ một đòn: “Em có một phần ba cổ phần của Phượng Hoàng.”

Chủ nhiệm hệ: “…”

Giáo viên: “…”

Đã nói như vậy đương nhiên Bạch Thời sẽ không giúp Hoàng Gia đánh Phượng Hoàng, người ta không quay về tự kiếm tiền cho mình là đã tốt bụng lắm rồi đấy. Hai người cứng người, nhớ mùa giải năm trước Lam và Trì Tả đi thi với danh nghĩa Phượng Hoàng, nghĩ thầm Bạch Thời có làm như vậy không? Nếu Bạch Thời mà đi, có khi Tống Minh Uyên cũng sẽ… Hai người cảm thấy trước mắt biến thành một màu đen, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Bạch Thời.

Chủ nhiệm hệ giữ nguyên nụ cười hòa ái, thăm dò: “Cho nên em muốn coi việc học làm trọng, không tham dự cả hai bên?”

Bạch Thời nghĩ nghĩ: “Chắc thế.”

Hai người ôm tim cào phổi, chỉ hận không thể tóm lấy hai chữ chắc thế kia mà nhai nuốt, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, cuối cùng đành phải cam chịu tiễn người ra tận cửa.


Bây giờ là thời điểm tiết thứ hai buổi sáng, Tống Minh Uyên chỉ có khóa ở tiết đầu, tình cờ là phòng học cách lầu chính không xa, sau khi biết tin Bạch Thời đang ở gần đây thì đứng đợi, lái xe đưa cậu về nhà trọ, hỏi: “Là vì chuyện thi đấu Liên Minh?”

Bạch Thời ừ một tiếng.

Trước mắt trong tay cậu có công ty Vật Lưu và tập đoàn Thiên Việt, cách đây không lâu còn tiếp nhận thế lực của lão đầu, tuy nói tập thể công ty được đại ca và Tam Vạn bồi dưỡng rất tinh anh, phần việc kinh doanh bên phía lão đầu cũng có Ân Kiệt xử lý, nhưng cậu vẫn phải tham dự vào một vài quyết định quan trọng. May mà khoa học kỹ thuật phát triển, internet cũng là môi trường toàn tức, các thể loại họp đều có thể tiến hành trên mạng, nhưng dù là vậy, Bạch Thời cũng thấy thi đấu hơi tốn thời gian, cho nên không có ý định tham dự.

Bạch Thời nhìn đại ca, cậu biết hai năm trước, thời điểm công ty vừa khởi động đại ca rất bận rộn, nhưng bây giờ mọi việc đã đi vào quỹ đạo, chắc không có nhiều việc lắm, liền hỏi: “Anh đi không?”

Đáp án của Tống Minh Uyên vẫn giống như mấy năm trước, không có hứng thú. Anh đưa tay vuốt tóc cậu: “Nếu em muốn thì ghi danh, bao giờ rảnh thì đánh một trận.”

Bạch Thời lập tức từ chối: “Em không đi.”

Cho dù cậu đã có thể đối đãi với cái ID này bình thường rồi, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cả hội trường giơ biển phấn khởi gào thét “Tiểu Nhị Hóa” là bắt đầu phiền muộn.

Tống Minh Uyên dừng xe, kéo cậu lên lầu, anh biết từ lúc bắt đầu oắt con này đã rất mẫn cảm với ID của mình, có lẽ đây chính là nguyên nhân lớn nhất, liếc Bạch Thời một cái: “ID của em do ai đặt?”

Bạch Thời nhìn anh, mặt liệt, bộ dạng ông đây không thèm nói cho anh biết.

Tống Minh Uyên dò xét một lát: “Chính em?”

Bạch Thời: “…”

Con mắt nào của anh nhìn ra là do em hả?

Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ này, cố nín cười, không đợi cậu mở miệng đã nắm chặt lấy cái cằm kia hôn một chút. Thực ra tuy nói ban đầu cái ID kia làm cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng hôm nay đã sớm được phong thần, hơn nữa còn trở thành một loại biểu tượng, nhất định sẽ trở thành lịch sử truyền kỳ của Liên Minh Cơ Giáp, bởi vậy không ai dám cười nhạo cậu, oắt con này cần gì phải để ý như vậy.

Bạch Thời nghe anh phân tích xong, do dự một chút, vẫn không muốn xuất đầu lộ diện, chỉ có điều, dù gì Phượng Hoàng cũng do họ mở, đương nhiên phải hy vọng nó phát triển tốt, có lẽ rảnh rỗi có thể đi đánh vài trận. Tống Minh Uyên chiều theo ý cậu, mở cửa vào nhà.

Chiến đội Hoàng Gia khác với các chiến đội khác, mỗi mùa giải đều thay máu mới, hơn nữa còn phải nhận sự chú ý từ khắp mọi nơi, đầu tiên chính là bên trong học viện, cho nên chuyện Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa có thể không tham dự đã được đăng lên diễn đàn đầu tiên, cập nhật cả tiến triển mới nhất, khiến một đám người ngồi dưới gào thét: chủ nhiệm hệ cố lên, nhưng theo một nguồn tin tức đáng tin cậy, Bạch Thời đã rời khỏi phòng làm việc, không rõ liệu có đổi ý hay không.


Vì vậy cứ cách vài phút mọi người lại đi xoát diễn đàn, phát biểu vài câu cảm nhận, cùng chờ đợi kết quả. Thân là một thành viên mới của học viện này, Phượng Tắc cũng tham gia cho vui: “Liên Minh Cơ Giáp chơi vui lắm hả? Cậu tên là Tiểu Bạch Đản? Vì sao lại đặt cái tên này? Họ đang suy đoán cậu có tham dự không kìa, cậu đi không?”

Trì Tả nhắc nhở: “… Đang trong lớp.”

“Thì sao chứ, tôi thấy mấy người khác cũng vào diễn đàn.” Phượng Tắc thờ ơ đáp, lại hỏi: “Cậu có đi không?”

“Không biết, tôi phải hỏi đám A Bạch.”

Phượng Tắc lên tiếng: “Vậy cậu cảm thấy cậu ta có đi không?”

Trì Tả bắt đầu cảnh giác một chút, từ thời khắc thấy người này bước vào cửa, cậu đã suy đoán có lẽ tên này cố ý tiếp tận họ, thu thập tin tức gì gì đó, dù sao cũng không phải là chuyện tốt, nhưng người này giới thiệu xong mới nhìn thấy cậu, sau đó tiến tới ngồi bên cạnh cậu, vì vậy lớp trưởng mới biết họ quen nhau, đã vậy cậu còn là cán bộ lớp, tất cả mấy chi tiết này cộng lại khiến việc hướng dẫn sinh viên mới rơi xuống trên đầu mình.

Trì Tả im lặng hai giây: “Tôi không biết.”

“Đoán đi.”

“Không đoán được, không biết.”

Phượng Tắc nhìn Trì Tả một lát: “Cậu đối với tôi có chút địch ý, đang đề phòng tôi hả, vì sao? Chúng ta đang đổi vai phải không?”

Nhờ hắn nhắc nhở, Trì Tả mới nhớ tới hình ảnh gặp nhau lần đầu, đại não bỗng vang lên một tiếng nổ tung, cậu vội vàng kéo thần trí lại, cũng hiểu cậu không thể để Phượng Tắc biết bản thân mình đã rõ thân phận của hắn. Trì Tả nghĩ nghĩ, tìm từ: “… Không có địch ý với cậu, nhưng thuốc là người của cậu tiêm, huống chi ngoài chuyện hạ dược, còn trói A Bạch nữa.”

Phượng Tắc đã hiểu: “Cậu cảm thấy tôi không phải là người tốt?”

Đây là sự thật, Trì Tả nhớ lại những gì ông nội nói, xoắn xuýt liếc hắn một cái, nghĩ thầm tại sao lại gia nhập Trọng Huy cơ chứ, có phải không vào là không sống được đâu, rõ ràng đẹp thế này cơ mà.

