Xa xa, trong trận quân Minh.
Mười ngón tay khô khốc phía sau lưng Vương Phác rốt cuộc buông lỏng ra.
Không ai để ý thấy lòng bàn tay của Vương Phác đã thấm ướt mồ hôi, ngay cả lưng áo của hắn cũng ướt đẫm. Vương Phác nhìn như bình tĩnh, nhìn như tràn đầy tự tin, nhưng thật ra vừa rồi quả tim hắn như bị treo lên. Hỏa thương đội của hắn từ lúc tổ chức và thành lập đến này đã đánh bại Thát Tử kỵ binh, đánh bại hàng quân Tiền Minh, đại bại Bát Kỳ Quân Hán và Bát Kỳ Triều Tiên, chỉ duy nhất là chưa từng chính diện giao phong với Bát Kỳ thiết kỵ.
Tuy hắn tin tưởng vào uy lực của hỏa thương đội, nhưng trước khi thắng lợi cuối cùng, hắn vẫn khó tránh khỏi bị khẩn trương.
- Phù...
Vương Phác cũng thở phào một hơi, như trút được gánh nặng, giờ khắc này hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Trận chiến hôm nay, Kiến Nô bị tổn thương nặng nề, từ nay về sau, Kiến Nô sẽ không dám chủ động khởi xướng tiến công quân Minh nữa, hiện tại điều duy nhất Kiến Nô có thể làm, duy nhất dám làm là dựa vào uy thế binh lực bao vây Trung Ương quân, sau đó không ngừng không nghỉ quấy nhiễu cho Trung Ương quân mỏi mệt, về phần quyết chiến chính diện, sợ là Kiến Nô không còn gan đó nữa rồi.
- U...u...
Tiếng kèn sừng trâu trầm thấp vang xa tận chân trời, như khóc như tố, trong chốc lát, Đa Nhĩ Cổn mang theo mười ngàn thiết kỵ Chính Bạch Kỳ biến mất sạch sẽ trong tầm mắt của quân Minh, còn có mấy vạn Thát Tử kỵ binh giằng co với quân Minh cách một đầm lấy cũng biến mất tại nơi chân trời xa xa.
Kiến Nô và Thát Tử lui binh rồi, bỏ lại hơn ba nghìn binh lính bị trọng thương đang nằm la liệt trên chiến trường.
Đa Nhĩ Cổn rất không muốn bỏ mặc ba nghìn binh lính bị thương này, nhưng y cũng đã không thể nào từ ngay dưới họng quân Minh mà đi cứu họ, huống chi dù là y cứu những binh lính bị thương này trở về đại doanh, cũng không có năng lực cứu sống họ, một khi bản thân binh lính bị trọng thương trên chiến trường, trên cơ bản cũng có nghĩa là bỏ mình rồi.
Thậm chí có một số bộ lạc Thát Tử dã man còn tàn nhẫn giết chết những chiến sĩ bổn tộc bị thương, bởi vì những binh lính bị thương này hành động không tiện, cần phái người chiếu cố, điều này sẽ liên lụy nghiêm trọng đến toàn bộ quân đội.
Đa Nhĩ Cổn không cứu được hơn ba nghìn binh lính bị thương này, Vương Phác lại càng không thương hại bọn họ.
Những Kiến Nô này đều trải qua trăm trận chiến, trên tay người nào cũng dính đầy máu tươi của người Hán, tha cho họ ư? Vậy mấy trăm vạn oan hồn người Hán chết oan khuất sẽ khóc lóc kể lể với ai? Không cần Vương Phác hạ lệnh, tướng sĩ Trung Ương quân lập tức xếp thành nhóm đi quét tước chiến trường, thấy người nào còn hơi thở lập tức dùng lưỡi lê đâm chết.
Cừu hận giữa dân tộc từ trước tới giờ chỉ có thể dùng máu tươi để tế điện, từ trước tới giờ không cần nhân từ và ôn hòa.
Ba ngày sau, thế cục đã trở nên khá bình ổn.
Trung Ương quân Đại Minh dọc theo bờ phải kênh đào tiếp tục bắc tiến, Kiến Nô và Thát Tử kỵ binh quả nhiên cải biến sách lược, không dám giao phong chính diện với Trung Ương quân nữa mà là không ngừng phái ra những nhóm kỵ binh nhỏ quấy nhiễu ven đường, ý đồ dùng sách lược quấy nhiễu không ngừng không nghỉ nhằm kéo Trung Ương quân sụp đổ, làm chậm lại hành trình của Trung Ương quân.
Những bộ chiến thuật quấy nhiễu của kỵ binh này là do Thát Tử lão tổ tông Thiết Mộc Chân phát minh ra đấy, có thể nói bản lĩnh của Thát Tử kỵ binh xuất chúng, ở thời đại vũ khí lạnh này chiến thuật này gần như vô địch, cộng thêm kỵ binh Mông Cổ là tinh binh có ý chí kiên định, huấn luyện có tố chất quấy nhiễu không ngừng không nghỉ, tinh thần khó tránh khỏi bị sụp đổ.
Bởi vì quấy nhiễu của kỵ binh Mông Cổ là toàn phương vị đấy, ngươi muốn ăn cơm thì đến tập kích ngươi một chút, ngươi muốn ngủ thì lại đến tập kích ngươi một chút, chờ khi ngươi bày xong trận hình, kỵ binh Mông Cổ lại phi ngựa bỏ chạy rồi, cứ như thế, quân đội kiên cường nhất cũng khó tránh khỏi mà sụp đổ tinh thnà, lúc này kỵ binh Mông Cổ sẽ giống như sói hoang mãnh liệt nhào lên, cắn một đòn chí mạng vào họng kẻ thù.
