Vị Kiểm thảo của Hàn Lâm Viện kia lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Hòa Thượng một cái, không chút run rẩy.
Năm ngón bàn tay phải của Trương Hòa Thượng đã siết chặt thành nắm đấm, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tên gì?
Vị Kiểm thảo Hàn Lâm viện kia lãnh đạm nói:
- Bổn quan đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Kiểm thảo Hàn Lâm viện Phương Dĩ Trí!
- Phương Dĩ Trí?
Trương Hòa Thượng thoáng chốc cau mày, cái tên nghe có chút quen tai, hình như đã nghe Tướng quân nói đến.
Nghĩ đến đây, Trương Hòa Thương quay đầu nhìn Vương Phác, Vương Phác cũng vừa nghe được giọng nói của Phương Dĩ Trí, khẩn trương ra hiệu cho Trương Hòa Thượng đừng động thủ, dẫn người qua đây.
Phương Dĩ Trí này tuy chỉ là một Kiểm thảo Hàn Lâm viện thất phẩm cỏn con, nhưng lúc trước lại là người mà Vương Phác chấm. Tôn Truyền Đình vì vậy còn từng trình lên Sùng Trinh là cần người, chỉ đáng tiếc là Sùng Trinh Đế không chuẩn tấu, không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong đại lao.
Trương Hòa Thượng ngước ngước cái đầu, lạnh lùng nói:
- Lão đại chúng ta mời ngươi qua đây.
Phương Dĩ Trí hừ một tiếng, quay đầu không để ý đến.
Trương Hòa Thượng cười hắc một tiếng, vươn bàn tay to nắm lấy áo của Phương Dĩ Trí xách y lên như một con gà. Phương Dĩ Trí dáng người gầy yếu, tứ chi không có lực, là kiểu thư sinh điển hình, sao có thể là đối thủ của Trương Hòa Thượng? Lập tức cả người liền bị nâng lên không, giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay to của Trương Hòa Thượng.
Hai mươi mấy quan viên còn lại thấy vậy sớm đã sợ đến vãi ra quân, còn ai dám ngăn cản?
Trương Hòa Thượng mang Phương Dĩ Trí đi đến trước mặt Vương Phác, ném Phương Dĩ Trí xuống đống cỏ. Lúc Phương Dĩ Trí đang muốn chửi ầm lên, Vương Phác hạ giọng nói:
- Phương kiểm thảo, ngươi muốn liên lụy Thái Tử Gia sao?
- Ngươi là ai?
Phương Dĩ Trí biến sắc, ngưng giọng hỏi:
- Làm sao biết Thái Tử Gia đang ở đây?
Kỳ thực Phương Dĩ Trí biết mặt Vương Phác, Sùng Trinh Đế đã vì Vương Phác mà hai lần thết đãi các quan viên lớn nhỏ trong Kinh, Phương Dĩ Trí đều có mặt, y đã từng gặp mặt Vương Phác, chẳng qua là Vương Phác hiện cố ý vò rối tóc, lại bôi tèm nhèm lên mặt, cho nên trong nhất thời không nhận ra.
Vương Phác thản nhiên cười, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngài xem ta là ai?
Phương Dĩ Trí nhìn kỹ Vương Phác lần nữa thì nhận ra, bỗng chốc biến sắc, thấp giọng nói:
- Vương tướng quân?
- Phương kiểm thảo.
Vương Phác nhẹ nhàng vuốt cằm, hỏi:
- Ngoài ngài ra, ở đây còn ai nhận ra Thái Tử Gia không?
- Hầu hết đều nhận ra.
Phương Dĩ Trí nói:
- Thái Tử thường đến Hàn Lâm Viện đọc sách, mỗi lần ngồi xuống là ngồi cả ngày, cho nên đại đa số những người trong Hàn Lâm Viện đều biết mặt Thái Tử.
- Hỏng rồi.
Vương Phác cau mày nói:
- Vừa rồi trừ ngài ra còn có ai nhận ra được Thái Tử không?
Phương Dĩ Trí ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Điều này hình như không. Vừa rồi hạ quan cũng chỉ là chỉ hoài nghi mà thôi, không dám xác định là Thái Tử.
- Vậy ngài cứ ở đây đi!