Phượng Tắc thấy Trì Tả không đáp thì coi như đây là cam chịu, cũng chẳng suy nghĩ nhiều về điều này nữa, dù sao lúc trước hắn đã từng đắn đo khi đề cập tới việc này, cũng sớm biết mình bị nghi ngờ. Phượng Tắc ung dung hỏi: “Người xấu nhìn thấy một cô bé bị tiêm thuốc rơi vào địa bàn của mình, lại vội vàng đưa cô ta đi tìm thuốc xoa dịu, còn sợ cô bé kia bị rơi vào trong hồ nên mới cố ý đi đường vòng, cuối cùng suýt nữa thì hại luôn bản thân mình hả?”

“…” Trì Tả lắc đầu.


“Cậu thấy tôi giết người chưa?”

“…” Trì Tả lại lắc đầu lần nữa.

“Cho nên cậu chưa từng thấy tôi làm việc ác, cũng chưa từng biết tôi, nhưng bởi vì người xung quanh tôi hoặc từ lời nói của người khác, liền võ đoán tôi không phải là người tốt, đúng không?”

Trì Tả: “…”

“Lúc ấy tôi chỉ ở đó vài ngày, không thể nào thay đổi hoàn cảnh xung quanh và tư tưởng của người ta, tôi cũng không muốn để chuyện như vậy xảy ra, cậu ghét thì cứ ghét đi.” Phượng Tắc thu ánh mắt, khẽ thở dài, “Tùy cậu.”

Trì Tả: “…”

Trì Tả há miệng rồi lại há miệng, bỗng giật mình cảm giác lời hắn nói rất có lý cũng không thể phản bác nổi, hơn nữa cho dù Phượng Tắc là người của Trọng Huy, cậu vẫn không biết gì về người này, đúng là tình huống rất giống với những lời hắn nói. Trì Tả ấp a ấp úng nhẫn nhịn thật lâu, một câu cũng không nói nên lời.

Phượng Tắc liếc nhìn Trì Tả: “Đã ghét tôi, vậy thì cậu tìm người khác hướng dẫn cho tôi, bảo người ta đưa tôi đi làm quen với hoàn cảnh nơi này.”

Trực giác nói với Trì Tả đây là cách tốt nhất, nhưng cậu xoắn xuýt vài giây vẫn nói: “… Không cần, để tôi.”

“Ồ.” Phượng Tắc thờ ơ đáp lại, không lên tiếng nữa.

Trì Tả nhìn chằm chằm vào bục giảng, cố gắng khống chế bản thân không quay sang nhìn cơ thể hắn, chỉ là ngẫu nhiên dùng góc mắt quan sát động tác của đối phương một chút, phát hiện hình như hắn đang chăm chú đọc sách, nghĩ thầm: người này thật yên lặng, sau đó tiếp tục nghe giảng, mãi tới khi tiếng chuông reo vang mới quay sang nhìn hắn, ai ngờ thấy tên này dùng một tay đỡ đầu, chả biết ngủ từ khi nào.

Trì Tả: “…”

Cậu yên lặng quay đầu lại, chậm rãi trải qua thời gian nghỉ ngơi và tiết thứ hai, thấy người nào đó vẫn đang ngủ, do dự hai giây, không biết có nên bỏ hắn ở lại rồi đi về thẳng hay không thì đã thấy Phượng Tắc mở mắt, lười biếng hỏi: “Tan lớp? Tới giờ ăn cơm rồi hả?”

Bạch Thời: “…”

Tân sinh còn được nghỉ nốt ngày hôm nay, ngày mai sẽ chính thức nhập học. Bạch Thời biết bất kể là trên mạng hay thân phận Việt gia, thì trong thời kỳ quan trọng lúc sắp bắt đầu mùa giải mới thế này, chắc chắn truyền thông đang giám sát cậu rất kỹ, cho nên buổi chiều Bạch Thời ngoan ngoãn ở trong phòng, mãi tới tận lúc ăn cơm tối mới nhận được tin dữ nào đó.


