Mỗi bức tranh là một chiêu thức độc lập, nhưng cần phải phối hợp năm bảy chiêu thức thì mới thành một chiêu. Trong các chiêu thức ấy đều có mối quan hệ vói nhau, đồng thời chúng biến hóa vô cùng vi diệu. Đúng là võ lâm hiếm có.
Thiết Trung Đường thầm nhủ:
“Quả là Ma Y Khách thật lỗi lạc. Tính tình của lão không phân biệt thiện ác lại rất kỳ quái. Nếu không phải là con người kỳ quái thì tại sao lại dễ dàng để lộ thứ võ công tinh diệu như thế này.
Thiết Trung Đường vốn là người thích võ nghệ. Nay chàng gặp được một thứ võ công tinh ảo, chàng vui mừng như người điên. Chàng chăm chú nhìn những bức họa rồi bắt chước theo chiêu thức trong mỗi bức tranh.
Một thiếu nữ mang vào một cái đồng hồ chứa cát. Mỗi khi cát trong bình lọt xuống hết là một ngày. Thiết Trung Đường đang dồn toàn tâm toàn trí học chiêu thức trên tranh, nên chàng không chú ý gì cả, chàng cứ buộc miệng đồng ý chứ cũng không ngoảnh đầu lui.
Thiết Trung Đường so sánh chiêu thức trong tranh với chiêu thức của các cô gái “Thoát y quyền” tuy thật lạ lùng. nhưng các chiêu thức trong bức họa rõ ràng là “khắc tinh” đối với chiêu thức của các cô gái. Mỗi chiêu mỗi thức đều có khả năng chế ngự.
Mới nhìn vào thì những chiêu thức này cũng bình thường nhưng nhìn thật kỹ thì khi phóng chiêu ra, đối phương gặp phải đành bó tay bó chân và không thể nào ra tay được nữa.
Thiết Trung Đường như say, càng nhìn càng thấy xảo diệu. Cuối cùng chàng phát giác chiêu thức này chỉ ở thế thủ. Nói gọn là Phong, Bế, Ngăn, Cản, Khóa là những yếu quyết. Chàng lại phát giác “tiên tử thoát y quyền” mới là thế công:
Đá, Đánh, Phẩy, Đâm, Chặt, Móc. Một thế công này tuy lợi hại nhưng không thể tránh trống trải. Võ công trên đời này tuy rất phức tạp nhưng chiêu thức chỉ công mà không thủ thì không nên.
Nên biết rằng chiêu thức mà chỉ công chứ không thủ thì thế công rất lợi hại, còn thủ mà không công thì thế thủ rất nghiêm mật. Nếu phối hợp hai thế làm một, đó là quyền thuật tuyệt diệu.
Trường hợp hai loại này phần ra hai, vốn không ai chủ trương như vậy. Vì vậy cả bảy cô gái liên hoàn thành một người có bảy đường quyền, bảy thế, nên không cần phải thủ. Hà huống bảy người họ trống trải, họ lộ ra toàn thân trần truồng, nếu một chính nhân quân tử thấy tình huống như vậy, chẳng ai nỡ xuống tay. Nhìn thế công của trận này còn lợi hại hơn nhiều đối với thế trận khác.
Thiết Trung Đường vốn người thông minh nên chàng tiếp thu được ngay cái lý của trận đồ. Chàng buộc miệng:
- Nếu không phải là kỳ nhân thì làm sao sáng tạo được những chiêu thức kỳ bí như vầy.
Thiết Trung Đường liếc nhìn chiếc đồng hồ, đã thấy cát lọt ra hết. Do chàng say sưa với võ công nên quên cả thời gian. Chàng quên cả ăn uống. Bây giờ nhớ lại thì ruột đói cồn cào, số hoa quả trên bàn cũng không biết người ta đã mang đi từ lúc nào. Cô gái hôm qua mang chiếc đồng hồ vào chăm chú nhìn chàng. Thiết Trung Đường bước tới ôm quyền chào:
- Cô nương!
Cô gái liền hỏi:
- Chàng đói bụng lắm nhỉ?
- Tại sao cô nương biết?
Cô gái mỉm cười, lấp ló sau lưng chiếc bình rượu nói:
- Thiếp chờ câu nói ấy từ lâu, chàng chú tâm học võ nên quên cả ăn uống.
Thiết Trung hỏi:
- Nếu được xin cô nương một ít thức ăn.
Cô gái cười duyên dáng nói:
- Cốc chủ thì ăn ghen còn chàng thì ăn khổ. Câu nói này xin chàng đừng bao giờ quên. Hà huống … Cô nàng cười khanh khách nói tiếp:
- Trên đời này dù người có rộng rãi bao nhiêu đi nữa cũng không muốn trao rượu thịt cho người tình địch.
Thiết Trung Đường sực nhớ câu nói của Ma Y Khách “đói cái thể xác”. Nếu không được ăn uống thì làm sao duy trì cho hết bảy ngày?
Cô gái nằm vào giường mỉm cười nói:
- Nếu chàng không thách thức với cốc chủ, tức chàng là khách của ông ấy, thì tự nhiên ông ấy chiêu đãi chàng. Còn không thì đừng phí công gọi thức ăn.
Thiết Trung Đường tự nhủ:
“Nguyên do là lão muốn mình “lao kỳ cân cốt”” Tuy trong lòng chàng tức giận, nhưng không biết phải làm gì hơn. Chàng tự nhủ:
- Làm gì đây?
Cô gái mỉm cười cho biết:
- Làm gì thì hãy theo lời muội.
Thế là cô ta trề môi, uốn éo cùng với những động tác hấp dẫn. Thiết Trung Đường như không trông thấy, rồi cười nhạt:
- Đã như vậy, xin cô nương cứ nói!
Bỗng cô gái vùng dậy nói:
- Chột mắt, chột mắt, làm sao chàng lại chịu chột mắt?
Cô gái lại cười:
- Muội đến nói cho chàng biết, trước hết chàng hãy đấm bóp cho muội.
Vừa nói xong cô ta đã nằm xuống đất.
Nếu thay vì Vân Tranh thì lúc nãy thế nào hắn cũng cho một chiêu. Còn như Trầm Phủ Bạch ở trong tình huống này thì không cần nói cũng biết.
Nhưng Thiết Trung Đường thì chỉ mỉm cười, quả nhiên chàng ngồi xuống đấm bóp hai mông cô nàng trắng như tuyết. Từ mông xuống chân không hề có một vết sẹo nào. Chàng cũng không tránh khỏi dao động. Cô gái này thấy Thiết Trung Đường có vẻ bị lung lạc, nên mỉm cười nói:
- Thì ra chàng vẫn còn mắt đấy chứ!
Nói xong, cô ta duỗi thẳng chân chạm vào mũi chàng, mùi thơm từ trong người cô gái tỏa ra khắp phòng, bỗng nhiên hai mắt của Thiết Trung Đường sáng hẳn lên.
Chợt nghe bên ngoài cửa có tiếng cười:
- Thủy cô nương, hãy nhìn xem. Đó là một anh hùng nam tử mà cô nương từng yêu, không ngờ hắn cũng như vậy.
Thiết Trung Đường không quay lại nhìn, chàng biết rằng Ma Y Khách cố ý hạ nhục chàng, lão còn đưa Thủy Linh Quang đến nhìn, chàng chỉ mỉm cười.
Chỉ nghe Thủy Linh Quang nói:
- Nếu chàng không như vậy thì làm sao duy trì được bảy ngày. Chàng tất cả đều chỉ vì tiểu muội. Chàng chịu nhiều gian khổ thì tiểu muội càng thương chàng hơn. Hà huống chàng không hề yêu bất cứ cô gái nào khác, nên tiểu muội vẫn yêu chàng.
Mấy câu nói này tuy đơn giản nhưng không ai nói gì được. Tuy nét mặt Thiết Trung Đường như tươi cười, nhưng trong lòng chàng dấy lên cả trăm ngàn tư vị của tình yêu.
Nghe tiếng Âm Tần nói:
- Hèn gì hắn không quay đầu lại, bởi hắn đã biết Thủy cô nương rất tin tưởng hắn.
Âm Tần buồn rầu thở dài:
- Hai trái tim như đã hòa nhịp, ai còn sợ gì ác ma gia hại … Thiết Trung Đường thầm vui. Chàng biết rằng Âm Tần cố ý chọc tức Ma Y Khách.
Không ngờ Ma Y Khách cười ha hả:
- Quả là Thủy Linh Quang không biết ghen tuông, chỉ hận ta quá vô phước. Được! Hôm nay khổ công như thế là đủ rồi, hãy cho hắn ăn.
Thiết Trung Đường thầm nghĩ:
“Lão ta cũng không hổ là một kẻ nam nhi” Liền đó, hai cô gái mang vào một mâm thức ăn có cả thịt gà, thịt vịt, nào thịt cá và một bình rượu đầy đang tỏa hơi thơm ngát, ai cũng muốn ăn, phương chi Thiết Trung Đường bụng đói đến phát hoảng.
Không ngờ cô gái chặn tay chàng mỉm cười nói:
- Phần này dành cho khách của cốc chủ, còn phần ngoài dành cho gia nhân bộc dịch.
Cô gái đưa tay chỉ vào từng phần ăn.
