Đêm đến….
Yến Tử Cơ, hành viên Đề Đốc, lúc này khá yên ắng tĩnh mịch.
Vương Phác cười dài đưa cho Bạch Liên giáo chủ một vật gì đó tựa hồ như viên dược hoàn, hắn nói:
- Tỷ tỷ tốt, chỉ cần tỷ dùng viên thuốc này tiểu đệ sẽ mở trói cho tỷ.
Bạch Liên giáo chủ trợn mắt liếc nhìn Vương Phác một cái sẵng giọng hỏi:
- Đây là thuốc gì? Độc dược sao?
- Cứ xem là độc dược đi.
Vương Phác cười nói:
- Tuy nhiên chỉ cần mỗi tháng dùng thuốc giải đúng thời hạn thì thân thể không có hại gì.
- Lời ngươi nói chỉ có quỷ mới tin.
Bạch Liên giáo chủ cười nói:
- Trên đời này làm gì có độc dược mà vô hại chứ?
- Tiểu đệ không lừa tỷ đâu.
Vương Phác nói:
- Đây là thuốc của hậu nhân Thần y Đại Minh Lý Thời Trân, tuyệt đối không sai.
- Là thuốc của hậu nhân Lý thần y ư?
Bạch Liên giáo chủ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp thản nhiên nói:
- Đúng thế thì ta tin ngươi, mau mang thuốc đến đây.
Tiếp nhận thuốc từ tay Vương Phác, Bạch Liên giáo chủ không cần nghĩ ngợi gì dùng trà uống thuốc.
Thấy Vương Phác không dời tầm mắt Bạch Liên giáo chủ không khỏi lườm hắn một cái, nàng ta há miệng nhỏ nhắn như quả anh đào ra nâng cao đầu lưỡi, quả nhiên miệng không có gì, hiển nhiên viên thuốc này đã được nàng nuốt rồi. Cuối cùng Bạch Liên giáo chủ cũng lớn giọng nói:
- Tiểu bại hoại, ngươi còn chưa yên tâm ư?
- Yên tâm rồi.
Vương Phác cười ha hả trơ mặt ra nói:
- Không phải tiểu đệ đa nghi đâu mà thật sự tỷ tỷ quá lợi hại, nếu tỷ không uống viên thuốc này buổi tối tiểu đệ sao có thể ngủ yên được. Tuy nhiên lúc này là tốt rồi, hiện tại chúng ta đã là châu chấu buộc trên sợi dây thừng rồi, ha ha.
Nói xong Vương Phác liền tiến lên mở trói dây thừng cho nàng.
Điều Vương Phác nói là sự thật, tuy rằng hắn hiểu rõ Bạch Liên giáo chủ cũng tin tưởng Bạch Liên giáo chủ không có khả năng lại hạ độc thủ hắn, nhưng thế sự khó lường câu nói này không sai bao giờ. Cái gọi là Kế hoạch không cản nổi biến hóa, ai biết được trong quá trình hợp tác cùng Bạch Liên giáo chủ sẽ có biến cố gì?
Vì cẩn thận để đạt được mục đích, cần phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho hắn trước.
- Ngươi và ta cùng buộc trên sơi dây thừng?
Bạch Liên giáo chủ xoay người ngồi dậy, nhẹ xoa xoa lên khớp xương tay và mắt cá chân bị trói, nàng cười lộ lúm đồng tiền xinh đẹp nhìn Vương Phác trêu chọc nói:
- Cái gì mà dây thừng, biết đâu lại là dây tơ hồng của Nguyệt Lão thì sao? Tỷ tỷ cũng không nói muốn gả cho ngươi làm nương tử.
- Ha ha.
Vương Phác cười nói:
- Thật sự tiểu đệ cũng hy vọng sợi dây thừng này có thể là dây tơ hồng của Nguyệt Lão, nếu thật sự có thể lấy được tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần làm tiểu thiếp ngay cả nằm mơ tiểu đệ cũng không muốn thức dậy.
