Trời đã dần tối, quân Quan Ninh cuối cùng đã thu binh, chiến trường ồn ào náo động cả ngày trời đã yên ắng trở lại.
Trong tiếng bước chân dồn dập, Lý Hổ và Kinh Mậu Thanh nhanh chóng bước đến trước sạp của Lý Nham. Cả hai đều mang vẻ mặt mệt mỏi, máu thấm đẫm áo, Lý Hổ lớn tiếng nói:
- Đại ca, Loan Châu không thể giữ nữa, cứ cứng rắn mà liều chết như vậy các huynh đệ đã chết gần hết rồi!
Lý Nham thấp giọng hỏi:
- Hiện tại còn lại bao nhiêu người?
Kinh Mậu Thành nói:
- Còn lại hơn năm ngàn người, nhưng rất nhiều huynh đệ đều bị thương.
- Haizz.
Lý Nham nắm chặt bàn tay đau khổ đấm lên sạp, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Trận chiến Nhất Phiến Thạch, quân ta bại thật oan mà!
- Đại ca, giờ nói những việc này còn có tác dụng gì?
Lý Hổ buồn bực nói:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì, đi Bắc Kinh hay là trở về Hà Nam?
- Chiến bại tại Nhất Phiến Thạch, mười vạn quân tinh nhuệ toàn bộ bị diệt, Bắc Kinh e là rất khó giữ được.
Lý Nham bùi ngùi nói:
- Nếu như chúng ta còn trở về thì sẽ dẫn đại quân của Ngô Tam Quế về Bắc Kinh, cứ như thế, áp lực của Bắc Kinh sẽ nặng nề hơn, cho nên chúng ta không thể trở về Bắc Kinh. Chúng ta phải chuyển sang đi về phía Thiên Tân, dẫn dụ quân đội của Ngô Tam Quế đi, giảm bớt áp lực cho Bắc Kinh, tranh thủ thời gian để Đại Vương triệu tập quân trú đóng các nơi.
Kinh Mậu Thành nói:
- Nhưng nếu Ngô Tam Quế không mắc mưu thì làm sao bây giờ?
Lý Nham lại thở dài nói:
- Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể làm hết sức mà nghe theo mệnh trời rồi, Kinh sư huynh.
Kinh Mậu Thành ôm quyền nói:
- Ty chức ở đây.
Lý Nham nói:
- Huynh lập tức phi ngựa chạy đến Bắc Kinh, chuyển cáo cho Đại Vương, bảo ngày bất luận thế nào cũng không thể vứt bỏ Bắc Kinh. Chỉ cần Đại Vương thủ được ở Bắc Kinh hơn nửa tháng, mười mấy vạn đại quân tinh nhuệ phân tán ở ba tỉnh Hà Nam, Sơn Tây, Sơn Đông sẽ đuổi đến Kinh sư, thì đại sự vẫn có thể cứu vãn, nếu như Đại Vương rút lui khỏi Bắc Kinh, ta lo là.. lo là sẽ dẫn đến phản ứng mắt xích. Quan lại Đại Minh vốn đã đầu hàng Đại Thuận sẽ lần nữa phản bội!
- Vâng.
Kinh Mậu Thanh nghiêm nghị nói:
- Ty chức nhất định chuyển cáo lời của Tướng quân.
- Ừm.
Lý Nham gật gật đầu một cách mệt mỏi, lại nói với Lý Hổ:
- Hổ Tử.
Lý Hổ ôm quyền đáp:
- Tiểu đệ ở đây.
Lý Nham nói:
- Truyền lệnh xuống, toàn quân suốt đêm rút lui khỏi Loan Châu, tiến về Thiên Tân, trước tiên hội họp ở Hà Nam, sau đó viện quân Sơn Động lại đi giải nguy cho Bắc Kinh!
Nam Kinh, nơi ở của Tiền Khiêm Ích.
Vương Phác đã đặt bức mật thư kia trên án, Tiền Khiêm Ích chỉ liếc nhìn một cái, khuôn mặt già nua thoáng chốc trở nên trắng bệch, lão không cần xem nội dung cũng biết là bức thư gì? Bởi vì bên trên là bút tích của lão, ở dưới còn có chữ ký của lão, hiển nhiên, đây là bức mật thư mưu đồ bí mật chặn giết Thái Tử.
Tiền Khiêm Ích không khỏi tâm loạn như ma. Nếu như Vương Phác công khai bức thư này ra ngoài, vậy thì Tiền Khiêm Ích lão chẳng những thân bại danh liệt, mà còn phải rơi vào tội tịch biên gia sản, chém đầu cả nhà!
Vương Phác cẩn thận cất kỹ bức mật thư, lại bưng chung trà trên án chầm chậm hớp một ngụm, hỏi:
- Mục lão, ngài nói xem mưu hại Thái Tử là tội danh gì?
