Áo quần của chàng đều ướt đẫm, khiến cho bước chân của chàng mỗi lúc mỗi thấy nặng nề.
Tuy chàng không quay đầu nhưng chàng có cảm giác rằng thủ chưởng của Ngãi Thiên Phúc chỉ cách chàng gang tấc, nghĩ đến đó Thiết Trung Đường thấy lạnh xương sống.
Có vài lần, Thiết Trung Đường muốn dừng lại đấu, nhưng cuộc đấu này dù thắng hay bại cũng đều đau khổ cả. Nếu chàng chiến thắng thì Ngãi Thiên Phúc cũng chết, nếu chàng thất bại thì Ngãi Thiên Phúc cũng không chịu sống. Thiết Trung Đường nghĩ đến lần này bỏ chạy cũng chỉ vì muốn cứu mạng của người đang truy đuổi chàng. Trong đầu óc chàng không biết nên đắng cay hay ngọt ngào, chàng chỉ biết cười khổ một mình.
Kẻ chạy trốn vì muốn cứu mạng người truy đuổi, thật là chuyện hiếm có xưa nay.
Trong cảnh gió mưa, núi rừng trở nên thê lương ảm đạm, đường xá khúc khuỷu lầy lội thật khó đi.
Thiết Trung Đường không thể phân biệt được phương hướng, núi non trùng điệp, chàng ngỡ là đã bỏ Ngãi Thiên Phúc lại phía sau. Không ngờ tiếng gió từ hai tay áo của hắn vẫn vù vù như nghe bên tai chàng. Nhìn Ngãi Thiên Phúc di chuyển trên đường núi non hiểm trở chẳng khác gì người có mắt.
Chẳng mấy chốc cả hai người đã lạc vào núi sâu rồi băng qua một eo núi.
Thiết Trung Đường tự thấy như cỡi trên lưng cọp, tâm lý lại hốt hoảng, chàng chợt thấy phía trước mặt là một thung lũng cây cối um tùm.
Ở hướng tây ngọn núi, có ba ngôi nhà lá, phía trước có treo một tấm biển nhưng Thiết Trung Đường không kịp đọc nội dung được ghi như thế nào. Nghe mùi thịt nướng từ trong căn nhà bay ra, rồi như có người nhìn ra từ cửa sổ chăm chú nhìn chàng.
Bỗng nhiên có một tiếng hét nghe đến inh tai rồi có một người thật cao, tóc tai rối bời chạy ra nạt:
- Dừng lại!
Thiết Trung Đường nghĩ rằng với tiếng hét như vậy thế nào con người này cũng có võ công cao cường. Người này ăn mặc nửa tăng nửa tục, không thể nào đóan rõ lai lịch.
Chàng không ngớt kêu khổ. Thiết Trung Đường không dám nhiều chuyện, cứ lách mà chạy tiếp. Ai ngờ người mập béo này thân pháp như một làn gió chặn ngay chàng.
Phía sau thì Ngãi Thiên Phúc đang đuổi tới, trước mặt thì người này cản lại. Hai mắt lão tra trợn tròn nhìn chàng nhưng không hề có ác ý. Thiết Trung Đường ôm quyền lễ phép:
- Xin nhường đường cho tại hạ!
Bỗng nhiên người lạ mặt cười ha hả:
- Nè, người trẻ tuổi sao lại nói lạ đến thế, đánh không thắng cũng đánh chứ chạy làm gì?
Thiết Trung Đường cứ im lặng lách qua bên này, lách về bên khác cố tìm cách chạy nhưng thân pháp của người lạ mặt này quá nhanh nhẹn, dù Thiết Trung Đường tìm đủ mọi cách nhưng đều bị lão ta chặn lại.
Khi ấy Ngãi Thiên Phúc cũng vừa đến, hắn đứng cách Thiết Trung Đường mấy thước nói:
- Để cho hắn chạy!
Người lạ mặt lấy làm lạ:
- Ngươi đuổi không kịp hắn. Sái gia đã chận hắn, ngươi lại muốn Sái gia cho hắn chạy, phải chăng hai đứa bay chơi trò cút bắt?
Lão ta cười hăn hắc khen:
- Hay quá, hay quá, trò chơi này cũng vui quá, cho mỗ tham gia với.
Ông ta nói xong ngửa mặt cười sung sướng, tưởng chừng như chưa lúc nào được vui vẻ như thế.
Thiết Trung Đường nhìn thái độ của lão ta, chẳng biết nên giận hay nên cười.
Chàng tự nhủ:
“Có lẽ ông ta điên cũng nên” Rồi chàng ôm quyền lễ phép hỏi:
- Tại sao các hạ lại cản đường?
Lão già quái dị cũng hỏi vặn:
- Đó là việc của ta không quan hệ gì đến các hạ?
Người quái dị cười lớn:
- Suốt đời ta chưa hề thấy người nào chạy đến đây, người chạy đến được đây cũng đã ghê gớm rồi.
- Tại sao các hạ biết tại hạ chạy thoát thân?
- Đúng, đúng làm sao Sái gia biết ngươi chạy thoát thân nhưng rõ ràng là ngươi đang chơi trò cút bắt, nếu không tại sao hắn lại muốn ta thả ngươi đi?
Liếc mắt nhìn Ngãi Thiên Phúc thì thấy sắc mặt hắn đầy sát khí, lão ta hỏi:
- Ngươi bán sống bán chết đuổi theo hắn là do nguyên nhân gì?
- Để lấy tính mạng của hắn.
Vừa nói, Ngãi Thiên Phúc vừa phóng mình tới phất tay áo nhằm vào ba huyệt đạo của lão già quái dị rồi nạt:
- Sao không để hắn chạy?
Người quái dị chỉ lách mình cười:
- Lạ nhỉ … Vốn là lão ta chẳng xem đối phương ra gì, không ngờ võ công của Ngãi Thiên Phúc không phải tầm thường, hắn phóng thêm mấy chiêu nữa.
Tuy người quái dị có võ công lạ lùng nhưng lão ta không kịp ra tay nên cũng không tránh được, tỏ ra luống cuống. Trong khi đó Ngãi Thiên Phúc lại tiếp tục ra chiêu, miệng hắn giục:
- Thiết Trung Đường, sao ngươi không chạy?
Hắn vẫn tiếp tục phất hai ống tay áo muốn tìm đường chạy. Chợt nghe người quái dị hét một tiếng, tay trái chụp vai Thiết Trung Đường, tay phải xuyên qua tay áo của Ngãi Thiên Phúc.
Thiết Trung Đường thấy thế chưởng của quái nhân bình thường nên chàng lách mình tìm cách bỏ chạy. Không ngờ bằng cách nào không biết, tay lão đã nắm được vai chàng. Thiết Trung Đường thất kinh lùi lại nhưng vai chàng rất đau đớn, đồng thời tay áo của Ngãi Thiên Phúc cũng bị rách nát, hắn phải nhảy đến cạnh Thiết Trung Đường.
