Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 107: Lưỡng nan

Dải ngân hà treo ngang bầu trời, khắp mặt đất đều được trải những làn ánh sáng trắng nhàn nhạt, hai người máy khổng lồ đang chém giết trên cánh đồng bát ngát, dường như mỗi cú va chạm đều đập vào màng nhĩ, rung động ầm ầm, trước mắt chỉ thấy trên vai lóe sáng, đạn pháo lập tức kéo theo một cung lửa và nổ tung, sóng nhiệt quấn lấy bụi đất, trong nháy mắt đã thổi về phía xa.

La Văn lướt qua Trì Tả, ngay sau đó làm một cú xoay người vô cùng khó, vung thanh kiếm chém thẳng xuống. Ngay giây phút hắn áp sát, Trì Tả phản ứng rất nhanh, vội vã nghiêng người. Một giây sau, thanh kiếm khổng lồ chém xuống ngay sát cậu, mang theo khí lưu khủng khiếp thổi tung cát sỏi trên mặt đất!

Tấn công ở khoảng cách gần khá mãnh liệt, thậm chí Trì Tả có thể cảm nhận rõ ràng nhuệ khí lành lạnh ở phía trên, trong lòng cậu không nén nổi run rẩy, nhưng không lui về phía sau, mà là thuận thế trượt một cái, khuỷu tay đánh thẳng vào cổ đối phương.

La Văn đưa tay đỡ đòn, mượn lực nhảy lên, sau đó thay đổi lộ tuyến trong chớp mắt, lại áp sát một lần nữa. Trì Tả thấy rõ, càng tập trong hơn, trong chốc lát đã phát huy kỹ xảo cận chiến tới mức tận cùng, mới chớp mắt mà hai người đã giao đấu vài chiêu, trong lúc kịch chiến, La Văn tìm được cơ hội, dùng một góc độ rất xảo trá vọt tới bên cạnh Trì Tả, đột ngột đạp cậu rơi xuống từ trên không trung.

Trì Tả vội vàng điều chỉnh tư thế, lảo đảo hai bước trên mặt đất vì quán tính, ánh mắt liếc qua đã thấy bóng dáng đối phương, vô thức rút kiếm bổ ngang, ầm một tiếng, Trì Tả đã đỡ được đòn tấn công của đối thủ. La Văn không ngừng lại, thuận thế di chuyển về phía trước, tranh thủ khi Trì Tả chưa đứng vững, lại tiếp tục đá vào người cậu.

Lam đút hai tay vào túi, nhìn chăm chú về phía màn hình, thấy Trì Tả vẫn chưa thể phòng thủ tốt, khẽ thở dài một tiếng: “Quả nhiên vẫn có chút miễn cưỡng.”

Bạch Thời không đáp, đứng bên cạnh hắn ngửa đầu quan sát.

Mặc dù tinh thần lực của Trì Tả có xu thế tăng lên, nhưng chỉ là tăng cao trong chốc lát, căn bản chưa ổn định, muốn đứng vững tại một mức độ cần phải trải qua huấn luyện đặc biệt mới được. Một là vì thời gian từ khi trận đấu bán kết tới trận chung kết quá ngắn, Trì Tả vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn, đến cùng thì có ở trận này có thể phát huy tới mức độ nào, tất cả còn phải xem bản thân cậu. Chỉ là dù có tăng lên thì có lẽ cũng không thể đạt tới độ cao như của đối phương.

La Văn thân là đội trưởng, cả ánh mắt và khả năng phán đoán đều cực kỳ mạnh, nhanh chóng phát hiện tình trạng của Trì Tả càng ngày càng tốt hơn, mặc dù hắn không cho rằng cậu có thể thắng, nhưng không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn làm nào bản thân quá chật vật, bèn nhanh chóng thay đổi tiết tấu, tìm khe hở vọt tới phụ cận, giơ kiếm chém thẳng xuống.

Cheng! Trì Tả kịp thời chống đỡ, nhưng do vội vàng ứng chiến, cậu không thể đứng vững. La Văn gần như đã nhìn ra sơ hở ngay, lập tức tấn công, dùng sức đánh cho Trì Tả rơi thẳng xuống giữa không trung.


La Văn không chần chừ, vừa ra chiêu xong đã thu kiếm và nhảy lùi lại, trong khoảng thời gian này, hắn nhanh chóng nâng pháo hạt lên, nã liền ba phát.

ẦM, ẦM, ẦM!

Đạn pháo gào thét xé gió nện xuống, Trì Tả phát hiện, đồng tử co lại hoảng hốt.