Thiết Trung Đường nhìn theo móng tay cô gái, thế là chàng không nói năng gì hết, cứ một mạch ăn uống. Trong số thức ăn có một chiếc bánh nhỏ, không ăn thì thôi, nếu ăn vào thì cứ muốn ăn mãi cũng không no. Nhưng cô gái thì cứ ăn ngon lành. Cô ta cười:
- Nếu chàng không thách đấu thì muốn ăn thứ gì cứ ăn, mà còn … châu báu và con người ở đây tùy ý chàng cứ mang đi. Riêng muội cũng mong được đi theo chàng.
Cô ta cố ý bày áo ra để lộ thân hình trắng nõn. Thiết Trung Đường không nhìn nàng mà chỉ nhìn vào gà vịt rồi thở dài một tiếng, trở về thạch bích. Cô gái bỗng nhiên nhảy xuống cởi hết quần áo hỏi:
- Chàng xem ta cũng đẹp như cô ấy.
Với thân hình của cô gái còn trinh nguyên, ai nhìn vào cũng phải tê mê.
Thiết Trung Đường chỉ quay đầu cười một tiếng rồi tiếp tục học võ công, không chú ý gì đến cô ta. Nếu Thiết Trung Đường không quay mặt thì cô ta không tức giận, nhưng chàng đã quay lại rồi nhìn xem như không có gì, khiến cô ta vừa mắc cỡ lại vừa tức giận. Cô nàng liền vung vẫy cởi hết quần áo liệng vào mặt Thiết Trung Đường.
Cứ như vậy kéo dài đến mấy hôm, cô ta dùng tất cả biện pháp nhưng không thể nào lung lạc được chàng.
Thỉnh thoảng Ma Y Khách đưa Âm Tần và Thủy Linh Quang đến đó thiết yến, nhưng Thiết Trung Đường vẫn không chú ý. Chàng dồn mọi nỗ lực để học các chiêu thức trong các bức họa ở trên tường, chàng đã tiến bộ rất nhanh. Vốn chàng đã có căn cơ võ công, lại thông minh nhớ nhiều nên việc học của Thiết Trung Đường nhanh hơn người khác.
Bắt đầu ngày thứ bảy, hầu như Thiết Trung Đường đã nhớ tất cả chiêu thức trên vách đá. Chàng tự hỏi bất luận đối phương sử dụng chiêu thức như thế nào, chàng đều có khả năng phong bế được cả.
Lúc này thể lực của chàng tuy có yếu hơn, nhưng tinh thần thì mạnh hơn bao giờ hết. Toàn thân chàng như sung mãn sức sống.
Bỗng nhiên cô gái áo lục đi đến ngồi đối diện với Thiết Trung Đường rồi nói:
- Hôm nay là ngày thứ bảy. Trong mấy hôm nay thiếp đã không tốt với chàng, xin chàng đừng lấy làm lạ.
Thiết Trung Đường thản nhiên:
- Cô nương không nên khách sáo, tại hạ có lạ gì đâu.
Cô gái này cho biết:
- Chỉ mấy giờ nữa, chúng muội sẽ động thủ. Lần này ắt chàng sẽ thắng.
- Chỉ cần các cô nhẹ tay cho.
- Riêng muội thì không khó gì nhưng còn sáu tỉ muội khác … Cô gái ấy nói chưa hết lời. Chợt Thiết Trung Đường nghe có một âm thanh dữ dội chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai khiến chàng thất kinh không dám cử động.. Cũng trong lúc ấy tiếng cô gái giúp chàng sự tỉnh, đối phương gồm có bảy người, chiêu thức của họ phối hợp liên hoàn. Cứ một người thành bảy chiêu, họ cứu ứng nhau rất kịp thời.
Thiết Trung Đường tính tới tính lui. Bất luận thế trận nào dù cho uy lực mạnh đến đâu, tương trợ cứu ứng như thế nào đi nữa với võ công của Thiết Trung Đường hiện nay dĩ nhiên là sẽ thắng bảy người. Chàng sẵn sàng phòng bế tất cả chiêu thức của đối phương. Nhưng với sự phối hợp liên tiếp ra chiêu của bảy cô gái, ắt Thiết Trung Đường chỉ có bại mà thôi. Trừ phi chàng phối hợp tất cả chiêu thức trong các bức họa ở trên bốn bức tường thành một. Nhưng trong bảy ngày qua, chẳng qua Thiết Trung Đường chỉ nhớ từng chiêu thế mà thôi. Nếu cần phối hợp tất cả những chiêu thúc ấy thành một thì ít nhất phải mất cả một trăm ngày mới đạt đến. Chàng liếc nhìn đồng hồ, thì những hạt cát cuối cùng đang từ từ rơi xuống đất, nhưng thời điểm giao đấu chỉ còn có mấy giờ nữa thôi.
Thiết Trung Đường ngồi yên lặng, trong chớp mắt mồ hôi vả ra như tắm.
Thấy vậy Cáp Tử cô nương tươi cười nói:
- Chỉ còn lại thời gian cuối cùng, muội sẽ không để cho chàng có thời gian suy nghĩ đâu.
Nhưng Cáp Tử cô nương thấy thần thái của Thiết Trung Đường đột nhiên phấn chấn, dáng dấp của chàng trở nên kỳ quái. Cô nàng không dám nhiều lời rồi bước ra ngoài.
Thiết Trung Đường lại thản nhiên ngồi xuống, trong đầu óc chàng hoàn toàn vô niệm, còn lại mấy thế công chàng cũng không cần học nữa, chàng quên cả chuyện học hành. Địch mạnh ta yếu là cái thế quá rõ ràng. Dù cho Thiết Trung Đường có tài thông thiên thì trong giây phút này cũng vô kế khả thi. Kể từ khi chàng bắt đầu hành hiệp cho đến nay đã bao nhiêu lần gặp tình huống hiểm nguy nhưng chưa bao giờ chàng tự thấy thất vọng như bây giờ. Chàng ngồi như vậy, chẳng biết đã bao lâu rồi. Chàng chợt nghe có tiếng cười nói vọng lại. Thì ra đó là tiếng cười nói của Ma Y Khách, Âm Tần, Thủy Linh Quang và các cô gái đang đi lại phía chàng.
Ma Y Khách hỏi:
- Bảy ngày đã qua rồi, ngươi đã sẵn sàng chưa?
Trung Đường đáp:
- Xong rồi!
Ma Y Khách ra điều kiện:
- Lần này nếu ngươi thua, lập tức ta đuổi ngươi ra khỏi núi. Nhưng … ngươi cũng khó mà thắng. Chi bằng chúng ta hãy nhắp chén rượu tiễn chân trước đi.
Thiết Trung Đường vẫn im lặng. Chỉ trong chớp mắt trước mặt chàng có đầy đủ món ăn nhưng chàng thật khó mà nuốt nổi. Chàng trông thấy bảy cô gái cũng vừa đến.
Cũng bảy cô gái ấy, nhưng lần này trên mình họ mặc nhiều áo hơn lần trước.
Thiết Trung Đường thầm nghĩ:
“Bọn họ mắc gì phải mặc nhiều áo hơn, hay là họ cố ý kéo dài thời gian. Còn mình…” Vừa nghĩ đến đó, chàng cười lớn đứng dậy.
Thủy Linh Quang rất quan tâm đến Thiết Trung Đường, thấy chàng vụt đứng dậy, nàng liền hỏi:
- Đại ca, đại ca như thế nào rồi?
Thiết Trung Đường lại yên lặng ngồi xuống ăn uống ngốn ngáo, no say. Chàng cảm thấy tinh thần gia tăng rồi vỗ tay một cái đứng dậy.
Ma Y Khách hỏi:
- Bây giờ bắt đầu được chưa?
- Chờ cho một lát.
Nghe vậy, Thủy Linh Quang hốt hoảng:
- Đại ca … đại ca … Thiết Trung Đường cởi áo trao cho Thủy Linh Quang. Ban đầu nàng ngơ ngác nhìn Thiết Trung Đường, như nhớ ra điều gì đó, Thủy Linh Quang vui mừng nói:
- Đại ca …đại ca thắng rồi.
Nàng nhảy xuống đất nắm tay Thiết Trung Đường tươi cười, nhảy nhót chẳng khác nào một con chim tước:
Âm Tần thấy vậy cũng khen:
- Đúng là một hài tử thông minh.
Bảy cô gái mặt nhìn mặt. Một trong bảy cô nói:
- Chàng vẫn chưa động thủ, làm sao mà thủ thắng?
Thiết Trung Đường cười lớn:
- Chiếc khố đâu có phải là y phục.
Cả mấy cô gái nghe nói như vậy đều ngẩn ngơ. Một cô trong bọn họ nhanh miệng:
- Khố là khố, dĩ nhiên là không phải áo quần.
Cô ta cho là Thiết Trung Đường nói năng hồ đồ, tại sao chàng lại thắc mắc như thế.
Thiết Trung Đường thấy họ thắc mắc với chàng, nên chàng nói ngay:
- Nếu khố không phải là quần áo thì bây giờ tại hạ không mặc áo, nhưng cũng đúng như đã giao hẹn, nếu sau khi các cô nương thoát y xong mà vẫn chưa cởi được y phục của tại hạ thì tại hạ thắng cuộc. Nhưng hiện bây giờ tại hạ không mặc áo, nếu các cô đánh tại hạ ngã xuống thì tại hạ cũng thắng.
