Đa Nhĩ Cổn không lên tiếng nói gì nữa, lông mày của y bất tri bất giác cau lại, bỗng nhiên trong lòng y dâng lên một sự u ám. Theo y, Vương Phác không phải là loại người lỗ mãng, cũng không phải kiêu ngạo ngông cuồng, hắn sở dĩ dám ở bên bờ bắc sông Sa Câu là để trợ uy cho quân Minh đang qua sông, tất nhiên có suy tính của hắn.
Hay là... Vương Phác đoán rằng thiết kỵ Bát Kỳ của Đại Thanh sẽ không đánh sụp được mấy nghìn bộ binh của quân Minh.
Nhưng quân Minh qua sông nhiều nhất cũng chỉ có năm nghìn người, cho dù là Hỏa Thương binh thì thế nào? Tiến công từ hai phía và chính diện là thiết kỵ Bát Kỳ tinh nhuệ nhất của Đại Thanh, hơn nữa lại có khoảng bảy nghìn người. Chẳng nhẽ bảy nghìn thiết kỵ Bát Kỳ cũng không thể phá vỡ được hàng phòng thủ năm nghìn Hỏa thương binh uân Minh không có sựu bảo hộ hay sao?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Đa Nhĩ Cổn càng không ngừng tự thuyết phục bản thân, người mặc lễ phục ở trong trận của quân Minh nhất định là giả mạo, không thể là Vương Phác.
Vài dặm về phía Nam sông Sa Câu, Bác Nhạc dẫn theo năm nghìn Kiến Nô cùng với năm vạn kị binh Mông Cổ của ba bộ tộc Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ, Thổ Tạ Đồ giống như bầy sói ập đến. Điều không may chính là mảnh đầm lầy do sông Sa Câu thay đổi lộ trình tạo thành chặn đường đi của bọn họ, hơn năm vạn kỵ bộ đại quân không thể không dừng lại trước đầm lầy.
Bác Nhạc cùng với Sát Cáp Nhĩ thân vương, Khách Nhĩ Khách thân vương cùng với Thổ Tạ Đồ thân vương đi tới phía trước, cách một đầm lầy không lớn theo dõi động tĩnh của quân Minh. Quân Minh tập kết ở Sa Câu Tập rất điềm tĩnh, tuy rằng gặp phải mười vạn quân Thanh và kị binh Mông Cổ tiền hầu giáp kích nhưng bọn họ không hề bối rối chút nào.
Khiến Bác Nhạc cảm thấy tức giận vô cùng chính là, quân Minh không ngờ vẫn tiếp tục qua sông.
Bờ bắc sông Sa Câu, thiết kỵ Bát Kỳ chia ra ba đường khởi xướng tiến đánh Hỏa thương đội tiên phong của quân Minh. Nhưng Truy trọng đội của quân Minh lại vẫn đâu vào đấy qua sông, Pháo đội cũng không triển khai bất cứ cái gì, không hề có ý định nã pháo vào quân Thanh và kỵ binh Mông Cổ ở hai bờ nam bắc sông Sa Câu.
Quân Minh đáng chết dường như không để mười vạn Kiến Nô và kỵ binh Mông Cổ vào mắt, càng không quan tâm đến ba đường thiết kỵ Bát Kỳ đang khởi xướng tiến đánh ở bên bờ bắc. Quân Minh chết tiệt dường như kiên định tin rằng số bộ binh ít ỏi đáng thương của bọn họ có thể ngăn trở được sự tập kích bất ngờ của thiết kỵ Bát Kỳ.
- Bối lặc gia.
Khách Nhĩ Khách thân vương trầm giọng nói:
- Bọn Nam Minh mọi rợ chết tiệt này rất kiêu ngạo và ngông cuồng.
Thấy trong mắt Dát Cáp Nhĩ thân vương xẹt qua tia lạnh lẽo, nói:
- Bọn Nam Minh mọi rợ kiêu ngạo ngông cuồng tự nhiên có lý do, quân Thanh của chúng ta giao chiến với quân Minh mấy chục năm, rất ít khi quân Minh chiếm được lợi thế trước quân Thanh, nhưng từ sau khi xuất hiện Vương Phác, tất cả liền thay đổi.
- Đúng vậy.
Thổ Tạ Đồ thân vương liên tục gật đầu nói:
- Vương Phác này không phải người chỉ có uy danh, quân đội của hắn lúc giao chiến với quân Đại Thanh ta chưa từng thất bại.
- Đủ rồi.
Bác Nhạc không nhịn được nữa nổi giận nói:
- Đều câm miệng cho bản Bối Lặc.
Sắc mặt của Thổ Tạ Đồ thân vương, Khách Nhĩ Khách thân vương nhanh chóng trầm xuống, tức giận nhưng không dám nói. Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết nhìn vẻ mặt của hai người, trong lòng lạnh lùng.
Bác Nhạc suy nghĩ một lúc, quay đầu ra lệnh:
- Khách Nhĩ Khách thân vương.
Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết nhẹ nhàng đẩy cánh tay Khách Nhĩ Khách. Khách Nhĩ Khách thân vương vẫn đang tức giận lúc này mới giục ngựa tiến lên, ở trên ngựa ôm quyền với Bác Nhạc đáp:
- Bối Lặc gia có gì phân phó?
Hai đầu lông mày của Bác Nhạc xẹt qua một tia lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Ngươi mang theo hai vạn kị binh đi vòng qua chỗ nước cạn ở sông Sa Câu, nếu như chiến sự ở bờ bắc không được tốt, thì ngay lập tức tiếp ứng đại quân của Nhiếp chính vương.