Võ công cả hai người đều thuộc hàng uyên bác, nhưng không ngờ trên giang hồ hiện nay lại có người biết những chiêu thức rất quái dị như thế.
Hơn thế nữa, chính Ngãi Thiên Phúc cũng phải ngơ ngác. Hắn đã hành hiệp giang hồ nhiều năm nay, phải nói rằng với hai tay áo như sắt của Ngãi Thiên Phúc, anh hùng hào kiệt đương thời dễ mấy ai xứng địch thủ của hắn. Nhưng bây giờ chỉ một chiêu của quái nhân đã làm rách tay áo của hắn. Làm sao Ngãi Thiên Phúc không lo sợ, không buồn khổ, hắn than:
- Võ công tuyệt trần!
- Đừng chú ý đến võ công cao thấp. Sái gia xin hỏi, ngươi muốn lấy tính mạng của hắn thì tại sao lại muốn ta thả cho hắn chạy?
Ngãi Thiên Phúc giận dữ:
- Ngãi mỗ … bình sinh … Vốn Ngãi Thiên Phúc định nói bình sinh Ngãi mỗ không bao giờ muốn người khác giúp sức nhưng hắn nhớ lại võ công của hắn so với quái nhân như trời với đất, nên hắn đâu dám xưng hùng xưng bá trước quái nhân? Nghĩ đến đó nên Ngãi Thiên Phúc cụt hứng im luôn.
Thấy thế, quái nhân thắc mắc hỏi:
- Ngươi nói chưa hết, tại sao lại dừng?
Ngãi Thiên Phúc cười gượng tìm cách bỏ đi. Nhưng quái nhân đã khoác tay:
- Khoan đã, khoan đã. Ngươi đuổi theo, hắn bỏ chạy, ta thì cản hắn. Ngươi lại muốn ta buông hắn. Vì sao ngươi lại đuổi theo hắn, còn ngươi tại sao lại chạy trốn?
Nửa câu sau cùng quái nhân nhìn qua Thiết Trung Đường.
Thiết Trung Đường cười khổ:
- Sở dĩ tại hạ chạy trốn chỉ vì muốn cứu mạng hắn ta!
Nếu Ngãi Thiên Phúc chưa nghe khẩu âm của chàng thì Thiết Trung Đường quyết chưa nói ra lý do. Nhưng trong giây phút này không nói ra không thể được, còn không thì hóa ra tự buộc ân cừu với Ngãi Thiên Phúc.
Quái nhân vuốt mái tóc rồi cười lớn:
- Ngươi chạy trốn là vì muốn cứu hắn, ha ha … Sự kiện này Sái gia chưa hề thấy.
Sắc mặt quái nhân trang trọng:
- Nếu hai đứa bây không nói rõ sự việc này, hôm nay chẳng có đứa nào chạy khỏi tay ta.
Ngãi Thiên Phúc nổi giận:
- Sao ngươi nhiều chuyện thế, hay là ngươi ỷ vào võ công.
Chợt hắn nghĩ lại, rõ ràng võ công của quái nhân rất cao cường nên hắn lại dừng, không nói nữa.
Nên biết rằng tính tình của Ngãi Thiên Phúc xưa nay rất ngạo mạn, nhưng vừa rồi quái nhân mới ra một chiêu hắn đã bại ngay. Dù hắn rất tức giận nhưng cũng đành bấm bụng mà chịu.
Quái nhân cười ha hả nói:
- Hay là hai đứa bây thấy võ công của ta cao quá không chịu nổi nên đành im lặng?
Thiết Trung Đường đưa mắt nhìn Ngãi Thiên Phúc, chàng đinh ninh rằng Ngãi Thiên Phúc sẽ không bao giờ thừa nhận.
Không ngờ Ngãi Thiên Phúc quá dễ dàng thừa nhận:
- Quả đúng như vậy.
Thiết Trung Đường vừa ngạc nhiên vừa khâm phục hắn:
- Như thế nới xứng là một trang nam nhi!
Quái nhân cười ha hả:
- Với võ công của hai đứa bây, Sái gia này chỉ cần vài ba chiêu là đủ thắng rồi.
Ngãi Thiên Phúc im lặng một hồi lâu rồi từ từ nói:
- Dĩ nhiên là chỉ vài thức, vài chiêu cũng đủ rồi, nhưng trên cuộc đời này còn biết bao nhiêu người giỏi hơn.
Thiết Trung Đường cũng thừa nhận:
- Đúng như vậy!
Nhưng chàng liền thay đổi suy nghĩ rằng bình sinh chàng chứng kiến những vị cao thủ tiền bối cũng khó mà tránh được những chiêu thức kỳ dị của quái nhân này.
Chợt nghe tiếng cười của quái nhân:
- Hiện nay trên đời này, người mà chỉ cần một chiêu thắng ngay Sái gia này thì nhiều lắm cũng chỉ năm ba người.
Ngãi Thiên Phúc giật mình hỏi:
- Thực như thế?
- Sái gia này không bao giờ nói sai.
- Nhưng những vị cao thủ võ lâm thời nay Ngãi mỗ từng nghe qua.
Quái nhân hỏi:
- Theo sự hiểu biết của ngươi thì được mấy người?
Ngãi Thiên Phúc trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trải qua lịch sử lâu dài thì trong giới võ lâm có bảy môn phái lớn, mỗi phái đều có nguồn gốc của nó. Tuy các vị chưởng môn của bảy võ phái này đã bế quan từ lâu nhưng đều kể như là các cao thủ.
Quái nhân giục:
- Đúng rồi, còn gì nữa?
Ngãi Thiên Phúc nói tiếp:
- Lô Nhị Lang ở quan ngoại xưa nay chưa hề đặt bước vào Trung Nguyên, nhưng tiếng tăm thì đã có từ lâu. Phụ tử Thái Nguyên Suất, Tử Ngọ Kiếm ở Giang Nam, Sùng Dương Ngọc Na Tra, Đàm Nhất Thối ở Hà Sóc. Võ công của bốn phái này đều lấy tiểu xảo mà tung hoành trong thiên hạ, chiêu thức của Sùng Dương Na Tra thì nhanh nhẹn biến ảo khôn lường, còn Đàm môn ở Hà Sóc thì được xưng “Dây cột vào roi, thắng cả thần tiên” thì lại càng nguy hiểm khó phòng.
Quái nhân đồng ý:
- Những vị ấy đều tính là cao thủ.
Ngãi Thiên Phúc luận tiếp:
- Anh Huy Lục Hợp Bát Cực Thức, Thần Châu Ngôn Gia Cương Thi Quyền, Ba Sơn Hồi Phong Vũ Liễu Kiếm đều có chiêu thức xảo diệu cả, không thể xem thường.