Bảy cô gái nghe như vầy đều sửng sờ nhìn qua Ma Y Khách, nhưng lão vẫn không nói gì cả, nét mặt lão trầm xuống:
Thiết Trung Đường tươi cười nói:
- Các cô tăng thêm áo quần thì tại hạ giảm bớt, bởi vì trước đây không hề giao ước cần mặc bao nhiêu áo quần.
Chàng thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Trận pháp này xưa nay chưa từng thấy, phương pháp phá trận lại càng diệu tuyệt nhất đời. Phải nói rằng đây là trận đồ đệ nhất thiên hạ.
Cô gái áo hồng nói:
- Nhưng … nhưng … Ma Y Khách cắt ngang câu nói của cô gái áo hồng:
- Không cần phải nói nữa, như vậy là hắn đã thắng rồi. Còn không chẳng có ai chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi mà đã học được cách phá trận.
Âm Tần như có ý tán dương Ma Y Khách:
- Tuy chàng thường hiếu sắc, nhưng hôm nay tại sao lại bình thản như vậy.
Ma Y Khách nói:
- Chẳng những rõ ràng mà còn công bằng, nếu phu nhân lấy bất cứ cái gì quí nhất để đánh cuộc thì hắn cũng thắng thôi.
Thiết Trung Đường và Thủy Linh Quang nhìn nhau rồi cùng nói:
- Đúng như thế!
Thủy Linh Quang nhìn gương mặt của Ma Y Khách có vẻ đắc ý, nàng từ từ nói:
- Có người cho rằng nếu có người thân nói lời khen tặng ít câu thì đó là niềm cao hứng hơn cả.
Ma Y Khách khen:
- Nói rất hay!
Thủy Linh Quang tiếp lời:
- Lại có người cho rằng người nào mà được nữ nhân khen tặng, nếu người mà họ không ưa thích thì chỉ một câu cũng không nói ra.
Nghe xong, Âm Tần cười khanh khách:
- Tiểu muội tử, không ngờ tiểu muội tử lại hiểu nhiều đến thế.
Thủy Linh Quang như tâm sự với Âm Tần:
- Đã là như vậy đại thư yêu thương lão tiền bối thì tự nhiên lão tiền bối cũng yêu thương đại thư. Cả hai người đều đối xử với nhau như khách rồi cứ xử sự với nhau như thế trọn đời thì không thể nào có người thứ ba xen vào, nếu đó là tiểu muội. Hiện nay muội cũng không hiểu nổi đại thư và lão tiền bối vì sao lại muốn … muốn như thế?
Vì trải qua nhiều nguy nan nên bây giờ Thủy Linh Quang đã học được nhiều kinh nghiệm, miệng lưỡi cũng nói năng suông sẻ phân triết rõ ràng.
Thủy Linh Quang vừa dứt lời thì gương mặt Âm Tần và Ma Y Khách không còn tươi cười. Đôi mắt Âm Tần tỏa tia nhìn hơi lạ lùng.
Ma Y Khách trầm giọng:
- Cô nương cứ chờ xem, chẳng qua trận này hắn cũng chỉ phá được một nửa mà thôi. Hà huống sau trận này còn có tám cửa. Mỗi cửa đều khó khăn vượt qua. Nếu hắn vươt. qua được tám cửa là một công việc còn khó hơn cả lên trời.
Âm Tần vuốt lông con Tần Nô từ từ nói:
- Đúng rồi! Vượt qua được tám cửa còn khó hơn lên trời. Thời gian chỉ không bao lâu.
Chợt nghe tiếng chuông rung từ xa vọng lại. Âm Tần bước xuống khỏi phòng, nàng đưa mắt nhìn quanh từ từ nói:
- Chàng nghe đấy, có tiếng chuông, như vậy lại có khách đến.
Lão liền vội vã đi ra ngoài.
Thiết Trung Đường thấy sắc mặt của Ma Y Khách hơi thay đổi, rồi nhìn lại các cô gái, cũng lộ nét kinh ngạc.
Một thiếu nữ nói:
- Chúng em ở đây đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy có ai tự ý vào đây.
Người này là ai, Âm phu nhân có biết không?
Âm Tần không chú ý đến câu nói của cô ta, nàng vỗ nhẹ vào con Tần Nô hỏi:
- Tần Nô, ở đây ắt có nhiệt náo, mày có muốn xem không?
Một thiếu nữ hỏi Thiết Trung Đường:
- Chàng muốn ở đây hay là theo chúng em ra ngoài đó?
Thiết Trung Đường nghĩ rằng nếu ở lại đây chắc chắn là căn phòng này phải bị đóng cửa, nên chàng không hề do dự:
- Nếu có náo nhiệt thì lại càng muốn xem.
Các cô gái này tuy biết là đã có việc gì khác thường, nhưng vẫn tươi cười đưa Thiết Trung Đường và Thủy Linh Quang ra ngoài đại sảnh, nhưng tất cả đều không dám bước vào mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn. Gian sảnh đường này khá rộng, ngoài mấy chiếc ghế cẩm đôn thì không có trang bày gì cả. So với căn phòng của Ma Y Khách thì khác quá nhiều.
Thấy Ma Y Khách đứng chính giữa, lão đã thay áo khác, đầu quấn vành khăn đen, gương mặt lão nghiêm nghị, phong thái của lão cũng rất trịnh trọng.
Thấy vậy, Thiết Trung Đường lấy làm lạ. Chẳng biết tại sao lại có thái độ như gặp đại địch, chàng cũng không biết chỗ này bao nhiêu năm nay đã có ai vào chưa, nay lại có người đến quả là sự kiện ngoài ý của mọi người.
Nên biết rằng, trước đây do Ma Y Khách tìm cách dẫn dụ Thiết Trung Đường đến, thì đó là ngoại lệ.
Âm Tần vẫn bồng con Tần Nô đứng vào một góc xa, trên môi nàng không hé cười, hai làn thu ba cũng chẳng nhìn đâu cả mà chỉ ôm chặt con Tần Nô.
Cả một tòa đại sảnh không có một tiếng động, không khí như nặng nề nghiêm trọng.
Chợt nghe phía ngoài cửa có tiếng:
- Âm phu nhân đã đến!
Hai cô gái vén bức rèm, một người mặc áo bào xanh, cằng cỗi, tiếng nói khàn khàn, thì ra một bà lão tóc bạc phơ từ từ bước vào.
Dung nhan của bà tuy già nhưng đôi mắt vẫn còn trong sáng. Tay trái của lão bà vịn vào vai một đồng tử chừng mười ba tuổi, tay phải chống cây gậy màu đen. Theo sau bà già là một cặp thiếu niên, một nam một nữ. Chàng thiếu niên thì phong thái rất anh tuấn, còn cô thiếu nữ thì nhan sắc tuyệt đẹp.
Thiết Trung Đường và Thủy Linh Quang vừa thấy lão bà, cả hai đều kinh ngạc.
Bởi không ai khác hơn là Cửu Tử Quỷ Mẫu Âm Nghi và học trò của bà là Thanh Cúc và cậu bé què chân, chàng thiếu niên anh tuấn không tật nguyền gì cả nhưng lại vừa câm vừa điếc. Đó là học trò thứ tám của Âm Nghi, trong giới giang hồ thường gọi là “vô ngôn hút hồn”. Âm Nghi vừa bước vào đại sảnh, bà đưa mắt nhìn người em gái Âm Tần rồi lập tức nhìn Ma Y Khách.
Hai chị em đã nhiều năm không gặp nhau, đáng lý dịp này hai chị em mừng rỡ, nhưng thực tế thì không như thế, ngược lại họ nhìn nhau như người xa lạ. Thủy Linh Quang thấy vậy, nàng lấy làm lạ.
Nàng vốn là một cô gái đa tình. Nhưng bây giờ nàng không ngờ trên cuộc đời này lại có hạng người vô tình đến thế.
Cửu Tử Quỷ Mẫu Âm Nghi lạnh nhạt nói:
- Tuy các hạ được gọi là “võ lâm quỷ tài” nhưng lần này đột nhiên ta tới đây chỉ sợ là các hạ không ngờ đến?
Ma Y Khách vẫn tự nhiên nói:
- Tỷ muội họ Âm xưa nay hành động việc gì thần thánh cũng không lường được, mấy năm nay tại hạ đã biết rõ.
Quỷ mẫu Âm Nghi cười nhạt:
- Như thế thì tốt lắm!
Âm Nghi ngồi xuống ghế không nói gì thêm.
Ma Y Khách hỏi:
- Lần này thư nương từ xa đến đây phải chỉ để mà ngồi?
Quỷ mẫu đáp:
- Không ngồi thì làm gì?
Ma Y Khách giục:
- Nếu có việc gì xin nói ra.
Dĩ nhiên là có điều muốn nói nhưng chưa đến lúc.
Ma Y Khách hỏi:
- Chờ đến lúc nào?
- Chờ các vị khách khác đến đông đủ.
- Còn khách nào nữa?
Âm Nghi không trả lời. Dị Thanh Cúc và chàng thiếu niên vừa câm vừa điếc đứng hầu sau lưng bà, cậu bé què chân cũng không rời một tấc. Hai mắt cậu ta nhìn qua lại quanh đại sảnh.
Ma Y Khách nhìn Âm Nghi, nhưng Âm Nghi không hề chú ý. Chợt nghe có tiếng chuông rung, một thiếu nữ đang vội vàng chạy vào hoảng hốt nói:
- Lạ quá, lạ quá. Lại có người đến nữa.
