Trên những dãy bàn, mọi người có mặt gần như đầy đủ. Hàng trăm đôi mắt chăm chú nhìn Lý Lạc Dương.
Lý Lạc Dương đang bận rộn điều khiển gia đinh, chốc chốc ông ta lại nhìn ra cửa hỏi:
- Mọi người đến đã đủ chưa?
Trông dáng dấp của họ sáng nay như có một việc gì quan trọng sắp xảy ra, Phan Thừa Phong và Hải Đại Thiểu ngồi đối diện nhau, chỉ cần có một người nhìn lên liền gặp ánh mắt oán hận của người kia.
Chợt thấy chàng thiếu niên áo trắng sắc mặt đầy bi phẫn, y phục không được tề chỉnh, tay nắm trường kiếm hớt hãi chạy đến, hắn nhìn quanh một vòng rồi đến ngồi vào chiếc ghế mà trước đây hắn đã ngồi với dáng dấp khiêm nhường.
Tư Đồ Tiếu nhíu đôi mày:
- Hắn sao vậy?
Đồ Tiếu nhìn bốn phía nhưng không thấy Đại Đại cùng đi theo nên rất lấy làm lạ.
Chợt nghe một tiếng “phập”, Vân Tranh phóng cây bảo kiếm vào bàn rồi nói to:
- Chủ nhân hãy mang rượu, ta muốn say một chuyến.
Thấy thế, Lý Kiếm Bạch bước tới nghiêm giọng:
- Huynh đài chớ nóng.
Câu nói vừa dứt, bỗng nhiên sắc mặt của Vân Tranh thay đổi, đôi mắt chàng như tóe lửa.
Lý Kiếm Bạch nhìn sững một lát, liền phát hiện chàng thiếu niên áo trắng không bực mình mà chỉ tức giận, thì ra ông già cổ quái đang nắm tay người tình của chàng bước vào đại sảnh.
Tư Đồ Tiếu trông thấy lại càng lo sợ hơn, hắn đứng ngay dậy nhưng Ôn Đại Đại không hề chú ý đến hắn và Vân Tranh, mà chỉ nắm tay ông già đưa đến chỗ ngồi.
Đây quả là một sự quan hệ lạ lùng, những người có mặt trong đại sảnh rất ít ai hiểu rõ. Họ chỉ thấy cử chỉ thất thố của Tư Đồ Tiếu và Vân Tranh nên mọi người đều lấy làm lạ.
Tên gia đinh của Lý phủ đứng trước cửa đi vào trông thấy khách nhân đều có mặt, liền cúi mình thưa:
- Khách nhân ở các phòng viện đã tới đầy đủ.
Lý Lạc Dương vội dừng chân, nghiêm giọng:
- Sớm như thế này mà đã làm kinh động quí vị, trong lòng tại hạ quả không được yên.
Mọi người đều nghĩ rằng thế nào Lý Lạc Dương cũng nói tiếp, họ chăm chú lắng tai nhưng không nghe họ Lý tiếp lời.
Một hồi lâu, Lý Lạc Dương thưa:
- Các vị từ xa xôi đến đây, đáng lý tại hạ phải hết lòng khoản đãi, khiến quí vị cao hứng khi trở về. Nhưng trong thời khắc này tại hạ không thể không có lời khuyên các vị nên trở về sớm.
Trong số Giang Nam Âu Dương huynh đệ có người thắc mắc hỏi:
- Kỳ hạn mười ngày chưa hết, tại sao chủ nhân lại đuổi khách?
Lý Lạc Dương nghiêm giọng:
- Mười ngày hội tuy chưa hết, nhưng chỉ trong mấy ngày đó, chỗ này tất có sóng gió, tại hạ không nỡ để quí vị bị chìm vào sóng gió.
Nghe xong, Âu Dương thiếu niên nói lớn:
- Nếu ở đây sắp có sóng gió, huynh đệ chúng tôi lại càng không đi. Gặp gian nguy không tránh là bản sắc của chúng tôi.
Hắn tự hào về mấy câu nói vừa rồi của hắn rất nghĩa hiệp, hắn liếc nhìn Nhứt Oa Nữ Vương Phong.
Lý Lạc Dương nói tiếp:
- Các vị đang còn trẻ, làm sao biết cừu hận hung hiểm của giang hồ, một khi bị cuốn vào lửa bỏng thì đừng có nghĩ đến việc thoát ra khỏi.
Lý Lạc Dương thở nhẹ rồi tiếp:
- Hà huống kẻ đối đầu của tại hạ hết sức lợi hại, tại đây có thể xảy ra một trường huyết chiến. Nếu trong giây phút này quí vị không rời khỏi, chờ đến khi người ấy phát động. Khi đó, tại hạ khó bảo vệ cho chính mình, còn sức đâu bảo vệ cho quí vị. Con người này lòng lang dạ sói, xưa nay dưới tay hắn không có một ai sống sót. Một khi chiến trường bùng nổ, ngọc đá tan tành, khi ấy quí vị có muốn tránh ắt không còn kịp.
Thái độ của Lý Lạc Dương rất nghiêm trọng, ngôn ngữ như biểu lộ sợ hãi. Mọi người nghe xong cũng không tránh khỏi nổi lo âu. Riêng Âu Dương thiếu niên lại càng sợ hãi, hắn cúi mặt ngồi xuống không dám nhiều lời nữa.
Lý Lạc Dương ôm quyền nói:
- Xe ngựa của các vị đã sẵn sàng, các vị đi lúc nào cũng được. Đây là điều vạn bất đắc dĩ xin các vị lượng tình!
Mọi người biết rằng lời nói của Lạc Dương nặng tựa núi, những gì mà họ Lý đã nói ra đều không phải là vô duyên cớ. Do vậy, nên mọi người đều im lặng.
Thế là những người buôn bán bình thường, người ông quan cao lo sợ dính vào họa đều vội vàng rời khỏi chỗ ngồi để chuẩn bị hành trang. Có người dừng lại nói lời tạm biệt với Lý Lạc Dương, có người không kịp chào hỏi. Chỉ trong giây lát trong đại sảnh đã vắng hoe, cũng có một số người giang hồ hào sĩ thâm tình với Lý Lạc Dương, vì nghĩa khí còn ngại ngùng chưa muốn đi.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ và Vân Tranh với cây trường kiếm nhìn chằm chằm Ôn Đại Đại và Thiết Trung Đường.
Lý Kiếm Bạch đứng gần một bên Vân Tranh nói:
- Qúi vị không đi sao?
- Không đi!
- Vì sao? Phụ thân ta đã thưa chuyện rõ ràng.
Vân Tranh chỉ vào Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ nói lớn:
- Họ không đi, vì sao ta lại đi?
Miệng Vân Tranh nói, nhưng mắt chàng vẫn nhìn sang Đại Đại.
Tư Đồ Tiếu với Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ đưa mắt nhìn nhau ngầm trao đổi.
- Huynh đài đã cùng sống chết với chúng tôi, hoạn nạn cùng chia, đúng là không hổ thẹn với trang hảo hán anh hùng, trước hết tại hạ xin đa tạ.
- Việc sống chết xưa nay ta chẳng xem ra gì!
- Thật không?
Vân Tranh nổi giận:
- Ngươi có biết ta là ai không?
Thiết Trung Đường rất lo lắng, chàng sợ thái độ xung động của Vân Tranh có thể làm lộ lai lịch.
Nên biết rằng trong thời khắc này, tình huống rất kỳ diệu, bên nào cũng giữ gìn, bên nào cũng có âm mưu, chỉ có Vân Tranh vẫn chưa biết hành tung của mình đã bị người khác khám phá. Thiết Trung Đường nói lớn:
- Chỉ cần các ngươi không đi, tuyệt đối ta không rời khỏi chỗ này. Sẽ có một ngày các ngươi sẽ biết ta là ai!
Nói xong, chàng nắm tay kiếm bước ra.
Bạch Tinh Võ và Tư Đồ Tiếu lại nhìn nhau ra hiệu. Bạch Tinh Võ ôm quyền hướng về Thiết Trung Đường hỏi:
- Tình hình khẩn trương tại sao lão tiên sinh vẫn chưa đi?
Thiết Trung Đường cười lớn:
- Lão phu đã đoạt tình nhân của hắn, nếu lão phu rời khỏi chỗ này chỉ sợ hắn tìm đến lão phu mà liều mạng.
Lúc đó về phần Lý Lạc Dương đang bận rộn điều động gia đinh bố trí cả bốn mặt.
Bên ngoài viện chỉ còn nghe tiếng hô hào truyền lệnh và tiếng chân rộn ràng.
Bình thường ở trang viện này như không có chuẩn bị gì cả. Nhưng một khi có biến loạn lập tức xuất hiện một sức mạnh vô tỉ. Bình thường tất cả gia đinh đều khiêm cung. Thì bây giờ họ đều trở thành những tinh binh thiết hán.
Phía trước đại sảnh, tiếng xe pha lẫn tiếng ngựa hí không dứt, một số khách nhân đã rời khỏi.