Phong tỏa hết đường trốn? Không, trong thời gian ngắn như vậy chắc không thể cân nhắc toàn diện, huống chi chỉ có ba phát, hẳn là phong tỏa đa số, còn lại phải xem tình huống và tấn công. Chỉ là, cậu biết trốn đi đâu đây? Bất kể né tránh thế nào cũng phải chịu ảnh hưởng từ hỏa lực, cuối cùng cũng sẽ bị giải quyết.

Chẳng lẽ phải chịu thua ư? Cậu mới đánh được bao lâu chứ?

Không! Cậu không thể… Không thể chấm dứt!

Tất cả những suy nghĩ trên lướt qua đầu chỉ trong giây lát, Trì Tả nhìn chòng chọc vào đạn pháo, khẽ chống tay xuống đất, đột nhiên vọt tới trước.

Sau khi tiếng nổ rung trời vang lên, cơ giáp lập tức bị ngọn lửa hừng hực bao phủ, mọi người chỉ thấy mới chớp mắt một cái, Trì Tả đã xuất hiện giữa không trung, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công La Văn, một kiếm xuyên qua người hắn.

La Văn hoảng hốt, phát hiện phong cảnh hai bên lùi lại với tốc độ chóng mặt, có vẻ lực của đòn này không nhỏ, hắn bị đẩy cho bay ngược về sau, đụng ầm ầm lên lớp chắn trong suốt của bản đồ, lúc này mới vất vả dừng lại!

“Chọc thủng rồi!” Bình luận viên thốt lên, “Thật sự không thể tưởng tượng được! Đến cùng thì vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?”

Khán giả ở hiện trường và trên mạng đã vỡ òa, bất kể là tâm trạng gì thì lúc này fan của hai bên đều không nhịn được mà thốt lên một tiếng. Bạch Thời thấy hai người kia lại dùng cơ giáp đã tan nát tới không thể chịu nổi bắt đầu một trận chém giết mới, nhạy bén nheo mắt lại: “Phản ứng của Tiểu Tả nhanh hơn trước.”

Lam cũng đang nhìn màn hình, thấy lần này sự thay đổi của Trì Tả không phải từ từ như lúc trước, mà là trong vài giây đã bùng nổ tới một trình độ hoàn toàn mới, hắn đoán rất có thể đã tới trị số tinh thần lực cao nhất, quan sát một lát không kiềm lòng được mà hỏi: “Cấp A đỉnh phong? Không đúng, hẳn là vẫn chưa đến, gần thôi.”

Bạch Thời ừ, không hổ là tiểu đệ của nam chính, tiếp tục xem.


Bên ngoài hai chân cơ giáp của Trì Tả đã vỡ, lóe ra tia lửa rất nguy hiểm, còn La Văn mặc dù tránh được trong lúc mấu chốt, nhưng bởi vì linh hiện hư hao, làm cử động hơi mất cân đối. Hiện tại, đài điều khiển của hai người đều vang lên tiếng còi báo động tích tích, vô cùng chật vật.

Sự tập trung của họ đã đạt tới đỉnh điểm, đang quan sát đối phương gắt gao, càng không ngừng tìm cơ hội tấn công. La Văn bị thương nhẹ hơn một chút, cộng với thực lực mạnh mẽ, phá vỡ cục diện bế tắc trước tiên.

Trì Tả không chịu yếu thế, sau khi bị đánh bại lập tức đứng lên công kích lần nữa, giống như một người chiến sĩ bất khuất, nghênh đón kẻ địch ngay chính diện không chút sợ hãi, có điều hai chân của cậu bị hư hao rất nghiêm trọng, một chân đã báo hỏng hoàn toàn, cơ thể lập tức mất cân đối mà ngã quỵ về phía bên cạnh, cậu dùng lực chống đỡ, vẫn phải đánh tiếp.

La Văn vội vàng xoay người, nâng cánh tay lên thật cao, chuẩn bị cho cậu một kích cuối cùng.

—— ẦM!

Trong thời khắc ấy, rất nhiều người vô thức nhắm mắt lại, chẳng biết vì sao họ thấy không đành lòng nhìn, đợi qua vài giây mới mở ra, thấy hệ thống xuất hiện thông báo, nghĩ thầm, Quả nhiên… Trận đấu đã kết thúc.

Trong hội trường yên tĩnh, chỉ một giây sau, tiếng vỗ tay đã như sấm rền.

Bất cứ ai cũng không ngờ được mới lượt đấu đầu tiên đã có thể đánh tới trình độ này.

Tuyển thủ hai bên mau chóng rời khỏi hệ thống, La Văn bắt tay với Trì Tả, nét mặt vẫn không thay đổi, trước khi đi còn liếc nhìn Trì Tả một cái thật sâu, quay người xuống đài. Trì Tả cũng đi xuống, nhìn hai người tiến tới chào đón mình: “Em…”

“Đánh hay lắm.” Lam cười khen ngợi. Bạch Thời cũng lên tiếng đồng ý, vỗ vỗ vai, nói rằng hãy cố gắng bảo trì trạng thái này, chuẩn bị đánh trận đoàn đội phía sau.