Bình thường Ngãi Thiên Phúc rất ít nói, bây giờ luận đến võ công hắn lại thao thao bất tuyệt.
Ngãi Thiên Phúc nói tiếp:
- Còn nữa, phái này chợt đến chợt đi không ai lường nổi, đó là Thiết Huyết Đại Kỳ với Thiết Quyền rất mãnh liệt, từ đời này kế tiếp đời khác lúc nào cũng có cao thủ.
Thiết Trung Đường nghe Ngãi Thiên Phúc luận đến Đại Kỳ Môn, chàng tự thấy rất phấn chấn.
Quái nhân nghe xong cũng tấm tắc khen:
- Đúng, ngày xưa khi mà Thiết Huyết Đại Kỳ tung hoành trong thiên hạ quả đúng là thiên hạ vô địch. Chỉ tiếc rằng … Thiết Trung Đường nôn nóng hỏi:
- Chỉ tiếc như thế nào?
Quái nhân nhìn chàng nói tiếp:
- Chỉ tiếc rằng võ công của Đại Kỳ Môn một phần đã bị thất truyền. Võ công hiện nay của phái này so với trước chỉ bằng một đôi phần mà thôi.
Thiết Trung Đường chưa kịp nói thì Ngãi Thiên Phúc tiếp lời:
- Tuy võ công của Đại Kỳ Môn cao thực nhưng Ngư Phúc Liên Hoàn Ngũ Gia môn phái cũng không phái yếu. Chưởng pháp vừa uyển chuyển vừa nguy hiểm của Linh Nhứt Phong. Ông ta sáng lập chưởng pháp cốt để đối phó với Đại Kỳ Môn nên bình thường ông ta chưa hề sử dụng hết mức. Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ nếu hai người này liên thủ với nhau thì cũng khét tiếng trong giang hồ. Có thể nói rằng xưa nay chưa có ai dám cản đường.
Quái nhân hứ một tiếng rồi nói:
- Cho dù hai người ấy liên thủ thì thắng họ cũng không khó gì.
Ngãi Thiên Phúc luận tiếp:
- Còn nói đến công phu ám khí thì có thuốc nổ của Tích Lịch Đường, Thiên Nữ Châm của Thịnh đại nương đều có thể xem họ là những tay cao thủ.
Quái nhân cười:
- Không kể những người dùng ám khí để thủ thắng.
- Tuy oai danh của Thịnh đại nương rất lớn nhưng không bằng người con trai là Tử Tâm kiếm khách Thịnh Tôn Hiếu. Có thể liệt tên cùng với những kiếm khách như Hồng Quần Kiếm với Hồng Ưng, Bích Nguyệt, Mặc Long, Lam Phụng, Hoàng Khấu và Thủy Yến. Bảy người này tuy còn trẻ nhưng tiềm lực phong phú, kiếm pháp thì mỗi người đều có sắc thái đặc thù. Nếu gia công rèn luyện thì sẽ trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.
Quái nhân khen:
- Đúng như vậy lập luận rất rõ ràng, còn gì nữa không?
Thiết Trung Đường xen lời:
- Còn có sư đồ Cửu Tử Quĩ Mẫu. Võ công lạ nhất giang hồ, có thể liệt họ vào hàng cao thủ. Chừng ba mươi năm sau, ắt võ công của họ sẽ tiến bộ hơn.
Quái nhân nghe xong vỗ tay cười:
- Đúng Lắm, ba chục năm trước võ công của Âm Nghi đã là cao thủ của võ lâm.
Ba mươi năm sau chắc chắn võ công càng tiến hơn.
Thiết Trung Đường ngạc nhiên hỏi:
- Âm Nghi là ai?
Nguyên do Cửu Tử Quỉ Mẫu nổi tiếng trong thiên hạ nhưng chẳng ai biết rõ Âm Nghi là tên thật của bà ta. Bây giờ, quái nhân này lại biết rõ, Ngãi Thiên Phúc không kinh hoàng sao được.
Quái nhân cười khanh khách nói:
- Thì ra ngươi là học trò của Cửu Tử Quỉ Mẫu. Tuy Sái gia biết tên nhưng chưa hề biết mặt bà ấy!
Thiết Trung Đường thấy nụ cười của quái nhân như miễn cưỡng, chàng nói:
- Những nhân vật nổi tiếng trong giang hồ ngoài các vị ấy cũng không còn ai nữa.
Quái nhân tự phụ hỏi:
- Ngươi xem võ công của ta có thể kể là cao thủ đương thời?
Ngãi Thiên Phúc thở dài:
- Ngoại trừ các vị chưởng môn của bảy võ phái lớn cùng với võ công của gia sư thì không thể bàn luận về chiều sâu của nó. Riêng các hạ thì võ công chỉ sợ rằng không có địch thủ.
Quái nhân vừa cười vừa khen:
- Khéo nói, khéo nói … Quái nhân ngưng tiếng cười nghiêm giọng:
- Nhưng lấy toàn bộ những người thuộc Sái gia thì những người ấy không có ai đụng nổi. Duy chỉ có … Ngãi Thiên Phúc ngạc nhiên hỏi:
- Ai vậy?
Thiết Trung Đường xen vào:
- Đó là Lôi Tiên Lạc Tinh Võ và Phong Lăng Đoạn Nguyệt Hồn, đại sư đã từng nghe đến hai vị này chưa?
Quái nhân kinh ngạc nhìn Thiết Trung Đường hỏi:
- Tại sao ngươi lại biết hai người này?
Thiết Trung Đường nhìn gương mặt quái nhân đủ biết rằng hai vị này ghê gớm lắm.
- Tại hạ chỉ nghe nói đến hai vị ấy mà thôi.
- Ngươi muốn tìm hiểu hai vị đó là ai không?
- Xin được nghe, đó cũng là nguyện vọng của hậu bối.
Quái nhân trầm ngâm một lát:
- Muốn nghe thì hãy theo ta.
Nói xong quái nhân chuyển mình đi vào mấy căn nhà lá. Thiết Trung Đường và Ngãi Thiên Phúc cũng im lặng bước theo.
Lúc này Thiết Trung Đường mới chú ý đến tấm biển treo trước cửa:
“Tiểu Tiểu Thiếu Lâm Tự” Chàng mới nhìn qua trong lòng chàng vừa thấy lạ cũng vừa buồn cười, bởi thiếu gì cách quảng cáo để thu hút khách hàng ví dụ như “Ngư Mục Hỗn Châu” hay “Di Giả Sung Chân”. Đây lại dùng hai chử “tiểu tiểu”. Đường đường một võ phái như “Thiếu Lâm tự” mà cũng bị người khác thêm vào hai chữ, chàng lại thầm nghĩ:
“Quái nhân này lại dám lấy ba gian nhà lá để làm “Tiểu Tiểu Thiếu Lâm tự” nếu các vị cao tăng của Thiếu Lâm thấy được thì sẽ như thế nào?” Chàng nghĩ đến đó, chợt thấy đây là nơi không xa với Thiếu Lâm tự bao nhiêu.
