Trong tiếng hô lệnh vang dội, từng chiếc công thành xa cao ngất tiến đến đầu tường thành Tế Ninh càng lúc càng gần, quan binh Trung Diện Quân thủ trên đầu thành thậm chí đã có thể thấy rõ mặt mũi dữ tợn của binh lính Thát tử rồi, một gã quan quân liếm liếm môi khô khốc, quay đầu hỏi Mặt Sẹo nói:
- Tướng quân, quân binh Thát tử đã tiến vào tầm bắn, có đánh hay không?
- Chờ một chút.
Mặt Sẹo phất phất tay, thần sắc ngưng trọng.
Khoảng cách càng gần xác suất trúng đích của Hỏa thương càng cao, lực sát thương càng lớn, nếu ở ngoài hai trăm bộ nổ súng, dĩ nhiên có thể sát thương Thát tử binh, nhưng tỉ lệ chính xác sẽ vô cùng thấp, hiệu quả sát thương cũng hết sức hữu hạn, Thát tử binh ở ngoài thành có chừng hai ba vạn, Trung Ương Quân cũng không có nhiều đạn dược như vậy để có thể tiêu hao.
- Hắc hát... Hắc hát...
Âm thanh hô hiệu của binh lính Thát tử ngày càng dồn dập, công thành xa đang chậm rãi tiến lên phía trước không ngờ bắt đầu gia tăng tốc độ, thoắt cái, đã tiến vào trong vòng trăm bộ rồi, khoảng cách này đã vào trong phạm vi công kích của cung tiễn thủ Thát tử rồi, trong lòng Đa Đạc và Mãn Chu Tập Lễ đang ở phía xa quan sát cuộc chiến đồng thời xẹt qua một tia hoang mang, quân Minh đây là muốn làm cái gì?
Lần này Thát tử binh tấn công Bắc môn thành Tế Ninh có chừng bốn ngàn người, rất nhanh liền phân ra hai ngàn Thát tử binh dàn hàng đội hình xạ kích tán loạn, bắt đầu giương cung cài tên hướng đến đầu thành bắn tên, trong khoảnh khắc, từng cánh từng cánh buồm lang nha tiễn tựa như cơn mưa dày đặc trút xuống đầu thành Tế Ninh, Trung Ương Quân trên đầu thành khẩn trương giơ lên ván cửa trước đó đã chuẩn bị tốt.
Mặt Sẹo cũng lui thân tránh sau một tấm ván cửa dày, âm thanh mũi tên nhọn đốc đốc ghim vào ván gỗ vang lên bên tai không dứt, không đến một lát, trên từng tấm ván cửa dùng để ngăn đỡ mũi tên cũng đã cắm đầy mũi tên lông vũ đón gió tích lũy lao đến, từ xa nhìn lại giống như toàn thân trên dưới những tấm ván cửa này đột nhiên mọc ra vô số kim châm, ngoạn mục cỡ nào.
Mưa tên của cung tiễn thủ Thát tử giằng co ước chừng thời gian một nén hương thì ngừng, bởi vì vào thời điểm này Thát tử binh phụ trách công thành đã vọt tới dưới tường thành, ba mươi công thành xa cũng theo thang mây bắc ngang vượt qua thành hào, đã đến gần tường thành rồi, cầu treo từ vị trí cao hơn đang lơ lửng giữa trời từ từ hạ xuống lỗ châu mai.
Trên đầu thành tràn ngập áp lực làm cho người ta hít thở không thông, một trăm năm mươi Hỏa thương thủ nín thở ngưng thần, nâng lên Hỏa thương trong tay nhắm ngay ba mươi công thành xa kia, họng súng đen ngòm phảng phất như mũi nhọn âm u khiến cho lòng người kinh hãi, tựa như ánh mắt của ác ma, còn có thần tình lạnh lùng của ba trăm Hỏa thương thủ xếp thành hàng trên thành lâu, chờ đợi xạ kích.
Trong nhà nhỏ trên tầng cao nhất của công thành xa chen chúc hơn mười binh lính Thát tử, hơn mười binh lính Thát tử này đều là dũng sĩ trăm dặm mới tìm được một, mỗi người thể trạng cường tráng, vẻ mặt hung ác, trong tay bọn họ cầm không phải là loan đao, mà là dao bầu! Tiếng hơi thở ồ ồ của nhóm binh lính Thát tử trong không gian thu hẹp đan lẫn vào nhau, sát khí đậm đặc tràn ngập trong nhà nhỏ.
- Dát dát dát... Cô!
Cầu treo lơ lửng giữa trời từ công thành xa đã hạ xuống một nửa thì đột nhiên đình chỉ, cứ như vậy treo trên không trung.
Do cầu treo chặn mất tầm mắt, quân Minh trên đầu thành không nhìn thấy Thát tử binh trong nhà nhỏ, Thát tử binh bên trong nhà nhỏ cũng nhìn không thấy quân Minh trên đầu thành, nhưng tướng sĩ quân Minh và binh lính Thát tử cũng đều biết, thời khắc cuối cùng tức khắc sẽ đến, tiếp theo đó là một hồi chiến đấu ngươi chết ta sống, chém giết máu tanh!
- Cạch cạch cạch...
Cầu treo treo trên không đột nhiên hạ xuống, nặng nề cập trên lỗ châu mai, dâng lên một tầng bụi mù mỏng, không đợi cầu treo đứng im hẳn, Thát tử binh chen chúc bên trong nhà nhỏ giống như mũi tên nhọn rời khỏi dây cung vọt ra, Thát tử binh lao ra khỏi nhà nhỏ mặt mày dữ tợn, ánh mắt hung hãn nhìn trừng trừng tướng sĩ quân Minh đầu thành, tựa như dã thú nhắm người mà cắn.