- Ba hoa.
Bạch Liên giáo chủ quở mắng liếc nhìn Vương Phác một cái, sau đó nàng ta uyển chuyển lắc eo nhỏ đi đến ngồi ghế ngay phía sau Vương Phác, cố ý nghiêng thân mình mềm mại, dùng bờ mông tròn xoe cọ xát bụng Vương Phác, Vương Phác ồ lên một tiếng khẩn trương ngồi xuống ghế khác, nếu không ngồi xuống ghế chỉ sợ lộ ra điểm khiến người ta chê cười.
- Tốt lắm, hiện tại chúng ta nên tin tưởng lẫn nhau đi chứ!
Bạch Liên giáo chủ khẽ mỉm cười nũng nịu nói:
- Như vậy kế tiếp nên nói chuyện đúng đắn đi, tiểu bại hoại khi nào thì phái người đi Trừ Châu? Định phái ai đi? Còn khi nào ngươi định chuyển hoả khí và lương thực?
Vương Phác nói:
- Tiểu đệ định phái một trong những mãnh tướng của đệ đến Trừ Châu, chỉ cần người của tỷ tỷ vừa đến, hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. Còn về phần hoả khí và lương thực thì bây giờ chưa phải lúc vì lúc này tiểu đệ cũng đang khó khăn để phát lương bổng, thật sự không có dư thừa, tuy nhiên tỷ tỷ cứ yên tâm tiểu đệ nói được nhất định sẽ làm được, tuỵêt không quỵt nợ đâu.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Ngươi phái người đến Thuý Phù Am tìm dẫn Ngọc Nhi đến đây.
- Ngọc Nhi?
Vương Phác sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ý nói:
- Ồ, tỷ nói Ngọc Kinh cô nương sao?
- Đúng.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Nàng ta là đệ tử thân truyền của ta.
- Tỷ tỷ yên tâm, Ngọc Kinh cô nương đã trên đường đến Yên Tử Cơ rồi, nếu không có gì xảy ra một lát sau sẽ tới.
Vương Phác cười cười lại nói:
- Quả nhiên sư phụ tốt sẽ có được đệ tử tốt, tỷ tỷ là báu vật trời sinh, Ngọc Kinh cô nương cũng là báu vật hiếm có của nhân gian.
Bạch Liên giáo chủ sẵng giọng nói:
- Tiểu bại hoại, không phải ngươi đã động thủ ở Thuý Phù Am đấy chứ?
- Oan uổng quá.
Vương Phác giơ tay kêu oan nói:
- Trời đất chứng giám thật oan uổng quá!
Bạch Liên giáo chủ liếc mắt nhìn Vương Phác một cái lại nói:
- Tỷ tỷ cảnh cáo ngươi đừng có ý đồ với Ngọc Nhi đó.
Vương Phát vội nói:
- Không dám.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Ta nghĩ ngươi cũng không dám.
- Còn việc này….
Vương Phác nói tiếp:
- Quân đội của Bạch Liên giáo các người rất mạnh ở Trừ Châu Giang Bắc, Hoà Châu, cùng Lư Châu, không có việc gì tốt nhất không nên sang sông, còn nữa, tuyệt đối không được gây tai họa cho dân chúng bằng không triều Đại Minh và Sùng Trinh Gia cũng không tha cho các ngươi, ngay cả Vương Phác ta nhất định cũng không bỏ qua cho các ngươi.
- Sao?
Bạch Liên giáo chủ dùng ánh mắt đẹp lườm Vương Phác, sẵng giọng:
- Làm như ngươi mới là giáo chủ Thánh giáo vậy?
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Tiểu đệ không nói đùa với tỷ đâu.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Tiểu bại hoại có phải ngươi có hiểu lầm gì không? Bạch Liên giáo chúng ta kỳ thật không xấu xa đàn ông thì trộm cướp còn nữ là kỹ nữ, lạm sát người vô tội như triều đình nói, kỳ thật chúng ta cử binh tạo phản hoàn toàn là vì dân chúng nghèo trong thiên hạ, dù sao ngươi cũng phái người thay Thánh giáo luyện binh rồi, đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi.