Nhưng bộ chiến thuật này ở thời đại vũ khí lạnh được xưng hùng, tới thời đại vũ khí nóng thì không còn uy phong nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hỏa thương đội căn bản không sợ quấy nhhiễu, nếu kỵ binh đến quấy nhiễu ít, hỏa thương đội rất dễ dàng có thể xử lý, nếu kỵ binh tiến đến nhièu, vậy không phải là quấy nhiễu mà là đánh bất ngờ rồi, tổ chức đại đội kỵ binh đánh bất ngờ chính diện thì cần phải cần một khoảng thời gian, Hỏa thương đội có thể thời gian để phản ứng.
Bởi vậy, hiệu quả bộ chiến thuật quấy nhiễu của Thát Tử kỵ binh quá mức nhỏ bé, không những không làm cho Trung Ương quân sụp đổ, càng không làm chậm hành trình của Trung Ương quân, ngược lại còn tổn thất oan vài trăm kỵ binh! Trong ba ngày chiến đấu quấy nhiễu, điều duy nhất Thát Tử kỵ binh đạt được chính là có lần thừa dịp quân Minh sơ suất, đoạt hơn trăm con la ngựa.
Ba ngày sau đó, Trung Ương quân thuận lợi vượt qua Tứ Thủy, dưới sự “hộ tống” của Thát Tử kỵ binh đã xuất hiện ngoài đông môn Tế Ninh.
Đa Đạc không có bất kỳ sự chống cự gì lập tức mở đông môn, Trung Ương Quân chủ lực của Vương Phác thuận lợi vào thành, cuối cùng hội hợp với quân đội của Mặt Sẹo và Truy trọng doanh đã đến trước hai ngày, đợi sau khi Trung Ương quân chủ lực vào thành, Đa Đạc lại ngóc đầu trở lại, nhanh chóng ngăn lỗ hổng ngoài đông môn, một lần nữa khép lại phong hỏa tuyến.
Vương Phác cũng không hề ngăn cản hành động của Đa Đạc, đới với hỏa khí sắc bén của Trung Ương quân, muốn phá phong tỏa ngoài thành của Kiến Nô thật sự là rất đơn giản, không khoa trương chút nào, Trung Ương quân muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, nếu Kiến Nô muốn giữ khách căn bản không có khả năng, tuy nhiên, Trung Ương Quân cũng không muốn đi.
Trực Cô, Thiên Tân Tam Vệ.
Thủy sư Trấn Hải của Thi Lang chở quân đội của Đường Thắng trên sông Tố Vệ, lên bờ tại phía đông Trực Cô mười dặm, sau đó mượn bóng đêm yểm hộ phát khởi tập kích bất ngờ thành Trực Cô.
Bên trong thành Trực Cô chỉ có hai trăm Kiến Nô, còn có hai ngàn hàng quân Tiền Minh đóng trú.
Vừa nghe nói Đại Minh Trung Ương Quân giết đến, hai ngàn hàng quân Tiền Minh ngay lập tức “phản lại”, không đợi Trung Ương Quân vào thành, hai trăm Kiến Nô trong thành đã bị hai ngàn hàng quân Tiền Minh giải quyết trước rồi, quân đội Đường Thắng không phí một binh một tốt, một súng một đạn nào đã đánh hạ được thành Trực Cô. Trực Cô vừa đánh hạ, môn hộ Bắc Kinh lập tức mở ra.
Đường Thắng mang theo Trung Ương Quân vừa mới vào thành, một đám hàng tướng Tiền Minh khoác áo ngoài, đầu cạo “kim tiền thử vĩ” kêu loạn ra ngoài chào đón, còn cách thật xa, đám tướng hàng Tiền Minh kia đã ngã quỵ xuống đất, cao giọng:
- Nô tài...à...không phải, ty chức cung nghênh Trung Ương Quân Thiên Tân Tam Vệ phục thiên.
Đường Thắng không nói lời nào, trong con ngươi xẹt qua tia lạnh lẽo.
Đối với những Hán gian hàng Nô này, Đường Thắng vô cùng căm hận, nếu không phải trước khi đi Hầu gia vẫn luôn dặn dò, bảo y không cần làm phức tạp, y nhất định phải bắt đám người đó thẩm tra thật kỹ, nếu ai đầu hàng Kiến Nô làm chuyện có lỗi với người Hán, tử hình ngay tại chỗ.
Thấy Đường Thắng không nói lời nào, những hàng tướng Tiền Minh này vẫn quỳ gối không dám đứng lên, có mấy người nhát gan sợ hãi cả người run rẩy.
Thi Lang đứng bên khẽ nhắc Đường Thắn:
- Tướng quân, trước khi đi Hầu gia đã phân phó rồi, bảo chúng ta không nên gây thêm phiền toái.
- Phù...
Đường Thắng thở ra, tia lạnh lẽo trong mắt biến mất, lạnh nhạt nói:
- Tất cả đứng lên đi, tuy rằng các ngươi từng có quá khứ đen tối, nhưng sau này chỉ cần các ngươi thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, thì vẫn là người của triều Đại Minh, bổn tướng thay mặt triều đình thứ cho các ngươi vô tội.
- Tạ tướng quân!
- Đa tạ Tướng quân khoan hồng độ lượng, ty chức vô cùng cảm kích.
Đám hàng tướng Tiền Minh dập đầu liên tục, cảm kích nước mắt tuôn trào.