Trì Tả khác với Bạch Thời, không bị hạn chế bởi gene, cho nên sau khi tinh thần lực tăng vọt, cơ thể hoàn toàn không xuất hiệu triệu chứng khó chịu nào, ngược lại thần thái sáng láng, mặc dù rất tiếc khi thua, nhưng cậu thuộc kiểu người càng khó khăn càng dễ bùng nổ, chỉ ừ một tiếng, tìm nơi ngồi xuống.

Người xem đang đồng loạt nhìn màn hình, thời khắc lúc nãy xảy ra quá nhanh, con mắt hoàn toàn không bắt được, chỉ có thể đợi các cảnh đặc sắc được chiếu lại.

Đương nhiên, ban tổ chức không để họ thất vọng, nhanh chóng tua lại tới đó. Mọi người mở to mắt nhìn đạn pháo phóng tới, vô thức ngừng thở, sau đó thấy Trì Tả cấp tốc thay đổi lộ tuyến xuyên qua làn đạn, vụ nổ bạo phát ngay phía sau, đương nhiên Trì Tả không thể tránh khỏi ảnh hưởng, trong pha quay chậm, hai chân Trì Tả vỡ vụn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, còn bản thân cậu thì mượn xung lượng này để vọt thẳng tới trước mặt La Văn, thành công đánh cho đối phương một kích.

Mọi người giật mình tỉnh ngộ, đồng loạt cảm thấy việc Trì Tả có thể tránh thoát khỏi làn đạn dày đặc như thế thật là kỳ diệu, trên mạng đã trò chuyện với khí thế ngất trời: “Má ơi, Tiểu Bạch Đản quá trâu!”


“Đúng, nhưng đáng tiếc là bởi vì quá gấp rút nên chưa kịp điều chỉnh, nếu như đâm thủng đầu hoặc cổ là La Văn xong đời luôn rồi, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”

“Phải đó, có điều nếu như đổi thành Tiểu Nhị Hóa, đảm bảo La Văn không sống được, nhưng Tiểu Bạch Đản đã làm rất tốt, yêu ghê cơ~”

Người của học viện cũng biết Trì Tả là song A, giờ phút này không khỏi nhìn nhau, năm nay thiếu niên này mới mười lăm tuổi, ẩn chứa khả năng vô hạn, đáng giá để tuyển nhận.

Trận thứ hai sắp bắt đầu, mọi người lại chú ý tới sân khấu, nhìn không chớp mắt.

Trận này, Phượng Hoàng cử Phi Minh.

Bạch Thời nhìn bóng lưng của tiểu đệ, không biết liệu y có căng thẳng hay không, dù sao đây cũng là học viện quân sự, rất nhiều thiếu tá và tướng quân nổi tiếng đều bước ra từ đây, thân là fan não tàn của quân nhân, chẳng biết giờ phút này sẽ có cảm giác gì, nhưng nghĩ lại lúc trước bị ngàn vạn người vây xem ở đấu trường mà Phi Minh vẫn chẳng xúc động mảy may, thì hội trường nhỏ thế này càng không thành vấn đề, huống chi lúc trước đánh với Xích Thiên cũng không thấy y phát huy thất thường, vì vậy Bạch Thời hơi bình tĩnh một chút.

Nhìn về phía đối diện Phi Minh, thấy Velar đang bước lên, hơi sững sờ.

Lam cũng nhìn thấy, cười thở dài: “Khá là xui.”

Theo như tư liệu của họ, Velar là kiểu cấp song A đỉnh phong, tuyển thủ có thiên phú cao nhất trong chiến đội Hoàng Gia. Đương nhiên chỉ có thiên phú thôi vẫn chưa đủ, còn phải luyện tập rất nhiều, nếu như không phải thì còn dễ nói, nhưng Velar lại là kiểu học sinh chăm chỉ, cho nên hắn cũng là người có thực lực mạnh nhất trong chiến đội Hoàng Gia. Mặc dù Phi Minh không yếu, nhưng đối đầu với hắn chắc cũng không dễ dàng.

Bạch Thời im lặng một lát: “Phi Minh có nhiều kinh nghiệm.”

Lam cười thành tiếng, ngẩng đầu nhìn.

Hai người đã tiến vào hệ thống, thấy đếm ngược kết thúc, lập tức nhập mệnh lệnh. Họ đều là tuyển thủ có thực lực, trong chớp mắt đã giao chiến. Mặc dù bình thường Velar có vẻ rất dịu dàng, nhưng ở trong trận đấu lại cực kỳ sắc bén mạnh mẽ, nhanh chóng bắt được cơ hội, tóm lấy cổ tay Phi Minh, dùng sức quăng y ra ngoài.