Quái nhân này dám làm như thế tưởng cũng có nguyên nhân gì đây với Thiếu Lâm.
Bên trong có một căn phòng thật rộng, trong phòng này mọi thứ lộn xộn từ sách, kiếm, cầm, kỳ cho đến thứ gì cũng có cả. Góc bên trái là một cái giá gỗ, trên giá có một vài cuốn sách nhưng trên giá lại để mấy chữ “Tàng Kinh Các”. Bên cạnh giá gỗ thì có treo mấy thanh kiếm, mấy cây dao cũng xem như là La Hán Đường.
Chính giữa có một bàn thờ đã cũ kỹ với vài cây đèn cầy thì đề “Đại Hùng bảo điện” Phía góc phải là một cái lò nhỏ, có một cái nồi đang nấu gì đó trông thấy khói bốc lên nghi ngút, bay mùi thơm phức, có lẽ đây là “Hương Tích trù” Thiết Trung Đường vừa thấy tận mắt chàng vừa lấy làm lạ vừa buồn cười. Thiếu Lâm tự có cái gì thì ở đây cũng có thứ ấy, chẳng những cụ thể mà còn quá đơn giản khiến người khác dở khóc dở cười.
Quái nhân cười hăng hắc:
- Năm xưa Sái gia bị Thiếu Lâm trục xuất nên Sái mỗ mới tạo ra ở đây một Thiếu Lâm tự nho nhỏ, ngươi thấy như thế nào?
Thiết Trung Đường cứ dạ dạ cho qua chứ thực ra chàng không biết phải nói như thế nào.
Lão quái nhân lại nghiêm sắc mặt:
- Nên biết rằng Sái gia này:
“Lửa nhục xuyên truyền quá Phật tại tâm đầu tọa. “ Phật ở trong tâm thì Sái gia lấy đây làm Thiếu Lâm tự. Có gì mà chẳng được.
Thiết Trung Đường thấy quái nhân tuy đùa bỡn nhưng lại có mùi thiền, chàng bèn cười thưa:
- Đại sư nói đúng đấy.
“Bồ đề bổn vô thụ Minh kính diệt phi đài” Nếu nói cho thật đúng thì vẫn còn phân biệt.
Quái nhân nghe xong vỗ tay reo:
- Trẻ con đáng học. Trẻ con đáng học.
Thiết Trung Đường hỏi:
- Chẳng biết dưới mắt của đại sư nếu đúng nghĩa thì cao thủ được bao nhiêu người?
- Nếu ngươi muốn Sái gia này luận về võ lâm thì trước hết ngươi hãy nói về hai người kỳ quái hồi nãy. Còn không thì Sái gia này buồn chết đi được.
Thiết Trung Đường biết rằng lão quái nhân này tính tình quái dị mà còn hiếu kỳ.
Chàng chỉ thở dài nói:
- Tại hạ với Ngãi đại hiệp đây vốn không ân oán gì nhau, chỉ vì … Thế rồi chàng kể hết mọi việc đã xảy ra.
Câu chuyện này tuy Thiết Trung Đường kể cho quái nhân nghe. Sự thật thì chàng muốn cho Ngãi Thiên Phúc biết ý tốt của chàng. Bởi sự tình đã đưa đến như thế này cần để cho Ngãi Thiên Phúc thấy rõ chân tình của chàng.
Trong phòng chỉ có một chiếc ghế độc nhất thì lão quái nhân đã ngồi nên Thiết Trung Đường vừa đi qua đi lại vừa nói, vừa quan sát nét mặt của Ngãi Thiên Phúc, nhưng thấy gương mặt của Ngãi Thiên Phúc vẫn lặng lẽ, thản nhiên, không còn thái độ tranh cường cao ngạo, Thiết Trung Đường thấy mừng thầm.
Bỗng nhiên lão quái nhân hét một tiếng, lao bay lên phóng tay kéo Thiết Trung Đường. Chàng thất kinh lùi lại ba bước.
Lão quái nhân nghiêm giọng:
- Trong Thiếu Lâm tự nho nhỏ này của Sái gia, nơi nào cũng có thể đến được, duy chỉ có cái cánh cửa này thì xin miễn.
Nguyên do vừa rồi Thiết Trung Đường vừa nói vừa di chuyển. Chàng vô ý đi vào cánh cửa bên trái. Bây giờ nghe lão quái nhân nói như vậy, Thiết Trung Đường lại thấy kỳ dị hơn, chàng thầm nhủ:
“Phía bên trong cánh cửa này chắc có cái gì cổ quái?” Với bản tính thâm trầm, nên trên mặt không hề biểu lộ gì, chàng vẫn tiếp tục kể, nhưng Thiết Trung Đường ngầm chú ý đến cánh cửa ấy. Chàng thấy cánh cửa đóng rất chặt, lại không có một khe hở, bên trong có gì, cho đến khi chàng kể hết câu chuyện vẫn không phát hiện một mảy may gì.
Lão quái nhân ngồi vào chiếc ghế quạt lò lửa rồi cười lớn:
- Hai người may mắn lắm mới đến đây, còn không thì cứ đuổi nhau mà đánh cho tới chết thì oan uổng biết mấy.
Ngãi Thiên Phúc không tỏ vẻ đồng tình cũng không trả lời mà chỉ lạnh lùng hỏi:
- Trong võ lâm đương thời cuối cùng có được mấy người?
Lão quái nhân đếm nhỏ:
- Lão tiền bối Lạc Tinh Võ, Phong Lăng … Chợt lão trợn mắt nói tiếp:
- Hắc Bạch Song Tinh với Bích Nguyệt kiếm khách đều là cao thủ nổi tiếng trong thiên hạ, còn thầy của họ là ai thì hai người đã biết rồi?
Thiết Trung Đường cố ý để cho Ngãi Thiên Phúc nói, trong lúc đó trong đầu óc chàng tuy đã hình dung được là ai nhưng không nói ra.
Quả nhiên Ngãi Thiên Phúc đáp:
- Tuy nói Hắc Bạch Song Tinh là võ công gia truyền. Sự thật thì võ công đó là của Độc Hành hiệp đại Qúa Thiên Tinh!
Quái nhân đồng ý:
- Đúng, võ công của Qúa Thiên Tinh tuy cao tuyệt một thời nhưng thanh danh không mấy tốt đẹp nên hai người đó không chịu tự nhận là đệ tử.
Ngãi Thiên Phúc tiếp:
- Còn Bích Nguyệt kiếm khách tuy có nhan sắc nhưng rất độc ác, đồng thời cũng không phải chính phái và tính tình thì rất thì rất giống sư phụ là Nguyệt Hoa Tiên Tử!