Thiết Trung Đường, Bạch Tinh Võ ra phía trước xem xét động tĩnh ở bên ngoài.
Ngược lại, Tư Đồ Tiếu chẳng cần lưu ý gì ở đằng sau, hắn đến trước mặt Ôn Đại Đại trách:
- Nàng điên rồi sao?
Ôn Đại Đại cười khanh khách vừa cố ý nói lớn:
- Tư Đồ đại hiệp, có việc gì thế?
Tư Đồ Tiếu rất lo vì thấy Thiết Trung Đường đang bước tới. Hắn nói vội mấy tiếng:
- Không có gì, không có gì.
Hắn bước lui, nhưng trong lòng rất hận, hắn chỉ muốn bóp nát Ôn Đại Đại ngay tức khắc.
Ôn Đại Đại liền quay sang vuốt ve Thiết Trung Đường, miệng vừa cười vừa nói:
- Chúng ta trở về chứ, để tránh sự trêu ghẹo của người khác.
Nghe xong, Lý Kiếm Bạch ứng lời:
- Đúng đấy, lão tiên sinh nên trở về.
Thiết Trung Đường nghiêm sắc mặt:
- Lão phu tạm thời trở về phòng, nhưng tuyệt đối không rời chỗ này. Qúi vị có đuổi lão phu cũng không đi.
Lý Kiếm Bạch đang ngơ ngác nhìn thì Thiết Trung Đường đã bước ra khỏi đại sảnh.
Phan Thừa Phong nhìn theo Thiết Trung Đường, lắc đầu than thở:
- Con người này quả là kỳ quái, không chịu tìm con đường sống lại cứ ở đây mà chịu chết.
- May thay trên cuộc đời này hạng người tham sống sợ chết không có nhiều.
Phan Thừa Phong vỗ bàn nạt lớn:
- Ngươi nói gì?
Hải Đại Thiểu cũng không hề sợ hãi:
- Ngươi muốn gì?
Thấy thế Lý Lạc Dương vội can:
- Xin mời hai vị ngồi xuống, hiện giờ chúng ta chẳng khác nào chiếc thuyền đang ở trong cơn mưa gió. Nếu không đồng tâm hiệp lực thì thuyền sẽ đắm mà người cũng chết.
Hải Đại Thiểu cười lớn:
- Lý huynh đừng lo, chúng tôi chỉ đùa chơi mà thôi.
Nói xong hắn ngồi xuống chẳng thèm chú ý đến Phan Thừa Phong.
Một tráng đinh của nhà họ Lý hớt hơ hớt hãi chạy vào, thở hổn hển, dáng dấp kinh hoàng, lỗ tai phải của hắn máu chảy đầm đìa như đã bị kẻ nào cắt mất.
Thấy vậy, Lý Lạc Dương vội vàng hỏi:
- Có việc gì vậy?
Tên gia đinh ôm lỗ tai bên trái vừa thở vừa nói:
- Con tuân lệnh đi theo xa mã, nhưng chưa đến lộ thì có người chận xe kiểm tra.
Bạch Tinh Võ trầm ngâm một lát rồi nói:
- Những điều tại hạ liệu định quả không sai. Bọn chúng đã bao vây bốn mặt không cho chúng ta thoát ra khỏi.
- Rồi sau đó như thế nào?
Tên gia đinh vừa cố chịu cơn đau vừa nói:
- Hình như bọn chúng biết rất rõ lai lịch của mọi người ở đây. Người nào không dính líu, bọn chúng cho đi. Con thấy tình hình như vậy nên không dám đi tiếp, con định trở về báo cáo với lão gia. Không ngờ có một tên trong số đó vừa điếc lại vừa câm nhảy tới túm con. Hắn chẳng nói năng gì cả cứ cắt lỗ tai của con.
Hình như Phan Thừa Phong đã nhận ra, hắn nói to:
- Người vừa điếc vừa câm? Không ngờ hắn cũng tới đây.
Hắc Tinh Thiên cũng biểu lộ nét lo sợ:
- Nghe đâu môn hạ đệ tử của Cửu Tử Quỉ Mẫu gồm chín người. Người nào cũng tàn phế. Người vừa điếc vừa câm là một trong số đó.
- Trong chín người đệ tử của Cửu Tử Quỉ Mẫu thì người này rất hung ác, còn có vấn đề với tiểu đệ, lần này đến … Phan Thừa Phong nói chưa dứt lời, chợt thấy môi hắn run run không nói nữa.
Hắc Tinh Thiên lắc đầu nói:
- Đã nhiều năm nay Cửu Tử Quỉ Mẫu không ra giang hồ, tại sao ngươi lại kết oán với bà ta. Như vậy há chẳng phải ngươi thò tay vào tổ ong?
- Điều đó … Thực là một lời làm sao nói hết được!
Phan Thừa Phong có ý thanh minh.
Hải Đại Thiểu hứ một tiếng rồi nói:
- Tại sao một lời không nói hết, nếu không phải là việc quan hệ với nữ nhân thì Hải mỗ xin tự mổ bụng ngay.
Mọi người đều nghĩ rằng Phan Thừa Phong sẽ nói thêm, không ngờ hắn chỉ cúi đầu lặng lẽ. Thấy vậy, mọi người đều cho rằng câu nói của Hải Đại Thiểu là đúng.
Chợt nghe hỗn loạn ở bên ngoài, những gia đinh nhà họ Lý đang đợi xa mã di chuyển, họ chạy tứ tán.
Thấy thế, Lý Lạc Dương nạt:
- Chuyện gì thế?
Họ Lý vội chạy ra.
Thấy một tên ăn mặc rất lạ lùng, tay dắt một con lừa đi qua. Người này dáng dấp chẳng những ngơ ngáo, ngay con lừa của hắn cũng cúi đầu, trên lưng lừa có một cái bao vừa to lại vừa nặng, con lừa bước không muốn nổi, tựa hồ như đã mấy tháng không được ăn uống, khiến ai mới nhìn vào cũng không tránh được tâm lý ngại ngùng lo lắng.
Lý Lạc Dương đang đứng trước cửa hỏi:
- Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?
Người cỡi lừa vừa cười vừa nói:
- Lý tài chủ phú quí đầy nhà, phước thọ song toàn. Con tới đây chỉ xin Lý tài chủ mấy quan tiền.
Lý Lạc Dương nhíu mày rồi bỗng nhận ra, họ Lý ngửa mặt cười:
- Người bạn tốt từ xa đến, tuyệt đối Lý mỗ không để ngươi thất vọng, cầm đi.
Vừa nói, Lý Lạc Dương vừa liệng một đĩnh bạc, thế bay nhanh như mũi tên.
Tên cỡi lừa cười khanh khách:
- Xin đa tạ lão gia!
Chờ đến lúc ánh đĩnh bạc đến trước mặt hắn chỉ đưa cánh tay lên tự nhiên đĩnh bạc mất hết lực, từ từ rơi xuống bàn tay của hắn.
Thấy vậy, Lý Lạc Dương vừa biến sắc vừa khen:
- Bàn tay của người bằng hữu quả công phu, tại hạ xin lãnh giáo, lãnh giáo!
Người cỡi lừa vẫn tự nhiên:
- Tài chủ đã cho đâu dám trả lại? Thôi được, hèn này sẽ trả lại cho tài chủ một cái gì đó.
Hắn đánh vào con lừa một chưởng, con lừa đau quá vừa kêu vừa cúi đầu, phóng tới húc Lý Lạc Dương, do đau quá nên tốc độ của con lừa thật mãnh liệt.
Lý Lạc Dương phẩy tay tránh được, nhìn lại thì người cỡi lừa đã đi đâu mất. Con lừa chạy thẳng vào trong đại sảnh. Hai tên gia đinh phóng tới nắm dây cương nhờ sức mạnh của hai gia đinh nên con lừa ngã xuống đất.
Thấy vậy, Lý Kiếm Bạch nhảy tới ra lệnh:
- Đừng đánh nó, hãy mở bao ra xem bên trong có gì không?
Mọi người đều đến vây quanh, thì ra trong cái bao có ba cái xác người trần truồng.
Da của ba xác chết đã đổi màu, có nơi da bị rúm lại rõ ràng là trước khi chết họ rất đau đớn, nhưng trên thân thể của họ không hề có thương tích gì.
Nhìn mấy xác chết nặng mùi, ai nấy đều buồn nôn, rồi không ai nói với ai, tất cả đều lùi lại mấy bước.
Lý Lạc Dương hỏi:
- Đây là xác chết của người nào?
Mọi người chỉ nhìn nhau lắc đầu.
Trầm ngâm một lát, Lý Lạc Dương nói lớn:
- Bất luận như thế nào, trước hết là mang ba tử thi ra phía sau lấy ba cỗ quan tài để mai táng.
Hai cha con họ Lý, một người thì không cho đánh đập súc vật, một người thì quan tâm đến xác chết, đúng là hạng người nhân từ khiến mọi người kính trọng.