Vương Phác thấp giọng nói:
- Tối nay sẽ có người đến tiếp ứng chúng ta, đến lúc đó ngài cùng đi với chúng ta.
Ban đêm, hành dinh Ngưu Kim Tinh.
Một gã mạc liêu tâm phúc tất tả tiến vào thư phòng, thấp giọng nói:
- Thừa tướng, trước khi Chu Khuê chết từng nói đã nhìn thấy Thái Tử Chu Từ Lãng, Định Vương Chu Từ Quýnh và Vĩnh Vương Chu Từ Chiếu. Bọn họ ở cùng với Trường Bình công chúa còn có Đề đốc tàn Minh Vương Phác, còn nói là Cao Khởi Tiềm là do Vương Phác giết.
- Cái Gì!?
Ngưu Kim Tinh giật nảy mình, giận dữ nói:
- Chu Khuê đã chết năm ngày rồi, vì sao đến giờ mới báo?
- Bẩm Thừa tướng.
Gã mạc liêu kêu oan nói:
- Ty chức cũng vừa mới biết, tên khốn phụ trách dùng hình bức cung lúc trước đã uống quá chén, hôm sau lại quên mất chuyện này, nay mới nhớ ra để nói cho ty chức.
- Chết tiệt!
Ngưu Kim Tinh giẫn dữ nói:
- Năm ngày rồi, cả năm ngày! Nếu để cho Đại Vương biết chuyện này, để ngài biết Vương Phác và Thái Tử đã chạy thoát từ lòng bàn tay của chúng ta, ta và người đều phải chết! Ngươi có biết Thái Tử Chu Từ Lãng có ý nghĩa như thế nào đối với tàn Minh hay không? Có nghĩa là ngai vàng sẽ còn tiếp nối! Chỉ cần Thái Tử không chết, lòng của các quan lại cũ của tàn Minh sẽ không nguôi!
- Vâng.
Gã mạc liêu nghe đến toát mồ hôi lạnh, thấp giọng nói:
- Thừa tướng răn dạy đúng lắm ạ.
- Mau.
Ngưu Kim Tinh gấp gáp nói:
- Lập tức phái người đi thăm dò, một khi phát hiện dấu vết gì, báo cho ta ngay tức khắc!
- Vâng.
Gã mạc liêu trả lời, vội vàng đi.
Ngoại ô Triều Dương môn, đại lao lưu tặc.
Hoàng Đắc Công ôm hai vò rượu ngon tiến vào nhà lao. Không đợi y mời mọc, hai mươi mấy tên lưu tặc trông coi nhà lao lập tức đi qua như mèo thấy mỡ. Phải nói là những tên lưu tặc này cũng là quan quân Đại Minh đầu hàng, đãi ngộ của bọn họ không khác gì Hoàng Đắc Công, hằng ngày cũng chỉ uống hai bát cháo loãng đến nỗi có thể soi gương được, rượu thịt thì đừng hòng mơ tới.
Giờ thấy hai vò rượu trong lòng Hoàng Đắc Công, từng con sâu rượu đã bị dẫn dụ ra.
Một tên nói:
- Lão Hoàng, rượu này ở đâu ra thế?
Một tên khác nói:
- Ai thấy có phần, rượu này ngươi không thể hưởng một mình.
Hoàng Đắc Công goi mấy tên lưu tặc còn lại qua đây, rót cho mỗi người một chén lớn, cất cao giọng nói:
- Con mẹ nó, bán mạng cho Đại Minh triều không ăn được một chút, bán mạng cho Đại Thuận triều vẫn chỉ được húp cháo loãng, còn muốn ăn ngon uống ngon, vẫn phải dựa vào bản thân các huynh đệ nghĩ cách thôi. Hôm nay lão ca kiếm được hai vò rượu ngon, cùng nhau chia sẻ, nào cạn chén!
Đám lưu tặc hò reo, ngẩng cổ lên uống cạn.
Hoàng Đắc Công lại rót đầy, nói tiếp:
- Nào, cạn thêm một chén nữa!
Đám lưu tặc lại uống cạn, Hoàng Đắc Công tiếp tục rót, uống xong ba chén, hai mươi mấy tên lưu tặc liền ngã xuống đất, số rượu này đã bị bỏ thuốc mê trước đó, nên đám lưu tặc này toàn bỗ đã bị trúng thuốc hết con mẹ nó rồi!