Ma Y Khách nhìn tấm danh thiếp, lão nói ngay:
- Mời vào!
Một lát sau có một lão nhân và một chàng thiếu niên anh tuấn mang kiếm bước vào.
Thiết Trung Đường và Thủy Linh Quang nhìn một già một trẻ ngạc nhiên cùng buộc miệng:
- Thì ra hai cha con họ cũng đến.
Hai người này không ai khác hơn là Lý Lạc Dương và Lý Kiếm Bạch.
Lý Lạc Dương bước vào ôm quyền lễ phép:
- Đã nhiều năm không gặp nhau, huynh đệ thường nhắc đến các hạ. Không ngờ các hạ có thiệp mời, tuy ngoài ý muốn nhưng tại hạ không thể nào không đến.
Lý Lạc Dương ngửa mặt cười nói tiếp:
- Chuyện làm ăn thì đã rõ ràng, lần này nếu các hạ cũng có máu làm ăn thì huynh đệ sẽ cùng nhau làm ăn.
Nói xong Lý Lạc Dương hướng về Âm Nghi ngồi xuống.
Ma Y Khách buồn bã xuống giọng:
- Thiệp gì?
Lý Lạc Dương nói:
- Đúng là tên của các hạ muốn tại hạ hôm nay có mặt tại Lao Sơn, tại sao các hạ lại chóng quên?
Ma Y Khách thắc mắc:
- Các hạ làm sao lại tìm ra con đường vào hang này?
- Thế thì lạ quá. Rõ ràng là trên danh thiếp có chỉ đường, tại hạ cũng không phải là người chột mắt mà không thấy.
Ma Y Khách ra lệnh:
- Nếu có người đến nữa thì không được rung chuông mà chỉ mời họ vào là được.
Hai cô gái vội vàng đi ra. Ma Y Khách nói tiếp:
- Sau khi mọi người đến đông đủ, hãy đánh thức tại hạ dậy.
Lão nói xong nhắm mắt điều khí. Thủy Linh Quang nắm áo Thiết Trung Đường nói:
- Tại sao Lý Lạc Dương cũng đến trông dáng dấp thái độ của lão ta hình như đã có oán cừu với lão Ma Y Khách?
Thiết Trung Đường gật đầu:
- Sự kiện hôm nay cũng rất lạ lùng. Đại ca cũng không đoán nổi.
Cả hai người đứng phía ngoài lén nhìn vào, những người ở bên trong đều không thấy họ.
Thủy Linh Quang nhận xét:
- Xem tình huống hiện nay, nếu thiệp mời không phải của Ma Y Khách, thế thì ai là người thay lão gửi đi?
Thiết Trung Đường nhìn Âm Nghi, chàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chỉ sợ là … Thiết Trung Đường chưa nói dứt câu thì đã thấy bốn năm người nữa bước vào.
Mấy người này ăn mặc rất lạ. Nhìn cử chỉ của họ cũng đủ biết võ công của họ không phải tầm thường. Tuy họ cùng đến một lần nhưng chẳng thấy ai nhìn ai cả.
Mấy người này nhìn một vòng quanh đại sảnh rồi ngồi vào chỗ, miệng nói thì thầm gì đó không nghe rõ nhưng ngữ khí đều chẳng lành.
Mấy cô gái mang trà lên, bọn Quỷ mẫu cứ lặng lẽ nâng tách trà.
Một đại hán cười nhạt:
- Mỗ đã tính toán, uống trà này làm gì?
Một đạo nhân cằn cỗi tiếp lời:
- Vị thí chủ đây nói đúng đấy, bần đạo uống xong tách trà này chỉ sợ hồn qui thiên ngay. Uống không được, uống không được.
Bốn người này, kẻ nói một lời, người nói một tiếng, thế là họ đều đổ nước trà xuống đất.
Lý Lạc Dương mỉm cười:
- Nếu nói lão ta thường làm điều bất nghĩa, rồi tìm cách hạ độc ắt là không có việc đó.
Lý Lạc Dương nâng tách trà uống cạn.
Thấy vậy đại hán hét lớn:
- Như vậy là các hạ nói thay hắn.
Lão nói chưa dứt lời thì đã nghe có tiếng cười phía trước cửa:
- Chúng tôi đến đây để mua bán, tự ý đến đây thật là buồn cười.
Lại có hai người nữa vén rèm bước vào. Cả hai người này thân hình đều vạm vỡ, quả đúng là Tích Lịch Hỏa và Hải Đại Thiểu. Thiết Trung Đường vừa thấy hai người này bất giác thất kinh.
Hải Đại Thiểu vừa liếc nhìn đã cười lớn:
- Hay quá! Hay quá! Những vị có mặt ở đây đều là cố nhân cả. Tại sao chủ nhân lại không tiếp khách mà lại ngủ khì?
Lý Lạc Dương tủm tỉm cười:
- Chủ nhân chờ đủ mặt rồi mới tiếp một lần luôn thể.
Hải Đại Thiểu nhìn đại hán mặc áo sang trọng:
- Không ngờ lão huynh cùng chủ nhi cũng có mặt, hay quá!
Tích Lịch Hỏa cũng cười lớn:
- Xem ra ở đây chỉ có một mình lão phu là ồn ào mà thôi. Đại danh của quí vị Ở đây, sao lão đệ không thay lão huynh giới thiệu?
Hải Đại Thiểu nói:
- Quỷ Mẫu phu nhân thì lão huynh đã biết rồi.
Lão chỉ về đại hán:
- Lão ta đây nếu lão huynh không biết thì quả là quê mùa làm cho tiểu đệ khá thất vọng.
Đại hán trợn mắt nhìn Hải Đại Thiểu với đôi mắt rất kỳ quái.
Tích Lịch Hỏa hỏi tiếp:
- Rốt lại huynh đài ấy là ai?
Hải Đại Thiểu cười ha hả:
- Nếu lão đệ giới thiệu từng vị thì phiền phức quá. Nói chung các vị Ở đây đều là chưởng môn một phái võ lâm, tiếng tăm khắp bốn phương.
Bốn người cùng đến một lượt ăn mặc rất lạ lùng, bỗng nhiên đứng dậy, nét mặt họ đầy vẻ kinh ngạc nhìn nhau.
Bốn người này đã nhiều năm vắng bóng giang hồ. Hôm nay, Hải Đại Thiểu cho là biết rõ lai lịch của họ nên họ giật mình.
Đại hán áo hoa lớn tiếng:
- Tại hạ không biết các hạ, tại sao các hạ lại biết tại hạ?
Hải Đại Thiểu cười ha ha không trả lời thì lại nghe có tiếng chân của năm sáu người đang đi vào.
Thủy Linh Quang đứng sau rèm vội nắm tay Thiết Trung Đường nói:
- Bọn … bọn chúng cũng đến.
Thiết Trung Đường gật đầu.
Nguyên do mấy người vừa bước vào là Tư Đồ Tiếu, Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ, Thịnh đại nương, Thịnh Tôn Hiếu. Trong đại sảnh bỗng dưng ồn ào. Những người quen biết thì chào hỏi nhau. Chỉ có thái độ của chàng thiếu niên tú sĩ có vẻ cao ngạo nhưng chẳng ai chú ý, hắn tự kiếm chỗ ngồi.
Hải Đại Thiểu dõng dạc nói:
- Mỗ cùng các vị là chỗ quen biết lâu ngày không ngờ quí vị cùng mỗ có chung một kẻ thù, hôm nay chúng ta cùng đi một đường, xem ra trời đất này thế mà rất hẹp.
Chỉ cần một sợi dây là có thể nối lại tất cả mọi người cùng một nơi.
Hắc Tinh Thiên mỉm cười nói:
- Huynh đệ chúng tôi có thể nói là cừu oán mới, còn các huynh đài là hận cũ.
Hải Đại Thiểu trầm giọng:
- Không nhầm!
Cùng lúc ấy Ma Y Khách chợt mở mắt, đôi mắt lão nhìn quanh một vòng như điệp chớp, hầu như lão không bỏ sót một ai.
Mọi người đều im lặng, hàng chục con mắt đều chăm chú nhìn lão. Mỗi tia nhìn đều khác nhau, nhưng tất cả đều có vẻ oán hận lão.
Ma Y Khách từ từ nói:
- Các vị đều nhận được thiệp mời?
Lão đạo nhân cười nham hiểm nói:
- Nếu không nhận được thiệp thì đi tìm người ở nơi khác?
Ma Y Khách cười nhạt một tiếng, lão liền quay qua Âm Tần hỏi:
- Phải chăng thiếp mời đều do phu nhân thay ta?
Sắc mặt của Âm Tần không thay đổi nói:
- Tuy không phải là do thiếp nhưng cũng gần như đúng.
Âm Nghi xen lời:
- Nhị muội đưa tin tức cho ta, do ta gửi thiệp, tất cả lộ phí đều do ta bao biện, bây giờ ngươi biết rõ rồi chứ gì?
Ma Y Khách ngửa mặt cười như điên:
- Rõ rồi! Đã rõ từ lâu rồi!