Mọi người đều trở về đại sảnh, chỉ có Phan Thừa Phong trầm tư một lát, gương mặt hắn chợt biến sắc:
- Không xong rồi!
Cả Hắc Tinh Thiên và Tư Đồ Tiếu cùng hỏi:
- Việc gì thế?
Phan Thừa Phong biểu lộ dáng kinh hãi, hắn đưa tay chỉ ra bên ngoài, giọng run run:
- Hãy mau! Mau đem ba cái thây ấy thiêu đi, thiêu cho thật kỹ.
Lý Lạc Dương ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao lại phải thiêu?
- Chúng ta sơ ý nhìn chưa rõ. Tên hán tử ngơ ngáo ấy chính là Ôn Hung Thần trong số Cửu Tử Quỉ Mẫu.
- Ôn Hung Thần Quỉ Tử, nghe đâu hắn tới nơi nào thì nơi ấy bị Ôn dịch hoành hành.
- Trước đây hơn mười năm, tại đất Võ Hán, Thập Bát La Hán thế rất lớn bị hắn gieo rắc ôn dịch nên đều chết sạch, con người này rất lợi hại.
Lý Kiếm Bạch xen lời:
- Ôn dịch lưu hành là do thiên tại, chứ Ôn Hung Thần Quỉ Tử làm sao gây ra được?
Cho đến giờ Tích Lịch Hỏa mới nói:
- Ba cái tử thi có việc gì mà lại mang đi thiêu?
Phan Thừa Phong giải thích:
- Ôn Hung Thần Quỉ Tử rất khéo dùng thuốc độc, ngoài việc bỏ độc vào trong nước, trong thức ăn, hắn còn bỏ chất độc vào xác chết.
- Lão phu càng nghe càng lạ lùng.
Phan Thừa Phong trình bày tiếp:
- Ba thi hài ấy đều trúng độc mà chết, chỉ cần sờ mó vào tử thi lập tức bị nhiễm độc. Một truyền mười, mười truyền trăm. Chỉ trong vòng mấy hôm tất cả đều bị bệnh.
Mọi người nghe xong đều lộ vẻ lo lắng, sợ hãi.
Lý Lạc Dương vội vàng bước ra trước cửa ra lệnh cho gia đinh:
- Thiêu xong hãy đem tro tàn chôn kỹ.
Phan Thừa Phong nhấn mạnh:
- Chẳng những mang ba thi hài đi thiêu mà còn bảo mấy người đã xúc phạm vào tử thi hãy mau rời khỏi đây Lý Lạc Dương vội nhảy tới nói với Thừa Phong:
- Đuổi đi? Có lý nào các hạ muốn đuổi gia đinh môn hạ của tại hạ đến chỗ chết.
Phan Thừa Phong vẫn nói chậm rãi:
- Nếu không đuổi chúng ra khỏi nơi đây thì chúng ta chỉ có chờ nhiễm bệnh rồi chết. Việc này cơ bản là không để bọn Cửu Tử Quỉ Mẫu tái động thủ.
Toàn thân Lý Lạc Dương ướt đẫm mồ hôi, mọi người nghe sự việc tệ hại đến như thế, ai nấy đều nhìn Lý Lạc Dương.
Lý Lạc Dương suy nghĩ một hồi rồi nói lớn:
- Dù như thế nào, tại hạ cũng không thể đưa gia đinh của tại hạ đến chỗ chết.
Điều này làm cho mọi người lo lắng hơn.
Tư Đồ Tiếu cười nhạt:
- Nói như vậy, có nghĩa là Lý huynh muốn chúng ta cùng nhiễm bệnh mà chết?
- Sống chết có mạng, chúng ta cuối cùng rồi cũng chết. Tại hạ không thể để mang tiếng bất nhân bất nghĩa, thà rằng nhận một cái chết như một trang nam tử nghĩa hiệp.
Tư Đồ Tiếu cười nhạt, nói tiếp:
- Thích chết chứ không ưa sống, nếu Lý huynh muốn chết, thì tại hạ không thể nào theo Lý huynh được, các vị xem tiểu đệ nói như vậy có đúng không?
Cả Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ và Phan Thừa Phong đều nhất tề:
- Đúng là như thế!
Lý Lạc Dương nói lớn:
- Nói như vậy các hạ muốn như thế nào?
Tư Đồ Tiếu cũng nói to:
- Nếu các hạ không truyền lệnh tức khắc thì chúng tôi sẽ thay mặt các hạ.
Nói xong, hắn dùng mắt ra dấu. Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ vây Lý Lạc Dương vào giữa.
Thấy thế Lý Lạc Dương hô to:
- Chiếm quyền chứ thay mặt cái nổi gì? Phải chăng các vị muốn giết tại hạ.
- Tình thế như vậy rồi, chúng ta không thể không như vậy.
Cả bốn người di chuyển cước bộ siết chặt vòng vây Lý Lạc Dương.
Chợt nghe tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ. Lý Kiếm Bạch xông tới. Hải Đại Thiểu cũng vỗ bàn đứng dậy thét lớn:
- Nếu người nào chỉ cần dụng võ tới một sợi lông chân của cha con họ Lý, mỗ quyết chặt thành hai đoạn.
Phan Thừa Phong đang từ từ di chuyển, bất chợt hắn xuất chiêu nhắm vào ngực của Hải Đại Thiểu.
Hải Đại Thiểu cười như điên cuồng:
- Hảo tiểu tử, mỗ đã nghĩ chuyện thanh toán ngươi.
Hải Đại Thiểu chưa dứt tiếng cười, hắn đã phóng ra năm quyền, quyền thế rất mãnh liệt. Nhờ thân pháp nhanh nhẹn tinh xảo nên Phan Thừa Phong lách mình giữa những đường quyền của Hải Đại Thiểu. Chỉ trong chớp mắt Phan Thừa Phong cũng đánh trả năm chiêu.
Ngọc Phan An Phan Thừa Phong tuy không nổi tiếng nhưng võ công và thân pháp của hắn cũng không vừa chi, cước bộ di động rất nhanh nhẹn, linh hoạt thật là hiếm thấy.
Một bên đó, Lý Kiếm Bạch đang đấu với Bạch Tinh Võ, đường kiếm của Lý Kiếm Bạch như mưa rơi gió táp.
Bạch Tinh Võ vừa đấu được mấy chiêu trong lòng hắn lấy làm lạ. Hắn tuy có đánh giá võ công của nhà họ Lý nhưng hắn không ngờ đường kiếm của Lý Kiếm Bạch lại ảo diệu như thế.
Trước tình hình khẩn trương như vậy, Lý Lạc Dương vẫn đứng an nhiên, thần sắc không hề thay đổi, không biểu lộ một chút gì tỏ ra xung động, nhưng toàn thân Lý Lạc Dương đã tập trung chân lực.
Bên ngoài, Hắc Tinh Thiên và Tư Đồ Tiếu đã mấy lần định ra chiêu nhưng tiếc thấy thái độ của Lý Lạc Dương nên chẳng dám xuất thủ.
Trong giây phút cục thế khẩn trương thắng phụ chưa thể nào phân biệt. Chợt có tiếng chân người từ xa vọng lại, mười một đại hán áo đen, sắc mặt đều nghiêm trọng ngang nhiên đứng trên thềm đại sảnh.
Lý Lạc Dương liền hỏi:
- Các ngươi đến để làm gì?
Đại hán đi trước cúi đầu lễ phép:
- Chúng tôi đã mang ba thi hài thiêu hóa và mai táng, nhưng rủi thay chúng tôi đều xúc phạm đến tử thi.
Đại hán thứ hai tiếp lời:
- Xin các vị hãy dừng tay, nghe tiểu nhân nói một lời.
Nói vừa dứt thì tất cả quyền phong kiếm ảnh cũng ngưng.
Lý Lạc Dương nghiêm giọng:
- Các ngươi nói đi rồi mau lui ra.
Đại hán đi đầu lễ phép:
- Lão gia đừng vì việc của tiểu nhân chúng con mà đánh nhau. Chúng con đã theo lão gia nhiều năm, chúng con không muốn làm phiền lão gia.
Lý Lạc Dương nhíu mày hỏi:
- Các ngươi muốn như thế nào?
Đại hán áo đen ngửng đầu thưa:
- Trong giây phút này chúng con đã tạo thành mối họa cho mọi người, đâu còn dám sống trên cuộc đời đẻ hại đại chúng.
Lý Lạc Dương như bị kích động, nói lớn:
- Các ngươi chỉ cần lui ra, dù như thế nào đi nữa ta cũng quyết liều chết để bảo vệ các ngươi.
- Lão gia và công tử đãi chúng con to nặng như núi, chúng con … Tiếng nói như nghẹn ngào, trên đôi mắt của đại hán từng giọt nước mắt chảy ròng.
Đại hán thứ ba nói tiếp:
- Chúng con chỉ hận không còn được sống để theo hầu lão gia và công tử.
Nghe vậy, Phan Thừa Phong khen:
- Rất đúng! Rất đúng! Nếu các ngươi có lòng trung đối với Lý đại ca thì không nên để Lý đại ca khó xử, hãy mau mau rời khỏi nơi này.