Tiền Khiêm Ích rùng mình một cái, chân mềm nhũn ra, quỳ dưới chân Vương Phác, giọng run run:
- Phò Phò mã gia, lão phu, lão phu
- Ầy, mục lão mau đứng lên đi.
Vương Phác khẩn trương nâng Tiền Khiêm Ích đứng dậy, mỉm cười nói:
- Mục lão ngài đừng như vậy, vãn bối biết mục lão chẳng qua là bị Chu Tiêu mê hoặc, nhất thời hồ đồ mà thôi.
Tiền Khiêm Ích nghe xong hai mắt sáng rực, liên tục gật đầu nói:
- Đúng đúng đúng, lão hủ nhất thời hồ đồ, bị tên Chu Tiêu khốn kiếp kia mê hoặc mới làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế này, mong rằng Phò mã gia minh giám, đừng
- Ha ha.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Vãn bối sẽ không truyền chuyện này ra ngoài, càng sẽ không giao nó cho phủ Ứng Thiên.
Tiền Khiêm Ích lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng nói:
- Lão hủ đa tạ Phò mã gia thủ hạ lưu tình.
Vương Phác mỉm cười, nói tiếp:
- Tuy nhiên
Trong lòng Tiền Khiêm Ích giật thót lên, khẩn trương nói:
- Có gì thì Phò mã gia cứ việc căn dặn là được.
Vương Phác cười nói:
- Đối với người của đảng Đông Lâm, vãn bối luôn cực kỳ kính nể, cho nên, vãn bối muốn kết giao bằng hữu với phục xã Đông Lâm, không biết mục lão có thể ở giữa xe chỉ luồn kim hay không?
Tiền Khiêm Ích già đến thành tinh, há không hiểu được ngụ ý của Vương Phác?
Ý của Vương Phác chính là có thể tha Tiền Khiêm Ích lão, nhưng từ nay về sau Tiền Khiêm Ích nhất định phải thay Vương Phác làm việc.
- Ây da, có thể kết giao bằng hữu với Phò mã gia, vậy thì quả thật là phúc của phục xã Đông Lâm rồi.
Tiền Khiêm Ích liền nói:
- Lão hủ dám cam đoan với Phò mã gia, sau này việc của Phò mã gia chính là chuyện của phục xã Đông Lâm chúng ta. Chỉ cần một câu nói của Phò mã gia ngài, thì việc phục xã Đông Lâm cũng có thể làm được.
- Mục lão.
Vương Phác cười gian, nói:
- Vãn bối có thể hiểu thế này hay không, từ nay về sau chúng ta chính là bằng hữu hợp tác chân thành được chứ?
- Đương nhiên.
Tiền Khiêm Ích nhanh chóng nói:
- Đó là điều đương nhiên.
- Rất tốt.
Vương Phác nói xong liền lấy ra danh sách quan viên hắn đã thay đổi trong tay áo đưa cho Tiền Khiêm Ích, nói:
- Mục lão, buổi đình nghị sáng mai, do ngài dẫn đầu, dùng danh nghĩa của phục xã Đông Lâm trình danh sách này lên Thái Tử. Đương nhiên, sau khi danh sách các quan viên chủ chốt của Nội các, Lục bộ, Đô Sát viện được xác định, vẫn còn trống nhiều chức quan nha môn của Đô Sát viện, Lục khoa, nhất định sẽ mạnh mẽ đề cử người của phục xã Đông Lâm các ngài trước mặt Tôn các lão.
Con mắt của Tiền Khiêm Ích lộ ra vẻ vui mừng. Vốn dĩ lão còn lo lắng về việc ăn nói với người của phục xã Đông Lâm, nhưng có việc này, lão có thể ăn nói được rồi.
- Ngoài ra
Vương Phác lại lấy một tờ giầy từ trong tay áo bên kia, đưa trước mặt Tiền Khiêm Ích, mỉm cười nói:
- Còn phải phiền mục lão ký tên ở trên. Kỳ thực việc này cũng không có gì, chỉ là hữu bị vô hoạn, giữ đến lúc cần thiết sẽ cởi bỏ hiềm nghi giúp cho mục lão. Vãn bối cùng là suy nghĩ vì mục lão, ngài nói xem?
Tiền Khiêm Ích nhìn thoáng qua liền ngây người.
Đó là một bức thư hối cải, viết rằng việc ủng hộ lập Lộ Vương, chặn đường giết Thái Tử đều là âm mưu do Chu Tiêu bày ra, Tiền Khiêm Ích và người của phục xã Đông Lâm còn lải chẳng qua chỉ là bị Chu Tiêu mê hoặc, quả thật nhất thời đã hồ đồ. Chiêu này của Vương Phác quá lợi hại, nếu như Tiền Khiêm Ích ký tên lên đó, vậy thì coi như là bán cái thân này cho Vương Phác rồi.
Nhưng Tiền Khiêm Ích có thể không ký tên sao?