Thiết Trung Đường cũng giật mình, chàng tự nhủ:
“Bình thường Âm Tần rất tình thâm đối với Ma Y Khách, thì ra bà đã có ân cừu đối với lão ta. Tất cả oan gia đều có mặt đông đủ. Chắc chắn là ai cũng muốn lão ta tán gia bại sản thì mới thỏa chí” Có điều là chàng không biết giữa Âm Tần và Ma Y Khách có mối hận như thế nào. Phải chăng là từ tình yêu đến thù hận.
Thủy Linh Quang cũng thở dài:
- Người đàn bà độc ác.
Cả hai người chăm chú theo dõi nên không chú ý chung quah. Vừa nhìn lại thì các thiếu nữ đã bỏ đi tự lúc nào không biết. Đến lúc hai người nhìn vào trong đại sảnh bỗng nhiên thấy có bốn người nữ nhân đều mặt áo bào màu đen dài chấm đất, mặt che một tấm khăn đen, đứng một hàng ngang sát bức tường, không biết họ từ đâu đến và cũng không biết họ đến đã bao lâu. Tất cả quần hào chỉ biết là họ đang đứng sau lưng mình. Trong số đó chỉ có Ma Y Khách và Âm Tần đối diện với họ qua mấy quần hào và cũng không thấy rõ mặt.
Chỉ trong chớp mắt tình huống trong đại sảnh đều nhốn nháo. Mỗi người trong quần hào đối với Ma Y Khách như có mối thâm thù ai cũng muốn tự tay mình phục hận.
Nhưng có một số lo lắng về võ công của Ma Y Khách nên chưa dám nhận đấu trận đầu và cũng chưa muốn mở lời, chỉ có Ma Y Khách vẫn cười tự nhiên, tiếng cười của lão ta như át cả âm thanh trong thiên hạ. Tiếng cười của lão như tiếng sét bên tai.
Âm Tần chờ tiếng cười của lão chấm dứt, bà ta mới cười khanh khách nói:
- Ngươi cười đã đủ chưa? Các vị đã có mặt đầy đủ ở đây, ngươi cười cũng vô dụng, hay là đang nghĩ cách gì đó.
Tiếng cười của Âm Tần tuy không lớn nhưng chẳng khác nào mũi nhọn châm vào tai, mọi người đều kinh ngạc, rõ ràng là võ công của bà ta cũng không kém.
Ma Y Khách trầm giọng:
- Đúng! Trách nhiệm thì còn đó. Cuối cùng gia đình chúng tôi còn thiếu các vị điều gì, cách đền trả như thế nào, xin các vị không ngại cứ kể ra.
Thiết Trung Đường cứ nghĩ rằng chắc có người trong quần hào dành nói trước.
Không ngờ chưa thấy ai nói năng gì cả, chỉ có tia nhìn của họ biểu lộ Oán hận hơn trước.
Ma Y Khách nhìn quanh rồi cười nhạt:
- Lý Lạc Dương, Hải Đại Thiểu, võ công của hai ngươi tuy không đồng đều nhưng cũng có tiếng tăm.
Lý Lạc Dương và Hải Đại Thiểu nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả.
Ma Y Khách nhìn sang bốn đại hán ăn mặc kỳ quái rồi nói:
- Nam cực độc Cao Thiên Thọ, ngươi đã sống đến từng ấy tuổi, xin hãy nói ra đối với gia đình ta đã có thù hận gì?
Một đại hán mặc áo dài có hoa chữ “thọ”, tay cầm chiếc gậy đầu rồng, cũng giật mình nhưng vẫn không nói gì.
Ma Y Khách lại chỉ đến một vị mặc áo bào màu lục, tay cầm quạt lông, tuổi tuy đã già nhưng bộ râu cạo sạch bóng.
Nhìn ông ta cầm cây quạt rõ ràng thuộc hạng người phong lưu. Ma Y Khách trầm giọng:
- Ngọc Hồ Ly Dương Quần, còn ngươi thì như thế nào?
Ngọc Hồ Ly mặt đỏ rần cũng im lặng.
- Còn Khoái Hoạt Thuần Dương Lữ Vũ có điều gì cứ nói ra.
Đạo nhân cằn cỗi chẳng những không nói mà còn thối lui mấy bước. Tuy lão giả trang làm gia nhân nhưng trên mình lão mang đầy vàng ngọc như một chàng công tử.
Ma Y Khách cười khanh khách:
- Cả ba người đều không nói gì. Thế thì thần lực Bá Vương Hạng Như Vũ có điều gì nói không?
Đại hán mặc áo hoa hứ một tiếng, y đánh một quyền vào chiếc đôn gãy làm hai.
Tên tuổi của bốn người này chỉ cần nói ra thì Tích Lịch Hỏa, Hải Đại Thiểu, Hắc Tinh Thiên cũng đủ sợ rồi. Bọn họ tuy chưa biết mặt bốn người này nhưng đều biết rõ hành tung của họ xuất quỷ nhập thần, tính tình cũng rất kỳ dị, võ công đã cao cường mà lại rất độc ác. Thủ hạ của Thần lực bá vương có đến hàng ngàn người có mặt khắp giang hồ. Ngay cả mấy chánh phái như Thiếu Lâm, Võ Đang cũng nể mặt họ. Rất nhiều năm nay, cả bốn người đều vắng mặt trong giang hồ. Hôm nay cả bốn người đột nhiên xuất hiện nên mọi người đều lo lắng.
Thiết Trung Đường rất ngạc nhiên. Những người này rõ ràng là có thâm cừu với Ma Y Khách. Hôm nay họ đến đây cũng chỉ vì muốn rửa oan cừu nhưng tại sao bây giờ họ đều không mở miệng nói gì cả?
Khi ấy Ma Y Khách nhìn sang bọn Tư Đồ Tiếu cũng không thấy họ nói gì. Tư Đồ Tiếu khoát tay nói:
- Chúng tôi đông người nên sẽ ở lại sau cùng.
Ma Y Khách cười sảng khoái, trong đầu óc lão cũng thấy lạ. Chẳng biết những còn người bé gan sợ chết, hôm nay lại to gan vào đây, sao lại không nói gì cả.
Lão nhìn một vòng nữa, chợt thấy chàng thiếu niên tú sĩ có đôi mắt sáng đang nhíu mày. Quỷ Mẫu Âm Nghi lạnh lùng nói:
- Họ không nói thì ta thay họ để nói!
Hải Đại Thiểu lạ lùng nói:
- Cừ hận của chúng tại hạ? Ân nương làm sao biết được? Vả lại cũng không muốn Âm nương nói nhiều.
Âm Nghi vừa cười vừa nói:
- Người đời thường cho rằng không có thù nào lớn bằng thù giết phụ thân, không có hận nào bằng hận đoạt thê. Các vị cùng với hắn tuy không có thù giết cha nhưng lại mang hận đoạt vợ, thì hận thù ấy làm sao mà không báo? Đến như …mối thù ấy báo như thế nào thì chỉ cần các vị nói ra ý kiến của mình.
Chỉ chớp mắt bọn Hải Đại Thiểu mặt mày đổi sắc, Lý Kiếm Bạch thì giật mình bước lui ba bước, tay chàng nắm vào đốc kiếm.
Tích Lịch Hỏa nhìn Hải Đại Thiểu rồi tự nhủ:
“Thì ra Hoa Đại Cô chính là vợ của hắn trước đây chẳng biết vì sao lại bị lão ta cướp nhưng lão ta lại xử sự như con bướm hút nhị hoa, do vậy nên Hoa Đại Cô đành phải buôn hương bán phấn!” Nghĩ đến đó lão thở dài thì thầm nói:
- May thay cho đến nay lão phu vẫn không lấy vợ.
Thiết Trung Đường cũng tự nhủ:
“Hèn gì không ai chịu mở miệng, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng trong võ lâm, nên không muốn người khác biết chuyện riêng tư đời mình.” Hạng Như Vũ bỗng nhiên cười nhạt một tiếng nhìn Quỷ Mẫu Âm Nghi nói:
- Đúng lắm! Vợ của chúng tôi đều bị hắn chiếm. Nhưng còn tỉ muội Ân thư thư có cừu hận gì với hắn?
Sắc mặt của Âm Nghi thay đổi. Một hồi lâu bà vẫn chưa nói.
Hạng Bá Vương cười khanh khách:
- Tỷ muội Âm nương là nữ, thế thì bản thân chắc cũng bị hắn đùa.
Nghe nói như vậy, Dị Thanh Cúc, cậu bé què chân và thiếu niên câm điếc đều nổi giận, nhất tề xông ra. Cậu bé què chân nạt lớn:
- Bá vương có sức mạnh nhưng tại sao lại để vợ cho người khác chiếm không xấu hổ à?
Hạng Bá Vương hét một tiếng như sấm, tay hắn phóng chưởng, miệng dọa:
- Thằng tiểu quỷ, ngươi muốn chết!
Quyền phong của hắn khó mà đương nổi.
Nhanh như chớp cả Âm Nghi và Âm Tần có ngay trước mặt chặn Hạng Bá Vương, mỗi người đều phóng một chưởng hóa giải ngay thế quyền của lão ta.
Âm Nghi nạt mấy đồ đệ:
- Chúng bay hãy lui hết!
Âm Tần thì cười khanh khách:
- Tỷ muội thiếp gửi thiệp mời các vị đến đây chứ đâu phải muốn các vị đến đây để đối phó với tỷ muội thiếp?