Lý Kiếm Bạch nạt:
- Không cần ngươi phải nhiều lời.
Đại hán thứ tư chống tay đứng dậy:
- Lão gia và công tử xin nhận một lạy sau cùng của chúng con.
Đại hán này vừa nói xong thì cả mười một người nhất tề quì xuống.
Lý Lạc Dương rất xúc động:
- Các ngươi muốn như thế nào. Chưa có lệnh của ta, các ngươi không thể chết có biết không?
- Xin lão gia tha cho chúng con cái tội chống lệnh. Chúng con chết rồi có hóa quỷ cũng ở bên cạnh lão gia.
Lý Lạc Dương dậm chân nói:
- Các ngươi hãy đứng dậy.
Chợt thấy gương mặt của một đại hán nhăn nhó, máu tươi giữa ngực bụng tuông ra, thân hình đại hán lắc lư hai cái rồi cười như điên cuồng:
- Huynh đệ Ơi! Ta xin đi trước.
Mười đại hán còn lại nở nụ cười đau khổ:
- Lão gia, tiểu nhân cũng đi đây.
Tay người nào cũng áp vào ngực, máu tươi chảy theo cánh tay.
Thì ra cả mười một đại hán đều tự sát bằng cây song phong thất thủ giấu trong tay áo. Dù cho Lý Lạc Dương có can đến đâu cũng không thể nào cứu kịp.
Lý Kiếm Bạch không chịu nổi, chàng nhìn xác đại hán khóc nức nở. Lý Lạc Dương thì đứng sửng như trời trồng, trên khóe mắt hai giọt lệ rơi xuống.
Tư Đồ Tiếu, Bạch Tinh Võ và Hắc Tinh Thiên cũng kinh hoàng bởi cái chết dũng cảm trung liệt của mười một đại hán, họ cũng đứng sững không nói một lời.
Chỉ nghe tiếng gió rì rào, bốn bề im lặng, bên trong viện người lại đông, một số khách hộ giàu sang muốn đi nhưng lại chưa đi, một số là gia đinh của họ Lý.
Trong số họ, có người thì mắt rưng rưng, có người thì nước mắt tuôn trào.
Thiết Trung Đường đứng vào một góc đại sảnh, tuy chàng không khóc, nhưng trong đôi mắt chàng hàm chứa nỗi khổ đau, vốn bắt nguồn từ những ân oán, nhưng chàng đã làm cho phức tạp. Có biết bao sinh mạng, cũng vì cảnh ân oán hận thù mà bỏ mạng. Tuy chàng đã đem hết tài năng, trung thành với sư môn nhưng đối với lương tâm, Thiết Trung Đường không tránh khỏi ân hận. Chàng chợt phát hiện, giang hồ cừu sát gây ra biết bao đau khổ, tàn khốc.
Cho đến khi mọi người đã đi dần, Thiết Trung Đường vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn những xác chết máu vẫn còn chảy đang di chuyển trước mắt chàng.
Chợt nghe có tiếng chuông vọng lại, tiếng chuông ngân dài xua tan cái cảnh yên lặng, chết chóc.
Tiếng chuông vừa dứt thì nghe tiếng hát thật trong trẻo của một hài tử:
- Tiếng chuông báo hiệu tử vong bắt đầu, gà chó đều bị tai ương. Lý Lạc Dương kinh sợ.
Nghe xong, Lý Kiếm Bạch nổi giận:
- Ta với các ngươi hãy đấu một trận.
Lý Kiếm Bạch múa trường kiếm định tung ra, liền bị một người giữ lại.
Thiết Trung Đường nhìn quanh, chàng thấy Phan Thừa Phong bước ra trước đại sảnh chăm chú nhìn một hồi rồi thi lễ, Thiết Trung Đường cảm thấy lòng đau khổ, từng bước từng bước chàng đi về phía sau phòng viện.
Vân Tranh thì đứng dưới cây quế phía trước viện, vừa thấy Thiết Trung Đường đi tới chàng lập tức tỏ dáng bi phẫn, cành lá rơi lả tả, Vân Tranh cũng bỏ chạy.
Thiết Trung Đường nhìn ngơ ngác một hồi, chàng lại nghe có tiếng hát:
“Một mình ngồi ở lầu tây Trăng vàng theo gió hây hây thổi vào Ngô đồng khóa nẻo trời thu Cung tên hoang loạn nỗi sầu mang mang” Đó là bài thơ trong những ngày gần đây Thủy Linh Quang đã học được, bây giờ nàng ca với âm thanh buồn như oán, âm thanh tựa hồ như hàm chứa nỗi buồn ly biệt.
Thiết Trung Đường cũng giật mình, chàng nghe trong tiếng hát ấy như dự cảm đến một điều gì đó không vui.
Thiết Trung Đường vội vã bước vào phòng thấy Ôn Đại Đại đang đứng dựa vào giường, còn Thủy Linh Quang thì đứng ở một góc phòng.
Dưới chân nàng có một bao nhỏ, trên mình Thủy Linh Quang và người hầu đã thay y phục, thậm chí mấy thứ trang sức của Thủy Linh Quang cũng đi đâu mất.
Thấy thế, Thiết Trung Đường vội hỏi:
- Các ngươi định làm gì?
Người hầu cúi đầu lễ phép:
- Cô nương muốn đi, nên con theo hầu cô nương.
Thiết Trung Đường nhảy tới, giọng run run:
- Có đúng là muội muốn đi?
Thủy Linh Quang không nói mà chỉ gật đầu. Người hầu nói tiếp:
- Cô nương để lại lá thư này.
Thiết Trung Đường vội nắm bức thư, nàng viết:
- Chàng không còn cô đơn nữa, muội đi đây, muội chẳng muốn làm em gái của chàng, và cũng không thể làm em gái thì muội nên đi là hơn cả.
Thiết Trung Đường hỏi:
- Tại sao muội không bằng lòng làm em gái của ta? Tại sao muội làm muốn đi?
Thủy Linh Quang từ từ ngửng đầu lên, trên đôi mắt nàng nước mắt chảy ròng.
Thủy Linh Quang vì quá nghẹn ngào nên nàng không thể nói được, nhưng từ những giọt nước mắt ấy, Thiết Trung Đường cũng hiểu được tiếng lòng của Thủy Linh Quang đã có tình yêu sâu đậm đối với chàng.
Trước tình cảnh ấy, trái tim của Thiết Trung Đường như thắt lại, chàng lùi mấy bước rồi ngồi xuống thật nặng nề.
Đúng rồi, Thủy Linh Quang không muốn làm em gái của mình bởi vì nàng đang muốn có tình yêu, một thứ tình yêu mãnh liệt. Nhưng khốn nỗi nàng không thể nói ra, nàng cũng không thể tiếp nhận. Chính vì vậy nên Thủy Linh Quang muốn rời chàng.
Khi Thủy Linh Quang từ từ cất bước đến bên Ôn Đại Đại, nàng nói dịu dàng:
- Tỷ tỷ … tỷ tỷ hãy chăm sóc … chàng ấy!
Tiếng nói hòa với nước mắt trông thật chua xót.
Ôn Đại Đại mỉm cười:
- Muội ngoan của tỷ tỷ đừng lo, tỷ tỷ sẽ hết mình chăm sóc cho chàng.
Thủy Linh Quang cúi đầu chạy ra khỏi phòng, chỉ nghe bên ngoài có tiếng nghẹn ngào:
- Điều đó … vốn tại chàng.. Tiếng nói vừa dứt thì Thủy Linh Quang cũng mất hút.
Thiết Trung Đường cảm thấy mình là một tên tướng bại trận, toàn thân chàng rã rời, chính chàng cũng không thể miêu tả hết. Nỗi đau khổ ấy bất cứ ai cũng không thể chịu đựng nổi.
Một hồi thật lâu, Ôn Đại Đại vừa cười vừa nói:
- Người thì đã đi rồi. Thiết Trung Đường chàng còn có điều gì khó xử?
Ba tiếng Thiết Trung Đường, Đại Đại nói thật ngọt ngào.
Nghe Đại Đại nói tên mình, Thiết Trung Đường như tiếng sét ngang tai, chàng phi thân đến bên Đại Đại hét to:
- Tại sao lại biết tên của ta?
- Thiết Trung Đường, chàng đấu với Tử Tâm kiếm khách, nhờ kế xảo nên thoát được vòng vây, cái tên ấy nổi tiếng trong giới giang hồ, chàng không biết hay sao?
Thiết Trung Đường nắm chặt vai Đại Đại nạt lớn:
- Ngươi nói hay không?
Nếu song chưởng của chàng nhấn xuống tức khắc vai Đại Đại sẽ nát ra. Thế mà Ôn Đại Đại vẫn cười tự nhiên.
- Trước hết chàng hãy buông tay ra thiếp mới nói.
- Ngươi dám uy hiếp ta. Ta không phải là người dễ bị uy hiếp, nếu ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi.