Lão quái nhân khen:
- Những chuyện trong giới võ lâm ngươi biết khá rõ. Nhưng ngươi còn biết gì trong thời gian sau này của Qúa Thiên Tinh và Nguyệt Hoa Tiên Tử?
- Hai người này một ở Nam, một ở Bắc đều được gọi là vô địch. Nhưng trong thời gian đang nổi tiếng, đột nhiên không còn thấy họ. Với võ công của Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ với Bích Nguyệt Kiếm khách chẳng qua mới học được ba thành công phu của sư phụ. Trong giới giang hồ đều lấy làm nghi ngờ khi hai vị này mất tung tích, có người thì nói rằng cả hai người đã hóa tiên.
Ngãi Thiên Phúc không nói tiếp mà ngơ ngác một hồi rồi thì thầm nhắc:
- Lôi Tiên Lục Tinh Võ, Phong Lăng Nguyệt Hồn … Lão quái nhân thở dài:
- Đúng là như vậy. Cả hai vị Qúa Thiên Tinh Và Nguyệt Hoa Tiên Tử đều bị bại bởi tay của Lôi Tiên và Phong Lăng. Sống chết thì không biết rõ nhưng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Thiết Trung Đường vô cùng ngạc nhiên bởi theo hiểu biết của chàng thì Qúa Thiên Tinh và Nguyệt Hoa Tiên Tử, trải qua hàng chục năm được gọi là vô địch, không ngờ cũng bị thất bại trong tay người khác.
Nên biết rằng Hắc Bạch Song Tinh và Bích Nguyệt kiếm khách chỉ học của sư phụ vài ba thành công lực mà đã nổi tiếng thiên hạ, thì võ công của Qúa Thiên Tinh và Nguyệt Hoa Tiên Tử cao cường biết mấy.
Ngãi Thiên Phúc thấy tiếc. Một hồi lâu hắn mới từ từ hỏi:
- Tại sao tiếng tăm của hai vị Lôi Tiên và Phong Lăng tại hạ chưa hề được nghe qua.
Lão quái nhân thở dài:
- Họ toàn là những kẻ hung thần, ngay cả Quỉ Mẫu cũng không muốn nhắc đến thì còn ai ở đương thời nhắc đến họ.
Sắc mặt của Ngãi Thiên Phúc thay đổi, hắn không nói thêm gì nữa.
Lão quái nhân mở nắp vung nhìn vào bên trong, miệng từ từ nói:
- Nhưng Lôi Tiên và Phong Lăng vẫn còn sợ một người.
Ngãi Thiên Phúc nôn nóng hỏi:
- Người nào?
Lão quái nhân đứng dậy lấy bình thuốc rồi niệm thì thầm:
- Khi động thì sấm sét rì rầm, mưa gió bảo bùng, tịnh thì thể như gương sáng, thấy rõ trăng sao!
Ngãi Thiên Phúc không hiểu gì hỏi:
- Như vậy là nói gì?
Lão quái nhân như không nghe gì, nhắm hai mắt miệng niệm:
“ Cuộc sống nổi trôi hề khí vận.
Bóng núi xanh hề loạn sắc Đứng đầu ư vạn vật Hãy mở mắt mà xem!” Hai mắt của quái nhân hơi hé mở nói:
- Đó là bài Phú Bích Lạc, ngươi có bao giờ nghe qua?
Ngãi Thiên Phúc hỏi:
- Bích Lạc Phú có quan hệ gì đến võ lâm cao thủ?
Lão quái nhân cười lớn:
- Bài Phú Bích Lạc này, nội dung nói tới một số kỳ nhân trong võ lâm, mỗi chữ mỗi câu đều có hàm nghĩa, chỉ trong một lúc làm sao nói hết.
Cả Thiết Trung Đường và Ngãi Thiên Phúc đều là những người thâm trầm. Trong giờ khắc này họ đều khởi cái tâm hiếu kỳ thế là họ buộc miệng hỏi:
- Ý nghĩa như thế nào? Và họ là ai?
Lão quái nhân vừa khuấy thịt ở trong nồi vừa nói:
- Bài phú ấy vốn là để xưng tụng Thương Cung Bích Lạc nhưng hàng chục năm trước lại có người lấy nghĩa của một đoạn để hình dung các kỳ nhân trong võ lâm.
Chính là:
Kinh trời động đất mấy cao thủ Đều có trong bài “Bích Lạc phú” Thiết Trung Đường và Ngãi Thiên Phúc ngửi mùi thịt trong nồi, tự nhiên cả hai đều thấy đói bụng nhưng không thấy lão quái nhân mời mọc gì cả mà chỉ ngồi ăn một mình.
Vừa nghe lão nói ngang đây, lão liền vùng đứng dậy, hai tay ôm hủ thịt vừa cười vừa nói:
- Để Sái gia mang hủ thịt này đi rồi trở lại nói chuyện nữa.
Thấy lão quái nhân đi về phía cánh cửa hẹp, lão đi rất cẩn thận, hình như là lão sợ thịt trong hủ rơi ra, gương mặt của lão không vui cười như trước mà ngược lại rất thận trọng.
Thấy rất lạ, Thiết Trung Đường nhủ thầm:
“Cánh cửa này để làm gì? Tại sao lão quái nhân lại cung kính nhân vật ở trong đó đến như vậy? Còn Ngãi Thiên Phúc tội nghiệp hai mắt bị chột nên không trông thấy, hắn chỉ ngưng thần nghiêng tai để lắng nghe”.
Khi lão quái nhân vừa đến nơi cánh cửa miệng lão kêu “meo meo” như tiếng mèo.
Thiết Trung Đường lại suy nghĩ:
“Phải chăng ở trong cánh cửa ấy chỉ là một con mèo?” Thấy lão quái nhân mở một cánh cửa liền nghiêng mình bước vào ngay miệng vừa cười vừa nói:
- Ngươi … Vừa nghe tiếng người thì lại nghe như tiếng kinh hoảng bởi có tiếng vật rơi xuống đất. Hình như hủ thịt đã bị đánh rơi.
Kế đó là một tiếng “bình”, cánh cửa mỏ ra.
Vì tò mò, Thiết Trung Đường vội chạy đến nhìn qua cánh cửa, bên trong là một căn phòng nhỏ, cách trang trí thì vô cùng sang trọng đẹp đẽ. Bốn mặt đều treo màn trướng, có giường nệm, chăn lông cừu phía trên có treo một tấm gương soi, bên cạnh có lược, trên lược còn dính mấy sợi tóc, lão quái nhân đứng sửng bên tấm kiếng. Sắc mặt của lão như bị sét đánh.
Trong ngôi Thiếu Lâm tự nho nhỏ này lại có một khuê phòng của nữ nhân quả thật lạ lùng.