Hạng Bá Vương nhìn trừng trừng nói:
- Đỡ … Âm Tần phân trần:
- Đúng như vậy, nhân vì tỷ tỷ của thiếp bị lão ta bạc tình nên sau này tính tình của tỷ tỷ biến thành cổ quái. Còn bản thân thiếp cũng bị lão ta hại cả cuộc đời. Do lão hại cuộc đời của tiện thiếp nên tiện thiếp tìm cách hủy phá cuộc đời của những nam nhân khác nên phải mang tiếng xấu ác. Nếu thiếp không hận lão ta đến xương tủy thì thiếp đâu giả ý, giả tình đến đây, là thiếp muốn tận mắt thấy cuối cùng cuộc đời của hắn phải tán gia bạn sản, mạng sống của hắn cũng không còn.
Miệng Âm Tần thì nói những lời ác độc, nhưng gương mặt của bà ta thì vẫn tươi vui.
Chỉ thấy Ma Y Khách ngửa mặt cười như điên cuồng:
- Đúng, cuộc đời chị em ngươi bị ta phá hủy, tội ấy ta chấp nhận, nhưng chị em ngươi muốn ta phải tán gia bại sản hử … Lão dừng một lát nói tiếp:
- Chỉ sợ không dễ dàng gì đâu.
Âm Tần nói:
- Ngươi nói cũng đúng, nhưng với võ công của những vị đang có mặt ở đây cứ lấy một chọi một thì ai cũng không phải là địch thủ của ngươi, nếu mọi người hợp lực thì ngươi tính như thế nào?
Ma Y Khách cười ha hả:
- Các ngươi đông người còn ta cũng không ít.
Vừa nói xong, lão vỗ tay một tiếng gọi:
- Mấy đứa a đầu sao không ra mau, xem thử bọn họ đông hay chúng ta đông.
Mặc cho Ma Y Khách gọi, chẳng hề có một tiếng trả lời. Lão biến sắc rồi mắng:
- A đầu chết tiệt đâu cả, bọn a đầu thối tha đâu cả, chúng bây chết cả rồi sao?
Âm Nghi mai mỉa:
- Chết thì chưa chết, nhưng cũng gần như vậy!
Gương mặt của Ma Y Khách xanh như tàu lá, lão sững sờ, nhưng rồi lão vẫn lớn tiếng:
- Đươc., được, hèn gì chín quỷ tử, bảy quỷ nữ nhưng chỉ đến đây có ba đứa, thì ra bọn chúng đã ở bên ngoài để thu nhận nữ đồ đệ của ta. Nhưng …nhưng bọn chúng đâu có tội tình gì mà các ngươi lại muốn thanh toán chúng, chỉ cần một mình ta đã đủ rồi.
Chợt Hải Đại Thiểu cởi áo bày cả ngực, ngang nhiên bước tới nói:
- Chúng ta đều có ân oán, bây giờ mỗ ra tay trước tiên.
Ma Y Khách cười khinh bỉ:
- Một mình ngươi chưa phải là địch thủ của ta, cứ vào hết đi.
Hải Đại Thiểu cười ha hả:
- Hải Đại Thiểu này đâu phải là con người dựa vào số đông để thủ thắng.
Ma Y Khách đưa ngón tay cái:
- Tốt, ta nhường ngươi ba chiêu.
- Ngươi nhường mỗ ba chiêu hay không nhường cũng được. Bây giờ trước mặt mọi người, trước khi động thủ, ta có điều muốn nói với ngươi.
Ma Y Khách nói:
- Hiện giờ hầu hết ở đây đều bị ta cắt lưỡi rồi, còn riêng ngươi muốn nói gì thì cứ nói.
- Tuy ngươi đã can đảm nhận hết tội lỗi, nhưng mỗ biết rằng tất cả tội lỗi ấy không phải do một mình ngươi gánh chịu và những nữ nhân ấy cũng không có trách nhiệm gì.
Mọi người nghe đến đó đã thất sắc.. Hạng Bá Vương nạt:
- Thối như … Hải Đại Thiểu cười như điên:
- Mỗ nói như vậy tuy có khó nghe, nhưng không nói ra không được. Thực ra mà nói thì thê tử của ta cũng chẳng ra gì. Ngày trước vì thê tử ta thấy trai trẻ lại có nhiều tiền, võ công lại cao cường nên mới bỏ mỗ để theo hắn. Hắn tuy hiếu sắc, đáng tội chết, nhưng thê tử ta bị hắn sử dụng nhưng lại sống như thường.
Thiết Trung Đường nghe Hải Đại Thiểu nói hết mọi chuyện riêng tư, chàng vừa thấy lạ lại vừa kính phục, chỉ có Hạng Bá Vương và bọn Ngọc Hồ Ly tuy quá giận dữ nhưng chẳng có ai phải đối. Nếu không phải là một tay anh hùng lỗi lạc thì không thể nói hết, nói thật như vậy.
Cả đại sảnh im lặng.
Ma Y Khách cười nói:
- Hiện nay trong thiên hạ không ngờ lại có người bằng vào công đạo mà nói.
Chính người nói ra lại là người có oán cừu với ta.. ha.. ha … Lão cười mấy tiếng rồi nói tiếp:
- Ta cũng biết rằng ngoài miệng tuy nói rất công bằng, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận. Được, cứ đến, ta sẽ tiếp ngươi mấy chiêu.
Hải Đại Thiểu phân bua:
- Sở dĩ ta nói ra tất cả, bởi vì ta đã mang trong lòng bao năm qua, chỉ vì ta biết rằng không phải là địch thủ của ngươi đồng thời không kiếm được ngươi, hôm nay đã tìm ra ngươi … hãy xem chưởng của ta!
Hải Đại Thiểu phóng quyền vào ngực Ma Y Khách. Lão ta không hề né tránh, mọi người đều biết võ công của lão rất siêu quần, ắt là lão có âm mưu gì đây.
Chợt nghe một tiếng “Bình” quyền của Hải Đại Thiểu đánh trúng ngực của Ma Y Khách, lão dội lui mấy bước, sắc mặt của lão không còn một giọt máu.
Hải Đại Thiểu cũng thất kinh gọi:
- Ngươi … ngươi … Ma Y Khách điều hơi thở một lát rồi gượng cười nói:
- Chỉ mấy câu nói vừa rồi của ngươi, nên ta không thể nào đấu với ngươi được, ta chỉ chịu một quyền của ngươi để cho ngươi hả giận.
Mọi người thấy hắn chịu một quyền của Thiên Sát Tinh. Hải Đại Thiểu không những không bị thương mà còn nói năng được ngay nên ai nấy đều vừa lo vừa phục.
Hải Đại Thiểu ngơ ngác một hồi rồi nói:
- Suốt đời ta đã gặp rất nhiều quái nhân, nhưng với tính cách của ngươi thì ta chưa gặp.
Tích Lịch Hỏa xen lời:
- Lão phu đây cũng chưa hề gặp.
Hải Đại Thiểu nhìn Ma Y Khách một hồi, lão nói oang oang:
- Tốt, oán thù giữa hai ta đã tan theo quyền rồi. Bây giờ mỗ không lúc nào muốn nhìn ngươi chịu trận, mỗ cũng không trợ sức với người khác mà chỉ đi thôi.
Lão không nói hết lời đã phóng mình đi.
Tích Lịch Hỏa gọi:
- Hãy chờ ta đi với.
Thấy vậy Tư Đồ Tiếu nắm tay áo nói:
- Chúng ta là những người đồng minh thì nên cùng đến cùng đi. Tại sao huynh đài lại đi trước?
Tích Lịch Hỏa nhìn Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ, chỉ nhíu mày không dáp. Lão rứt áo đi ngay.
Ma Y Khách than thở:
- Đúng là một hán tử!
Lão nói chưa dứt mà lại ho liên tục.
Bọn Ngọc Hồ Ly thấy vậy đều cho rằng do một quyền của Hải Đại Thiểu đã gây nội thương cho lão. Hình như cả bốn người muốn lợi dụng thời cơ cùng đánh lão Ma Y Khách.
Nhưng bỗng nhiên Lý Kiếm Bạch hét lên một tiếng:
- Người ta tha ngươi còn ta không thể tha ngươi!
Vừa nói chàng liền rút kiếm chém vào Ma Y Khách.
Lý Lạc Dương thất kinh vụt đứng dậy thì Lý Kiếm Bạch đã phóng luôn bảy đường kiếm.
Ma Y Khách nhẹ nhàng lách khỏi nói:
- Lý Lạc Dương sao không bảo hắn dừng tay.
Sắc mặt của Lý Kiếm Bạch đầy bi hận, chàng hét:
- Không ai có thể bảo ta dừng tay được.
Rồi chàng dùng toàn lực phóng một kiếm chí mạng. Tuy đường kiếm này của Lý Kiếm Bạch là chiêu thức bán mạng nhưng toàn thân chàng đều trống trải, lại gặp Ma Y Khách là người có võ công cao hơn Kiếm Bạch rất nhiều, thì chiêu thức như vậy tất nhiên là không tránh được cái chết. Trông thấy tình hình nguy ngập như thế Lý Lạc Dương quá hoảng sợ nhưng chỉ thấy Ma Y Khách lách mình tránh mũi kiếm. Chờ mũi kiếm vừa qua khỏi, lão chỉ dùng hai ngón tay nắm chặt lưỡi kiếm. Đường kiếm này Lý Kiếm Bạch đã dồn toàn sức mạnh, nhưng đã bị Ma Y Khách nắm chặt kiếm không thể nào cử động được.