Ôn Đại Đại nghe hai vai đau buốt, cả cuộc đời nàng luôn luôn tìm đủ cách để uy hiếp người khác, nàng không ngờ hôm nay có một chàng trai không chịu sự uy hiếp của nàng.
Đại Đại không thể nào cười được nữa, giọng nàng run run:
- Đó là do muội muội của chàng nói ra.
- Tại sao cô ấy nói?
- Vừa rồi, lúc chàng rời khỏi đây, cô ấy cứ nhắc mãi cái tên Thiết Trung Đường, thiếp nghe được mới đoán chắc rằng đó là tên của chàng.
Nghe xong, Thiết Trung Đường thở dài buông hai tay.
Ôn Đại Đại tiếp:
- Vả lại thiếp nghĩ chàng không phải là một ông già.
Trời đất sinh ra một người đàn bà như Ôn Đại Đại để mê hoặc đàn ông, trong giờ phút này nàng đang tỉ tê bên tai Thiết Trung Đường, thế rồi Đại Đại nói dịu dàng.
- Thân hình chàng xưa nay như thế nào hãy cho thiếp nhìn.
Thiết Trung Đường vội vã ngăn tay Ôn Đại Đại.
- Chàng làm gì vậy?
Thiết Trung Đường hét lớn:
- Không có ai là Thiết Trung Đường, ngươi biết không?
Ôn Đại Đại nhướng đôi mày mắng yêu:
- Chàng xuẩn quá, từ đây cho đến cuối đời thiếp một mực theo chàng để không còn ai hại được chàng?
Thiết Trung Đường vừa “hừ” một tiếng, chợt nghe có tiếng nói ở bên ngoài:
- Lão tiên sinh đang ở trong phòng phải không? Tại hạ là Lý Kiếm Bạch có việc cần thỉnh giáo.
Thiết Trung Đường vội đẩy Ôn Đại Đại ra:
- Mời vào.
Lý Kiếm Bạch bước vào ôm quyền lễ phép:
- Tất cả khách nhân đều đi cả rồi, tại hạ theo lời gia phụ đến đây giục lão tiên sinh lên đường.
- Đó là lệnh đuổi khách phải không?
Lý Kiếm Bạch vẫn ôn tồn lễ phép nói:
- Đây là hảo ý của gia phụ, chứ không phải đuổi khách, chỉ trong chốc lát chiến cuộc sẽ bùng nổ, nếu lão tiên sinh.
- Hảo ý gì, ngươi hãy nhìn xem lão phu đâu phải là người mà các ngươi gọi thì đến, đuổi thì đi.
Lý Kiếm Bạch vẫn ôn tồn:
- Xin lão tiên sinh chớ nói nặng lời.
Ôn Đại Đại nắm tay áo Thiết Trung Đường:
- Tại sao chàng không đi, ở đây … - Không cần ngươi lo lắng, lão phu muốn ở lại đây!
Lý Kiếm Bạch đành phải nói:
- Đi hay không đều quyền ở lão tiên sinh.
Chợt nghe tiếng chuông thứ hai vọng lại, kế đó lại tiếng hát vang lên:
- Tiếng chuông thứ hai đã gióng, chận đường lương thực, rời cửa nửa bước liền mất mạng ngay.
Nghe xong, Lý Kiếm Bạch biến sắc.
- Bây giờ lão tiên sinh có muốn đi cũng không thể đi được.
Mi phụng, mày ngài của Đại Đại cũng biến sắc:
- Làm như thế nào đây, chúng ta là khách nhân của nhà họ Lý, ngươi phải nghĩ cách bảo vệ chúng ta.
Lý Kiếm Bạch lo lắng phi thân ra ngoài. Hai đồng tử cũng từ phía sau chạy ra nói:
- Tất cả đều đi rồi.
Đại Đại nôn nóng hỏi:
- Ai đi rồi?
- Mã phu, người đầu bếp và cả cô gái hầu đều đi cả rồi, sao lão gia chưa đi?
Một đồng tử khác tiếp:
- Lão gia hãy nhìn xem cả mấy dãy phòng ốc đều không còn lấy một người, chung quanh sặc mùi chết chóc, khiến người nào cũng lo sợ.
Ôn Đại Đại dậm chân:
- Chàng vốn là một người thông minh, sao lại có hành động ngu ngốc đến thế, chàng chỉ cần tìm cách thoát thân, xem mọi việc như không có, rồi bàng quang tọa thị nhìn từng tên kẻ thù của chàng bỏ mạng tại đây. Khi đó, mối thù của chàng đã được báo rồi người yêu cũng có, chàng sẽ bằng lòng biết mấy.
Đại Đại thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Ai ngờ chàng cứ một mực muốn ở lại đây, có lý nào chàng lại cùng chết một chỗ với kẻ thù?
- Nếu ở đây chỉ còn lại kẻ thù của ta thì ta đã đi xa rồi, không ai giữ được ta.
- Thế thì có lý nào chàng lại là vì Lý Lạc Dương và Hải Đại Thiểu? Như vậy càng lạ lùng hơn nữa bởi họ đâu có nặng tình với chàng?
- Tuy không thâm tình nhưng họ đều là những con người chánh trực. Đối với bọn ác độc, giảo hoạt, ta sẽ dùng mọi thủ đoạn, nhưng đối với những người chánh trực, ngược lại ta chỉ dùng biện pháp.
Đại Đại hỏi:
- Biện pháp gì?
- Đó là trung thành, chánh trực đối xử với họ Ôn Đại Đại ngơ ngác một hồi, nàng buông tiếng thở dài, miệng nói thì thầm:
- Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc!
Hai đồng tử cùng nhìn nàng chằm chằm hình như chúng cũng ngơ ngơ ngáo ngáo.
Tình thế bên ngoài cũng không được yên ổn dù chỉ giây lát. Chợt nghe ba tiếng hô, tiếp đó là tiếng chân người chạy rầm rập xen lẫn tiếng cung tên.
Rồi lại nghe có tiếng:
- Không xong rồi! Không xong rồi! Tất cả gia súc đều ngã lăn ra chết!
Hai đồng tử lắng tai nghe, chúng tuy thông minh hơn người, nhưng vì tuổi chúng đang còn quá nhỏ, trong lúc này chúng nghe tiếng hô hoán, chúng cũng kinh hoảng.
Ôn Đại Đại thất sắc:
- Như thế thì làm sao đây? Các ngươi hãy thu thập châu báu để đem lên rồi thì làm sao cho kịp.
Thiết Trung Đường mỉm cười nói:
- Một khi con người đã chết rồi thì châu báu cũng chẳng dùng được gì.
Ôn Đại Đại nhìn vào mặt Thiết Trung Đường, nàng chợt ôm mặt khóc:
- Thiếp không muốn chết, thiếp không muốn chết, nhất định chàng đừng để thiếp chết … Thiết Trung Đường “hừ” một tiếng rồi đẩy Đại Đại ra.
Tiếng chuông lại ngân, tiếng hát cũng bắt đầu:
- Tiếng chuông thứ ba, thần chết đến, chuẩn bị quan tài mà mai táng.
Hai đồng tử nghe xong chúng quá sợ hãi, chạy đến ôm nhau.
Trong lúc ấy, Lý Kiếm Bạch mặc chiếc áo chẻn xông vào nghiêm giọng:
- Đại loạn sắp xảy ra, những người còn lại hãy tập trung ở trong đại sảnh để tập trung lực lượng.
Ôn Đại Đại ngưng tiếng khóc nói:
- Nếu chúng ta đi thì những thứ ở trong phòng này như thế nào.
Đúng là cái chết sắp phủ xuống đầu, thế mà Đại Đại vẫn không quên tiền tài, châu báu.
Lý Kiếm Bạch nói dứt khoát:
- Tất cả đồ đạc ở đây, tại hạ sẽ phái người canh giữ. Chỉ cần còn người còn mạng, còn của cải thì một mảy may cũng không thất thoát.
Thiết Trung Đường trầm ngâm một lát:
- Thế thì đi!
Cũng trong lúc ấy mọi người đã ra °°°missing page, °°°° - Đúng như vậy!
Lý Lạc Dương rất cảm kích nhìn Hải Đại Thiểu rồi nói tiếp:
- Chỉ có điều trước khi vượt qua gian khổ, các vị không tránh khỏi tai tiếng.
Tích Lịch Hỏa vỗ bàn:
- Cần gì tai tiếng!
Lý Lạc Dương vùa cười vừa nói:
- Tốt lắm! Nếu chúng ta đồng tâm hiệp lực, thắng bại như thế nào chưa biết được. Nhưng xin huynh đệ hãy ăn cái đã. Ăn thật no nê rồi hãy chờ chém giết.
Lý Lạc Dương vừa nói xong thì mấy đại hán đã vội vàng mang thức ăn đến đặt ở trên bàn.
Trải qua một ngày suy nghĩ, lo lắng, mọi người như quên ăn uống. Bây giờ nghe mùi rượu thịt lại càng cảm thấy đói bụng như không chờ kịp.