Những người bị nhốt trong dại lao, gồm có bọn Vương Phác còn có hai mươi mấy quan viên Kinh Thành toàn bộ đều trở mình ngồi dậy.
Hoàng Đắc Công gỡ lấy chìa khóa từ một tên lưu tặc, mở khóa sắt, cởi bỏ dây xích sắt, cửa nhà lao nặng nề liền mở ra. Hai mươi mấy quan viên kia lập tức ùa lên, chuẩn bị xông ra, Hoàng Đắc Công giật mình, khẩn trương chặn cửa nhà lao, thấp giọng quát:
- Các ngươi muốn làm gì?
Có một quan viên ngã quỳ xuống đất, dập đầu nói với Hoàng Đắc Công:
- Hảo hán, hãy ta chúng ta ra đi.
- Nằm mơ.
Hoàng Đắc Công trầm giọng nói:
- Bên ngoài chính là đại doanh của lưu tặc, hơn mấy ngàn người trông coi, cho dù các người trốn ra khỏi ngục, thì làm cách nào trốn ra khỏi đại doanh lưu tặc?
- Hảo hán, ngài có biện pháp đưa chúng tôi ra mà, phải không?
Quan viên kia dập đầu không ngừng, cầu khẩn:
- Chỉ cần ngài thả tôi ra, tôi sẽ đền đáp cho ngài. Tôi sẽ cho ngài bạc, à không, tôi sẽ tặng tất cả sản nghiệp tổ tiên cho ngài! Còn có hai tiểu thiếp của tôi nữa, đều tặng cho ngài!
Hai mươi mấy quan viên còn lại đều quỳ xuống, khẩn cầu:
- Hảo hán, mang chúng tôi theo đi.
Hoàng Đắc Công lộ vẻ sầu khổ, quay đầu lại nhìn Vương Phác, trong con ngươi của Vương Phác thoáng chốc lóe lên một tia hàn quang không dễ gì phát hiện, liếc nhìn Trương Hòa Thượng một cái. Trương Hòa Thượng hô lên một tiếng, hai mươi mấy tướng sỹ quan quân trong ngục nhanh chóng lao tới như hổ lang, mỗi người phụ trách một, trong chớp mắt hai mươi mấy quan viên Kinh Thành kia đã ngã xuống đất!
Phương Dĩ Trí biến sắc nói:
- Vương tướng quân ngài đang làm gì vậy? Cho dù là không dẫn bọn họ theo cũng không cần giết người chứ?
- Bọn họ không chết không được.
Trương Hòa Thượng lãnh đạm nói:
- Chẳng qua chỉ nằm dưới đất hai canh giờ mà thôi.
Vương Phác không để ý đến Phương Dĩ Trí, thấp giọng quát:
- Mau, mọi người nắm bắt thời gian, đổi thành quần áo lưu tặc.
Hành dinh của Ngưu Kim Tinh.
Trời vừa sáng, mạc liêu liền tất tả tiến vào thư phòng, bẩm báo với Ngưu Kim Tinh vẫn còn đang buồn ngủ:
- Bẩm Thừa tướng, vừa nãy quân phòng thủ Triều Dương môn đến báo, đám phạm nhân bị bắt giữ trong đại lao đã bỏ chạy rồi!
- Phạm nhân?
Ngưu Kim Tinh không vui nói:
- Mấy tên phạm nhân đã chạy cũng cần phải bẩm báo cho bổn tướng sao? Nhiều chuyện!
- Bẩm Thừa tướng.
Mạc liêu vội vã nói:
- Theo người phía dưới nói, đám phạm nhân kia có thể là quan quân Nam Kinh tới, hơn nữa có chút quan hệ với Kinh Mậu Thành Trướng tiền Thiên tướng quân của Lý Nham.
- Lý Nham?
Ngưu Kim Tinh vừa nghe lập tức tỉnh táo, ngưng giọng nói:
- Đám phạm nhân này có quan hệ gì với đám phạm nhân?
- Đúng vậy.
