- Thái tử giả?
Chu Thường Phương khẽ giật mình, vội ra hiệu cho quản gia đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Chu Thường Phương và lang trung. Chu Thường Phương thấp giọng hỏi:
- Tại sao tiên sinh biết Thái tử là giả?
Lang trung nói:
- Thái tử thật đã chết ở trong đại lao ở Bắc Kinh rồi, sao có thể tới Nam Kinh mà kế vị nữa?
- Hả?
Chu Thường Phương thất thanh nói:
- Thái tử thật đã chết ở trong đại lao Bắc Kinh? Nhưng… nhưng Vương Đạc đại nhân còn có một vị ở Hàn lâm viện kiểm chứng, nói Thái tử là thật mà?
Lang trung nói:
- Điều này thì không phải là đơn giản sao. Thiên hạ rộng lớn, muốn tìm một người có tướng mạo giống thì đâu có khó? Hơn nữa lời nói của Vương Đạc và vị Hàn Lâm Viện đó có nhất định là thật không? Với quyền thế của Tôn Truyền Đình và Vương Phác, ép hoặc là mua chuộc hai tiểu quan như vậy thì không phải là dễ quá sao.
Chu Thường Phương cũng nói:
- Nhưng ngoài Thái tử còn có Vĩnh vương, Định vương, còn cả công chúa Trường Bình…
Lang trung không khách khí, ngắt lời nói:
- Vương gia, ngài dám khẳng định lời nói của Vĩnh vương, Định vương và công chúa Trường Bình là thật không?
- Chuyện này…
Chu Thường Phương nghe vậy cứng họng, một lúc sau mới thấp giọng hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh là ai?
Lang trung khẽ mỉm cười, tỏ vẻ sâu sa nói:
- Là người đặc biệt thay Vương gia chỉ điểm bến mê.
Chu Thường Phương thoáng chốc trở nên ngưng trọng. Y không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không vì mấy lời này mà tin một người lần đầu gặp mặt, lập tức trầm giọng nói:
- Tiên sinh, chỉ với mấy lời đại nghịch bất đạo vừa rồi của tiên sinh, nếu để cho Cẩm Y vệ của Trấn phủ ti và Bảo hộ ti biết được thì nhất định sẽ không có đường sống!
Lang trung mỉm cười nói:
- Vương gia, ngài không tin tại hạ?
Chu Thường Phương nói:
- Tiên sinh, bổn vương rất nghi ngờ rắp tâm của tiên sinh.
- Lần đầu gặp mặt, Vương gia không tin tại hạ cũng là lẽ thường.
Lang trung gật đầu, bỗng lấy trong người ra một phong thư đưa cho Chu Thường Phương, lại nói:
- Mời Vương gia xem.
Chu Thường Phương nhận phong thư liền mở ra xem, sắc mặt liền biến đổi, nói:
- Thư tay của Bình Tây Bá Ngô Tam Quế! Tiên sinh là…?
Lang trung phẩy phẩy tay áo, nghiêm mặt nói:
- Tại hạ thẹn là Tham quân trước trướng Bình Tây Bá… Trình Văn Phạm.
Chu Thường Phương kính nể hẳn lên, nói:
- Hóa ra là Trình tham quân.
Phạm Văn Trình hỏi Chu Thường Phương:
- Vương gia, Bình Tây Bá dẫn Kiến Nô vào quan nội, chuyện này ngài thấy thế nào?
Chu Thường Phương ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Bình Tây Bá mượn binh lực nhà Thanh vốn là để đối phó với Lưu tặc, chỉ tiếc sau khi quân Thanh vào quan nội thì thế cục liền mất đi quyền khống chế, có lẽ là Bình Tây Bá cũng không tự chủ được.
Phạm Văn Trình nghiêm nghị nói:
- Có thể được Vương gia hiểu, Bình Tây Bá có bị oan ức lớn hơn cũng đáng.
Chu Thường Phương không hiểu, nói:
- Ý của tiên sinh là…
Phạm Văn Trình nói:
- Vương gia, Bình Tây Bá đưa quân Thanh tiến quan thật sự là vì tiêu diệt Lưu tặc, báo thù thay Tiên đế. Chỉ tiếc, sau khi quan binh nhà Thanh vào liền mất đi khống chế. Tuy nhiên, hiện giờ Vương gia đã lấy được sự tín nhiệm của Kiến Nô, độc lĩnh một tỉnh Sơn Tây, dưới trướng lại có mười vạn thiết kỵ Quan Ninh tinh nhuệ, đang có ý định trọng quy Đại Minh.
- Ồ, đây là chuyện tốt.
Chu Thường Phương mặc dù ngoài miệng nói là chuyện tốt, nhưng giọng điệu lại rất lãnh đạm. Bây giờ, hoàng đế Đại Minh cũng không phải là Chu Thường Phương y, Ngô Tam Quế có quay về Đại Minh hay không thì có liên quan gì đến y?
- Tuy nhiên…
Phạm Văn Trình dừng một chút rồi nói:
- Bình Tây Bá rất hoang mang về Thái tử đột nhiên xuất hiện tại Nam Kinh và kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Vì sau khi Quan Ninh quân đánh hạ Bắc Kinh, Bình Tây Bá từng tận mắt nhìn thấy thi thể của Thái tử, Vĩnh vương, Định vương ở trong nhà lao, cho nên đã phái tại hạ âm thầm đến Nam Kinh để điều tra.