Phi Minh vội vàng lật cổ tay tóm lấy hắn, tăng động lực từ hướng này, ngay sau đó quay người ném Velar bay vút!


Velar không đợi đáp xuống đã dừng lại, thấy Phi Minh đang xông tới, nhanh chóng thay đổi một lộ tuyến rất khó, đá thẳng vào trên người y. Phi Minh lui về phía sau mấy mét, nghiêng người né tránh lưỡi kiếm đang vung tới, ngang nhiên vung quyền. Velar thấy thế cũng thay đổi đòn tấn công, lựa chọn động tác giống hệt.

Một tiếng ầm vang lên, hai người đồng loạt dừng lại, tiếp tục chém giết.

Động tác của họ ngắn gọn trôi chảy, trên cơ bản không hề có thành phần dư thừa, hơn nữa tốc độ rất nhanh, đạn pháo mang theo công kích nổ tung ở xung quanh, sóng nhiệt tuôn ra ngoài từng lớp từng lớp, bóng dánh hai người không ngừng xuyên qua sương khói, con mắt gần như không thể theo kịp nữa rồi.

Ánh mắt mọi người vội vã đuổi sát họ, chỉ sợ bỏ qua cảnh tượng đặc sắc. Người của hai đội cũng biết càng quyết đấu với cường độ cao, càng kết thúc nhanh hơn, tất cả nghiêm túc quan sát.

Khác với việc thực lực ngang nhau như trong trận đấu với đội trưởng Lâu Mạc Phong của Xích Thiên, trong trận này, Phi Minh có vẻ hơi cố sức, nhưng hắn có kinh nghiệm phong phú, cho dù thiệt thòi cũng không để đối phương yên ổn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ giáp hai bên bắt đầu không chịu nổi, cự kiếm lần lượt gãy đôi, thân cơ giáp cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt khác nhau.

Tại thời điểm này, ưu thế về tinh thần lực lộ ra rất rõ, Velar quan sát tỉ mỉ hơn, cũng có thể nhanh chóng tìm được lộ tuyến tốt nhất trong đối kháng kịch liệt, tránh đi những đòn tấn công nguy hiểm, cho nên thương thế của hắn nhẹ hơn Phi Minh rất nhiều. Mặc dù Phi Minh đã dùng hết toàn lực, nhưng cuối cùng vẫn không thể địch lại, trong dự liệu của mọi người, chiến cuộc dần dần đi tới hồi kết.

Đội viên của Phượng Hoàng thấy tình huống lần này rất giống với thời điểm đối chiến Xích Thiên, người thứ ba xuất hiện chính là Địch Cổ Nguyên, làm vậy là vì vớt lại một điểm duy nhất trong vòng đấu đơn, vòng hai do Lam và Bạch Thời liên thủ giữ lấy hai điểm, chiếm được ưu thế dẫn đầu.

Còn chiến đội Hoàng Gia thì dự định lấy toàn bộ điểm ở vòng đầu, bởi vậy phái ra ba vị thiên tài tinh thần lực cấp A đỉnh phong, đương nhiên Địch Cổ Nguyên không phải đối thủ của người nọ, Phượng Hoàng lại thua thêm một trận nữa.

Thua liền ba lượt, đây là tình thế lưỡng nan chưa từng xảy ra từ khi thi đấu cho đến giờ, mà còn ngay trong trận chung kết, như vậy chỉ cần chiến đội Hoàng Gia ép hòa ở trận đoàn đội, họ cũng sẽ thua.

Nếu như họ muốn giành được vị trí quán quân, nhất định phải thắng.

Lam cười nheo mắt lại: “Em trai, làm nóng người đi.”

Bạch Thời không có ý kiến, vòng hai chỉ có hai điểm, bất kể thắng thua, thì trận đấu đoàn đội tiếp theo, họ cũng không có đường lui, không bằng dùng trận này để làm nóng người. Cậu đi theo Lam lên sân khấu, đồng loạt tiến vào hệ thống, yên lặng chờ bắt đầu, sau đó cùng giật mình.


Đây là một cánh rừng, nhìn khá là quen mắt, bởi vì trước kia Lam đã dựa vào quái cấp S ở đây để bẫy chết đối thủ. Hai người không khỏi nhìn nhau, Lam cười hỏi: “Em trai, muốn thử không?”

“Làm nóng người thôi mà.” Bạch Thời nhả từng từ một, “Dẫn đường.”

Lam không có ý kiến, nhanh nhẹn dẫn theo cậu vào sơn cốc. Bạch Thời nhìn chằm chằm vào phía trước, rất nhanh đã thấy một đống gì đen đen, bèn vội vàng lao tới trước mặt nó, đột ngột rút kiếm ra, đứng im ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía trước.