Gã mạc liêu gật đầu nói:
- Ty chức đã kiểm chứng rồi. Trong đám phạm nhân kia có một gã tên là Trương Hòa Thượng, hẳn là Đại tướng dưới trướng Đề đốc Nam Kinh Vương Phác của tàn Minh. Dường như Trướng tiền Thiên tướng Kinh Mậu Thành của Lý Nham rất quen hắn. Vốn dĩ đã nhận lời thả người, nhưng lại gặp tộc đệ Lý Hổ của Lý Nham, liền gắt giam người.
- Khoan đã.
Ngưu Kim Tinh cau mày nói:
- Chuyện này xảy ra khi nào?
Gã mạc liêu nói:
- Chính là cái đêm đó quân ta vào Kinh.
- Cái đêm mà quân ta vào Kinh?
Ngưu Kim Tinh trầm ngâm, nói:
- Tên Trương Hòa Thượng này sao lại xuất hiện ở Triều Dương môn vào đêm đó? Lẽ nào là Vương Phác phái y đến? Còn Vương Phác thì vì sao lại phái y đến Bắc Kinh? Chẳng lẽ là vì cứu Sùng Trinh, hoặc giả là muốn cứu A, bổn tướng nhớ là Vương Phác hình như là phò mã của Trương Binh công chúa, phải không?
- Đúng vậy ạ.
Gã mạc liêu nói:
- Vương Phác còn từng chống lại thánh chỉ vì Trần Viên Viên, việc này thiên hạ đều biết.
- Đúng là vậy!
Ngưu Kim Tinh vỡ đùi, quả quyết nói:
- Xem ra Trương Hòa Thượng này là phụng mệnh Vương Phác đến cứu Trương Bình công chúa, Thái Tử Chu Từ Lãng và Vĩnh Vương, Định Vương hết tám phần cũng ở cùng một chỗ với tên khốn này Ây da, khoan đã, lúc trước không phải ngươi nói lão già Chu Khuê kia thấy Vương Phác cũng đến Bắc Kinh sao?
- Đúng vậy.
Gã mạc liêu vỗ trán, kêu lên:
- Ty chức chẳng phải là vì việc này mới đi điều tra sao? Nói như vậy Vương Phác hẳn cũng ở trong đám người này. Lúc ấy bọn chúng đang sắp ra khỏi thành, thì lại bị tên Kinh Mậu Thành kia ngăn cản, rồi lại bị Lý Hổ bắt Ôi Thừa tướng, phải khẩn trương phái người đuổi theo!
- Khoan đã.
Ngưu Kim Tinh lắc đầu nói:
- Không cần đuổi theo.
- Không cần đuổi?
Gã mạc liêu ngạc nhiên nói:
- Vì sao vậy ạ?
Trên mặt Ngưu Kim Tinh bỗng lóe ra một tia sát khí, cười lạnh:
- Bởi vì chuyện này đã liên quan đến Lý Nham!
Đối với Lý Nham và Ngưu Kim Tinh, gã mạc liêu đã biết rõ, vừa nghĩ đến, chợt nói:
- Ý Thừa tướng nói là mượn cơ hội diệt trừ Lý Nham?
Ngưu Kim Tinh không phải là Lý Nham. Lý Nham xem Vương Phác như cái loạn trong lòng của nghĩa quân, nhưng Ngưu Kim Tinh lại xem Lý Nham là cái họa trong lòng của mình. Đối với Ngưu Kim Tinh mà nói, Vương Phác không phải là vấn đề, mà Lý Nham lại là chướng ngại vật cản trở y nhập các phong tướng trong tương lại. Ở trong quân lưu tặc, người có thể được Ngưu Kim Tinh xem là mối uy hiếp quả thật không ít, mà Lý Nham chính là kẻ ghê gớm nhất.
Vì muốn dồn Lý Nham vào chỗ chết, Ngưu Kim Tinh không tiếc buông tha cho Vương Phác và Chu Từ Lãng.
Thả Vương Phác và Chu Từ Lãng đi, Ngưu Kim Tinh không cho rằng tàn Minh còn có thể khơi dậy sóng gió gì. Theo y thấy, Đại Thuận triều thay thế Đại Minh triều đà là ý trời khó cãi, chỉ cần giải quyết xong Ngô Tam Quế ở Sơn Hải Quan, sau đó lại phái một viên Thượng tướng lãnh quân nam chinh, thì có thế gió thu lay rụng lá vàng mà dẹp yên Giang Nam.