Lý Kiếm Bạch biết rằng chàng không còn cách nào để báo thù. Kiếm Bạch quá thất vọng. Chàng buông kiếm rồi lao đầu vào tường. Lý Lạc Dương vội vàng nhảy đến ôm chàng.
Lý Kiếm Bạch đau đớn la lớn:
- Đừng … má … má … Con không còn cách nào để rửa hận cho má má, chỉ còn … Ma Y Khách liệng cây trường kiếm xuống đất cười ha hả. Lão lắc đầu nói:
- Lý Lạc Dương, hình như con trai của các hạ nhầm rồi. Hiện nay mối thù giữa chúng ta khác với người khác.
Lý Kiếm Bạch giật mình hỏi:
- Lão … lão nói gì?
Lý Lạc Dương nói với Kiếm Bạch:
- Chuyện này con đã nhầm lẫn.
Lý Kiếm Bạch nắm cây đao thất thủ nói:
- Nhưng … Nhưng … Lý Lạc Dương nói:
- Mối hận thù giữa phụ thân và lão ta chỉ vì trong một dịp hội hàng năm, lão ta đã đoạt của phụ thân một số gia bảo nhưng phụ thân không biết làm gì hơn.
Ma Y Khách cười lớn:
- Châu báu của Lạc Dương nổi tiếng trong thiên hạ, chỉ từng ấy cũng như bị gãy vài chiếc răng thôi.
Lý Lạc Dương nói:
- Trong giang hồ cứ nghĩ rằng hàng chục năm nay Lý gia chưa hề bị mất mát, hay bị cướp bóc. Nếu như hôm nay, thằng con tại hạ không hiểu nhầm thì tại hạ cũng không nói ra việc này. Nói ra thì cũng chỉ phương hại đến thanh danh mà thôi.
- Hôm nay ngươi đã nói ra, ắt là muốn lấy lại số châu báu đó chứ gì?
Lý Lạc Dương nói:
- Mười năm trước, võ công của ta không bằng ngươi, cho nên trong mười năm qua ta chỉ luyện công phu. Hôm nay ta quyết đấu với ngươi một trận để phân tài cao thấp.
Ma Y Khách vẫn thản nhiên:
- Đã như vậy … Lão vừa nói đến đó Nam Cực đã chặn lời:
- Công phu của Lý huynh hãy chờ sau trận này, để bổn huynh đệ mỗ tiếp.
Lý Lạc Dương chưa kịp nói thì Lý Kiếm Bạch đã giận dữ nói:
- Các ngươi dựa vào đâu mà giành trước?
Nam Cực Cao Thiên Thọ nói:
- Bằng vào điều này!
Chẳng những ngôn ngữ của Cao Thiên Thọ lạnh lùng mà gương mặt của hắn cũng khó phân biệt vui hay giận.
Thêm vào đó hình dáng của lão khá hoạt kê. Thiên Thọ cúi xuống nhặt cây trường kiếm, hắn chỉ vẫy tay một cái, cây trường kiếm đã gãy làm hai, hắn trao cho Lý Kiếm Bạch rồi nói:
- Kiếm của ngươi thì trả lại cho ngươi.
Cây trường kiếm của Lý Kiếm Bạch thuộc vào loại kiếm gia truyền. Đây là một binh khí truyền từ đời này qua đời khác.
Hằng ngày Kiếm Bạch rất quí trọng nó, thường xuyên đeo bên mình. Bây giờ thấy lão kỳ quái này bẻ thành hai đoạn, chàng vừa kinh ngạc lại vừa tiếc nên đưa tay đón lấy.
Thấy vậy, Ma Y Khách vội vã:
- Trên kiếm đã có độc không được nắm vào.
Lý Kiếm Bạch liền dừng tay. Chàng liếc nhìn đã thấy lưỡi kiếm vốn sáng bây giờ đã chuyển qua màu xanh.
Tay Cao Thiên Thọ vừa chạm vào kiếm liền dính độc. Công phu sử dụng chất độc như vậy chẳng những phụ tử họ Lý bàng hoàng mà tất cả mọi người cũng kinh sợ.
Cao Thiên Thọ cười hăng hắc:
- Hai tiếng “Độc Vu” của ta cũng không hư danh?
Lão liệng cả hai phần kiếm bay ra.
Ngọc Hồ Ly nói:
- Cây kiếm ấy liệng đi cũng khá tiếc.
Hắn vừa nói vừa phất tay áo bay người theo thì đã thấy hai đoạn kiếm nằm trong tay áo của lão.
Chỉ có mấy nữ nhân mặc áo đen trùm khăn đen vẫn đứng lặng lẽ. Nếu ai không chú ý thì xem như không có sự hiện diện của họ.
Bọn Ngọc Hồ Ly, mỗi người đều biểu diễn một thứ công phu. Người nào cũng xứng gọi là một cao thủ võ lâm.
Nam Cực nhìn Lý Kiếm Bạch hỏi:
- Bằng công phu của chúng ta cũng đủ tư cách tranh tiên với ngươi?
Lý Kiếm Bạch chỉ im lặng.
Ma Y Khách nói:
- Đã giành ra tay trước thì cứ động thủ, không ngờ chỉ trong mười năm mà võ công của các người tiến bộ quá.
Nam Cực cười thảm độc:
- Dĩ nhiên là tiếng bộ nhưng so ra cũng không bằng ngươi. Để chúng ta thương lượng với nhau xong sẽ cùng ra tay.
Bốn người liền nhảy ra bốn góc vây Ma Y Khách vào giữa. Tuy thấy Ma Y Khách vẫn thản nhiên, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng lão ngầm phòng bị rất cẩn mật.
Ngọc Hồ Ly ôm quyền nói:
- Chú ý … ta … Chợt nghe có tiếng:
- Hãy khoan!
Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng khi lọt vào tai chẳng khác nào như kim chích. Bọn Ngọc Hồ Ly ngạc nhiên nhìn đến phía có tiếng nói, thấy có hai nữ nhân trùm khăn đen bước tới.
Bước đi của hai nữ nhân này cũng rất kỳ dị, không thấy hai thân của họ cất lên, trông như họ đang đứng trên mây được gió mang đi, nhưng chiếc áo dài của họ cũng không hề lay động.
Cả Ma Y Khách và bọn Ngọc Hồ Ly đều lấy làm lạ, không ai biết họ là hạng người nào, cũng không biết họ đến đây với mục đích gì. Thấy vậy, Khoái Hoạt Thuần Dương hỏi:
- Hai vị nữ thí chủ có điều chi muốn nói?
Một trong hai người từ từ nói:
- Các ngươi không được động thủ.
Ngôn ngữ của bà ta tuy cũng dịu dàng, không biểu lộ một chút gì tức bực, nhưng lại như ra lệnh. Thái độ của bà ta như tin chắc rằng bọn họ không thể nào trái ý.
Thái độ của hai người đàn bà này khiến cả bọn phá lên cười khinh miệt. Trong bốn người chỉ có Nam Cực là người thâm trầm nhất. Lão vẫn thản nhiên từ từ hỏi:
- Tại sao chúng tôi lại không được động thủ?
Người đàn bà áo đen đáp:
- Các ngươi đều là những tên từng hiếp dâm, giết người, không có một việc gì mà các ngươi không làm. Ngươi hiếp vợ người ta thì có người khác hiếp vợ của ngươi, nên ngươi có tư cách gì để động thủ.
Nghe vậy, Hạng Bá Vương hét toáng lên:
- Ngươi là cái gì lại dám xen vào công việc của chúng ta?
Người đàn bà áo đen từ từ nói:
- Trời xanh kia chỉ có uy nhưng không có sức mạnh nên không thể xen vào việc nhân thế. Vì vậy nên ông trời xanh mới mượn tay của chúng ta, vì đàn bà trong thiên hạ Ôm hết mọi bất bình đau khổ.
Hạng Bá Vương cười có ý mai mỉa:
- Quả như vậy, phải chăng các ngươi là sứ giả của cao xanh?
Người đàn bà áo đen đáp:
- Đúng như vậy!
Bà ta nói với thái độ thản nhiên, ngôn ngữ một mực dịu dàng. Nhưng ba tiếng “đúng như vậy” đã nói lên sức mạnh và niềm tin của họ, đồng thời những người bàng quang cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay cả bọn Hạng Bá Vương nghe ba tiếng “Đúng như vậy”, bọn chúng cũng kinh sợ, mặc dù bọn chúng đều là những tên từng tung hoành trong thiên hạ.
Một hồi lâu, Dương Lữ Vũ mới chỉ Ma Y Khách nói:
- Người ấy là kẻ gây bất bình cho đàn bà, con gái. Tại sao lại không giải quyết với lão mà lại hướng về chúng ta?
Nữ nhân áo đen nói:
- Chúng ta đến đây vốn muốn tận mắt thấy lão ta nhận quả báo, nhưng bây giờ chưa đến lúc. Do đó, chúng ta không thể để các người động thủ.
Dương Lữ Vũ cật vấn:
- Thế thì để người nào động thủ?
Người đàn bà áo đen khẳng định:
- Người mà ông trời sai khiến.
Bỗng dưng Hạng Bá Vương hét lớn:
- Không trời xanh, đất xanh gì ráo, không thần không quỷ gì cả. Mỗ không tin gì trọi!