Một điều lạ nữa là trong khuê phòng không thấy có bóng người, từng cơn gió thổi vào, màn trướng lay động nên lộ rõ mấy bức tường. Thiết Trung Đường nhờ có hai mắt trong sáng vừa nhìn, chàng đã biết đó là bằng đồng.
Bên ngoài mặt tường có áp gỗ nên ở ngoài nhìn vào thì không khác là vách ván nhưng người ở bên trong thì không có cách nào phá lủng tường mà ra được.
Lão quái nhân nhìn quanh quẩn rồi nói thì thầm:
- Đi đâu rồi … đi đầu rồi … Bỗng nhiên lão phát hiện phía góc phòng có một cái hang xuyên sâu xuống lòng đất. Lão hét lên một tiếng rồi hất chiếc giường, quả nhiên dưới giường toàn cát với đất.
Nguyên do người bị giam trong phòng đã tính toán đào một địa đạo ăn thông ra ngoài rồi lấy đất đào lên giấu phía dưới giường.
Thiết Trung Đường cũng ngơ ngác chỉ nghe lão quái nhân nói:
- Bà ấy đi rồi … đi rồi … ngay cả cô hầu cũng được mang theo … Bỗng nhiên lão quái nhân lao tới chụp vai Thiết Trung Đường hoảng hốt nói:
- Nếu ngươi bằng lòng giúp ta, ngày sau chẳng bao giờ ta quên ngươi.
Thiết Trung Đường chỉ còn biết nói:
- Xin cứ nói.
Lão quái nhân nghiến răng nói:
- Lần này hắn mà trốn ra chắc chắn là sẽ loạn lên. Bất luận như thế nào Sái gia cũng phải bắt hắn trở về, ngươi hãy thay ta lo liệu mọi việc ở đây!
Lão không cần Thiết Trung Đường trả lời như thế nào. Vừa nói xong lão đã phóng mình xuống địa đạo. Khi Thiết Trung Đường chạy đến thì lão đã mất tung mất tích.
Thiết Trung Đường đứng trên miệng địa đạo, chàng chưa biết phải hành động như thế nào.
Nghe Ngãi Thiên Phúc chậm rãi nói:
- Ta vốn đã quyết tâm không muốn tiếp tục sống nữa nên ta có thể thay ngươi chiếu liệu chỗ này. Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi.
Thiết Trung Đường trở lại nói:
- Còn chuyện hôm qua … - Thuộc dĩ vãng rồi còn nói làm gì? Với võ công của ta nếu bị Lôi Tiên hay Phong Lăng nhục mạ ta cũng không biết phải như thế nào?
Thiết Trung Đường biết Ngãi Thiên Phúc đã cảm thông. Lòng chàng không biết nên cảm kích hay nên vui mừng? Chàng chưa kịp trả lời thì phát hiện trên giường có một mãnh giấy nhưng vì lão quái nhân quá hốt hoảng nên không thấy. Trên mảnh giấy có viết:
“Ta đã tự do rồi, ngươi không thể tìm ra ta, hãy bỏ cái tâm ấy, đừng vì ta mà khổ, tất cả đều do ngươi tự nguyện. Âm Tần để lại.” Mảnh giấy này vốn là viết cho lão quái nhân nhưng Thiết Trung Đường biết rằng thế nào Ngãi Thiên Phúc cũng muốn biết nội dung cho nên lúc đọc chàng đã đọc lớn tiếng.
Gương mặt yên lành của Ngãi Thiên Phúc như vậy, nhưng khi nghe đến hai tiếng “Âm Tần” hắn bỗng nhiên biến sắc nhắc lại:
- Âm Tần … Âm Tần thì ra ở đây.
Thiết Trung Đường ngạc nhiên hỏi:
- Âm Tần là ai vậy?
Bỗng chàng cũng hoảng lên hỏi:
- Âm… Âm Tần … phải chăng bà ấy và lệnh sư … Ngãi Thiên Phúc chậm rãi nói:
- Âm Tần chính là tam muội của gia sư.
Nói đến đây gương mặt lạnh lùng của hắn biến thành sợ hãi và oán hận.
Thiết Trung Đường biết Ngãi Thiên Phúc lúc nào cũng cao ngạo, lại xem thường sự sống chết. Nhưng bây giờ sắc mặt của hắn có vẻ sợ hãi, chắc phải có nguyên nhân của nó.
Thiết Trung Đường càng nghĩ càng thấy lạ lùng, chàng từ từ nói:
- Hèn gì lão quái nhân biết rõ tên của Cửu Tử Quỉ Mẫu bởi lão có quen biết với em gái của Quỉ Mẫu.
Chợt Trung Đường hỏi Thiên Phúc:
- Nghe nói lệnh sư có ba chị em, xưa kia đều là thiên hương quốc sắc, tất cả đều đặt bước giang hồ, sau này chẳng biết vì lý do gì bị thất tán?
Ngãi Thiên Phúc không đáp mà chỉ hứ một tiếng.
Thiết Trung Đường biết rằng trong việc này có điều gì bí ẩn ở trong đó, chàng hỏi có ý thăm dò:
- Trong giang hồ đồn đãi rằng ba chị em họ Âm, người em thứ ba rất đẹp nhưng cũng tối độc ác ….
Chàng nói chưa dứt lời, chợt nghe có tiếng nữ nhân cười ngọt ngào:
- Xin đa tạ đã có lời khen tặng, nhưng ta không dám nhận.
Tiếng nói hết sức nhu mì, ngọt ngào, Thiết Trung Đường là hạng người xương đồng da sắt, nhưng khi nghe tiếng nói ấy lòng cũng nao nao, không tự chủ được.
Nhưng nhìn bốn phía chẳng thấy bóng dáng người mà âm thanh cũng không biết xuất phát từ chỗ nào. Thiết Trung Đường thất kinh, còn Ngãi Thiên Phúc thì trông dáng rất đau khổ. Cả hai người sẵn sàng tay quyền và không làm gây tiếng động. Trong phòng khí chết chóc, chợt nghe có tiếng động từ một chiếc hộp trang sức và nắp hộp mở ra, rồi một bàn tay thò ra. Bàn tay trắng nõn nà với những ngón tay búp măng mềm dịu.
Thiết Trung Đường không ngờ trên cuộc đời này lại có bàn tay đẹp đến thế.
Chàng cũng không ngờ rằng chỉ một cái hộp nhỏ như vậy lại có người từ trong ra nên vừa lo sợ vừa ngạc nhiên. Chàng thấy cái nấp hộp càng mở ra càng lớn, bên trong phát ra tiếng cười thật trong trẻo làm mê mệt tâm hồn kẻ khác.
Bỗng nhiên Ngãi Thiên Phúc hét lớn phóng tới trước mặt Thiết Trung Đường lấy người hắn chắn tầm nhìn của chàng, giọng run run:
- Hãy quay mặt nhanh lên không được nhìn bà ấy!