- Nổ súng!
Vừa lúc đó, một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị vang vọng trên đầu thành Tế Ninh.
- Rầm rầm rầm...
Từng đoàn từng đoàn hồng quang chói mắt lóe sáng, tiếng súng kịch liệt chợt vang, Thát tử binh đang đạp trên cầu treo xông về phía đầu thành ngay lập tức như lá héo trong gió lả tả ngã xuống, bởi vì cự ly gần, Hỏa thương đội quân Minh nhồi vào chính là tán tử, vô số hạt sắt hình thành mưa đạn căn bản cũng không tồn tại cái gì là bắn góc chết, tất cả Thát tử binh trên cầu treo xông lên phía trước toàn bộ đều trúng đạn.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, nhóm binh lính Thát tử đều từ trên cao hơn mười thước ngã xuống, độ cao như vậy cho dù không bị Hỏa thương quân binh bắn ra tán tử giết chết, cũng bị rơi thành trọng thương.
Ở thời đại này, tại thời đại vũ khí lạnh tàn khốc, trọng thương trên chiến trường đồng nghĩa với tử vong, cho dù có được đồng bạn cứu trở về đại doanh, cũng như thường không thoát được vận mệnh tử vong, lúc này cũng không có y viện dã chiến, y thuật của vu y theo quân càng kém chất lượng đến dọa người, muốn trông cậy vào bọn họ cứu sống hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn thương binh, căn bản không có khả năng.
Không đến một lát, tốp ba trăm Thát tử binh phát động tấn công đầu tiên trên công thành xa đã thương vong hầu như không còn, chỉ có mười mấy Thát tử binh miễn cưỡng vọt lên tới lỗ châu mai, rồi lại bị dân tráng quân Minh dùng trường thương đâm thành cái rây, tuy nhiên, ba mươi cái công thành xa vẫn là tạo thành ba mươi lối đi từ mặt đất đến đầu thành.
Trên sườn núi nhỏ xa xa.
Mãn Chu Tập Lễ hung hăng đấm nói:
- Tốt! Tuy rằng tốp công kích thứ nhất thất lợi, nhưng ba mươi công thành xa lại không hề chịu tổn hại, có ba mươi thông đạo này, các dũng sĩ Mông Cổ có thể liên tục không ngừng giết lên đầu thành, đầu thành có thể có bao nhiêu Nam Minh mọi rợ chứ? Cho dù là lấy một mạng đổi một mạng cũng có thể đem bọn chúng chôn vùi rồi!
Đa Đạc ở một bên cũng có chút hoang mang, gã cũng không ngờ ba mươi công thành xa lại dễ dàng như thế áp sát tường thành rồi, cho dù quân Minh không có Hồng Di đại pháo, nhưng không phải bọn họ còn có Long Vương pháo sao? Bọn họ hoàn toàn có thể dùng Long Vương pháo oanh tạc a, coi như là đánh nổ không được công thành xa, ít nhất cũng có thể nổ phá gây tổn thương cho quân Mông Cổ chen chúc dưới công thành xa đi?
Tuy nhiên rất nhanh, Đa Đạc liền hiểu quân Minh vì sao không dùng Long Vương pháo oanh tạc công thành xa rồi, Mãn Chu Tập Lễ ở một bên cũng không cao hứng nổi nữa, cảm giác hưng phấn trên mặt dần dần bị kinh ngạc, khiếp sợ thay thế.
Nguyên nhân quân Minh không dùng Long Vương pháo đánh nổ công thành xa rất đơn giản, bởi vì chỉ cần có công thành xa, Thát tử binh cũng sẽ không thông qua thang mây giản dị đến công thành nữa, mà chọn công thành xa có “tính an toàn” rất cao giết lên đầu thành, bởi vậy, quân Minh chỉ cần phong tỏa ba mươi công thành xa, liền có thể ngăn trở tiến công của Thát tử binh.
Này cùng với trong trận chiến Đại Đồng trước đây, Vương Phác cố ý thả cho Thát tử binh phá đổ một đoạn tường thành trên đạo lý là giống nhau.
Công thành xa nhìn như lợi hại, trên thực tế cũng là nhược điểm lớn nhất của Thát tử binh, là tuyệt địa của Thát tử binh, Mặt Sẹo đi theo Vương Phác lâu ngày, ít nhiều cũng học được một ít chiến thuật tinh túy của Vương Phác, những Thát tử Mông Cổ này xem ra là bị thua thiệt nhiều rồi! Ngắn ngủi không đến nửa canh giờ, hai ngàn Thát tử binh đầu nhập công thành đã thương vong quá nửa.
Những Thát tử binh còn lại rốt cục mất đi dũng khí tiếp tục tiến công, vứt bỏ công thành xa mà chạy.
Cung tiễn thủ Thát tử ngoài trăm bước rốt cục phóng tới đầu tường thành mấy trận mưa tên trả miếng, nhưng lực sát thương lại vô cùng hữu hạn, chỉ có mấy người dân tráng bởi vì lơ là sơ suất đã quên giơ lên ván cửa ngăn đỡ mũi tên mà bị bắn chết.
Mãn Chu Tập Lễ tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn không cách nào chấp nhận được kết quả này, đặc biệt là ngay trước mặt Đa Đạc!
- Đi.
Mãn Chu Tập Lễ bỗng nhiên quay đầu lại, hung tợn rống giận với lính liên lạc phía sau:
- Truyền quân lệnh của bản vương, phái một đội năm ngàn người tiến lên, lần này bất kể thế nào cũng phải đánh đổ được thành Tế Ninh!
- Dạ!
Lính liên lạc lớn tiếng đồng ý, lĩnh mệnh đi.