Bạch Thời nhìn Trì Tả, chuyển ánh mắt, nhìn người đứng bên cạnh kia, rơi vào trầm mặc.

Phượng Tắc cười cười với cậu: “Đã lâu không gặp.”

Bạch Thời gật gật đầu, lúc Phượng Tắc đi rửa tay mới tò mò hỏi Trì Tả nguyên do, sau đó nghe nói tiếp theo Trì Tả sẽ học ở đây, lập tức cảm thấy đây không phải là chuyện tốt, nhưng họ không thể giết chết người này trong khi bao người đang quan sát, đành phải đợi lúc về phòng thương lượng với đại ca. Bạch Thời nhìn tiểu đệ: “Bây giờ là thời gian nghỉ, cậu không cần phải dẫn hắn theo chứ?”

“Bởi vì phải dẫn đường tới căn tin.” Trì Tả đáp, “Hơn nữa dù sao sớm muộn gì cũng phải nói cho mọi người, nên tớ dẫn đến luôn.”

Bạch Thời ừ, dừng lại một chút, chỉ sợ tiểu đệ quá ngây thơ, không khỏi nhiều lời: “Buổi trưa hai người làm gì? Nếu như giữa trưa dẫn hắn tới đây một lần, thực ra buổi tối cũng không cần đi nữa đúng không?”

Trì Tả nói đầy tẻ ngắt: “Buổi trưa đi tới nhà trọ hắn thuê ăn một bữa, bạn cùng lớp đều đi, tớ không thể không đi…” Nói xong thì dừng một chút, bổ sung, “Cậu ta tự làm, mà… Ăn ngon lắm.”

Bạch Thời: “…”

Má, tên này còn biết nấu cơm? Vậy vì sao lúc trước lại phải mời đầu bếp? Không thích mệt mỏi hả?! Không không không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn lại tự mình xuống bếp nấu một bữa cơm cho tiểu đệ ngây thơ! Thật là hèn hạ vô sỉ!

“… Tên này ấy mà, nhiều chuyện để kể lắm.” Bạch Thời chầm chậm mở lời, “Cậu có thấy hắn có xe vận chuyển không?”

“Không có.”

Bạch Thời nghẹn một chút, chưa từ bỏ ý định: “Cậu có thấy phòng bếp của hắn không? Có phải có rất nhiều ô vuông? Sau đó mỗi thứ đều đặt ở một nơi cố định?”

Trì Tả nghĩ nghĩ: “Ừ, tớ còn lấy đồ giúp cậu ta.”

“Chính thế, tớ nói cho cậu biết…” Bạch Thời còn chưa kịp nói xong, liếc về phía kia đã thấy Phượng Tắc quay lại, đành phải ngậm miệng.

Phượng Tắc cười cười với họ: “Đang nói gì thế?”

Bạch Thời suy nghĩ vài giây, chân thành nói: “Nói tài nấu nướng của cậu không tệ, phòng bếp cũng dọn dẹp quá sạch sẽ, làm tiểu Tả sợ tới mức không dám động, lúc nãy còn nói thầm không biết lúc cất đồ có để nhầm chỗ không, có khi rõ ràng để ở chỗ này, kết quả vị trí của nó lại ở chỗ khác, nhưng không dám nói cho cậu biết.”


Phượng Tắc khựng lại, chỉ ừ, sau đó ngồi với họ năm phút, nhanh chóng đứng dậy rời đi, hoàn toàn không có ý định đợi Tống Minh Uyên tan học đến ăn cơm cùng.

Trì Tả ngơ ngẩn: “Có chuyện gì thế?”

Bạch Thời đã tìm được một sơ hở nhỏ của người nào đó, khá thỏa mãn, bình tĩnh đáp: “Người bị chứng bắt buộc thời kỳ cuối, không chữa được đâu.”

Trì Tả: “…”