Bộ lạc Mông Cổ bây giờ chỉ là nước phụ thuộc Kiến Nô, mỗi lần xuất chinh, thuộc về vị trí chủ đạo tuyệt đối đều là Kiến Nô, kỵ binh Mông Cổ chỉ là đồ đao trong tay Kiến Nô mà thôi, đồ đao chỉ cần sắc bén, có thể giết người, tư tưởng thì không cần, Kiến Nô cũng không cho phép người Mông Cổ có tư tưởng của mình.
Kết quả chính là người Mông Cổ càng đánh càng ngu xuẩn, càng đánh càng yếu, mà Kiến Nô lại là càng đánh càng mạnh, càng đánh càng tinh, lại nói đến Bác Nhạc dã nhân Nữ Chân này vốn là ở nơi rừng núi sâu thẳm dựa vào đào bới nhân sâm mà sống qua ngày, sau vài năm chinh chiến, không ngờ cũng thành tướng lĩnh hữu dũng hữu mưu ưu tú rồi!
Cũng chính vì nguyên nhân này, Kiến Nô mới có khả năng lấy sáu vạn binh Bát Kỳ đi nô dịch bốn mươi vạn kỵ binh Mông Cổ.
Thấy hai mươi mấy thủ hạ Thiên hộ trưởng đều giữ im lặng, Tác Nạp Mục không khỏi giận dữ, mắng:
- Các ngươi tên nào tên nấy đều là phế vật! Giả Lặc Miệt, Ngột Nhĩ Khất, các ngươi đi chặt cây làm thang mây, Sát Cáp Nhĩ Đài, ngươi mang hai ngàn kỵ binh giám thị thành Tế Ninh, những người còn lại xuống ngựa nghỉ ngơi, dưỡng sức buổi chiều công thành!
Tác Nạp Mục ra lệnh một tiếng, kỵ binh Mông Cổ lập tức bắt đầu phân công hành động, Sát Cáp Nhĩ Đài mang theo hai ngàn kỵ binh bày ra thế trận sẵn sàng đón địch, Giả Lặc Miệt và Ngột Nhĩ Khất mang theo hai ngàn kỵ binh đi đẵn cây, chuẩn bị chế tạo thang mây thô sơ dùng để công thành, cũng may cách đó không xa có một khu rừng rậm rạp, lấy tài liệu tại chỗ rất tiện.
Tác Nạp Mục cũng xoay người xuống ngựa, sớm đã có người hầu cởi xuống một tấm thảm Ba Tư từ trên lưng ngựa trải trên mặt đất.
Tác Nạp Mục đi tới giữa thảm Ba Tư đặt mông ngồi xuống, nhóm người hầu sôi nổi đem rượu sữa ngựa, phô mai, thịt khô và thức ăn đến trước mặt Tác Nạp Mục, âm thanh nức nở xa xăm của đàn đầu ngựa réo rắt vang lên, còn có hai nữ nhân Mông Cổ mặc áo dài Mông Cổ xinh đẹp tung tăng nhảy múa trước mặt Tác Nạp Mục, thằng này thật đúng là biết hưởng thụ.
Đầu tường thành Tế Ninh.
Mặt Sẹo qua ống kính viễn vọng một lỗ đã nhắm chuẩn hai nữ nhân Mông Cổ tung tăng nhảy múa trong quân Mông Cổ, ánh mắt di động theo vòng eo vặn vẹo của hai nữ nhân Mông Cổ, một bên chậc chậc tán thưởng một bên cười dâm nói:
- Hai nữ nhân Mông Cổ này không tệ, mông lại vểnh lớn, eo cũng đủ nhỏ, nhặt được của báu rồi, qua đêm nay các nàng chính là người của lão tử!