- Rõ.
Khách Nhĩ Khách thân vương đáp một tiếng, đánh ngựa đi.
Bên bờ bắc sông Sa Câu, trước trận của Trung Ương Quân Đại Minh.
Thiết kỵ Kiến Nô ầm ầm lao tới đang ngày một gần, bất chợt, kỵ binh Kiến Nô đang chậm rãi đi tới đột nhiên đẩy nhanh tốc độ. Vô số đầu ngựa kích động, bờm giương cao, tiếng bước chân thoáng chốc giống như tiếng sấm sét, đất dưới chân cũng bắt đầu rung chuyển.
- Toàn bộ binh lính đâu, giơ lưỡi lê.
Tiêu tổng Trung Ương Quân ở vòng ngoài ào ào rút yêu đao ra khỏi vỏ, ngửa mặt lên trời rống to.
Binh lính Trung Ương Quân lạnh lùng rút lưỡi lê ra, nhanh chóng cắm vào súng trường ở trước hàng, mấy nghìn lưỡi lê sắc bén thoáng chốc tạo thành một rừng tử vong rét căm căm. Cho dù không có Trường thương binh bảo vệ, cho dù không có Hỏa thương đội sắc bén, lão binh Trung Ương Quân cũng có đủ tự tin ngăn trở được thiết kỵ Kiến Nô đánh bất ngờ.
- Ầm ầm ầm.....
Tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, bốn nghìn thiết kỵ Kiến Nô từ chính diện xông tới lọt vào tầm bắn.
Tiêu tổng Trung Ương Quân đứng phía trước trận đang giơ cao yêu đao đột nhiên hạ xuống, đồng thời hét lớn:
- Đội thứ nhất, nổ súng...
- Ầm ầm ầm.
Ánh sáng chói mắt, tiếng súng kịch liệt vang lên, phía trước Trung Ương Quân lập tức tràn ngập khói súng.
Hàng kỵ binh Kiến Nô thứ nhất đang nhanh chóng tiến tới thoáng chốc đã một mảnh người ngã ngựa đổ, hơn một trăm kỵ binh Kiến Nô bị hàng thứ nhất của Trung Ương Quân bắn ngã xuống. Thiết kỵ Kiến Nô tuy rằng có tỏa giáp phòng ngự tốt nhưng tốc độ viên đạn bay quá nhanh, lực phòng hộ của tỏa giáp cũng không mạnh hơn bì giáp của kỵ binh Thát tử bao nhiêu.
Tuy nhiên tố chất của thiết kỵ Kiến Nô vẫn cao hơn kỵ binh Thát Tử, hơn trăm kỵ bị thương vong vẫn không hề ảnh hưởng đến toàn bộ kỵ trận, kỵ binh hàng thứ nhất còn dư lại nhanh chóng áp sát vào giữa, lại một lần nữa kết thành trận hình đột kích nghiêm mật, hơn nữa khoảng cách thiết kỵ Kiến Nô trước sau sắp xếp rất lớn, chừng ba bốn mươi bước, bởi vậy thiết kỵ Kiến Nô đến tiếp sau có đầy đủ thời gian để phản ứng, phóng ngựa qua thi thể của đồng bạn.
- Ầm ầm ầm...
Lại một loạt đạn bắn tới, lần này số thiết kị Kiến Nô ngã xuống càng nhiều, ít nhất cũng phải có ba trăm kỵ ngã xuống.
Hai đợt hỏa lực qua đi, hàng thứ nhất của kị binh Kiến Nô chỉ còn lại không tới ba trăm người, nhưng ba trăm kỵ Kiến Nô còn sót lại cũng không sụp đổ, bọn họ lại tụ hợp lại, một lần nữa kết thành phương trận chặt chẽ, sau đó một đám mắt đỏ ngầu giục ngựa chạy như điên, những thanh mã đao sắc bén đã sớm giơ cao lên..
Ầm ầm ầm....
Loạt đạn thứ ba của Trung Ương Quân đang bắn tới, kị binh Kiến Nô lại có hơn hai trăm kỵ ngã xuống, những kỵ binh còn lại vẫn không sợ hãi tiếp tục xông về phía trước. Bởi vì mất đi sự yểm trợ của kị binh hàng thứ nhất, lần này thiết kị Kiến Nô cũng thương vong không nhỏ, chí ít hơn trăm kỵ ngã xuống.
Ham muốn sinh tồn của Kiến Nô cũng cũng ngoan cường hơn kị binh Thát tử, nhưng cho dù Kiến Nô có mặc tỏa giáp cũng vô dụng, điểm duy nhất Kiến Nô hơn kị binh Thát tử chính là dũng khí của bọn họ, nếu đổi là kị binh Thát tử xung phong, lúc này chỉ sợ bọn họ đã sớm tan rã, nhưng nếu đổi lại là Kiến Nô, bọn họ vẫn sẽ ngoan cường tiến về phía trước.
Xa xa, hậu trận Kiến Nô.
Mặt Đa Nhĩ Cổn co giật từng đợt, bốn ngàn thiết kỵ của hai kỳ Chính Hồng Kỳ và Tương Hồng Kỳ cách quân Minh ít nhất còn một trăm bước nhưng đã thương vòng gần nghìn người, lần thương vong này không phải là Bát Kỳ Quân Hán, không phải Bát Kỳ Triều Tiên, càng không phải hàng quân Tiền Minh, mà là tinh nhuệ của Mãn Bát Kỳ.