Thiết Trung Đường vừa nhìn vào thức ăn, chàng liền nói:
- Gia súc đều chết sạch, trong thức ăn và rượu nếu có độc thì chúng ta sẽ như bầy gia súc.
Lý Kiếm Bạch phân tích:
- Những thức ăn này đều giữ trong phòng kín và đã được trông coi cẩn thận trước khi chế biến, trừ phi Cửu Tử Quỉ Mẫu có tài thông thiên. Còn không thì không thể có độc.
Phan Thừa Phong phát biểu:
- Không biết Cửu Tử Quỉ Mẫu có bao nhiêu phương pháp hạ độc, phòng bệnh hơn là chữa bệnh. Chi bằng chúng ta hãy đề phòng thì tốt hơn.
Trong lúc ấy Lý Lạc Dương đã rút trong mình ra cây như ý bằng bạc, xóc xóc vào các thức ăn, chỉ trong phút chốc cây như ý đã trở thành màu đen.
Tất cả mọi người nhìn thấy đều biến sắc. Lý Lạc Dương với đôi mắt phiền trách nhìn Lý Kiếm Bạch.
Lý Kiếm Bạch cũng ngạc nhiên:
- Như thế là sao?
Phan Thừa Phong chen vào:
- Chỉ sợ bọn chúng bỏ thuốc độc vào trong giếng.
Lý Kiếm Bạch hét to:
- Chờ tại hạ điều tra xem thử.
Vừa nói xong, hắn phi thân ra ngoài.
Mọi người đang nhìn nhau thì Lý Kiếm Bạch đã trở về, dáng dấp hoảng hốt:
- Quả đúng như vậy, cả bốn cái giếng đều bị chúng bỏ thuốc độc.
Phan Thừa Phong lưu ý:
- Thế thì trong cơm cũng có độc.
Hắc Tinh Thiên gợi ý:
- Đồ lang sói, có lý nào con mụ ấy muốn chúng ta chết đói tại đây. Lý huynh, hay là chúng ta lấy gà vịt nhưng không nấu mà chỉ đốt lửa để nướng xem như thế nào?
Lý Kiếm Bạch cho biết:
- Trong nhà bếp từ gà vịt cho đến heo dê đều chết sạch.
Nghe xong, toàn thân Hắc Tinh Thiên chấn động, hắn không nói một lời.
Mọi người nghe mùi thơm hấp dẫn của rượu thịt, nhưng chẳng người nào dám ăn.
Họ càng thấy trong bụng cồn cào. Dù cho anh hùng hào kiệt cũng không chịu nổi cơn đói.
Gương mặt của Lý Lạc Dương vẫn lạnh như tiền, chàng suy nghĩ một hồi rồi nói như ra lệnh cho con:
- Kiếm Bạch, hãy truyền lệnh tập trung tất cả trứng gà vịt, rồi đến kho kín mang rượu ra.
Lý Kiếm Bạch vội vàng thực hiện ý của cha. Còn Hải Đại Thiểu thì vỗ bàn vừa cười vừa khen:
- Hay quá, hay quá! Có trứng nướng lại có rượu ngon, chỉ có thần tiên cũng không hạ độc nổi, chúng ta không chết đói đâu.
Lý Lạc Dương nhìn các hán tử bên ngoài, thấy sắc mặt của họ đều trầm trọng.
Chỉ trong chốc lát, Lý Kiếm Bạch đã mang tất cả trứng và rượu đến.
Nhà họ Lý giàu có tự bao đời, tự nhiên là cất chứa nhiều rượu, sắp đầy cả nửa gian nhà, nhưng trứng gà, vịt thì chỉ có ít, thêm vào đó ít cá khô và thịt gà khô.
Thấy vậy, Lý Lạc Dương hỏi:
- Chỉ từng đó sao?
- Tất cả thức ăn ở nhà bếp hơn một nửa là thức ăn tươi.
Lý Lạc Dương thở dài hỏi:
- Gồm bao nhiêu trứng gà?
- Con vừa đếm được năm trăm bảy mươi hai quả.
Phan Thừa Phong nhướng mắt cười:
- Năm trăm bảy mươi hai quả cũng đủ dùng trong mấy ngày mà thôi.
- Huynh đài quên rồi sao, bên ngoài còn có một trăm hai người nữa, họ chỉ còn dựa vào số trứng gà này thôi.
Phan Thừa Phong sững sờ ngồi xuống, toàn thân hắn tựa hồ như mềm nhũn ra.
Lý Lạc Dương cho biết:
- May thay, hằng năm cứ đến ngày lễ hội, toàn thể anh chị em, a hoàn và nội quyến đều đến hành hương ở Triều Sơn. Còn không thì tình huống không thể tưởng tượng nổi.
Tư Đồ Tiếu chợt tiếp lời:
- Vừa rồi tại hạ đã tính toán, cả trong lẫn ngoài gồm có một trăm tư người. Mỗi người nếu chia đều bốn quả trứng thì chỉ còn lại mười hai quả.
Lý Lạc Dương vừa cười vừa khen:
- Huynh đài tính toán thật tinh tường … Phan Thừa Phong chợt đứng dậy nói lớn:
- Chúng ta đều là khách của nhà họ Lý, có lý nào nhận sự đãi ngộ đồng bằng với gia nhân?
Lý Lạc Dương nghe xong trầm giọng:
- Họ cũng là người được sanh ra từ bụng mẹ, tại sao lại không đãi ngộ họ như huynh đài?
- Tuy cùng là người cả, nhưng giai cấp thì khác nhau.
Hải Đại Thiểu nổi giận lôi đình:
- Có gì không giống nhau, chỉ sợ Lý đại ca đây đối với huynh đệ còn sâu đậm hơn cả các hạ. Nếu lấy trung nghĩa, hiệp khí ra mà luận thì các huynh đệ ấy so với các hạ còn cao hơn nhiều.
Phan Thừa Phong cười nhạt:
- Ngươi nên biết rằng trong giây phút này mọi người đều không muốn chứng kiến ta với ngươi động thủ, nên ngươi cố ý dùng lời lẽ khích bát ta.. Hải Đại Thiểu vẫn xem Phan Thừa Phong như chẳng ra gì:
- Không phải chỉ trong giây phút này, đieều đó mỗ đã nói từ lâu.
Lý Lạc Dương lên tiếng:
- Xin hai vị đừng tranh cãi nữa, còn lại mười hai quả trứng, mỗi người ở đây được phân một quả nữa là xong, Hải Đại Thiểu cười ha hả:
- Mỗ không phải vì chuyện trứng gà, chỉ có điều mỗ không chịu nổi câu nói thối tha của hắn.
Liền đó, Lý Lạc Dương truyền lệnh nhóm bốn đống lửa trong đại sảnh, mang bốn vò rượu ra. Vì cả bốn cái giếng đều có độc nên luộc trứng phải lấy nước rửa mặt để nấu.
Trứng luộc xong, rõ ràng mỗi người được phân năm quả.
Hải Đại Thiểu nhận trứng xong, hắn liền mở vò rượu, miệng hớp một ngụm rượu nhai một quả trứng, chẳng mấy chốc ráo sạch.
Còn Tích Lịch Hỏa ăn đến quả trứng thứ tư, hắn dừng một lát rồi tu một hơi rượu thật dài, thế là quả trứng thứ năm cũng nuốt gọn rồi hắn kê hai cái bàn nằm xuống ngáy khò khò.
Phan Thừa Phong thì chỉ bóc một quả, hắn chia ra tám miếng. Bốn quả trứng còn lại hắn cẩn thận bỏ vào túi áo.
Có người thì ăn hai quả, có người thì ăn ba quả. Tất cả mọi người ngày thường đều ăn sơn hào hải vị, hôm nay chỉ có mấy quả trứng luộc nhưng lại ăn thật ngon miệng.
Hải Đại Thiểu liếc nhìn cười ngặt ngoẽo:
- Cho đến bây giờ mỗ mới biết rằng trứng luộc ngon đến như thế.
Chỉ có Vân Tranh cứ cúi mặt nhai trứng, đôi mắt chàng vô ý nhìn Đại Đại đang ngồi cạnh Thiết Trung Đường. Cái trứng thứ hai Vân Tranh muốn nuốt, nhưng chàng nuốt không trôi.
Chàng chỉ uống một ly rượu nhưng mặt chàng đỏ phừng, thế là Vân Tranh ngửng mặt nhìn chăm chăm vào Đại Đại không cần phải giữ ý tứ.
Đêm càng về khuya, trong đại sảnh đều im lặng, những đống lửa ở bên ngoài cũng đã cháy tàn. Bóng đêm sặc mùi tử khí lại chàng nặng nề hơn.
Mọi người ở trong đại sảnh hình như đã ngủ cả, thực ra không một ai ngủ được.
Chốc chốc, Phan Thừa Phong lại thò tay vào túi lấy trứng gà ra nhìn rồi lại bỏ vào trong túi.