Thiết Trung Đường nghe trong tiếng nói của Ngãi Thiên Phúc đầy sợ hãi mà chàng chưa bao giờ thấy hắn biểu lộ, chàng vừa định quay lùi thì trong chiếc hộp lại có tiếng cười:
- Nè điệt nhi, điệt nhi chớ sợ. Tiểu bá tử đã che mặt rồi, hắn có nhìn cũng không can hệ gì.
Hương thơm từ trong chiếc hộp bay ra theo với tiếng nói. Thiết Trung Đường như thấy một đốm hoa trước mắt thì người ở trong chiếc hộp đã cao lớn với dáng dấp yểu điệu, mình bà ta mặc chiếc áo lụa, đầu trùm một chiếc khăn lụa nhưng vẫn thấy khuôn mặt tròn trĩnh, rõ ràng là tuyệt mỹ, chiếc khăn lụa mỏng lại làm tăng vẻ đẹp và ma lực của bà ta khiến người nào không tự chủ cũng đều muốn vén chiếc khăn lên để nhìn gương mặt đẹp đến độ nào.
Hai mắt của Thiết Trung Đường cũng bị hấp lực ấy, trong lòng chàng thầm nghĩ:
“Một chiếc hộp nhỏ như vậy, một đứa trẻ con còn chứa không đủ nhưng bà ta lại có thể ẩn mình ở trong đó, nếu không phải sử dụng thuật “thấu cốt” thì còn công phu nào nữa!” Thiết Trung Đường vừa nhìn lòng cứ muốn nhìn thêm, còn Ngãi Thiên Phúc thì cứ đứng sửng như trời trồng.
Người thiếu nữ áo lụa cười không dứt. Từ sau tấm khăn lụa, hai làn thu ba liếc nhìn Thiết Trung Đường rồi bỗng nhiên bà ta lao tới một bên Ngãi Thiên Phúc hỏi:
- Lâu quá không gặp, có khỏe không?
Tuy Ngãi Thiên Phúc đã hết sức tự chế nhưng mấy ngón tay của hắn vẫn giật giật.
Người thiếu nữ áo lụa nhìn quanh rồi cười hỏi:
- Cái thằng ngu xuẩn đi rồi à, hắn thấy ta đào địa đạo nên nghĩ rằng ta sẽ theo địa đạo để ra, hắn không ngờ ta lại còn ở đây khiến hắn không thể nào đoán ra, tìm thì không tìm được. Ngươi hãy xem đó, tiểu bá tử của ngươi vẫn còn thông minh mỗi khi làm việc gì phải không?
Thiết Trung Đường nghĩ thầm:
- Đúng là một con người giảo hoạt!
Thiết Trung Đường biết bà ta chính là Âm Tần, nhưng chàng không ngờ bà ta là tiểu muội của Quỉ Mẫu mà lại còn trẻ như thế. Ngãi Thiên Phúc vẫn đứng sửng, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Âm Tần lấy chiếc khăn trong tay áo lau mồ hôi cho Ngãi Thiên Phúc rồi mắng yêu hắn:
- Cái thằng ngốc, sao cứ đứng như trời trồng mà không chào bá tử?
Ngãi Thiên Phúc vẫn không nhúc nhích, không nói năng và cũng không phản kháng.
Thiết Trung Đường rất lấy làm lạ, chợt bà ta nhìn chàng cười duyên dáng:
- Nhờ ngươi giúp ta khiêng chiếc giường về chỗ cũ.
Nụ cười của Âm Tần khi thì rất nhu mì, khi thì ngọt ngào khiến bất cứ ai cũng khó mà cự tuyệt bà ta. Thiết Trung Đường cũng không cưỡng nổi, chàng khiêng chiếc giường vào chỗ cũ.
Âm Tần cười duyên dáng cám ơn:
- Cảm ơn ngươi.... đưa Ngãi Thiên Phúc nằm vào giường mà nghỉ ngơi.
Bà ta đi, những bước đi vừa nhẹ nhàng vừa uyển chuyển đầy ma lực. Thiết Trung Đường không chế ngự nổi nên cũng phải nhìn. Chợt nghe Âm Tần hỏi:
- Thằng ngốc, nhìn gì thế?
Thiết Trung Đường thẹn đỏ mặt vội ngoảnh mặt về hướng khác.
- Ngươi có muốn ta lấy chiếc khăn để ngươi nhìn mặt ta không?
Thiết Trung Đường vừa muốn nói “được” chợt nghe Ngãi Thiên Phúc hét lớn:
- Không được nhìn!
Tiếng hét khàn cả cổ họng, sắc mặt hắn thật đáng sợ.
Thấy vậy, Âm Tần cười khanh khách:
- Ta cũng quên cho ngươi biết bất cứ ai một khi đã nhìn thấy mặt ta thì người nam nhân ấy đều bị ta móc hai mắt để cho đầu óc người ấy mãi mãi giữ lại ấn tượng về ta.
Nhưng ta tuyệt đối để cho người ấy được nhẹ nhàng, không một chút đau đớn, ngươi xem ta còn lương tâm không?
Bà ta nói rất dịu dàng, duyên dáng như đáng nói một chuyện gì đó tốt đẹp, chẳng khác nào bà đang nói chuyện với tình nhân.
Thiết Trung Đường cảm thấy như ớn lạnh từ trong lòng dâng lên rồi chạy khắp toàn thân.
Âm Tần từ từ vén tấm khăn lụa che mặt rồi nở nụ cười tươi:
- Ngươi muốn nhìn không? Hãy nhìn nhan sắc của ta, tuy bị móc mắt cũng xứng đáng rồi.
Ôi! Với dáng dấp yểu điệu, với tiếng cười hấp dẫn ngọt ngào, với mùi thơm dìu dịu, quả đúng như giục dã người khác dù có bị móc mắt cũng không thể gượng được một tia nhìn.
Thiết Trung Đường toát mồ hôi lạnh. Bàn tay búp măng trắng nõn của Âm Tần vén một góc khăn, trông khuôn mặt của bà ta như đã được ai đó lấy ngọc điêu khắc.
Ngãi Thiên Phúc toát mồ hôi lạnh. Tuy hai mắt của hắn đều chột, nhưng tình huống trong lúc này chẳng khác nào hắn nhìn tận mắt. Bởi vì chính bản thân Ngãi Thiên Phúc đã một thời trải qua. Trong đầu óc hắn đang bồng bềnh hình ảnh ấy nhiều năm trong quá khứ.
Trong một đêm xuân ngày ấy, có một người đàn bà tuyệt mỹ, mình cũng mặc chiếc áo lụa mỏng, tiến về hướng một chàng thiếu niên. Nàng cười duyên dáng hỏi:
- Ngươi muốn nhìn không?