Vừa mới hạ xong mệnh lệnh Vương Hồ Tử quay lại đầu thành nghe vậy liền vỗ mạnh vào mồm, vẻ mặt hâm mộ nói:
- Tướng quân, ngài đã có hai phòng kiều thê rồi, đáng thương ty chức vẫn là một người độc thân, không bằng đem hai ả đàn bà Mông Cổ này khen thưởng cho ty chức đi thôi? Nếu không... một người cũng được rồi a, tướng quân ngài ăn thịt, dù sao cũng phải cho các huynh đệ uống chút canh a.
- Mụ nội nó, dám tới đây cùng lão tử nói điều kiện?
Mặt Sẹo quay đầu lại liếc mắt trừng Vương Hồ Tử một cái, mắng:
- Được thôi, chỉ cần ngươi có thể mang cái đầu người kia trở về cho lão tử, lão tử liền thưởng các nàng cho ngươi!
- Người nào? Đầu của ai?
Vương Hồ Tử nghe vậy mừng rỡ nói:
- Tướng quân, cái đầu người này ty chức lấy chắc rồi.
Mặt Sẹo đưa ống kính viễn vọng một lỗ cho Vương Hồ Tử, nói:
- Nhìn thấy chưa, cái tên ngồi trên thảm uống rượu đó, ngươi đem hình dáng của gã nhớ cho kỹ vào, đêm nay bí mật đánh úp doanh trại địch nhất định phải chặt bỏ cái đầu chó của thằng nhãi này sau đó mang về trong thành, chỉ cần ngươi có thể làm được, hai ả đàn bà Mông Cổ kia sẽ thuộc về ngươi.
- Ai da da.
Vương Hồ Tử lau nước miếng khóe miệng, cười dâm nói:
- Tướng quân ngài nói chuyện phải giữ lời nha, con mẹ nó, mông của hai nữ nhân Mông Cổ này cũng thật vểnh a, ha hả, coi cái dáng người kia, eo nhỏ xoay xoay, tư vị khẳng định so với Diêu tỷ của Xuân Hương lâu trong thành Tế Ninh tốt hơn nhiều!
- Hừ.
Mặt Sẹo khinh thường cười khẩy nói:
- Coi ngươi không có chút tiền đồ, chờ đánh xong trận này trở về đại doanh Nam Kinh, lão tử mời ngươi đi Tiêu Dao Tiên Cảnh khoát hoạt, nơi đó có nữ nhân Triều Tiên tên Thi Lang kia mang trở về, da dẻ non mềm, như có thể bóp ra nước, khỏi phải bàn xinh đẹp bao nhiêu, ha hả...
Vương Hồ Tử trả lại kính viễn vọng một lỗ cho Mặt Sẹo:
- Tướng quân nói là phải giữ lời đó.
- Vô nghĩa, lão tử có khi nào thì nuốt lời ăn hớt của các ngươi?
Mặt Sẹo nói xong lại thấp giọng nói:
- Chẳng qua ngươi chớ nhắc tới chuyện này với bọn Hà Ma Tử, đi Tiêu Dao Tiên Cảnh một chuyến tiêu xài cũng không nhỏ, lão tử mời một mình ngươi thì không thành vấn đề, còn muốn mang theo cả bọn Hà Ma Tử, một năm này của lão tử coi như bán mạng cho các ngươi.
Đang nói thì, Hà Ma Tử bỗng nhiên rề rà đi lên thành lâu, hỏi Mặt Sẹo:
- Tướng quân, Thát tử Mông Cổ sắp bắt đầu công thành rồi, hai chi Tiêu hỏa thương đội của ta khi nào thì đưa lên đầu thành hả?
- Coi ngươi chút tiền đồ cũng không có, còn chưa đánh đã không nén được kích động?
Mặt Sẹo nhíu mày mắng:
- Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, hai chi Tiêu hỏa thương đội của ngươi lão tử phải giữ lại đối phó Kiến Nô, về phần chút Thát tử Mông Cổ trước mắt, chẳng qua là bữa ăn sáng khai vị thôi, một ngàn Trường thương binh của Ma Can còn có trai tráng trong thành cũng đủ ứng phó rồi, đâu phải dùng tới Hỏa thương đội của ngươi chứ?