Vương Phác cười nói:
- Nếu được thế thì không còn gì tốt hơn rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh của Ngọc Kinh:
- Sư phụ, người đang ở bên trong sao?
Bạch Liên giáo chủ vội đáp:
- Ngọc Nhi, sư phụ ở trong này.
Mành trúc được người vén lên, Ngọc Kinh mang theo một làn hương thơm thoang thoảng đi vào, thấy Bạch Liên giáo chủ đang ngồi trên ghế lúc này Biện Ngọc Kinh mới yên lòng một chút, đưa mắt nhìn đến Vương Phác bên cạnh lại khẩn trương hẳn lên, nhỏ giọng hỏi:
- Sư phụ, ngài ở đây sao? Chẵng lẽ…
- Ngọc Nhi, sư phụ không có việc gì.
Bạch Liên giáo chủ mỉm cuời:
- Phò mã gia đối với sư phụ rất tốt.
Vương Phác ho khan một tiếng cười nói:
- Khụ khụ, tại hạ xin cáo từ, hai thầy trò cứ tự nhiên trò chuyện.
Dứt lời Vương Phác liền vén rèm rời đi.
Vương Phác vừa đi, Biện Ngọc Kinh liền quỳ trước mặt Bạch Liên giáo chủ, lo lắng hỏi:
- Sư phụ, người thật sự không sao chứ?
- Thật sự không sao.
Bạch Liên giáo chủ lắc lắc đầu nói:
- Mặc dù vi sư ở trên sông vì sơ sẩy bị tên nhóc tinh quái Vương Phác bắt giữ, tuy nhiên kết quả không có gì không tốt cả, nói không chừng gặp họa hoá phúc ấy chứ.
Dứt lời Bạch Liên giáo chủ mang chuyện mình bị bắt và thỏa thuận của hai người nói qua đại khái.
- Vậy ạ?
Ngọc Kinh không tin nói:
- Vương Phác dễ dàng tin tưởng sư phụ vậy sao? Sư phụ cũng dễ tin tưởng Vương Phác vậy sao?
- Đương nhiên Vương Phác không dễ gì tin tưởng vi sư.
Bạch Liên giáo chủ nói rồi ngừng một chút, đôi mắt đẹp chợt ánh lên tia nhìn giảo hoạt, hạ giọng nói:
- Tên nhóc tinh quái này đã trộn lẫn cam thảo, trần bì, đương quy viên lại thành viên thuốc ép buộc vi sư uống, còn lừa bịp vi sư nói độc dược định kỳ sẽ phát tác, ha ha, thật sự khiến người ta cười chết đi được.
Đôi mắt đẹp của Biện Kinh Ngọc mở lớn như hai vầng trăng, nàng che miệng cười nói:
- Hắn ta không biết sư phụ biết rõ bách thảo, hi hi.
- Hừ hừ.
Bạch Liên giáo chủ nũng nịu nhẹ nhàng nói:
- Tuy nhiên dù có nói thế nào tên tiểu tử tinh quái đó cũng có chút lương tâm không bức vi sư ăn độc dược thật, chỉ dựa vào điều này vi sư đã không thể giết hắn rồi. Hơn nữa hắn đích thật không phải tay sai của triều đình, đối với Thánh giáo cũng không có ác ý cho nên không cần bắt hắn đi Trừ Châu, hãy để hắn ở lại Nam Kinh đóng góp sức lực cho Thánh giáo là tốt nhất.
Biện Ngọc Kinh dạ nhỏ một tiếng nói:
- Sư phụ, Phò mã gia thật sự đúng là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đấy, ngay cả sư phụ hắn cũng biến thù thành bạn được, khiến Ngọc nhi thật sự rất cao hứng.