Chàng thiếu niên ấy tuy sợ hãi tóat cả mồ hôi lạnh nhưng vẫn vừa run sợ vừa gật đầu rồi thiếu niên ấy nhìn tấy một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành mà mãi mãi không bao giờ quên được. Rồi từ đó, chàng thiếu niên ấy không còn nhìn thấy bất cứ một cái gì trên cuộc đời này nữa.
Bây giờ, sự kiện lịch sử ấy đang tái diễn. Ngãi Thiên Phúc biết rằng Âm Tần đang từng bước đi về hướng Thiết Trung Đường, ma lực của bà ta chợt khó bề kháng cự.
Chợt nghe Thiết Trung Đường lạnh lùng nói:
- Nếu bà trẻ lại như hai ba mươi năm trước thì ta cũng muốn nhìn… chỉ tiếc rằng bây giờ bà đã là một lão bà chỉ còn lại chút thuật giữ được nhan sắc, nhưng cũng chỉ để người ta ghét mà thôi.
Toàn thân Âm Tần như chấn động, nụ cười trên đôi môi cũng biến mất. Bây giờ đến lượt Âm Tần ngơ ngác! Dù bà ta có nằm mơ cũng không thể nào ngờ một chàng thiếu niên mà lại lạnh lùng và ngôn từ đanh thép như vậy.
Ngãi Thiên Phúc đưa tay gạt mồ hôi trên trán rồi thầm khen:
“Lòng dạ của chàng thiếu niên này như được đúc bằng thép, còn không thì làm sao chống cự được!” Chỉ có người nào đó trải qua thì mới biết ma lực của Âm Tần không thể kháng cự, mới biết rằng vẻ đẹp ở sau mảnh lụa ấy nó có ma lực thần bí như thế nào.
Âm Tần cũng luống cuống. Ma lực thần bí của bà ta như chiếc bùa hộ mạng, nhưng bây giờ bị Thiết Trung Đường, một chàng thiếu niên lạnh lùng như con dao bén xuyên thủng. Bà ta càng luống cuống thì Thiết Trung Đường càng tỉnh táo. Chàng cười nhạt:
- Vẻ đẹp chẳng khác nào như bóng nước chảy qua cầu. Đã qua rồi thì không thể nào kéo lại được, từ nay bà sẽ không còn cách nào khiến người khác bị mê hoặc, biết không?
Âm Tần chợt lùi mấy bước rồi ngồi xuống một bên chiếc giường.
Thiết Trung Đường nói:
- Bà hãy đi đi. Đi càng xa càng tốt. Ở đây chẳng những không phải là chỗ để bà dung thân mà cả cuộc đời này cũng không phải là chỗ dung thân của bà.
Ngãi Thiên Phúc nghe Thiết Trung Đường nói với Âm Tần, hắn thầm vui bởi nỗi oán hận đã nhiều năm nay trong hắn như được tiết ra.
Không có một người nào bị Âm Tần móc mắt tìm cách báo thù, bởi tất cả đều tự nguyện. Bây giờ Thiết Trung Đường thay mặt họ để nói lên những gì họ muốn nói.
Ai ngờ Âm Tần lại tươi cười:
- Hảo hài tử, dĩ nhiên là có người dùng hai chữ “ác độc” để nguyền rủa ta, nhưng ta vẫn chẳng màng đến.
- Từ nay lại sẽ có rất nhiều người dùng hai chữ ấy mắng bà!
- Không ngờ tỷ tỷ ta lại thu nhận người học trò như vậy.
Bỗng nhiên Ngãi Thiên Phúc nói:
- Người này là môn hạ của Đại Kỳ Môn.
Âm Tần liền biến sắc, nói thì thầm:
- Đại Kỳ Môn … Đại Kỳ Môn … chỉ tiếc rằng đệ tử của Đại Kỳ Môn đều chỉ có phụ thân mà không có mẫu thân.
Thiết Trung Đường nghe Âm Tần nhắc đến tiếng “mẫu thân” chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang vai, bầu máu nóng trong người chàng như sôi lên run run hỏi:
- Bà … bà vừa nói gì?
Âm Tần tươi cười:
- Ta đã nói gì thì ngươi đã nghe rõ rồi, đúng không?
Rồi bà ta cười ngặt ngoẻo, toàn thân bà ta rung nhẹ như cành hoa lắt lư trước gió.
Thiết Trung Đường chỉ còn biết gượng cười. Âm Tần tiếp tục dùng nụ cười tấn công. Chàng liền nạt:
- Nếu bà còn ăn nói hồ đồ.
Âm Tần cười khanh khách:
- Nếu ngươi có mẫu thân, ngươi có biết mẫu thân ngươi đang ở đâu?
Nghe Âm Tần hỏi như vậy, toàn thân Thiết Trung Đường lắc lư như người say rượu té phịch xuống ghế.
Nguyên do, toàn thể môn hạ đệ tử của Đại Kỳ môn đều nằm gai nếm mật để hết lòng vào việc báo cừu. Chỉ sợ tình mẹ quá thương con làm ảnh hưởng đến chí nguyện phục thù nên khi mới sanh ra là đã thoát li khỏi lòng mẹ. Vừa mới biết đi thì đã được luyện tập võ công rất nghiêm khắc. Chẳng hề biết tình mẹ là gì và cũng không biết mẹ mình đang ở đâu.
Chính vì vậy mà hầu hết môn hạ của Đại Kỳ Môn đều can cường, cứng rắn là ương ngạnh. Đồng thời họ rất sợ khi có người nào đứng trước mặt họ nhắc đến tiếng “MẸ” Âm Tần cố ý thở dài buồn bã rồi lại tươi cười:
- Loài cầm thú cũng còn nhớ đến ân của mẹ, còn học trò của Đại Kỳ Môn ngay chỗ ở của mẫu thân cũng không biết thì còn thua cả loài … Thiết Trung Đường nạt lớn:
- Im miệng!
Âm Tần lại cười cười nói nói:
- Ta xin lỗi, ta chỉ thuận miệng nói không ngờ xúc phạm tới ngươi.
Thiết Trung Đường hỏi:
- Những sự việc bên trong Đại Kỳ Môn tại sao bà lại biết?
- Ngươi hỏi ta tại sao lại biết à, chi bằng ngươi hãy về hỏi … Bà ta vừa nói đến đó thì chợt nghe có tiếng nện vào cửa. Có tiếng nữ nhân hỏi:
- Có ai trong phòng không bằng lòng cho người đang gặp nạn vào lánh được không?
Tiếng nói dồn dập ấy, Thiết Trung Đường nghe như quen thuộc chàng như hốt hoảng liền phóng ra ngoài.
Âm Tần đứng phía sau khen:
- Tiểu tử khinh công thật giỏi!
Vừa liếc nhìn đã thấy một mỹ phụ đang bế trong lòng một nam nhân đứng trước cửa. Gương mặt của mỹ phụ vừa hoảng hốt vừa bi thương. Người đó không ai khác hơn là Ôn Đại Đại và Vân Tranh.