Đương nhiên là không thể. Tiền Khiêm Ích rất coi trọng thanh danh của mình, thanh danh đối với người như lão mà nói thậm chí còn quan trọng hơn sinh mạng! Vì bảo vệ thanh danh của mình, lão chỉ có thể ngoan ngoãn ký tên của mình lên đó.
Vương Phác cất kỹ bức thư hối cãi, đứng dậy cười nói:
- Vậy thì vãn bối không quấy rầy mục lão nữa, cáo từ.
Tiền Khiêm Ích đứng dậy theo, giọng cung kính:
- Lão hủ xin tiễn Phò mã gia.
Rời khỏi nơi ở của Tiền Khiêm Ích, đi ra không đến hai trăm bước, Vương Phác bỗng quay đầu ngựa, nói với Lữ Lục, Nộn nương và mười mấy thân binh ở phía sau:
- Đi, đi đến phủ của Binh bộ Thị lang Lữ Đại Khí!
Chiến thuật mà Vương Phác dùng là kích phá từng phần. Sở dĩ phải lần lượt thăm hỏi những kẻ đứng đầu phục xã Đông Lâm như Tiền Khiêm Ích, Lữ Đại Khí, chính là muốn khiến cho trong lòng bọn họ có cố kỵ, nhưng lại không dám đem chuyện mình âm thầm đầu nhập Vương Phác tiết lộ cho những người khác biết. Việc ảnh hưởng đến thanh danh của mình như thế này nếu như không có ai đâm thọt, có ai nguyện ý chủ động tiết lộ đâu?
Việc này rõ ràng là rất tốt. Tiền Khiêm Ích cho rằng lão là người duy nhất của phục xã Đông Lâm mà Vương Phác nói chuyện, mà Lữ Đại Khí cũng cho rằng y là người duy nhất của phục xã Đông Lâm mà Vương Phác gặp mặt, Trương Phổ cũng thế. Bọn họ không dám để lộ sự việc mình bị Vương Phác uy hiếp ra ngoài, điều này tránh khỏi việc người của phục xã Đông Lâm thông đồng cùng nhau đối phó với Vương Phác hắn.
Cái gì gọi là thuật khống chế người? Đây chính là thuật khống chế người!
Mãi đến tối mịt, sau khi lần lượt thăm hỏi Lữ Đại Khí và Trương Phổ, Vương Phác mới quay trở về đại doanh Yến Tử Cơ.
Về đến đại doanh, Vương Phác vừa ngồi xuống chưa kịp uống ngụm trà nóng, Lữ Lục liền dẫn Phủ doãn phủ Ứng Thiên Ngụy Đại Bản người đầy mồ hôi đến, Vương Phác có chút kinh ngạc, đứng dậy hỏi:
- Ngụy đại nhân, đã trễ thế này còn đến Yến Tử Cơ, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Ngụy Đại Bản thở dốc hai tiếng, đáp:
- Không sai, đãđã xảy ra chuyện rồi.
Vương Phác thầm giật mình, hỏi:
- Có phải là Chu Tiêu không, Chu Tiêu làm sao rồi?
Ngày hôm đó dùng mọi cách để nghi ngờ Thái Tử, lại bị Phương Dĩ Trí, Vương Đạc chứng thực, Chủ Tiêu liền khinh nhờn Thái Tử, tội vu cáo hãm hại đồng liêu bị nhốt vào đại lao phủ Ứng Thiên. Người này là một tấm vương bài, chỉ cần y còn sống, thì sau cùng vẫn như treo một thanh kiếm sắc bén trên đầu đám người Tiền Khiêm Ích, Vương Phác cũng không hy vọng y sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngụy Đại Bản nói:
- Người này ngấm ngầm tuyệt thực, đã hay ngày hai đêm không ăn gì rồi, hơn nữa thân thể vốn đã yếu ớt, đến giờ đã hôn mê trong đại lao, lúc ngục tốt phát hiện thì đã chỉ còn một hơi thở.
Vương Phác vội nói:
- Khẩn trương tìm lang trung cứu chữa đi.
- Đã tìm rồi.
Ngụy Đại Bản nói:
- Lang trung đang cứu chữa, nhưng mà lang trung nói y chỉ có thể làm hết sức mà nghe theo ý trời thôi.
- Hỏng rồi.
Vương Phác gấp gáp nói với Lữ Lục:
- Lục, mau đi tìm Lý lão gia, bảo ông lập tức đi theo ta đến đại lao phủ Ứng Thiên.
- Vì sao?
Lữ Lục cảm thấy khó hiểu, nói:
- Tên khốn đại nghịch bất đạo như Chu Tiêu, chết còn hay hơn.
- Ngươi biết cái gì.
Vương Phác giận dữ nói:
- Kẻ ác thì có kẻ ác trừng trị, còn không mau đi!
- Vâng.
Lữ Lục trả lời, bất đắc dĩ đành phải đi.