Lão vừa nói xong liền phóng một chưởng vào người đàn bà áo đen.
Người đàn bà áo đen hỏi như đe dọa:
- Sức ngươi không thể thắng trời. Ngươi dám động thủ à?
Bà ta phất hai tay áo, khiến Hạng Bá Vương phải thu tay về hét lớn:
- Chúng ta hãy ra tay đuổi mấy ả này đi rồi hãy nói tiếp.
Hắn nói xong liền phóng luôn năm quyền. Hắn từ nhập thất tôi luyện công phu ngoại môn nên bây giờ thế quyền của hắn đúng là sức mạnh của Bá Vương cử đỉnh.
Người đàn bà áo đen chỉ lách mình là tránh được bốn đường quyền của Hạng Bá Vương, người đàn bà áo đen chờ đến quyền thứ năm vừa phóng ra, bà ta đứng nguyên vị trí không hề tránh né, với sức mạnh của Bá Vương, một quyền nát đá của lão thì sức mạnh biết dường nào. Những người chung quanh thấy quyền của Bá Vương đánh vào người đàn bà áo đen, ai cũng tưởng rằng bà ta phải tan thịt nát xương. Hạng Bá Vương cũng mừng thầm. Không ngờ người đàn bà áo đen chỉ cúi người xuống nên thế quyền của Hạng Bá Vương chẳng khác nào con trân nhào xuống biển, sức mạnh đều tiêu tan.
Hạng Bá Vương vừa giật mình thì người đàn bà áo đen đã nhanh như chớp đứng dậy lao vào kềm chặt tay của lão. Chỉ trong chớp mắt, Hạng Bá Vương không thể nào cử động. Hắn có cảm giác sức mạnh từ trong tay áo của người đàn bà áo đen tuông ra. Thế là cả một cái thân hình to lớn của hắn bị liệng vào tường đá nghe một tiếng “binh”.
Thân hình của lão nằm sóng soài không ngóc đầu lên nổi.
Mọi người trông thấy tình hình như vậy đều thất sắc. Trong số đó, chỉ có Lý Kiếm Bạch là người võ công yếu nhất, chàng cho rằng người đàn bà áo đen có thần thông pháp thuật không thể nghĩ bàn.
Bọn Ngọc Hồ Ly cũng phải nhận rằng công phu của người đàn bà áo đen luyện đã đến mức thượng thừa. Với trình độ võ công như vậy, trên đời này cũng chẳng có bao nhiêu người.
Nên biết rằng người đàn bà áo đen chỉ dùng sức đẩy từ trong tay áo phóng ra nhưng lại có sức mạnh đẩy thân hình của Hạng Bá Vương bay lên khiến đầu óc của lão choáng váng. Lão muốn đứng dậy, nhưng không đứng dậy được.
Người đàn bà áo đen hướng về Ngọc Hồ Ly chậm rãi nói:
- Câu nói sức người không thể nào thắng trời. Bây giờ ngươi đã nghe thấy chưa?
Ngọc Hồ Ly ấm ớ một hồi mới đáp:
- Xin phục! Xin phục!
Lão nói xong ôm quyền lạy xuống.
Chợt thấy phía sau lưng lão phóng ra hàng chục đạo hào quang như đuôi bò phóng tới người đàn bà áo đen theo thế lạy của lão. Loại ám khí này khi phóng ra rất nhanh khiến đối phương không thể nào kịp phòng bị và cũng không kịp né tránh. Đó là ám khí mà lão từng đắc ý nhất. Tên gọi của thứ ám khí này là “Khẩu bối hoa trang đoạn hồn châm”. Trên mũi kim đều có chất độc. Đã có biết bao cao thủ võ lâm bỏ mạng bởi “Đoạn hồn châm” của lão.
Thủy Linh Quang đứng phía ngoài trông thấy như vậy, nàng cũng la lên một tiếng lo cho người đàn bà áo đen.
Không ngờ bà ta chỉ phất tay áo một cái, tất cả ám khí ấy đều bay vào ống tay áo.
Bọn Ngọc Hồ Ly, Khoái Hoạt Thuần Dương và Nam Cực đều hoảng hốt. Bọn chúng run run nói:
- Ngươi … ngươi … Người đàn bà áo đen vẫn chậm rãi hỏi:
- Ngươi đã biết chị em ta là ai chưa?
Ma Y Khách bỗng nhiên cười như điên cắt lời:
- Bọn hắn đều không biết. Nhưng riêng ta thì biết ngay khi các cô nương vừa mới đến.
Người đàn bà áo đen nói:
- Nếu biết thì tốt lắm.
Ma Y Khách vừa cười vừa nói:
- Không ngờ các vị lại đến đây giúp ta … Người đàn bà áo đen cười nhạt:
- Tiếc rằng đích thực là người đến thanh toán ngươi vẫn chưa tới. Chúng ta chỉ sợ ngươi phải chết dưới tay người ấy mà thôi.
Ma Y Khách cười ha hả nói:
- Chỉ từng này người cũng đủ đả thương ta rồi.
Lão vừa nói xong, bất ngờ phóng tay như gió túm người Nam Cực nâng cao.
Mọi người chưa hề thấy lão Ma Y Khách biểu lộ võ công. Bây giờ thấy lão túm Nam Cực, nhưng Nam Cực không phản kháng được, thân hình lão như mềm nhũn. Lão Nam Cực thất kinh hỏi:
- Ngươi định làm gì?
Ma Y Khách ra điều kiện:
- Trước hết là hãy đưa thuốc giải độc ra rồi muốn nói gì thì nói.
Nam Cự run giọng:
- Ở trong đây. Loại màu hồng thì để ngửi, còn loại màu trắng thì để uống.
Lão nói chưa dứt lời thì Ma Y Khách đã lấy ra một chiếc hộp bằng hợp kim rồi mỉm cười:
- Ta nghĩ rằng ngươi không dám gạt … nắm lấy!
Lão liệng chiếc hộp cho người thiếu phụ áo đen.
Thiếu phụ áo đen hỏi:
- Đây là cái gì?
Ma Y Khách đáp:
- Hai vị là tiên nữ, tuy có võ công cao nhưng lại chưa đầy đủ kinh nghiệm nên đã bị độc.
- Phải chăng … - Tên Nam Cực này vừa dùng tay chỉ vào hai vị nên hai vị trúng độc của hắn.
Nghe xong, hai thiếu phụ áo đen thất kinh bước lui lại mấy bước.
Nam Cực nói đau khổ:
- Thuốc giải ta đã trao cho ngươi, tại sao ngươi chưa buông tay ra?
- Dù cho bọn ngươi có mưu mô gì đi nữa ta vẫn không sợ gì. Để chúng bây ở đây chỉ thêm phiền mà thôi. Hãy cút mau.
Nói vừa xong, Ma Y Khách liệng hắn ra khỏi cửa.
Bọn Ngọc Hồ Ly biết không thể làm gì được hơn. Cả bọn đều phóng ra ngoài ngoảnh mặt lại thách thức:
- Người quân tử khi đã dốc lòng phục cừu thì Bá Vương năm chẳng là bao, ngươi hãy chờ đó.
Bọn Tư Đồ Tiếu chứng kiến võ công của Ma Y Khách đuổi bốn tay võ lâm cao thủ đều vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn dáng hai thiếu phụ thì đã thấy họ trở về chỗ cũ nhưng không thấy họ uống thuốc giải độc mà chỉ bàn tán gì với nhau. Thấy thế Ma Y Khách vỗ tay báo hiệu rồi nói:
- Tại sao hai vị lại không uống thuốc giải, không khéo chưa kịp gia nhập vào hàng tiên nữ đã thành quỷ mất.
Thiếu phụ nhỏ thó nhất trong mấy thiếu phụ lấy chiếc hộp bước ra nói:
- Tiên nữ môn đệ của Vương Mẫu thì làm sao lại chết bởi thuốc độc của người trần.
Tiếng nói của người thiếu phụ này càng lạnh lùng hơn hai thiếu phụ trước.
Thấy vậy Ma Y Khách biến sắc:
- Phải chăng các vị … Người thiếu phụ bèn nói:
- Chúng ta không nhận sự lo lắng của ngươi!
Vừa nói xong, thiếu phụ liệng chiếc hộp xuống đất rồi trở về chỗ cũ.
Thiết Trung Đường rất lấy làm lạ. Mấy thiếu phụ này chẳng những kỳ dị mà còn có võ công cao, đồng thời mở miệng ra đều nói “ông trời xanh” và “tiên tịch”, chàng tự nhủ:
“Phải chăng trong giới giang hồ thường đồn đãi về những thần thoại của họ, hôm nay họ có mặt ở đây?” Bỗng nhiên có bốn người phi thân vào nói:
- Trước khi chúng ta đến, không một ai được rời khỏi.
Tiếng nói của họ rất kỳ dị nghe nhứ có như không.
Ma Y Khách nạt:
- Đã đến đây, thì sao lại không vào?
Chàng thiếu niên tú sĩ ngồi trên chiếc cẩm đôn cười nhạt rồi dằn từng tiếng:
- Thời điểm đã đến thì tự nhiên đến.
Ma Y Khách vội hỏi:
- Ngươi là ai?
Chàng thiếu niên không trả lời. Phía bên ngoài lại có một toán người nữa đi vào.