Đến lúc quá nửa đêm thì Vân Tranh đã say mèm, chàng gục đầu xuống bàn, miệng nói lâm râm. Nếu nghe kỹ, thì ra Vân Tranh cứ gọi tên Ôn Đại Đại.
Thiết Trung Đường ngồi nhắm mắt ở trên ghế, lòng chàng vừa thương cảm vừa đau khổ nhìn Vân Tranh.
Lý Lạc Dương đi thật nhẹ nhàng chợt nghe tiếng Lý Kiếm Bạch hỏi:
- Gia gia, gia gia sao không chợp mắt một chút.
- Con ngủ đi, gia gia vừa ngủ được một giấc.
- Con cũng không ngủ được, chẳng biết đêm nay bọn chúng đến hay không?
Lý Lạc Dương lắc đầu bước ra phía trước thềm. Những đại hán tuần tra đều chăm chú nhìn ra phía đầu thành.
Chợt nghe tiếng nói của Tư Đồ Tiếu ở sau lưng:
- Mong sao đêm nay bọn chúng tấn công thì huynh đệ ta còn chút ý chí. Còn không, kéo thêm vài hôm nữa, chỉ sợ … Lý Lạc Dương nói chậm rãi:
- Chờ vài ngày nữa, nếu họ không đến thì chúng ta đánh ra.
Tư Đồ Tiếu góp ý:
- Kẻ thù ở trong chỗ tối, chúng ta ở chỗ sáng, nếu đánh ắt dữ nhiều lành ít. Hà huống … Lý huynh còn cả một gia tài ở đây.
Lý Lạc Dương cúi đầu xuống một hồi lâu không nói một lời.
Mọi người quan tâm phòng bị, canh gác tuần tra suốt đêm. Trời đã bắt đầu hé sáng.
Không ai nói vói ai, nhưng đều vùng dậy, trên nét mặt ai nấy đều nghiêm trang, không ai muốn chuyện trò với ai cả.
Vân Tranh vẫn chưa tỉnh rượu, đầu chàng nhức như búa bổ, chàng lại mở vò rượu tu một hơi dài.
Chỉ trong vòng một đêm nhưng dáng dấp của chàng thật là tiều tụy.
Bỗng nhiên Thiết Trung Đường tới gần Phan Thừa Phong, vỗ vào vai hắn nói:
- Hãy đưa lão phu đi tản bộ một lát được không?
Phan Thừa Phong đáp:
- Tự nhiên là được Nghe vậy, Ôn Đại Đại cũng từ từ đứng dậy nhưng Thiết Trung Đường vội nói:
- Cô nương cứ ở lại đây.
Ôn Đại Đại gật đầu rồi ngồi xuống.
Lý Lạc Dương căn dặn:
- Đi tản bộ Ở trong viện thì không hại gì nhưng các vị cũng cần quan tâm!
Ra khỏi đại sảnh, Phan Thừa Phong cười nham hiểm, hắn nói thầm:
- Lão gia gọi tại hạ ra, có xảo kế gì muốn thi triển?
Thiết Trung Đường đáp:
- Ngươi đoán trúng!
Phan Thừa Phong phấn khởi nói:
- Ở đây đông người, ra phía sau rồi hãy bàn.
- Ngươi tìm cách đưa Hải Đại Thiểu, phụ tử họ Lý và Vân Tranh ra ngoài ta sẽ cho người biết kế hay để thoát thân.
Phan Thừa Phong mừng hỏi:
- Đúng không?
- Nếu ngươi không tin thì thôi!
- Điều đó có khó gì.
Phan Thừa Phong nói tự phụ, hắn vừa chuyển mình đi thì Hải Đại Thiểu cũng đang đứng ở trên thềm với hai phụ tử họ Lý đang chuyện trò với gia nhân. Vân Tranh cũng chân nam đá chân bắc đi tới, miệng chàng cứ lảm nhảm.
Thiết Trung Đường nghiêm giọng:
- Ngươi hãy dụ họ ra phía sau đại sảnh, rồi tìm một nơi kín đáo để xem động tỉnh ở trong đại sảnh như thế nào, còn tất cả công việc khác ta sẽ xử trí.
Phan Thừa Phong đáp:
- Được!
Quả nhiên hắn chạy tới nắm vai Vân Tranh.
Vân Tranh say mèm hất tay Thừa Phong nói:
- Ngươi muốn gì đây?
Phan Thừa Phong ngửi sặc cả mùi rượu, nói với Vân Tranh:
- Ngươi say rồi, ta đưa ngươi đi nghỉ.
Nhưng thực ra, Phan Thừa Phong đã lẹ điểm vào á huyệt.
Vân Tranh vừa không làm chủ được thân, miệng chàng lại không nói được nên bị Phan Thừa Phong nửa đỡ, nửa kéo chàng ra phía sau đại sảnh. Hắn quay lại nhìn thì đã không thấy Thiết Trung Đường.
Phan Thừa Phong tìm được một nơi kín đáo, rồi hắn nói đủ Vân Tranh nghe:
- Hãy ở đây mà xem!
Tuy Vân Tranh không nói được nhưng trong lòng lại rất giận dữ:
- Ngươi đối xử với ta như thế này, ta không thèm nhìn.
Thế rồi Vân Tranh nhắm mắt ngủ vùi.
Phan Thừa Phong nhíu mày suy nghĩ:
“Tên thiếu niên này xem ra thật quật cường, nếu ta dùng sức mạnh, vị tất hắn chịu mở mắt ra nhìn.” Trong lòng đang khó xử, Thiết Trung Đường chợt phóng tới nghiêm giọng:
- Ngươi xem hắn say đến mở mắt không ra, còn bảo hắn nhìn cái nỗi gì?
Vân Tranh nổi giận tự nói trong lòng:
- Ai bảo ta say, ta quyết mở mắt ra nhìn cho mà xem.
Thế là Vân Tranh mở mắt quay nhìn vào bên trong.
Phan Thừa Phong thấy Thiết Trung Đường chỉ nói một câu, Vân Tranh đã mở mắt, trong lòng hắn vừa khâm phục, lại vừa buồn cười:
“Tên già này biết cả tâm lý tên ma men” Nên biết rằng người say rượu không bao giờ tự nhận là đang say.
Thiết Trung Đường vỗ vào vai Phan Thừa Phong:
- Trách nhiệm của ngươi đã xong, hãy đi mau.
Phan Thừa Phong cũng nảy ý tò mò, hắn nghĩ rằng ắt trong đại sảnh có việc gì đó cần nhìn cho biết. Nhưng khi hắn thấy đôi mắt của Thiết Trung Đường, hắn đành phải đi.
Thiết Trung Đường và Vân Tranh cùng đứng trước cửa nhìn vào bên trong, thấy Ôn Đại Đại vừa đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng liền bị Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ cản đường. Đại Đại hỏi:
- Các ngươi muốn làm gì đây?
- Tư Đồ huynh muốn nói chuyện với đại tẩu.
Đại Đại nói xẳng:
- Nói gì, ta không nhận ra hắn.
Bỗng nhiên Tư Đồ Tiếu nắm vào mạch môn của Đại Đại, rồi cười nhạt:
- Con tiện nhân, ngươi dám nói là không biết ta, ta đã nuôi ngươi cả chục năm nay. Nuôi một con chó mà nó còn biết trả ơn.
Ôn Đại Đại bị Tư Đồ Tiếu nắm ở mạch môn đau quá, thế mà vẫn cố nở nụ cười duyên dáng:
- Thiếp đã theo chàng vui vẻ, tại sao chàng lại nặng lời như thế.
Ở bên ngoài, Thiết Trung Đường vừa cười vừa suy nghĩ:
- Quả nhiên là không ra khỏi dự định của mình, chỉ cần chúng ta ra đại sảnh, Tư Đồ Tiếu sẽ không chịu nổi, tự nhiên hắn phải bức con tiện nhân này.
Liếc mắt nhìn, thấy Vân Tranh mở to mắt, mặt biểu lộ nét ngạc nhiên. Dĩ nhiên chàng đã thấy rõ tình huống đang diễn ra trong đại sảnh, thế là chàng tỉnh rượu ngay.
Chợt nghe Tư Đồ Tiếu nói:
- Ta bảo ngươi đi theo với gã thiếu niên ấy để tìm ra sào huyệt của hắn, tại sao mới nửa đường ngươi đã bỏ hắn để chạy theo cái thằng già sắp chết?
Vừa nghe đến đó, toàn thân Vân Tranh toát mô hôi lạnh.
Thiết Trung Đường nhìn Vân Tranh, trong bụng thầm nghĩ:
“Vậy cũng đủ rồi. Nếu để cho Tư Đồ Tiếu ép hỏi nữa thì con tiện nhân ấy cũng bán cả mình như chơi.” Vừa nghĩ đến đó, chàng đẩy mạnh cánh cửa sổ bồng Vân Tranh rồi như điện chớp vượt qua cửa.
Thiết Trung Đường không chú ý đến Tư Đồ Tiếu, Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ. Chàng giải huyệt đạo cho Vân Tranh rồi nghiêm giọng hỏi:
- Ngươi nghe rõ chưa?