Hà Ma Tử cởi mũ kê-pi, gãi gãi cái trán trụi lủi, cười ngây ngô nói:
- Đây không phải là vì bị kìm nén đến sốt ruột sao.
- Nghẹn, cũng phải nghẹn! Hầu gia nói rất hay, quân đội a chính là phải chịu nghẹn, đến mức tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng bọn họ, đợi tới lúc thả bọn họ ra, bọn họ sẽ giống như mãnh hổ xuống núi, thế không đỡ nổi, một ngụm là có thể đem địch nhân nuốt chửng!
Mặt Sẹo dứt lời vung tay lên, cao giọng nói:
- Đi, xuống thành ăn cơm đi, Thát tử Mông Cổ đang đốn củi chế tạo thang, tuy nhiên buổi trưa bọn họ không có khả năng công thành.
Mặc Sẹo mặc dù là xuất thân thổ phỉ, từ nhỏ không biết chữ, càng không có khả năng tiếp xúc binh thư chiến sách, nhưng trải qua kiếp sống quanh năm suốt tháng chiến tranh, y đã tổng kết ra những kinh nghiệm độc đáo, y giống với tướng lĩnh Mông Cổ dưới trướng Thiết Mộc Chân năm đó, là tướng lĩnh quân sự trưởng thành trong thực chiến chân chính, tuy là thất học, nhưng ai dám khinh thường y, sẽ phải trả giá nghiêm trọng!
Buổi trưa vừa qua đi, Giả Lặc Miệt và Ngột Nhĩ Khất đã làm được hơn hai trăm cái thang mây thô sơ.
Khi Tác Nạp Mục không sai biệt lắm vừa mới cơm nước no nê, Giả Lặc Miệt và Ngột Nhĩ Khất đi nhanh tới trước mặt Tác Nạp Mục, quỳ một chân trên đất bẩm:
- Vương gia, thang mây đã chế tạo đủ rồi.
- Ừ.
Tát Nạp Mục vươn người đứng dậy, lấy ống tay áo lau lau cái miệng dính đầy dầu tanh, lớn tiếng nói:
- Đem những người Hán đó kéo lên!
- Dạ!
Giả Lặc Miệt và Ngột Nhĩ Khất khẽ vẫy tay.
Sớm đã có đại đội kỵ binh Mông Cổ áp giải hai mươi mấy người đọc sách mặc trang phục người Hán tới trước trận kỵ binh Mông Cổ, chỉ một thoáng, tiếng tù và sừng trâu trầm thấp kéo dài vang lên, Tác Nạp Mục thắt buộc đai lưng, được người hầu nâng đỡ xoay người nhảy lên lưng ngựa, lớn tiếng quát:
- Đem những tên người Hán này tất cả chém hết, tế cờ!
- Dạ!
Giả Lặc Miệt giơ cao cánh tay phải, thế như đao hung hăng bổ xuống.
Kỵ binh Mông Cổ ấn chặt hai mươi mấy người đọc sách ánh mắt thoáng chốc lộ ra hung quang, đều giương lên dao bầu trong tay, một trận hàn quang chói mắt lóe lên, hai mươi mấy đầu người phốc phốc lăn xuống trên mặt đất, máu trào ra thoáng chốc nhiễm đỏ cả đại địa nâu đen, Tác Nạp Mục leng keng rút ra bảo đao, giương nghiêng về phía trước chỉ tới thành Tế Ninh xa xa, lớn tiếng thét dài:
- Tiến công...
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Trong tiếng hò reo đinh tai nhức óc, hai ngàn kỵ binh Mông Cổ xuống ngựa dưới sự suất lĩnh của hai gã Thiên hộ trưởng khiêng hơn hai trăm cái thang mây hướng về Tây môn Tế Ninh chen chúc xông tới.