Chu Thường Phương đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Phạm Văn Trình, thất thanh hỏi:
- Nói như vậy, Đương kim Thái tử là giả sao?
Phạm Văn Trình nói chắc như đinh đóng cột:
- Tuyệt đối là giả!
- Lẽ nào lại như vậy!
Chu Thường Phương vỗ án, bực tức nói:
- Hai tên loạn thần tặc tử Tôn Truyền Đình và Vương Phác này, lá gan cũng lớn quá rồi, lại dám dùng một kẻ giả mạo để làm Thái tử. Còn đưa đồ giả mạo đó lên làm hoàng đế. Như vậy, giang sơn xã tắc nhà họ Chu ra chẳng phải sẽ rơi vào tay tên tiểu nhân chúng rồi sao?
Phạm Văn Trình nói:
- Hoàng đến giả mạo này chẳng qua chỉ là con rối trong tay Vương Phác mà thôi. Đợi thời cơ chín muồi, Vương Phác nhất định sẽ soán minh tự lập. Đợi đến lúc đó thì giang sơn Đại Minh sẽ không phải họ Chu nữa mà sửa thành họ Vương rồi!
Chu Thường Phương nắm chặt hai nắm đấm, khàn giọng nói:
- Bổn vương tuyệt đối sẽ không để cho tên gian tặc Vương Phác này thực hiện được ý đồ. Bổn vương sẽ đi tìm Mã đại nhân, Cao đại nhân, còn cả Hưng Bình Bá, Đông Bình Bá và cả Quảng Xương Bá, liên lạc với tất cả các quan viên huân thích, nói ra tội ác của Vương Phác và Tôn Truyền Đình.
Vừa dứt lời, Chu Thường Phương tỏ vẻ muốn xông ra ngoài.
- Vương gia.
Phạm Văn Trình kéo Chu Thường Phương lại, khuyên nhủ:
- Hiện giờ trong triều tất cả đều là người của Tôn Truyền Đình và Vương Phác, e là sẽ không có ai nghe lời của ngài đâu. Hơn nữa, ngài nói ra chân tướng, thì không phải là đã ép mình vào đường cùng sao? Tôn Truyền Đình và Vương Phác có thể tha cho ngài sao?
Chu Thường Phương vốn cũng không phải thật sự muốn đi tìm người vạch trần chân tướng, chỉ là làm bộ thôi. Phạm Văn Trình kéo lại, Chu Thường Phương cũng liền thôi, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ nhưng muốn tiếp tục đi ra ngoài, liền than thở khóc lóc, nói:
- Ôi, bổn vương thật hổ thẹn vì là con cháu Chu gia, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông ở dưới cửu tuyền.
- Vương gia.
Phạm Văn Trình khuyên nhủ:
- Tội ác của Tôn Truyền Đình và Vương Phác nhất định phải vạch trần, nhưng thế lực của hai người đó ở trong triều quá lớn, cho nên việc này cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Chu Thường Phương lấy ống tay áo lau nước mắt ở khóe mắt, hỏi:
- Không biết tiên sinh có thượng sách gì?
Phạm Văn Trình khoanh tay thong thả đi lại vài bước, nghỉ chân rồi nói:
- Tại hạ tới Nam Kinh cũng mới mấy ngày, qua mấy ngày hỏi thăm và quan sát của tại hạ, thế lực Đông Lâm Phục Xã khổng lồ có lẽ đã âm thầm quy phục Tôn Truyền Đình và Vương Phác, cho nên không thể trông cậy vào Đông Lâm Phục Xã để lật lại vụ án. Hiện giờ, cơ hội duy nhất chính là phát động phản đối bằng vũ trang!
- Phản đối bằng vũ trang?
Chu Thường Phương thất thanh nói:
- Điều này thì càng không thể. Tôn Truyền Đình và Vương Phác nắm trong tay mười vạn quân tinh nhuệ nhất, phát động phản đối bằng vũ trang ở Nam Kinh không phải là muốn chết sao? Ai có gan này?
- Tại sao phải phát động phản đối bằng vũ trang ở Nam Kinh chứ?
Phạm Văn Trình nói:
- Vương gia đã quên ở Sơn Tây Bình Tây Bá còn có mười vạn thiết kỵ Quan Ninh sao? Huống hồ Vũ Xương còn có tám mươi vạn đại quân của Ninh Nam Hầu Tả Lương Ngọc nữa! Chỉ cần Vương gia viết một bức thư, tại hạ có thể mang theo thư do chính tay Vương gia viết đến Vũ Xương, dùng ba tấc lưỡi này để thuyết phục Ninh Nam Hầu và Bình Tây Bá khởi binh, tiến đến Nam Kinh trợ giúp để Vương gia lên ngồi, khôi phục ngai vàng Chu Minh.
Chu Thường Phương nghe vậy mừng rỡ nói:
- Chuyện này là thật?
- Đương nhiên là thật.
Phạm Văn Trình nghiêm nghị nói:
- Tại hạ đến Nam Kinh lần này là để điều tra vụ án Thái tử giả. Nếu chân tướng đã rõ ràng, Bình Tây Bá sẽ khởi binh vì Chu Minh chính thống, chỉ cần Ninh Nam Hầu Tả Lương Ngọc cũng đồng ý khởi binh thì gần trăm vạn đại quân tới Nam Kinh, dưới tay Tôn Truyền Đình và Vương Phác chỉ có hơn mười vạn Trung Ương Quân, làm sao có thể ngăn cản được?