Vân Tranh lau mồ hôi trên trán nghiến răng nói:
- Con tiện nhân!
Thiết Trung Đường nói rất ôn hoà:
- Ngươi đã biết hắn là con tiện nhân, tại sao lại đau khổ vì hắn. Nếu ngươi còn đau khổ vì con tiện nhân ấy thì không đáng một trang nam tử hán.
Vân Tranh cúi đầu ngơ ngác một hồi, chàng thở dài một tiếng.
- Tình thế trong lúc này rất nghiêm trọng, bọn chúng đều biết ngươi là đệ tử của Đại Kỳ Môn, chắc chắn bọn chúng không dám ra tay động đến ngươi, nhưng ngươi cũng cần lưu ý không nên vọng động.
Vân Tranh gật đầu, bỗng nhiên chàng ngửng đầu lên, vừa thấy Thiết Trung Đường, chàng vội hỏi:
- Lão là ai? Mà quá quắt đến thế? Tại sao việc gì cũng không qua mặt được lão?
Đôi mắt của Vân Tranh vừa biểu lộ sự kinh hoàng, vừa kính sợ. Thiết Trung Đường không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, chàng nói với Vân Tranh:
- Lão phu là ai? Sau này tự khắc biết.
- Tại sao bây giờ lão không nói?
- Nếu nói bây giờ thì tình hình trở nên đại biến.
Giọng nói của Thiết Trung Đường rất nghiêm trọng khiến bất cứ ai nghe xong đều không dám hỏi lại.
Chợt nghe có tiếng hét to:
- Người nào ở trong đó?
Sau tiếng nạt là tiếng gió bay lại.
Thiết Trung Đường nghiêm giọng:
- Ngươi hãy thừa cơ mà đi, còn lão đến ứng phó.
Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ kẻ trước người sau, lăng không bay xuống vừa thấy Thiết Trung Đường thư thả đi tới, cả hai cùng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thì ra là lão.
- Chính thị lão phu, có điều gì chỉ giáo?
Hắc Tinh Thiên nghi ngờ hỏi:
- Đại loạn sắp tới, lão ở đây để làm gì?
Thiết Trung Đường cười nhạt rồi đi không màn gì đến chúng.
Hắc Tinh Thiên nhíu mày nói:
- Cái lão già này, ta càng nhìn càng thấy lão cổ quái!
- Tiểu đệ trông lão ta rất thần bí, thậm chí tiểu đệ còn nghi hắn là người của Đại Kỳ Môn cải trang. Nhưng khi nhìn lão ta với Vân Tranh thì tiểu đệ nghĩ rằng không phải.
Hắc Tinh Thiên trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cũng có khi lão diễn cả hai vai?
Bạch Tinh Võ lắc đầu nói:
- Cái tên họ Vân thì quá xung động, nhìn dáng đau khổ của hắn, chắc chắn là không giả, chỉ từng ấy tiểu đệ đủ đảm bảo.
Cả hai người này bụng dạ tuy có thâm trầm nhưng chúng cũng không thể nào thấy hết ngọn ngành, khúc chiết.
Hắc Tinh Thiên nói:
- Lão già ấy rất bí mật, chỉ cần lão ta không dính líu gì đến chúng ta, hà tất chúng ta phải quan tâm.
Trong lúc ấy cả mười hai đội gia đinh, hán tử đều bị kích động, người nào cũng sẵn sàng tư thế, tên vào cung, đao kiếm đều rút ra khỏi vỏ, tuần tra khắp bốn mặt.
Lý Kiếm Bạch chạy tới như bay rồi nghiêm sắc mặt nói:
- Gia phụ xin mời quí vị hãy vào trong đại sảnh. Còn huynh đệ thì dầu ở đâu không được vọng động.
Mọi người đi kiểm tra một vòng không phát hiện được gì thêm cũng lục tục kéo về đại sảnh.
Lý Lạc Dương đi qua đi lại trước đại sảnh, nhìn thấy mọi người đến, họ liền dừng chân nói:
- Trong giờ phút này, lực lượng của chúng ta đã tập trung, tinh thần đang phấn chấn, chúng ta không nên căn cứ vào những dự báo của bọn chúng, sẽ phân tán lực lượng, tinh thần hoảng loạn để bị đối phương lợi dụng sơ hở của ta.
Tích Lịch Hỏa nóng nảy nói lớn:
- Như thế này là cái bẩy chờ thỏ, chưa phải là biện pháp tốt nhất.
Lý Lạc Dương trầm tĩnh hỏi lại:
- Thế thì huynh đài có cao kiến gì?
Tích Lịch Hỏa ngơ ngác một hồi, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng không nói được.
Mặt trời đã lên cao, tâm lý của mọi người đều nôn nóng, nhưng chưa thấy hiện tượng gì khác xảy ra, lợi dụng thời điểm này họ đều lấy trứng ra ăn. Tuy là tình huynh đệ nhưng chẳng ai khách sáo với ai cả.
Hải Đại Thiểu nhìn mọi người đang no bụng, hắn lại cồn cào hơn. Hắn vỗ vào bụng cười lớn:
- Tuy mỗ là anh hùng nhưng lại không thắng cái bị da này.
Tích Lịch Hỏa thì đang ôm vò rượu, vừa tu vừa mắng:
- Con giặc già, mùi vị của cái đợi đúng là không chịu nổi, bụng của lão phu cũng sôi lên rồn rột.
Phan Thừa Phong bóc một quả trứng, hắn cố đi qua đi về trước Hải Đại Thiểu rồi hắn cắn một miếng, thở một hơi.
Hải Đại Thiểu trợn mắt ra nhìn theo quả trứng trên tay Phan Thừa Phong, hắn không kềm nỗi nước miếng, nhỏ dài rồi mắng toáng lên:
- Thứ trứng luộc có ngon lành gì đâu?
Phan Thừa Phong nói mỉa mai:
- Không ngon, không ngon gì nhưng ăn vào mới biết.
Hải Đại Thiểu mắc cỡ đỏ mặt, bỗng nhiên hắn đứng phắt dậy. Phan Thừa Phong phản xạ lùi lại một bước nhưng Hải Đại Thiểu cười cười:
- Tiểu tử đừng lo, mỗ không giựt quả trứng đâu.
Thấy vậy, mọi người cười vang xua dịu phần nào không khí lặng lẽ, chết chóc ở trong đại sảnh, nét mặt của Vân Tranh cũng hé nụ cười.
Tinh thần của hết thảy đại hán bị sa sút nhiều. Về võ công họ không bằng quần hào trong đại sảnh. Bị đói một ngày đầu nhức chân mềm nhũn.
Lý Lạc Dương chăm chú nhìn ra phía bên ngoài rồi thì thầm:
- Hoàng hôn, tối đa là tới hoàng hôn.
Chợt nghe một tiếng chuông nữa, kế đó là tiếng hát:
“Tiếng chuông thứ tư, đói đến phát hoảng, xin biếu thịt heo để người nếm thử?
Tiếng hát chưa dứt đã thấy phía ngoài tường có hơn mười gậy trúc cao quá đầu tường, trên đầu mỗi gậy trúc đều có buộc vào một con heo quay mùi thơm theo gió bay vào.
Màu da heo quay vàng rộm, óng ánh dưới ánh nắng mặt trời, mùi thơm cứ hắt theo gió bay vào, những người tuy không thấy chỉ nghe nói cũng phát thèm.
Tất cả đại hán ở trong viện đều xôn xao, cứ đứng nhìn sửng sốt ra phía ngoài tường rào.
Chợt nghe tiếng mắng của một đại hán:
- Phụ mẫu ơi! Thịt gà, thịt vịt chúng tớ đều ních cả rồi, còn thịt heo thì thật là hiếm có, huynh đệ Ơi hãy nhìn thử xem.
Đại hán này lắp tên vào cung bắn ra.
Ai ngờ khi mũi tên vừa tới mặt tường rào, bỗng nhiên mũi tên lảo đảo rơi xuống đất. Mọi người thấy bên ngoài cũng phòng bị chu đáo nên ai nấy cảm thấy tình hình nghiêm trọng hơn.
Thiết Trung Đường nhìn ra con heo quay, chàng liên tưởng tới một người thiếu nữ chưa bao giờ được ăn. Đó là thiếu nữ Thủy Linh Quang. Chàng nhớ lại tiếng hát của Thủy Linh Quang:
- … Da heo mỡ chảy ròng, quay thật vàng, muội cắt một miếng, xin mời chàng ăn, chàng ăn một miếng … Hải Đại Thiểu đi qua đi lại trong đại sảnh, nước miếng chảy ròng, hắn mắng:
- Thứ thịt heo ấy, mỗ bảo đảm rất đắng, không nên ăn vào.
Lý Lạc Dương nói:
- Chưa hẳn là đắng nhưng chắc chắn là có độc.
Nói chưa dứt đã thấy mười bóng người nhảy lên đầu gậy trúc.